Gia Cát Linh Ẩn gật đầu: “Sư phụ giảng giải quả thực phân chia vô cùng rõ ràng. Vốn là ba, nhưng mà Chu quý phi mang thai nên thế cục có chút biến hóa. Nhưng mà bên quý phi còn chưa rõ ràng cùng Lục vương phủ, dù sao cũng không ai biết bà ấy sẽ sinh ra công chúa hay là hoàng tử. Hiện tại thế lực bốn phía ở bên ngoài mới là đáng sợ nhất.”
“Ý của Vương phi nương nương là?”
“Hẳn là sư phụ đã nghĩ tới, thế lực thứ năm chính là Hoàng thượng, đó mới là thế lực lớn nhất Ngân Đô. Phía bên Hoàng thượng thì không cần lo lắng, chủ yếu là cần phòng bị Hoàng hậu, Lục vương phủ, Chu gia. Thái tử điện hạ trọng tình nghĩa ít nhất người sẽ không xuống tay với Thất gia, nhưng với Hoàng hậu và phủ Quốc công thì tuyệt đối sẽ không chịu yên lặng như vậy. Gia Cát Hồng Nhan gả cho Sở Lăng Hiên nên Tiêu gia sẽ dựa vào Lục vương phủ. Thái độ của Gia Cát phủ Thừa tướng còn chưa rõ ràng nên bậy giờ vẫn ở thế trung lập. Gia Cát thừa tướng chắc chắn sẽ chọn Lục vương phủ hoặc Thất vương phủ, nhưng mà thế lực Lục vương phủ có thể lớn hơn nữa. Trước mắt Chu gia cùng Lục vương phủ vẫn là đồng minh, tất cả đều đợi Chu quý phi sinh con mới có thể phân rõ ràng được. Thất vương phủ vô tình trở thành thế lực nhòm ngó ngôi báu có quyền lực cao nhất, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, uy hiếp lớn nhất của Thất vương phủ đến từ Hoàng hậu cùng Lục vương phủ.”
Hàn Thế Quân vừa nghe vừa gật đầu không ngừng. Không nghĩ tới một nữ tử như Gia Cát Linh Ẩn lại có thể giải thích xác đáng được như vậy, cách lập luận rất sắc sảo, thấy rõ ràng được thế cục hiện nay, nếu là ông cũng không thể thấy rõ được thế cục trước mắt nhanh như vậy. Ông không thể không kính nể nữ tử đang ngồi đối diện này.
“Lão sư, thực xin lỗi.” Vẻ mặt Sở Lăng Thiên áy náy, “Nhiều năm như vậy rồi người vẫn trù tính cho con, đưa thân tín vào nội các, hiện tại trong nội các, mười phần thì hết bảy tám phần đều đi lão sư. Con biết rõ bọn họ đang theo đuổi điều gì nhưng mà con lại làm cho mọi người thất vọng rồi. Con tin tưởng đại ca sẽ là một hoàng đế tốt, chuyện huynh đệ tranh chấp con quả thật không thể ra tay.”
“Thất điện hạ…” Hàn Thế Quân thở dài một hơi, “Nếu Thái tử thuận lợi kế vị cũng tốt, nếu Lục điện hạ thuận lợi thì chỉ sợ chúng ta không có chỗ dung thân.”
“Lão sư yên tâm, theo như lời của lão sư nói nếu có người gây trở ngại khiến cho Thái tử không thể kế vị, làm ra chuyện huynh đệ tàn sát, con tuyệt đối sẽ không đứng nhìn. Mọi người đi theo con lâu như vậy, việc đảm bảo tính mạng của mọi người là bổn phận của con. Chỉ cần con còn thì sẽ luôn như vậy.”
“Thất điện hạ, ta cũng không ép người, người không cần phải lo lắng.” Hàn Thế Quân đứng dậy, “Điện hạ, vương phi, ta cáo từ trước.”
“Mời lão sư.”
Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh Ẩn tiễn Hàn Thế Quân ra đến ngoài cửa phủ, tâm tình hai người có chút nặng nề. Bất luận Thất vương phủ có tham gia hay không thì những kẻ xung quanh Thái tử cũng không buông tha, sẽ có một trận chém giết.
