“Thất gia?” Gia Cát Linh Ẩn bấu tay mình, cơn đau nhè nhẹ khiến nàng ý thức được mình đang tỉnh táo, người trước mặt là chân thật. Nàng đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt y, cảm giác được một trận lạnh lẽo, “Thật là chàng?”
Y bắt lấy tay nàng, vuốt ve trên mặt. Hai người đều nhìn đối phương, không chịu bỏ qua hay lơ là một giây nào. Mắt thấy kem trên tay sắp nhỏ xuống, nàng nhanh thè lưỡi liếm một cái.
“Trời lạnh lại ăn thứ này, nhỡ bị phong hàn thì phải làm sao?”
Gia Cát Linh Ẩn trừng mắt nhìn, cắn một miếng kem thật lớn: “Ai cần chàng lo!”
Y chiều chuộng cười cười, đưa tay kéo nàng, gắt gao ôm chặt nàng trước ngực, thủ thỉ ở bên tai nàng: “Linh nhi, ta đã trở về. Mỗi phút mỗi giây ta đều nhớ nàng. Nghĩ nàng có tốt không, nghĩ nàng đang làm cái gì, nghĩ nàng có nhớ tới ta không. Linh nhi, có nhớ ta không?”
“Có.” Nàng vùi đầu vào ngực y, cảm nhận được nhịp đập hỗn loạn trái tim y, “Mỗi phút mỗi giây đều nhớ.”
“Ngày mai ta cưới nàng vào Thất vương phủ.”
“Không phải đã…”
“Ta nhất định để cho nàng nở mày nở mặt vào cửa.”
Y nâng mặt nàng lên, không để ý người tới lui ồn ào, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng. Nàng kiễng chân, hai tay đặt lên cổ y. Vị bơ nồng đậm truyền giữa đầu lưỡi của hai người, nồng đậm không rời.
“Ôi, vì sao ta luôn chậm một bước chứ.” Nhìn hai người ôm hôn nhau không coi ai ra gì, trong lòng Thương Y dâng lên chút chua xót, lặng lẽ đưa kem trong tay cho mấy a hoàn, đứng ở một bên im lặng chờ đợi, cho đến khi hai người kia tách nhau ra.
“Này, tiểu tử, trở về lúc nào? Cũng không nói một tiếng.” Hai tay Thương Y khoanh trước ngực, hô lên với Sở Lăng Thiên.
“Nếu không trở về, chắc ngươi sẽ lừa nương tử ta chạy trốn.”
“Hừ, nàng ấy lừa ta chạy trốn thì có.”
“Vậy không phải cũng như nhau.”
Sở Lăng Thiên nhẹ nhàng giúp Gia Cát Linh Ẩn lau đi khóe miệng còn dính kem, “Ngàn vạn lần không nên ăn đồ ăn Thương Y đưa cho, có thể hắn còn có ý đồ xấu.”
“Này, Sở Lăng Thiên, ngươi có lương tâm hay không?”
“Được rồi, được rồi, đừng náo loạn nữa. Hoa đăng cũng xem xong rồi, chi bằng cùng đi ăn lẩu đi, làm ấm cơ thể.” Gia Cát Linh Ẩn đề nghị.
“Hay lắm, rồi kiếm thêm mấy vò rượu ngon, thật sự là quá đã quá đã.” Thương Y cao giọng nói.
Sở Lăng Thiên nắm tay Gia Cát Linh Ẩn, đi ở phía sau đoàn người. Thỉnh thoảng nhìn nàng, dường như cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ. Y nhìn thấy Kinh Phong giúp đỡ Nguyệt Lan, nhịn không được hỏi: “Nguyệt Lan bị làm sao vậy?”
“Bị Đại phu nhân đánh, lại quỳ hai canh giờ ở trong tuyết. Kinh mạch ở chân đã bị hoại tử, tạm thời không thể đứng dậy, nhưng mà ta nhất định sẽ cố gắng để nàng ấy đứng dậy được.”
