“Linh nhi, chuyện quá khứ là phụ thân sai, con không chịu cho phụ thân một cơ hội sao?” Giọng nói Gia Cát Chiêm đột nhiên mềm hẳn. Thời khắc mấu chốt, ông thu hồi tức giận những chuyện rối rắm trước kia gây bất hòa với Gia Cát Linh Ẩn, thuyết phục nàng giúp ông cầu xin mới là điều quan trọng nhất.
“Phụ thân quên rồi sao, nhưng mà ta thì vẫn nhớ rất rõ. Mỗi một lần ta bị đánh, mỗi một roi hạ xuống, mỗi một lần quỳ xuống, mỗi một lần bị vũ nhục ta đều nhớ rõ ràng.”
“Linh nhi, phụ thân quỳ xuống trước mặt con.” Gia Cát Chiêm không để ý đến tôn nghiêm, quỳ xuống trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, “Phụ thân cầu xin con giúp phụ thân nói đỡ một câu.”
“Thừa tướng gia, từ từ đã. Cái quỳ của ông chẳng đáng bao nhiêu tiền. Ông vẫn nên hưởng thụ đãi ngộ ở thiên lao hiện giờ đi, ngày nào đó ta có thời gian, sẽ lại tới thăm ông.”
“Linh nhi…” Gia Cát Chiêm tuyệt vọng nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Con thực sự không chịu giúp ta một chút sao?”
“Thực sự không thể.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, sau đó xoay người rời khỏi thiên lao.
Trong mắt Gia Cát Chiêm bắn ra tia lạnh lẽo, nếu có thể ông nhất định bóp chết nàng từ lúc nàng mới sinh ra!
Ra khỏi cung, Gia Cát Linh Ẩn bí mật đến chỗ thanh lâu đang được sửa sang. Ngụy Thành làm việc rất hiệu quả, nhiều nhất là qua nửa tháng nữa là có thể khai trương. Chuyện này nàng vẫn chưa nói với Sở Lăng Thiên, không biết nếu y biết chuyện sẽ nghĩ như thế nào…
Đêm đó, nàng đang ở trong thư phòng dọn dẹp, chỉ thấy Sở Lăng Thiên vẻ mặt nghiêm nghị đi tới. Nàng có chút bất ngờ, hôm nay y trở về rất sớm.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nhìn thấy sắc mặt y không tốt, Gia Cát Linh Ẩn lo lắng hỏi thăm.
“Đúng là không tốt!” Sở Lăng Thiên tức giận nói.
Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày, nghe giọng nói của y là biết y đang tức giận với nàng. Nàng nghĩ mình cũng không làm chuyện gì sai. Chẳng lẽ là vì biết chuyện thanh lâu? Nhìn thấy bộ dáng y tức giận như vậy, nàng nhịn không được có chút buồn cười: “Thất gia, sao lại không tốt? Thần thiếp kêu đại phu tới xem cho Vương gia nhé.”
“Hừ hừ.” Sở Lăng Thiên nhìn nàng một cái, nâng cao giọng, “Còn không thành thật nữa sao? Giấu ta làm cái gì? Mở thanh lâu, bản lĩnh lớn nhỉ?”
Gia Cát Linh Ẩn châm một ly trà, ngoan ngoãn đưa tới tay y, “Thất gia, uống chén trà đã, từ từ nghe ta nói.”
Sở Lăng Thiên nhíu mày, chờ nàng tiếp tục nói.
“Trong số sản nghiệp của Chu gia, thanh lâu chiếm đến một nửa lợi nhuận. Chu Tuyết Tranh kia mỗi lần nhìn đến chàng đều hận không thể ăn chàng ngay, ta nhìn thấy liền chán ghét. Ta muốn chỉnh cho Chu gia phải suy sụp, xem nàng ta còn dám động tâm với chàng nữa hay không! Ta mở thanh lâu này chính là muốn đoạt lấy việc làm ăn của Chu gia khiến cho bọn họ không thể kinh doanh.” Gia Cát Linh Ẩn đúng lý hợp tình nói.
“Hừ! Nàng đang nhằm vào cả Chu gia thì có.” Lòng của nàng sao y có thể không rõ chứ. Nàng đang lo lắng Chu gia cùng Lục vương phủ liên thủ đối với y sẽ rất bất lợi nên mới nghĩ đến chuyện tiêu diệt từng bộ phận, trước tiên phải làm suy yếu thực lực của Chu gia.
“Tướng công của ta thực sự là rất thông minh, thì ra chàng còn có thể nghĩ được như vậy, ta làm sao lại không nghĩ ra được nhỉ? Tướng công của ta thật quá anh minh!”
Y vốn còn tức giận, nhưng nàng cứ một tiếng lại gọi tướng công, gọi đến mức lòng y đều nhũn ra, nhưng lại không muốn cứ như vậy bỏ qua cho nàng, ai biết được nàng còn muốn làm ra loại chuyện kinh thiên động địa gì nữa chứ: “Vậy sao nàng không bàn bạc cùng vi phu? Một nữ tử lại ở bên ngoài làm tú bà, càng tức giận hơn là ta lại thành phu quân của tú bà. Cái chốn phong trần, trăng hoa này là nơi nàng nên tới hay sao?”
“Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa.” Gia Cát Linh Ẩn ôm cổ y, dùng giọng điệu ngay cả chính mình cũng chịu không nổi mà làm nũng, “Ta không đến đó là được, mọi chuyện đều để Ngụy Thành quản, ta chỉ quản lý sổ sách thôi.”
Sở Lăng Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, thật đúng là không có cách nào với nàng, y vẫn mặt lạnh nghiêm nghị: “Bản vương rất không vui.”
“Vậy…” Gia Cát Linh Ẩn còn chưa nói xong mặt đã xấu hổ đến đỏ bừng, haiz, mặc kệ mặc kệ, ai bảo mình thương y cơ chứ, vì dỗ dành cho nam nhân này được vui vẻ thì nàng phải làm bất cứ việc gì, “Đêm nay ta ở trên, đừng tức giận nữa…”
Sở Lăng Thiên nghe thấy lời nói của nàng, thân thể run lên giống như bị điện giật. Nàng còn chưa nói xong y đã đứng dậy ngay rồi bế nàng nhanh chân bước về phía phòng ngủ.
“Vương gia, ăn khuya…” Ưng tổng quản bưng hai chén đồ ăn khuya, vừa lúc đụng phải Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh Ẩn trong thư phòng đi ra, lập tức cúi đầu, thức thời mà thối lui sang một bên, khóe miệng hiện lên ý cười. Nhìn thấy quan hệ của chủ tử cùng Vương phi tốt như vậy, bọn hạ nhân như họ cũng thực vui vẻ.
Nhìn thấy ánh mắt tà mị tươi cười của Sở Lăng Thiên, Gia Cát Linh Ẩn cười khổ một chút, đêm nay không biết sẽ bị y giày vò thành bộ dạng gì nữa: “Thất gia, ăn khuya trước đã nhé?”
“Hửm?” Sở Lăng Thiên cúi đầu nhìn nàng, “Nương tử chính là đồ ăn khuya của vi phu, vi phu cần phải chậm rãi nhấm nháp, phải ăn thật no.” Y đã liên tục ba ngày chỉ hồi phủ được một canh giờ rồi lại rời đi, nhìn nàng ngủ ngon lành không đành lòng đánh thức nàng, chỉ có mình y nín nhịn mà rời đi.
Sở Lăng Thiên vội vàng đặt Gia Cát Linh Ẩn lên giường, không thể đợi được mà cởi bỏ đai lưng bên hông nàng. