Nhưng từ giấy lau thấy được màu kẻ mắt thì Ôn Nam Tịch đã biết cũng không đẹp lắm, chắc giống như mắt mèo vậy. Vì vậy khi bộ phim kết thúc cũng không ngẩng đầu nhìn anh, cô đi ở phía trước, cô gái bên cạnh cũng đứng dậy, ở bên cạnh nữa là Trần Phi, đầu mũi cậu ấy đỏ ửng, nhìn cô vẫy tay rồi đi ở phía trước.
Phòng chiếu phim sáng đèn nhưng ánh đèn rất mờ, người vẫn đông như cũ, Ôn Nam Tịch bị xô đẩy, Phó Diên lập tức vội vàng đưa tay ra đỡ eo cô. Ôn Nam Tịch đứng vững xong Phó Diên cũng thu tay lại.
Ôn Nam Tịch nhìn dòng người phía trước dần chuyển động, bộ phim đúng lúc hiện lên phần bất ngờ, có người dừng lại xem, có người muốn đi tiếp. Ôn Nam Tịch cũng muốn dừng lại xem nội dung trên màn hình, tò mò liệu có kết cục mới nào không nhưng đã đứng lên rồi nên đành đi tiếp, bởi người phía sau còn đang đợi để rời đi. Cô vừa đi vừa nhìn, xem xong cũng nhận ra đó không phải là cái kết gì mới.
Lúc cô muốn tiếp tục đi về phía trước, theo phản xạ nắm lấy cổ tay áo anh đó gần như là hành động trong tiềm thức. Phó Diên ngây ra, liếc qua bàn tay nắm lấy cổ áo mình. Ôn Nam Tịch vốn định nói gì đó với anh, vừa quay đầu lại thì phát hiện ra hành động của mình cô ngây ra vài giây rồi buông tay ra.
Đi ra ngoài phòng chiếu phim, Trần Phi đứng ở bên cạnh chụp ảnh bìa của bộ phim.
Ôn Nam Tịch nói với Phó Diên, “Tôi đi vào nhà vệ sinh trước.”
Phó Diên nhìn khoé mắt cô có chút đỏ, gật đầu, “Tôi ở bên ngoài đợi em.”
Ôn Nam Tịch mỉm cười, ừm một tiếng vội vàng đi về phía nhà vệ sinh, đèn nhà vệ sinh cũng hơi tối, ở đây đều dùng đèn như vậy để tạo bầu không khí. Ôn Nam Tịch dán mặt vào gương mới nhìn thấy tình trạng lớp trang điểm, đường kẻ mắt đã mờ mất phần đuôi, nhưng màu mắt vẫn ổn. Cô lấy bông tăm ra nhẹ lau, cố gắng cứu vớt.
Nguyên Thư gửi tin nhắn cho cô hỏi: [Hẹn được anh ấy chưa?]
Ôn Nam Tịch lau khoé mắt xong, sửa lại màu mắt, thấy được mới thu dọn đồ đạc rồi trả lời tin nhắn của Nguyên Thư.
Ôn Nam Tịch: [Cũng tính là được.]
Nguyên Thư: [Thế nào?]
Ôn Nam Tịch: [Cũng được, tớ chọn một bộ phim xem.]
Nguyên Thư: [Cậu chọn bộ “Người tình giữa không gian và thời gian” đấy à?]
Nguyên Thư: [Đợi đã, hôm nay cậu trang điểm đúng không?]
Ôn Nam Tịch: [Ừm.]
Nguyên Thư: [Aaaa! Hiếm khi mới trang điểm, kết quả..]
Nguyên Thư: [Mau đi dặm lại đi.]
Ôn Nam Tịch: [Tớ dặm rồi.]
Xác định màu khoé mắt đã ổn, Ôn Nam Tịch mới cầm túi đi ra, lập tức nhìn thấy hai người họ đang đứng ở những tấm biển chỉ các nhà hàng.
Trần Phi thấy Ôn Nam Tịch đi tới, “Chị Ôn muốn ăn gì vậy?”
Ôn Nam Tịch đi qua, Phó Diên đứng ở phía trước nhìn qua cô đã đánh phấn mắt lại.
Ôn Nam Tịch mỉm cười nhìn qua, hỏi Trần Phi: “Cậu thấy sao?”
Trần Phi ôm ba lô, nghĩ ngợi, “Em thấy cái gì cũng ngon.”
Ôn Nam Tịch nhìn Phó Diên: “Anh thì sao?”
Anh đứng đó rất tuỳ ý, tay đút túi quần, cả người mặc đồ đen, “Em quyết định đi.”
Ôn Nam Tịch cong mi, nói: “Được.”
Cô cúi đầu nhìn tên các nhà hàng, cách chỗ họ rất gần, đèn trên những tấm biển chiếu lên, mi mắt cô rất dài, sườn mặt cũng đẹp, thêm làn da trắng, trên người phảng phất hương chanh thơm nhàn nhạt. Phó Diên nhìn sườn mặt cô một hồi thật lâu rồi mới thu ánh mắt lại, cúi đầu nhìn ống tay áo mình. Lại nghĩ đến hành động ban nãy của cô.
Ôn Nam Tịch xem một hồi lâu cuối cùng quyết định chọn nhà hàng Thái, nhà hàng này ở tầng một, điều kiện khá tốt chỉ là có đông một chút.
Lúc ăn Trần Phi cũng không yên lặng, lấy máy tính bảng ra thảo luận trò chơi chiến thuật với nhóm học sinh tiểu học, Ôn Nam Tịch nghe vậy thấy khá thú vị, cười vui vẻ lắng nghe. Thỉnh thoảng nói với Phó Diên đôi câu.
Chân Phó Diên dài để ra ngoài, ngón tay men theo miệng cốc, giọng thanh thanh, “Ở trường cậu ta cũng như vậy.
Ôn Nam Tịch nhìn anh, “Anh thì sao?”
Phó Diên nhướng mắt nhìn cô, “Anh sao?”
Ôn Nam Tịch cong môi lên, cô muốn hỏi anh thì sao thời đại học thế nào. Cuối cùng lại không dám hỏi tiếp, lắc đầu cười, “Thật ra cũng đoán được thời đại học anh thế nào?”
“Thế nào là thế nào?” Anh nhìn cô hỏi.
Ôn Nam Tịch cười cười không đáp, cầm ly nước chanh lên nhấp một ngụm.
Lúc này món ăn cũng được đưa lên.
Ăn cơm xong trời cũng đã tối, ba người cùng đi ra cửa, bên ngoài ánh đèn lấp lánh chiếu xuống quảng trường, không ít người ngồi ngoài trời uống cà phê.
Trung tâm mua sắm COCO là một điểm trung tâm ở quảng trường, học sinh gần đây cũng hay đến mua đồ, có vài thanh thiếu niên mặc đồng phục màu xanh đậm đứng gần góc cầu thang chuyện trò, có nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đứng cạnh bạn học nam, bạn học nam cúi đầu nói chuyện với cô ấy.
Cô cong mi, dịu dàng.
Đồng phục ở Dung Thành khá giống với Lê Thành. Mùa đông đã đến, bàn tay của nữ sinh giấu trong ống tay áo, ánh mắt nhìn bạn học nam cũng rất dịu dàng, bạn học nam cũng vậy, hơn nữa còn đưa tay giúp cô gái sửa lại tóc mái. Hình ảnh ấy rất đẹp.
Ôn Nam Tịch nhìn đến ngây ra, vài giây sau lấy chìa khoá xe đi xuống trước. Cô không quay sang nhìn Phó Diên, không biết nên nhìn hay không, hoặc là nói cô không dám nhìn. Lúc này mới phát hiện rằng mình muốn theo đuổi anh không hề đơn giản, khó hơn nhiều so với tưởng tượng bởi cô không dám mở miệng trước. Để cô nghĩ thêm vậy, anh vẫn tốt như vậy nhưng cô thì không.
Trần Phi học vượt nên học đại học sớm, dành hầu hết tâm tư nguyện vọng vào máy tính, chưa từng để tâm đến chuyện gái trai. Cậu không hề có cảm xúc khi nhìn thấy các cặp đôi xuất hiện ở đây, lập tức đi theo Phó Diên về hướng bãi đỗ xe, Phó Diên nhàn nhạt nhìn cặp đôi kia rồi thu ánh mắt lại.
Nhìn về cô gái với mái tóc xoăn nhẹ, mặc áo len, dịu dàng đằm thắm ở phía trước. Cô lấy chìa khoá ra, kéo khoá túi lại cúi đầu không biết đang nhìn gì, có lẽ là điện thoại, sau đó lại ngẩng đầu đi về phía cửa bãi đỗ xe.
Phó Diên và Trần Phi đi ở phía sau cô.
Anh cũng lấy chìa khoá xe ra, nói với Trần Phi: “Cậu lên xe đi, tôi đưa cậu về.”
“Được ạ.” Trần Phi gật đầu, đi về phía chiếc xe hơi.
Ôn Nam Tịch đứng cạnh xe mình nhìn họ.
Trần Phi mở cửa ghế lái phụ, vẫy tay chào Ôn Nam Tịch, “Chị Ôn, em đi với anh Diên đây, hôm nay cảm ơn chị đã mời bọn em xem phim, thứ hai gặp.”
Ôn Nam Tịch đưa tay lên vẫy rồi cười, rồi nhìn sang Phó Diên.
Phó Diên cũng mở cửa xe, nói: “Em lái chậm chút, đến nhà thì gửi tin nhắn cho tôi.”
Ôn Nam Tịch thả tay xuống, ừm một tiếng, “Anh cũng vậy, lái chậm chút.”
Phó Diên gật đầu.
Ôn Nam Tịch khom lưng ngồi vào xe, nhìn anh cũng ngồi vào xe sau đó khởi động ra trước anh. Phó Diên chống cằm, thấy cô thành thục lái xe ra khỏi vị trí đỗ mới đi theo sau.
Lại một đoạn phân đường. Một đường thẳng, một đường rẽ.
Về đến nhà Ôn Nam Tịch thay giày ngồi xuống sô pha một lúc, cô lấy cốc trên bàn trà uống một cốc nước lạnh, cầm ly nước ngồi ngây ra.
Một lát sau điện thoại vang lên cô lấy ra xem.
Diên: [Về đến nhà chưa?]
Ôn Nam Tịch: [Về rồi, hai người về rồi chứ?]
Diên: [Ừm.]
Ôn Nam Tịch: [Tôi biết rồi.]
Gửi xong cô nhấn vào trang cá nhân của anh, anh không cài ảnh bìa, ảnh đại diện vẫn là tấm ảnh màu đen nhiều năm trước, ở phía xa xa hình như có một bóng trăng nhưng rất mờ, phần lớn vẫn là màu đen. Anh cũng không đăng bất kì bài viết nào lên vòng bạn bè. Ở mục hashtag dưới ảnh đại diện có để #Diên Tục. Không có gì khác.
Ôn Nam Tịch nhìn một hồi lâu rồi thoát ra, nhìn vào biểu tượng QQ mà đã không còn đăng nhập từ hồi năm nhất, khi làm việc cô dùng một tài khoản khác vẫn thường hay dùng máy tính bảng để đăng nhập, cô đã tải ứng dụng QQ trong điện thoại này nhiều năm nhưng lại không đăng nhập.
Cô thở dài, đặt điện thoại xuống, tiếp tục ngây người.
–
Thứ hai, Ôn Nam Tịch đem cà phê tự pha đến công ty, Phó Diên đã đến đang ở trong phòng làm việc, Ôn Nam Tịch đưa hai ly cà phê cho Trần Phi, nhờ Trần Phi đưa một ly cho Phó Diên.
Trần Phi vô cùng buồn ngủ, mắt cũng không mở nổi, nhìn thấy cà phê liền cảm thấy giống như được cứu mạng vậy, cậu lập tức đứng dậy, nói: “Em hoàn thành nhiệm vụ ngay đây.”
Sau đó đem cà phê đi về phòng làm việc đưa cho Phó Diên: “Cà phê của lập trình Ôn, lại làm cà phê cho chúng ta.”
Phó Diên khựng lại, đưa tay nhận lấy, đầu ngón tay đặt lên nắp ly, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi ở vị trí của mình.
Từ khi nào cô bắt đầu tặng cà phê tự pha vậy? Từ lần đó ở cửa câu lạc bộ, vào ngày thứ hai sau ngày anh ôm cô. Anh cúi đầu uống một ngụm cà phê.
Ôn Nam Tịch đưa tay nghịch lá trầu bà vàng, cây đã được tưới nước sức sống tràn trề, cô cười mỉm bắt đầu công việc.
Việc điều tra nhu cầu đã đi đến hồi kết, rất nhanh sau đó sẽ đưa cho bên A kiểm tra, nếu không có gì đột ngột xảy ra thì cuối năm kế hoạch phòng bệnh thông minh sẽ tiến hành bước đi tiếp theo. Lúc đó sẽ càng bận hơn nữa.
Chớp mắt đã đến ngày 21 tháng 12, mùa đông ở Lê Thành rất lạnh, cái lạnh đến thấu xương. Hôm nay Phó Diên không đến công ty, Nhan Khả không đến công ty, Đàm Vũ Trình cũng không đến công ty, ba người giống như cùng biến mất tập thể vậy.
Sau đó Trần Phi nói: “Bố mẹ anh Diên đến Lê Thành.”
“Hình như bố mẹ của Nhan Khả và Đàm Vũ Trình cũng đến, qua đây ba nhà cùng dùng bữa.”
Mấy người đồng nghiệp không biết quan hệ giữa họ bèn hỏi, “Vậy thì họ là thanh mai trúc mã sai?”
Trần Phi dựa vào gối ở lưng ghế, “Ừm, coi như là cùng nhau lớn lên, hình như sống chung ở một khu, sau đó vào cùng một trường.”
“Ôi, chẳng trách quan hệ giữa sếp và Đàm Vũ Trình lại tốt vậy.”
“Đương nhiên rồi.” Trần Phi cười hi ha.
Ôn Nam Tịch nghe họ nói ngón tay đặt trên bàn phím. Một màn này vô cùng quen thuộc cô từng nhìn thấy.
Hôm nay rất bận, bởi ngày kia phải giao báo cáo cho viện trưởng Chu, Ôn Nam Tịch phải bảo đảm không có bất kì sai sót nào, Trần Phi buôn chuyện xong cũng nghiêm túc làm việc, hai người phân công công việc, kiểm tra lại thông tin sản phẩm sắp được đưa lên.
Buổi chiều, vì ăn linh tinh mà Trần Phi bị tào tháo đuổi, không chịu được nữa nên chỉ đành đến bệnh viện, Chu Hùng đưa cậu đi.
Ôn Nam Tịch một mình kiểm tra, trời lạnh, văn phòng cũng mở máy sưởi, nhưng vẫn không thể thoải mái bằng giường ở nhà không ít người cầm máy tính về nhà tăng ca.
Ôn Nam Tịch không về vì lười xách đồ. Vậy là cuối cùng văn phòng chỉ còn lại mình cô, máy tính trước mặt cô còn sáng, còn lại đều đã được tắt màn hình. Cô bận đến mức không chú ý đến xung quanh, trước khi rời đi Lý Khiêm Ôư để lại cho cô một bóng đèn ở hành lang, Ôn Nam Tịch vừa gõ phím vừa đối chiếu thông tin, bóc một cái kẹo cho vào miệng.
Ánh đèn màn hình máy tính chiếu lên mặt cô.
–
Lúc này, ở phòng bao tại Mãn Phương Đình.
Ba nhà cùng ngồi trên bàn ăn, Ngu Viện Viện nắm lấy tay Nhan Khả cười nói chuyện với Thư Lệ, mẹ của Phó Diên, mẹ Đàm Vũ Trình lau tay, đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn, “Lê Thành lại mưa này, vốn đã lạnh ẩm rồi, mưa lại còn lạnh hơn.”
Mấy người lớn nhìn qua, “Dung Thành cũng vậy, Lê Thành lạnh, Dung Thành không khá hơn là bao.”
“Ôi đúng vậy, ngồi ở nhà không bằng ra ngoài đi lại, càng ngồi càng lạnh.”
Phó Diên dựa lưng vào ghế nói chuyện với bố, nhìn vào điện thoại xem camera giám sát ở công ty, anh tuỳ ý mở xem lập tức nhìn thấy ánh sáng ở vị trí làm việc trong góc, thấy rõ được Ôn Nam Tịch đang ngồi trước màn hình máy tính, vừa bóc kẹo ăn, mái tóc đuôi ngựa của cô có hơi rối.
Nghe mọi người nói về thời tiết, anh ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, nước mưa hắt vào khung cửa sổ, ở phía xa xa những ngọn cây bị gió thổi đong đưa, ánh đèn dưới làn mưa càng trở nên lạnh lùng hơn.
Anh khựng lại, lại nhìn vào người phụ nữ đang bận rộn trước màn hình máy tính. Nhìn thấy những người khác đã tan làm, lúc này chỉ còn lại mình cô.
Anh tắt màn hình điện thoại đi, nói với Phó Kính Hoa, “Bố, bố bảo mẹ giúp con một tiếng, con về công ty một chuyến, tối nay mọi người nói chuyện xong thì cứ về nhà luôn, không cần phải đợi con đâu.”
Phó Kính Hoa bất ngờ nhưng biết anh lập nghiệp bận rộn không kể ngày đêm, mặc dù bây giờ rời đi không tốt lắm nhưng ông vẫy tay ra hiệu cho anh về trước.
“Đi đi, bố bảo mẹ một tiếng là được, Vũ Trình thì sao?”
“Cậu ấy ở đây.”
Nói rồi Phó Diên đứng dậy, lấy áo khoác ở bên cạnh, khẽ vỗ vai Đàm Vũ Trình.
Đàm Vũ Trình nheo mắt nhìn anh.
“Đi tìm cô ấy?”
Phó Diên không đáp đi ra khỏi phòng bao. Không lâu sau chiếc xe hơi đã rời khỏi Mãn Phương đình đi về phía toà nhà Thời Đại.
–
Ôn Nam Tịch cũng phát hiện là trời đã mưa, hiếm khi mùa đông ở đây lại mưa. Chúc Ngôn không đóng cửa sổ nên cô đứng dậy đi đóng, vừa kéo đã cảm nhận được cái lạnh cùng với những hạt mưa dày hắt vào, quả là lạnh đến thấu xương. Cô dùng sức kéo cửa sổ lại rồi rút khăn giấy ra lau tay.
Quay lại vị trí làm việc vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng bước chân. Cô lập tức ngẩng lên, nhìn thấy Phó Diên đi vào người mặc áo khoác đen, mái tóc có vài hạt mưa, anh đưa tay phủi vai áo.
Phó Diên nhìn qua.
Ôn Nam Tịch ngây người, “Sao anh lại qua đây vậy?”
Trong xekhông có ô, hầm gửi xe chưa sửa xong, anh dừng xe lập tức đi xuống, khi bước vào tòa nhà có dính mưa, anh nói, “Trần Phi đâu.”
Thấy nước mưa trên vai áo anh cô đứng lên mở ngăn kéo tìm đồ có thể lau tóc, thấy một chiếc khăn mới, vừa tháo giấy gói vừa nói: “Cậu ấy viêm dạ dày, phải đến bệnh viện truyền nước rồi.”
Nói rồi đi đến trước mặt anh, nhón chân theo bản năng phủ khăn lên đầu anh lau đi những giọt nước ấy.
Phó Diên sững sờ đưa tay nắm chặt lấy cổ tay cô. Ôn Nam Tịch dừng lại động tác, ngẩng đầu lên nhìn anh,
Phó Diên nhìn cô, giọng cũng rất lạnh, “Ôn Nam Tịch.”