Kinh mạch bị hoại tử làm sao có thể đứng dậy? Sở Lăng Thiên là người tập võ, biết rõ tình hình thế này chỉ sợ cả đời đều không có cơ hội, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt kiên định của nàng liền tin tưởng giống nàng rằng Nguyệt Lan nhất định sẽ đứng dậy được. Bản thân mình vắng mặt có mấy ngày khẳng định là nàng xảy ra không ít chuyện. Nghĩ như vậy, trong lòng nhất thời nổi lên đau đớn vô cùng.
Ba mươi tết, khách quan ở quán lẩu cũng không nhiều, có nhiều cũng là một số người ăn bữa khuya. Nhìn thấy mấy người đã đến, Ngụy Thành lập tức sắp xếp một gian phòng. Không lâu sau, một nồi lẩu nóng hổi đang sôi sùng sục được mang lên.
Mấy người đang chuẩn bị ăn, chỉ thấy Ngụy Thành lại dẫn hai người đi vào, chính là Trần Cẩm Phàm cùng Sở Lăng Hàn.
“Thất ca, nghe nói huynh hồi phủ, đệ liền đi tìm huynh, ai ngờ huynh lại không ở đó, đệ lại đến phủ Thừa tướng, Trục Nguyệt Hiên một người cũng không thấy. Mới vừa rồi gặp được Cẩm Phàm muội muội, vốn tính đến ăn chút gì đó cho ấm bụng, không nghĩ tới lại gặp mọi người.”
“Mau ngồi xuống đi.”
Sở Lăng Hàn đang định ngồi vào bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, Sở Lăng Thiên tằng hắng một tiếng, “Bên cạnh Mộc Tê có chỗ trống, tới ngồi ở đó đi. Nào, Cẩm Phàm ngồi ở đây đi.”
Sở Lăng Hàn vốn muốn ngồi bên cạnh Mộc Tê nhưng lại ngượng ngùng. Nghe Sở Lăng Thiên nóivậyg, y danh chính ngôn thuận đi qua đó, ngồi xuống.
“Vì Thất ca đã trở về, cạn ly!” Sở Lăng Hàn giơ chén rượu lên, hô lớn.
“Cạn ly!”
“Uống ít thôi.” Sở Lăng Thiên bắt lấy chén rượu của Gia Cát Linh Ẩn, trong mắt đều là thương yêu, “Uống rượu hại sức khỏe.”
“Không sao.” Một chén rượu vào bụng, trên mặt Gia Cát Linh Ẩn hiện lên hai rặng mây hồng, “Đây là lần đầu tiên ta ăn tết ở đây, nhất định phải uống vài chén.”
Sở Lăng Thiên nghe nàng nói vậy, chỉ vào nồi lẩu, nói: “Vậy hôm nay sẽ theo nàng.” Y yêu chiều vuốt ve tóc nàng, trong mắt là nhu tình, tựa như có thể hòa tan băng tuyết ở ngoài trời.
Được y cho phép, nàng liền không cố kỵ. Mặc dù ở bên cạnh có người mình yêu cùng với một đám bạn bè nhưng lòng của nàng vẫn cảm thấy chút u sầu. Nếu không phải vì lần xuyên qua này, nàng vẫn là một nữ tử bình thường ở thế kỷ hai mươi mốt, sống một cuộc sống bình thường, kết hôn sinh con. Không biết ba mẹ nàng khi mất đi đứa con duy nhất sẽ vượt qua như thế nào. Thật ra, nàng cũng chỉ là một nữ tử bình thường, nàng tình nguyện quên đi kiếp trước, sống tốt cuộc sống bình thường. Nhưng mà thời gian và không gian lại đan xen vào nhau, khiến nàng không thể không đối mặt với mưa gió. Bất tri bất giác, khóe mắt nàng ướt át, lại kiềm chế không cho nươc mắt rơi xuống. Rượu là phương thuốc hay để giải sầu, đến thế giới này, mỗi một bước đều nguy hiểm vạn phần, có thể nói là từng bước kinh tâm, ngay cả một cảm giác an ổn cũng chưa từng có qua, đây là đầu tiên nàng buông thả.
