Ôn Du đang đợi cô ở phòng khách, thấy cô đi vào liền đứng dậy hỏi: “Sao muộn thế?”
Cửa phòng ngủ chính đóng lại, có lẽ Ôn Hữu Đào đã ngủ rồi, Ôn Nam Tịch thay giày, nhỏ giọng nói với Ôn Du: “Con và Nguyên Thư đi dạo ở ngõ Nam An.”
“Nam An có gì mà đi dạo sao?” Ôn Du không chút nghi ngờ, rót cho cô một cốc nước, Ôn Nam Tịch uống xong liền đi lấy quần áo đi tắm, quần áo và tóc đều có mùi thịt nướng BBQ, còn có mùi hoa quế trên con đường rợp bóng cây, Ôn Nam Tịch tắm xong, cô xem lại bài tập trước khi đi ngủ.
–
–
Ngày hôm sau đi học.
Lớp học ồn ào, đối với học sinh cuối cấp, kỳ nghỉ ba ngày không bõ bèn gì. Hơn nữa, khi đi học trở lại, phải đối mặt với kết quả thi tháng trước.
Ôn Nam Tịch treo cặp sách lên, trên bàn có rất nhiều sách, có chút bừa bộn.
Nhan Khả cũng vừa mới ngồi xuống, trông có vẻ buồn ngủ, bạn cùng bàn Chu Na Na hỏi cô ta: “Tối qua cậu ngủ không ngon à? Chẳng phải cậu đến học lớp tăng cường ở trường số 1 sao?”
Nhan Khả uống sữa, trả lời Chu Na Na: “Ừ, nhưng tối qua tớ bồn chồn không yên, ngủ không ngon, tỉnh giấc mấy lần.”
“Tại sao?” Chu Na Na tò mò hỏi.
Nhan Khả không nói gì, chỉ uống sữa, nghĩ đến chuyến xe buýt đến trạm Nam An tối qua, Phó Diên xuống xe từ cửa sau mà không nói một lời, muộn thế này cậu còn làm gì ở đó? Hay lại đến quán Internet? Cô ta đã gửi tin nhắn cho cậu nhưng cậu không trả lời, mặc dù chẳng có gì nhưng cô ta cũng không biết tại sao mình lại bồn chồn.
Chỉ là thấy khó chịu thôi.
Liếc qua, cô ta nhìn thấy mái tóc đuôi ngựa hơi xoăn của Ôn Nam Tịch, khóe môi nhếch lên khinh thường. Nguyên Thư xách cặp đi vào, nhìn thấy vẻ mặt này của Nhan Khả, trừng mắt liếc cô ta một cái, sau đó ngồi xuống nói: “Mệt chết tớ rồi, chạy cả trăm mét mới kịp tới đây.”
Ôn Nam Tịch đổ đầy nước cho cô, mở nắp ra: “Tối qua mấy giờ cậu đi ngủ?”
“Sau khi về đến nhà tớ đi tắn, vừa học thuộc bài rồi ngủ luôn. Có lẽ hôm qua quá mệt mỏi, sáng nay đồng hồ báo thức reo mà tớ còn chưa tỉnh. Bà nội thì tưởng tớ được nghỉ đến bảy ngày nên cũng sáng sớm cũng không gọi tớ dậy.” Nguyên Thư uống một ngụm nước, Ôn Nam Tịch mỉm cười, “Có thể bà nội nghĩ cậu đang tiếp tục ngủ nướng.”
Nguyên Thư cười nói: “Không hẳn. Bình thường tớ cũng không cần bà gọi, nhưng khi tớ đến trường, bà nhất định sẽ cùng tớ dậy sớm.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười.
Bà của Nguyên Thư thực sự rất tốt.
Cô nghĩ đến bà nội mình, người có đức tính giống Ôn Hữu Đào, cảm thấy Ôn Du thật bất hạnh khi bị ép ở đây, Ôn Du đã thích Ôn Hữu Đào nhiều năm, sau khi cưới ông, bà mới biết được chuyện ông có một mối tình đầu khó quên. Sau này khi bà có cô, tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn muốn sinh ra cô, xem có thể trói buộc được Ôn Hữu Đào hay không.
