Tay Lý Phá Tinh run lên, không cẩn thận ấn nút trả lời.
Giọng nói Tế Tu vang lên: “Anh Tinh, anh đang ở đâu vậy? Phòng thí nghiệm… phát hai vé xem phim, anh có muốn đi không?”
Cùng lúc đó, Lý Phá Tinh nhìn thấy một tin nhắn hiện lên: “Đá Tảng: Anh, bọn em đến ngay đây.”
Lý Phá Tinh thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Không xem đâu, anh và đám Đá tảng ngồi trong ký túc tán phét một lúc.”
Không phải Lý Phá Tinh không muốn Tế Tu đến giúp, nhưng ở đây có tận bốn thằng, hơn nữa Phùng Huy còn từng tập Tán thủ, Tế Tu da mỏng thịt mềm, cũng không biết đánh nhau, tới chắc chỉ có nước chịu đòn. Huống hồ, Đá tảng đã nói sẽ đến ngay, có lẽ Tế Tu dù tới cũng không tới sớm bằng nhóm Đá tảng.
Lý Phá Tinh kéo dài thời gian, chờ Đá tảng tới, hẳn hắn sẽ không cần ra tay.
“Lý đồng nát mẹ mày còn dám gọi điện!! Rốt cuộc mày có đặt ông vào mắt không!”
Đầu dây bên kia tức thì hoảng sợ: “Anh đang ở đâu?!”
Lý Phá Tinh cúp điện thoại cái rụp. Hắn buông đầu cuối, nhướn mày nhìn Phùng Huy: “Mẹ mày không dạy mày lúc người khác đang gọi điện không được chõ mồm vào à?!”
Hắn lười nhác nhìn Phùng Huy và ba thằng đệ phía sau, bật cười: “Trước nói thế nào, một đấu một hoặc bốn đấu bốn, sao, sợ à?”
“Ông sợ mày?” Phùng Huy cười lạnh.
Lý Phá Tinh: “Không thì mày định làm gì đây, không thấy tao tới một mình à, ba thằng đứng sau mày là sao. Mày lấy bốn đấu một, kể cả có thắng nói ra cũng nhục mồm.”
Lý Phá Tinh ngẩng đầu nhìn gã, không thèm đếm xỉa: “Hay là… Phùng Huy mày chỉ cần thắng tao một lần là đủ, không cần biết ra tay thế nào?”
Phùng Huy hơi do dự, gã và Lý Phá Tinh vốn không có thù oán gì lớn, hẹn đánh nhau cũng là do chính Lý Phá Tinh hẹn, bốn người gã đánh Lý Phá Tinh tơi bời nói ra vẫn thật khó nghe.
Bọn họ lăn lộn chốn này, xem mặt mũi quan trọng hơn hết thảy.
Gã nói: “Chúng ta một đấu một.”
Đương nhiên Lý Phá Tinh không thể đấu với gã, hắn nhìn ba tên phía sau, tiếc nuối thở dài: “Mày nói xem mày làm đại ca, có phải không thèm để tâm đám lâu la của mày không, nói đánh nhau rồi còn không cho tụi nó tham gia.”
Một thằng tóc vàng đằng sau mắc câu, hô: “Anh Phùng, em cũng muốn tham gia, hay chúng ta chờ bọn nó tới đông đủ rồi đánh!”
Phùng Huy không phản ứng Tóc vàng, híp mắt nhìn Lý Phá Tinh: “Lý đồng nát, mày sợ rồi hả?”
Lý Phá Tinh lạnh toát, nét mặt lại không đổi, cười lạnh: “Tao sợ? Đùa gì vậy, Lý Phá Tinh tao có khi nào sợ?”
Phùng Huy: “Thế mày lên đi, nói nhảm làm gì?!”
Nói xong, gã tung quyền về phía mặt Lý Phá Tinh!
Lý Phá Tinh cả kinh, nghiêng đầu, khó khăn tránh thoát cú đấm này. Vốn dĩ hắn dư sức đánh Phùng Huy, nhưng giờ hắn đang mang thai, không tránh khỏi lo lắng bận tâm, đánh nhau cũng bó chân bó tay, không ra sức được.
Chưa được bao lâu Lý Phá Tinh đã ở thế bất lợi.
Phùng Huy cười thầm: Thì ra Lý đồng nát trong truyền thuyết cũng chẳng có gì giỏi giang. Gã đắc ý, ra tay ngày càng ác liệt.
Lý Phá Tinh không cẩn thận bị đấm một cú, mặt nóng rát đau đớn.
Ngay sau đó, Phùng Huy tung cước về phía bụng Lý Phá Tinh!
Đệt!
Lý Phá Tinh vội né tránh, đứng không vững, ngã nhoài xuống đất. Mặt hắn lấm lem bùn đất, vô cùng chật vật.