Tất cả mọi người biết nàng có nỗi khổ trong lòng nên để tùy nàng. Nhưng mà tửu lượng của nàng vốn không tốt, uống vào mấy chén liền phát điên, càng không quản được nàng.
“Mộc Tê, Cửu điện hạ thích ngươi, ngươi có biết không?” Gia Cát Linh Ẩn uống quá chén, nói cũng nhiều hơn.
“Đừng có lảng tránh. Cửu điện hạ, Mộc Tê không thừa nhận, vậy người nói xem, có phải người thích Mộc Tê không?”
“Thất ca…” Sở Lăng Hàn cười khổ, “Quản nữ nhân của huynh đi.” Tuy rằng y biết tâm ý của Mộc Tê nhưng vẫn không hiểu vì sao nàng không chịu tiếp nhận mình. Y từng lén lút một mình tới Trục Nguyệt Hiên , nhưng mà Mộc Tê đối với y lại là hờ hững. Lời nói của Gia Cát Linh Ẩn khiến cho y ngượng ngùng, lại nhìn Mộc Tê đã xấu hổ đến mức cúi đầu.
“Sở Lăng Thiên, ta nhớ ba mẹ, nhớ bạn học của ta, nhớ đồng nghiệp của ta. Nhưng mà ta nhớ chàng nhất! Vì sao ta lại nhớ chàng như vậy? Chàng nói cho ta biết đi.” Gia Cát Linh Ẩn lớn tiếng nói.
Ngoại trừ Sở Lăng Thiên, những người khác đều không nhận ra Gia Cát Linh Ẩn, ngày thường tính tình nàng thâm trầm, sao có thể thấy nàng mạnh dạn thổ lộ tình cảm như vậy, quả nhiên là rượu vào khiến con người ta can đảm. Người cao hứng nhất đương nhiên là Sở Lăng Thiên, y đoạt được chén rượu trong tay nàng, để nàng ghé vào trên đùi mình, nhẹ nhàng mà vỗ về sau lưng nàng.
Nàng không chịu nổi áp bức của y, đứng thẳng dậy, vẫn không chịu buông tha cho Mộc Tê cùng Sở Lăng Hàn: “Cửu điện hạ, không bằng chúng ta chơi trò đoán số, nếu người thua thì người phải hôn Mộc Tê một cái, nếu như ta thua, ta liền hôn…” Tay nàng chỉ lung tung một vòng, lại dừng ở trên người Sở Lăng Thiên, “Ta liền hôn y.”
“Thất ca…” Sở Lăng Hàn khó xử mà nhìn Sở Lăng Thiên, “Thì ra nữ nhân của huynh uống rượu vào là có bộ dạng này. So với bộ dạng bình thường thì đáng yêu hơn. Thất tẩu, tẩu nói xem chơi cái gì.”
“Đá, kéo, bao, nào! Bắt đầu nhé! Đá, kéo, bao!” Gia Cát Linh Ẩn ra kéo, Sở Lăng Hàn ra đá, nàng cười ha ha hai tiếng, “Ta thua, Sở Lăng Thiên, lại đây cho ta hôn một cái.”
Sở Lăng Thiên không dám không theo, lập tức đưa mặt qua để cho nàng hôn một cái.
“Tiếp nào, tiếp nào!” Gia Cát Linh Ẩn kêu, một vòng này, nàng ra kéo, Sở Lăng Hàn ra bao, “Haha, Cửu điện hạ, người thua, mau hôn Mộc Tê một cái.”