Nhưng đáng tiếc, Ôn Du đã không thành công.
Sau giờ đọc buổi sáng.
Mọi người bắt đầu bàn tán về kết quả kỳ thi hàng tháng, có học sinh đến phòng giáo viên xem.
Nguyên Thư cũng đi, rồi cô ấy nhanh chóng quay lại, ngồi xuống chỗ của mình, Ôn Nam Tịch nhìn cô, Nguyên Thư thò đầu vào nói: “Tớ vừa nghe nói, hình như Nhan Khả làm bài thi rất tốt…”
Ôn Nam Tịch mím môi chờ đợi.
Nguyên Thư liếc nhìn Nhan Khả, người đang nói chuyện với nụ cười rạng rỡ ở đằng kia, nói: “Không phải vì ghi chú của Phó Diên sao, nếu không có cậu ấy, làm sao cô ta có thể làm được bài thi tốt như vậy?”
Ôn Nam Tịch không trả lời.
Cô ngồi thẳng dậy và lật qua cuốn sách.
Tiết học đầu tiên, Trương Vũ Xuyên đi vào lớp, tay cầm phiếu điểm, bước lên bục, lau sạch chữ viết còn sót lại trên bảng vào buổi sáng, sau đó vỗ vỗ tay, chống lên bục nói: “Kỳ thi lần này, thứ hạng của hai trường được tách ra, mỗi trường đều có kết quả riêng.”
“Kết quả lần này của chúng ta không bằng bên kia, nhưng cũng không đến nỗi tệ, ít nhất còn có Nhan Khả thi tốt, tổng điểm lần này đứng nhất toàn trường.”
Một tiếng oà vang lên.
Mọi người đều nhìn về phía Nhan Khả, Nhan Khả quét đi vẻ suy sụp buổi sáng, mỉm cười, liếc Ôn Nam Tịch một cái, nhìn giáo viên: “Thầy, còn Nam Tịch nữa? Em thấy lần này Nam Tịch cũng có tiến bộ đúng không ạ?”
Trương Vũ Xuyên nhìn về phía Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch cắn môi dưới, nghe tin Nhan Khả là người đứng đầu, cô còn muốn ảo tưởng gì nữa? Cô chỉ hy vọng mình không bị tụt lại quá xa, nhưng cũng lo lắng mình thậm chí không thể giữ vững vị trí thứ hai. Trương Vũ Xuyên cười nói: “Ôn Nam Tịch lần này cũng làm rất tốt, đứng thứ hai toàn trường, kém Nhan Khả bảy điểm.”
“Ồ, lại là ngàn năm đứa thứ hai.” Một cậu bạn cười đùa, trêu chọc từ phía sau.
Đầu ngón tay Ôn Nam Tịch siết chặt.
Bảy điểm.
Lần trước chỉ cách có 5 điểm.
Nguyên Thư quay lại trừng mắt nhìn cậu nam sinh kia, sau đó có người kéo tay Nguyên Thư, Ôn Nam Tịch lắc lắc đầu, Trương Vũ Xuyên nhờ người đưa bài kiểm tra và danh sách xếp hạng xuống. Bài kiểm tra và danh sách xếp hạng đã đến tay Ôn Nam Tịch, cô nhìn bảng xếp hạng bên trên, lại lật bài kiểm tra ra, không nói một lời.
“Nhan Khả, cậu thực sự đã hiểu đúng câu hỏi này. Câu hỏi này quá khó, nhưng cậu lại làm đúng.” Chu Na Na hét lên từ phía sau, Nhan Khả mỉm cười dịu dàng và nói: “Bài giải của Phó Diên có câu này.”
“A, cậu thật may mắn.” Chu Na Na rất hâm mộ, “Không biết lần này Phó Diên được bao nhiêu điểm.”