Qua mấy ngày, Gia Cát Linh Ẩn cùng Trần Cẩm Phàm đều nhận được thư của Như Phong gửi, nói với các nàng chuyện ở Doanh Xuyên đã thu xếp xong. Tuy rằng nước Đại Mạc như hổ rình mồi nhưng nhìn thấy quân đội của nước Lăng Nguyệt cũng ít nhiều có chút kiêng kị. Chỉ ở một bên xem chừng chứ không hành động.
Thời gian ngày ngày qua đi, tiết xuân cũng đến. Sắc xuân tràn đầy khắp nơi. Trời xuân hơi lạnh, rét tháng ba vẫn khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Hôm nay, Gia Cát Linh Ẩn cùng Trần Cẩm Phàm tùy ý đi dạo trên phố. Sau khi hai người tạm biệt nhau, Trần Cẩm Phàm đang đi về phía phủ Quốc công thì đột nhiên thấy sau gáy tê rần, sau đó liền mất đi tri giác.
Khi Trần Cẩm Phàm tỉnh lại, đập vào mắt là một màu phấn hồng, thỉnh thoảng có tiếng động dâm tà từ phòng bên cạnh truyền tới, nàng liền đoán rằng đây là thanh lâu. Sao ta lại ở chỗ này? Nàng xoa xoa lên chỗ đau trên gáy, kinh hoảng ngồi dậy, nhìn xuống thấy quần áo mình vẫn còn nguyên không vẹn mới nhẹ nhàng thở ra…
“Quận chúa tỉnh rồi?”
Trần Cẩm Phàm nhìn sang bên cạnh tìm nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy Tiêu Duẫn đang ngồi bên bàn uống rượu. Trong lòng hắn còn ôm một nữ tử lộ nửa bờ vai.
“Tiêu tướng quân đưa ta đến nơi này là có dụng ý gì?” Trần Cẩm Phàm xuống giường muốn rời đi.
“Ngươi đi ra ngoài trước đi!” Tiêu Duẫn buông nữ tử trong ngực ra, “Quận chúa, chúng ta thật vất vả mới gặp lại nhau hà tất phải vội vã rời đi như vậy? Ngươi không muốn gặp ta sao?”
“Tiêu tướng quân, ngươi uống say rồi. Xin hãy để ta đi.” Trần Cẩm Phàm đẩy Tiêu Duẫn, hắn lại đứng ở trước mặt nàng không chút nhúc nhích.
“Quận chúa, ngươi cũng biết rằng ngươi ở trước mặt nhiều người từ chối lời cầu thân của ta khiến ta rất mất mặt không? Gia Cát Như Phong có cái gì tốt? Chức vị của hắn không bằng bản tướng quân, tiền đồ cũng không như bản tướng quân, ngươi hãy bỏ hắn, đến với bản tướng quân đi.”
“Tiêu tướng quân, tình cảm của ta đối với Như Phong ca ca vĩnh viễn cũng không đổi.”
“Hừ!” Tiêu Duẫn hừ lạnh một tiếng, vươn tay phải hung hăng nắm lấy cằm của Trần Cẩm Phàm, “Tiện nhân, bản tướng quân hôm nay sẽ muốn ngươi, để xem Gia Cát Như Phong còn muốn ngươi nữa hay không?”
Nói xong, hắn không để ý phản kháng của Trần Cẩm Phàm, bế xốc lấy nàng, bước nhanh về phía giường, hung hăng ném nàng lên giường. Tiêu Duẫn nặng nề đè Trần Cẩm Phàm ở dưới thân, dùng sức xé quần áo của nàng, thô lỗ xoa nắn thân thể nàng.
“Ngươi tránh ra!” Trần Cẩm Phàm vừa phản kháng vừa lớn tiếng kêu la. Nhưng mà âm thanh ồn ào không ngừng trong thanh lâu đã bao phủ tiếng kêu của nàng. Nàng tuyệt vọng đến mức nước mắt chảy xuống, Như Phong ca ca, Phàm nhi xin lỗi chàng, đợi sau khi tên cầm này thú rời khỏi, Phàm nhi đi trước một bước, kiếp sau chúng ta sẽ làm phu thê nhé.
Trần Cẩm Phàm nhắm mắt lại, bỗng nhiên nghe ‘phịch’ một tiếng, Tiêu Duẫn ngã trên người nàng một cái. Nàng mở mắt ra, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn đang giơ một thanh gỗ lớn, không ngừng đánh lên người Tiêu Duẫn.
“Linh nhi, sao muội lại tới đây?” Trần Cẩm Phàm đẩy Tiêu Duẫn ra, rất nhanh rời khỏi giường.
“Ra ngoài rồi nói sau! Đi mau!” Gia Cát Linh Ẩn buông thanh gỗ lớn, kéo Trần Cẩm Phàm, chạy nhanh ra bên ngoài.
Hai người vội vàng chạy đi lại đụng phải một nữ tử. Gia Cát Linh Ẩn không kịp nhìn rõ đối phương liền cùng Trần Cẩm Phàm chạy nhanh ra khỏi thanh lâu.
Hồ Tĩnh nghi hoặc nhìn Gia Cát Linh Ẩn cùng Trần Cẩm Phàm đang vội vàng chạy đi, vẻ mặt ngờ vực, hai người đó sao lại xuất hiện ở trong này? Còn có bộ dáng hoang mang rối loạn nữa. Suy nghĩ trong chốc lát, nàng đi vào căn phòng phía trước, nhìn thấy một nam nhân đang nằm trong vũng máu, trước ngực hắn cắm một con dao găm, máu tươi không ngừng trào ra từ thân thể hắn.
“Á! Giết người!” Tình cảnh trước mắt khiến Hồ Tĩnh sợ hãi không thôi, nàng lập tức lớn giọng kêu.
Tin tức đại tướng quân Tiêu Duẫn bị giết nhanh chóng truyền khắp Ngân Đô. Sở Kim Triêu giận dữ, lệnh cho Hình bộ truy bắt hung thủ quy án, ông muốn đích thân thẩm vấn nghi phạm.
Lúc người của Hình bộ đến Thất vương phủ, Gia Cát Linh Ẩn cái gì cũng không biết. Nghe bộ đầu nói rõ mục đích đến thì trong lòng nàng chùn xuống, bản thân mình chỉ là đánh Tiêu Duẫn vài cái sẽ không đến mức chết. Hoàng Thượng muốn đích thân hỏi chuyện này nàng không dám trì hoãn, trong lòng cứ lo lắng không yên, đi cùng với bộ đầu vào cung. Nếu Tiêu Duẫn thực sự bởi vì như vậy mà chết, vậy thì cũng quá là không vui rồi.
Bởi vì có người thấy Gia Cát Linh Ẩn cùng Trần Cẩm Phàm rời khỏi phòng của Tiêu Duẫn, hai nàng là hai người bị hiềm nghi lớn nhất. Thời gian mới sáng sớm, Sở Kim Triêu liền ở trước mặt quan lại thẩm vấn vụ án này.
Lúc Sở Lăng Thiên biết được tin tức, y đang chuẩn bị chạy về Thất vương phủ, chỉ thấy Gia Cát Linh Ẩn cùng Trần Cẩm Phàm bị đưa vào trong điện.
“Tam nha đầu, Phàm nhi, tướng quân Tiêu Duẫn chết là do các ngươi giết?” Sở Kim Triêu hỏi.
“Hoàng Thượng, thần nữ muốn biết Tiêu tướng quân bởi vì cái gì mà chết?” Nàng vẫn là không tin đánh vài cái là có thể lấy mạng Tiêu Duẫn.
“Ngực bị dao đâm, bị thương tổn tới nội tạng mà chết! Có phải vì Tiêu tướng quân cầu hôn Phàm nhi, các ngươi không thích cho nên mới hợp lực giết hắn?”
Gia Cát Linh Ẩn nhẹ nhàng thở ra: “Bẩm Hoàng thượng, sau khi thần nữ cùng Cẩm Phàm tỷ tỷ tách ra ở trên đường, thần nữ thấy trên tay có đồ của tỷ ấy liền đến phủ quốc công đưa cho tỷ ấy. Ai ngờ người ở phủ Quốc công lại nói cho thần nữ biết là tỷ ấy chưa trở về, thần nữ hỏi qua người bên đường thì biết được tỷ ấy bị đưa đến thanh lâu liền tới đó tìm tỷ ấy. Khi thần nữ chạy tới thì thấy Tiêu tướng quân có ý đồ vũ nhục Cẩm Phầm tỷ tỷ, thần nữ liền dùng một thanh gỗ lớn đánh hắn hôn mê, cũng không có giết hắn!”