Sở Lăng Hàn nhìn Mộc Tê, thân thể khẩn trương đến run rẩy. Thân thể Mộc Tê thì lại nghiêng sang một bên, cách y rất xa. Sở Lăng Hàn thừa dịp nàng không chú ý, rất nhanh hôn trên mặt Mộc Tê một cái. Chỉ một thoáng, trên mặt hai người đều đỏ bừng, Mộc Tê giận dữ nhìn Sở Lăng Hàn, tim lại đập thình thịch với tốc độ ngày càng nhanh.
“Tốt, tốt, tốt!” Gia Cát Linh Ẩn ôm lấy cánh tay Sở Lăng Thiên, đầu tựa vào trên vai y, “Cửu điện hạ, người hôn Mộc Tê thì phải chịu trách nhiệm với nàng ấy, nếu không ta không để yên cho người! Nếu người dám khi dễ nàng ấy, ta… ta liền đốt Cửu vương phủ của người.”
“Thất tẩu yên tâm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với Mộc Tê.” Sở Lăng Hàn cười nói, y cảm giác được hôm nay Mộc Tê không bài xích y như trước kia, lá gan cũng lớn hơn một chút.
“Vậy là tốt rồi!” Gia Cát Linh Ẩn lảo đảo đứng lên, “Ăn no rồi tất cả mọi người trở về đón giao thừa đi. Sở Lăng Thiên, đưa ta quay về Trục Nguyệt Hiên.”
“Được, được, ta đưa nàng trở về.” Sở Lăng Thiên ôm lấy nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, “Không bao giờ cho nàng uống rượu nữa.”
“Không được!” Gia Cát Linh Ẩn hét lên, “Ta muốn uống bia, còn có rượu vang, rượu cốc-tai! Sở Lăng Thiên, chàng đi mua bia cho ta, chỗ này của các người chả có gì chơi cả, ngay cả bia cũng không có!”
“Ngay cả bia cũng không biết, thật ngốc!” Gia Cát Linh Ẩn reo lên, “Chỗ của ta còn có máy tính, so với chỗ của các ngươi thú vị hơn nhiều. Sở Lăng Thiên, chàng nói xem có thể nào có một ngày bỗng nhiên không thấy ta nữa không?”
“Ta liền tìm nàng trở về.”
“Nhưng mà chàng không tới được chỗ đó, có lẽ chúng ta sẽ không còn được gặp lại nhau.”
“Linh nhi, không được nói bậy. Dù nàng có đi đâu, ta đều có thể tìm được nàng.”
“Sở Lăng Thiên, chàng thật tốt! Tới đây, để cho ta hôn một cái.” Nàng dùng sức ôm lấy cổ y, để cho người y cúi thấp xuống, ở trên môi y đùa dai mà cắn một cái.
Mộc Tê dở khóc dở cười theo sát phía sau. Nàng lần đầu tiên biết, thì ra tiểu thư uống rượu vào cũng sẽ thất thố. Nghĩ đến tiểu thư ngày thường làm việc cẩn thận, thận trọng từ lời nói đến việc làm, ai sẽ tin được người ở trong lòng Thất điện hạ không ngừng làm loạn kia lại là nữ tử phủ Thừa tướng, Tam tiểu thư.
“Mộc Tê.” Sở Lăng Hàn tiến lên, đi song song với Mộc Tê.
Đầu của Mộc Tê ngoảnh sang một bên, không để ý y, nàng còn đang nghĩ đến chuyện y ở trước mặt mọi người mà vô lễ với nàng: “Cửu điện hạ, tuy rằng Mộc Tê là nô tỳ nhưng vẫn có tôn nghiêm, không phải tiền đặt cược của người.”
“Mộc Tê…” Sở Lăng Hàn cúi đầu xuống, vẻ mặt lo lắng chặn nàng lại, “Ta… ta không đem ngươi làm tiền đặt cược. Ta thực sự thích ngươi. Ta biết, ngươi cũng thích ta, có phải hay không? Ngươi tha thứ cho ta, được không?”