“Để tớ hỏi xem.” Nhan Khả nói, giấu máy vào ngăn kéo, lén gửi tin nhắn.
Nhưng bên kia không trả lời.
Điện thoại di động của Ôn Nam Tịch không có mạng, cô cũng không có ý định nhìn vào, chỉ là liếc thấy Nguyên Thư cúi đầu dùng điện thoại di động, Ôn Nam Tịch có chút sửng sốt: điện thoại di động của cậu có truy cập được Internet không?”
Nguyên Thư ngẩng lên, gật đầu, nhỏ giọng nói: “Tớ vừa mang đến cửa hàng điện thoại để cài đặt lại.”
Cô giơ điện thoại lên cho Ôn Nam Tịch xem.
“Có thứ hạng giữa hai trường đấy, nhìn xem.”
Ôn Nam Tịch vuốt màn hình.
Vị trí đầu tiên là Phó Diên với 730 điểm
Vị trí thứ hai là Đàm Vũ Trình 708 điểm
Vị trí thứ ba Lục Hiểu Hiểu 702 điểm
..
Vị trí thứ 40 Nhan Khả với 668 điểm
Ôn Nam Tịch xếp thứ 41 với 661 điểm
Nguyên Thư thấp giọng nói: “Phó Diên là ma quỷ sao? 730 điểm! Ôi trời.”
Ôn Nam Tịch nhìn thứ hạng của cô trong bảng tổng hợp, cô thậm chí còn không đạt được vị trí thứ 30, điều này có thể thấy được khoảng cách giữa hai trường là rất lớn. Nguyên Thư cất điện thoại, ngẩng đầu vỗ vỗ vai Ôn Nam Tịch, “Cậu ta có ghi chú của Phó Diên, còn không vào được top 30. Đừng lo lắng, sớm muộn gì cậu cũng sẽ vượt qua cô ta.”
Ôn Nam Tịch liếc nhìn cái tên phía trên, không nói gì.
Các giáo viên chắc là lo sẽ khiến học sinh trường phổ thông số 2 chạnh lòng nên nói dối rằng họ không có danh sách xếp hạng của hai trường, nhưng Nhan Khả đã biết về kết quả của Phó Diên ngay sau đó.
Cô ta khoanh tay, thở dài: “Tôi và cậu ấy còn cách nhau xa lắm.”
Chu Na Na cười nói: “Không sao, chỉ cần tiếp tục cố gắng là được.”
“Tớ nhất định phải học cùng trường đại học với cậu ấy.” Nhan Khả kiên quyết nói. Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư đều nghe được từ chỗ ngồi, Nguyên Thư nhếch môi, Ôn Nam Tịch lật bài kiểm tra xem lại câu sai, những câu sai này đều là câu do giáo viên trường số 1 đề ra, đặc biệt khó.
Buổi chiều tan học, không có giờ tự học buổi tối nào.
Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư tan học, buổi tối Nguyên Thư muốn ăn món thịt kho tàu, sợ bà nội quên mua nên dẫn Ôn Nam Tịch cùng đi chợ rau mua. Hai học sinh mặc đồng phục đi ngang qua chợ rau, mua xong, hai người chia tay nhau, lúc hoàng hôn Ôn Nam Tịch mới bước vào ngõ Nam An.
Cô nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn một lúc nữa mới đến bữa tối, cô quay người đi đến quán Internet “Vẫn ổn”, do dự vài giây rồi bước vào. Lúc này Phó Diên vừa từ toilet đi ra, cằm vẫn còn dính những giọt nước, nước theo sườn mặt chảy xuống, có vài phần mệt mỏi.
Bước chân cô khựng lại.
Giọng nói của Phó Diên có chút uể oải: “Điện thoại di động của cậu bị giáo viên thu phải không?”
Ôn Nam Tịch tỉnh táo lại, lắc đầu, cầm điện thoại lên nói: “Không phải, cậu nhắn tin cho tôi à? Điện thoại của tôi không có mạng.”