“Thật lỗ mãng!” Gia Cát Linh Ẩn vừa dứt lời, Trần quốc công liền căm giận nói, “Tiểu tử Tiêu Duẫn kia thật là to gan, dám vũ nhục Phàm nhi thật đúng là chết chưa hết tội! Thất vương phi, lão phu còn muốn đa tạ tiểu thư đã vì dân trừ hại!”
“Quốc công đại nhân không thể nói như thế được.” Tiêu Lương mất đi đứa con trong lòng đau buồn không dứt, giờ phút này ông hận không thể băm vằm Gia Cát Linh Ẩn cùng Trần Cẩm Phàm thành mảnh nhỏ, “Duẫn nhi có làm ra chuyện xấu như vậy cũng sẽ dựa theo quốc pháp xử lý, Thất vương phi có tư cách gì kết liễu tính mạng của nó? Huống hồ nó cũng không làm chuyện gì bậy bạ đối với quận chúa, Thất vương phi lấy mạng của nó chẳng phải coi mạng người như rơm rác hay sao. Hoàng thượng, cầu xin người lấy lại công bằng cho Duẫn nhi!”
“Đừng có ầm ĩ!” Sở Kim Triêu không kiên nhẫn nói, “Tam nha đầu, có người nói tận mắt thấy con giết Tiêu tướng quân, con còn gì để nói?”
“Hoàng thượng, thần nữ quả thực không giết người! Tội danh này, thần nữ không thể nhận!”
“Hoàng thượng, đã có nhân chứng, dẫn nhân chứng tới hỏi một chút sẽ biết thôi.” Tiêu Lương nói.
Sở Kim Triêu vẫy vẫy tay, hai thị vệ mang theo một nữ tử vào điện, nhìn thấy nàng ta, sắc mặt Gia Cát Linh Ẩn thay đổi, hóa ra là Hồ Tĩnh! Chẳng lẽ người mà nàng và Trần Cẩm Phàm đụng vào chính là nàng ta.
“Liễu Nhi cô nương, đem chuyện ngươi nhìn thấy nói cho mọi người nghe đi.” Tiêu Lương nhìn Hồ Tĩnh nói.
Sau khi Hồ Tĩnh vào thanh lâu liền đổi tên vì sợ người khác biết thân phận của nàng ta.
“Dạ, đại nhân!” Hồ Tĩnh cúi người, lạnh lùng liếc nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cái, Gia Cát Linh Ẩn à Gia Cát Linh Ẩn, ngươi hại ta bị Lý Khoa làm nhục, hại ta nhà tan cửa nát, hại ta lưu lạc chốn phong trần vô số tên đàn ông chà đạp, ngươi thật không ngờ hôm nay sẽ rơi vào tay ta. Hôm nay, ta sẽ cho người trả giá hết tất cả. Nàng nâng ngón tay lên, chỉ vào Gia Cát Linh Ẩn: “Tướng quân Tiêu Duẫn chính là nàng ta giết!”
“Hồ Tĩnh, ngươi tận mắt thấy sao?” Gia Cát Linh Ẩn nói ra thân thế của nàng ta, “Năm đó, ngươi ở phủ Thừa tướng bị Lý Khoa làm nhục, tưởng là ta hãm hại nên hôm nay muốn làm chứng giả hại ta? Ngươi sẽ không đem chuyện của Hồ gia quy kết trên người ta chứ?”
Nghe thấy lời ấy của Gia Cát Linh Ẩn, các quan lại ngay lập tức thấp giọng nghị luận.
“Hồ Tĩnh? Chẳng lẽ là tiểu thư Hồ gia? Là nữ tử vậy mà phải lưu lạc chốn phong trần.”
“Thật sự là làm mất mặt Hồ gia.”
“Đúng vậy, dù là để kiếm cơm thì cũng không nên làm ra chuyện xấu hổ này.”
“Các vị, không thể vì Liễu Nhi cô nương là nữ tử thanh lâu mà tước đi quyền lợi làm chứng của nàng ấy. Liễu Nhi cô nương, cô nương hãy đem những gì cô nương nhìn thấy nói ra hết đi.” Tiêu Lương nói, “Hoàng thượng, trước tiên hãy để Liễu Nhi cô nương nói hết đã.”