Phùng Huy đạp hụt, thấy Lý Phá Tinh cuộn mình dưới đất, hung tợn nhấc chân đá lên bụng hắn!
Lý Phá Tinh nhắm chặt mắt.
“A!!!!” Một tiếng hét thảm bỗng vang lên.
Lý Phá Tinh run lên, trong giây lát thậm chí hắn còn tưởng đó là giọng nói của chính mình.
Ngực gã bị cắm một con dao phẫu thuật, lưỡi dao gần như đâm ngập thịt.
Thiếu niên cầm dao vẻ mặt băng lãnh.
Ánh mắt u ám đen đặc đến sợ.
— Là Tế Tu.
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, qua khoảng một phút, đám lâu la mới phản ứng được, mặt tái mét chạy tới.
Tế Tu rút dao, đặt ở vị trí tim.
Giọng nói y không nặng không nhẹ, lại đủ để tất cả nghe rõ ràng: “Nếu ai dám bước thêm một bước, vị trí tiếp theo sẽ là ở đây.”
Phùng Huy đau tới biến thanh: “Đừng… Đừng tới đây!”
Tế Tu tiện tay đẩy Phùng Huy xuống đất. Gã che lỗ máu đang chảy ròng ròng, sợ hãi tới mức run rẩy như cái sàng.
Lý Phá Tinh ngơ ngác nhìn Tế Tu: “…Tiểu Tu.”
Tế Tu ngồi xổm xuống đất, lau đi vệt máu trên khóe môi Lý Phá Tinh: “Có đau không?”
Lý Phá Tinh: “Đau.”
Tế Tu mặt không đổi sắc: “Đáng đời.”
Lý Phá Tinh: “…”
Tế Tu hỏi: “Sao gạt em nói đang ở ký túc xá?”
Lý Phá Tinh: “Anh nhắn tin cho đám Đá tảng, tưởng bọn họ có thể tới kịp.”
Tế Tu cười lạnh: “Vậy bọn họ đến chưa?”
“Anh! Anh bị thương chỗ nào?”
Đám Đá tảng chạy tới, thấy Phùng Huy nằm dưới đất, lắp bắp: “Đệt! Xảy, xảy ra chuyện gì thế?”
Lý Phá Tinh: “Mấy đứa tới đúng lúc ghê.”
Nhóc mập sợ tới nói lắp: “Anh, anh Tinh, anh, anh làm à? Sẽ, sẽ không chết người chứ!”
Tế Tu đỡ Lý Phá Tinh dậy, lãnh đạm đáp: “Không chết.”
Tế Tu tận lực tránh chỗ hiểm, thậm chí vết dao này còn không được tính là trọng thương.
Đá tảng nhìn Tế Tu đỡ Lý Phá Tinh đi về phía trước, hỏi: “Cậu đưa anh Tinh đi đâu?”
Tế Tu: “Bệnh viện.”
Bạch tuộc lẩm bẩm: “Có vẻ chỉ bị thương ngoài da thôi, đi bệnh viện làm chi…”
Lâm Phi ngẩng đầu nhìn Tế Tu và Lý Phá Tinh, môi mấp máy, cúi đầu nhặt ví tiền và đồng hồ của mình lên.
Lâm Phi cẩn thận lau sạch đồng hồ, kết quả lại phát hiện mặt đồng hồ bị nứt. Cậu vốn định đeo lên cổ tay, cuối cùng ngừng lại, bỏ vào túi. Đồng hồ này là của Tiền Dịch Lai cho, cậu không dám để gã biết mình đã làm vỡ nó.
Đầu cuối của Lâm Phi vang lên, là Tiền Dịch Lai gọi: “Mua thuốc lá về chưa?”
Lâm Phi: “Vẫn, vẫn chưa.”
“Cậu rề rà cái gì? Lâu thế còn chưa mua xong, mẹ nó cậu chạy lên mặt trăng mua à?”
“Xin lỗi, tôi mua về ngay đây.”
Lý Phá Tinh đứng cách đó không xa, đúng dịp nhìn thấy dáng vẻ nơm nớp sợ sệt của Lâm Phi, hắn nhíu mày, dễ dàng đoán được đầu dây bên kia là Tiền Dịch Lai.
Lý Phá Tinh cố tình hô to: “Lâm Phi! Vừa nãy cậu cũng bị thương đúng không? Có muốn cùng đến bệnh viện không?!”
Lâm Phi kinh hoảng trả lời: “Không, không cần, cảm ơn cậu.”
Tiền Dịch Lai: “Mẹ nó cậu bị thương? Bị thương chỗ nào! Đệt, mẹ nó cậu đang ở đâu?”
Lâm Phi nhỏ giọng đáp: “Tôi không sao, không bị thương.”
Tiền Dịch Lai: “Nói nhảm câu nữa ông giết chết cậu, gửi địa chỉ vị trí cậu đang đứng đây!”