Phó Diên ồ một tiếng, kéo ghế ngồi. Ôn Nam Tịch cũng bước tới, nhận thẻ, sau đó cầm thẻ trong tay đi tới, kéo ghế ngồi xuống.
Bàn máy của cậu khá bừa bộn, có vở, bài kiểm tra và hai chiếc kẹo mút.
Đầu ngón tay cậu ấn lên bàn phím.
Sau khi Ôn Nam Tịch ngồi xuống, cô lấy bài thi ra, trải lên bàn, nghiêng người về phía cậu: “Phó Diên.”
Đầu ngón tay Phó Diên dừng lại, cậu quay đầu nhìn.
Ôn Nam Tịch nhìn vào mắt cậu, nói: “Kỳ thi lần này, cậu xem giúp tôi bài thi, có bên trường cậu ra đề có mấy câu đặc biệt khó.”
Cô chớp mắt vài cái.
Vẻ mặt ham học hỏi của cô lúc này giống hệt lúc nhìn chằm chằm vào mấy câu hỏi trên trang web của cậu lúc trước, Phó Diên buông bàn phím ra, cậu đưa tay lấy bài kiểm tra của cô: “Để tôi xem, cậu sai nhiều quá.”
Tai Ôn Nam Tịch đỏ bừng.
Cái quái gì vậy.
Cô nghiêng người, đặt tay lên tay vịn, nhìn cậu lật bài kiểm tra của mình, cô nhẹ nhàng hỏi: “Cậu đã xem danh sách xếp hạng tổng thể chưa?”
Phó Diên cụp mắt xuống, ừ một tiếng.
Ôn Nam Tịch có chút ngượng ngùng.
Chẳng trách cậu nói sai nhiều, chênh lệch lớn như vậy mà.
Trên bàn có một cây bút, Phó Diên cầm lấy, mở nắp bút một cách dễ dàng, cậu khoanh tròn mấy câu hỏi cô làm sai lên trên, nói: “Chỗ này, hàm số…”
Ôn Nam Tịch lập tức tới gần, nghe cậu nói.
Khi con trai cúi đầu như thế này, xương bả vai rõ ràng, có vài phần tùy ý. Ôn Nam Tịch học qua nhiều lớp bổ túc, gia sư cũng học qua nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên nghe một nam sinh cùng tuổi giảng bài, cô chăm chú lắng nghe, mơ hồ có thể nhìn thấy đôi mày xinh đẹp cùng đôi mắt nghiêm túc, tập trung cũng như mái tóc xoăn nhẹ của cô.
Hoàng hôn rơi xuống, chiếu qua cửa sổ vào quán Internet.
Cây kẹo mút trên bàn lăn xuống đất, Ôn Nam Tịch thấy vậy bèn cúi người nhặt cây kẹo mút có vị dâu lên.
Cô nhìn thêm vài lần nữa.
Phó Diên sửa lại câu hỏi trên bài thi rồi nói: “Ăn đi.”
Ôn Nam Tịch “Ồ” một tiếng rồi mở giấy gói kẹo ra, cô tập trung vào tờ giấy kiểm tra hồi lâu, bóc vỏ được một lúc mà cây kẹo mút vẫn chưa được lấy ra, Phó Diên thấy vậy liền cầm lấy cây kẹo mút của mình, tùy ý xé ra rồi đưa đến bên môi cô.
Khoảnh khắc đó.
Động tác hai người hơi ngừng lại, Ôn Nam Tịch nhìn cây kẹo mút, Phó Diên nhìn cô, mấy giây sau, cậu đưa cây kẹo mút về phía trước, Ôn Nam Tịch dừng lại, há miệng ngậm cây kẹo mút, má phồng lên.
Cậu lại cúi đầu, thản nhiên lật qua bài kiểm tra.
Ôn Nam Tịch nhìn bài thi không nhúc nhích, trong miệng, viên kẹo thật ngọt ngào.