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Ra khỏi bệnh viện, Lý Phá Tinh lén lút liếc Tế Tu, còn Tế Tu thì từ đầu tới cuối đều không nói gì.
“Tế Tu, bác sĩ nói đứa bé không sao.” Lý Phá Tinh cẩn thận nói.
Tế Tu không để ý đến hắn.
Lý Phá Tinh kéo kéo ống tay áo y: “Tế Tu, anh sai rồi.”
Tế Tu: “Anh sai ở đâu?”
Lý Phá Tinh: “Anh không nên nói dối em, xin lỗi Tiểu Tu.”
Thấy Tế Tu vẫn mặt không cảm xúc, Lý Phá Tinh mặt dày kêu lên: “Tiểu Tu cục cưng ơi, anh thực sự biết sai rồi, tha thứ cho anh được không!”
Tế Tu vẫn thờ ơ: “Yên lặng, em phải lái xe.”
Lý Phá Tinh hít mũi, tự kỷ ngồi thu lu một góc.
Hắn chỉ muốn tốt cho Tế Tu thôi mà, hắn chẳng phải sợ Tế Tu bị đánh sao, ai ngờ được Tế Tu sẽ cầm dao giải phẫu chạy tới cơ chứ. Hơn nữa, Đá tảng và Tế Tu đều ở trường, sao đoán được Tế Tu sẽ tới sớm hơn Đá tảng cả buổi như thế.
Chỉ tiếc, lần này Tế Tu giận thật, tới lúc đi ngủ, y vẫn không để ý Lý Phá Tinh.
Lúc lên giường, y còn nằm tít mép giường, cứ như rất sợ chạm phải Lý Phá Tinh.
— Cậu ấy không sợ quay người liền ngã xuống đất hả!
Lý Phá Tinh hung hăng nghĩ thầm.
Đèn tắt.
Lý Phá Tinh nhắm mắt giả bộ ngủ.
Nghe tiếng thở, coi bộ Tế Tu cũng chưa ngủ.
Không thể tiếp tục như vậy được.
Hắn không làm gì có khi cả đời Tế Tu cũng không hết giận mất.
Lý Phá Tinh bất ngờ xoay người, giữ chặt Tế Tu, không quên gắng sức bình ổn hơi thở, làm như đang ngủ thật.
Không sai, mình đang ngủ. Lý Phá Tinh tự thôi miên chính mình.
Tế Tu chuẩn bị đẩy hắn ra, Lý Phá Tinh lại ôm chặt thêm chút nữa, sống chết không buông tay, đã vậy còn giấu đầu hở đuôi làm bộ kêu: “Điêu Điêu, đừng nhúc nhích.” Giọng nói rầm rì, khuôn mặt mơ màng, động tác vô thức.
Giống ảnh đế cực kỳ.
Hẳn không ai nhận ra mình đang giả vờ ngủ đâu.
Tế Tu cúi đầu bảo: “Lý Phá Tinh, đừng giả vờ ngủ nữa, bỏ tay ra.”
Ngay cả câu anh Tinh cũng không buồn gọi nữa rồi?
Lý Phá Tinh bi thương nghĩ: Chỉ vì gạt em một câu thôi, mà em không xem anh là anh nữa.
Thì ra tình huynh đệ của chúng ta mong manh yếu ớt cỡ đó, chỉ một chút khúc mắc đã không chịu được?
Tế Tu không chút lưu tình gỡ tay Lý Phá Tinh ra.
Lý Phá Tinh giận thật: “Anh đã biết sai rồi em còn muốn thế nào!”
Tế Tu ôm Lý Phá Tinh, hơi dịch hắn lên một chút, để hai người mắt đối mắt.
Hai người cách gần thật gần. Gần đến nỗi, Lý Phá Tinh có thể thấy rõ từng sợi lông mi của Tế Tu.
Y nói: “Anh Tinh, anh thực sự biết sai rồi sao?”
Lý Phá Tinh lập tức kinh sợ: “Thật đó, anh không nên gạt em.”
“Không phải.” Trong đêm tối tĩnh lặng, giọng nói Tế Tu dễ nghe như tiếng suối trong núi sâu: “Khi anh gặp nguy hiểm, người anh cần nghĩ tới đầu tiên phải là em.”
“Khi anh sợ hãi, người anh xin nhờ giúp đỡ đầu tiên phải là em.”
“Em sẽ cứu anh, sẽ bảo vệ anh.”
“Dù cho là bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, chỉ cần anh nói anh cần em, em đều sẽ đến bên anh, bảo vệ anh, không cho bất cứ kẻ nào tổn thương anh.”
Ánh mắt u ám của Tế Tu như có thứ ánh sáng lấp lóe, y cứ lẳng lặng nhìn Lý Phá Tinh như vậy, khuôn mặt chất chứa dịu dàng: “Anh Tinh, anh đã hiểu chưa?”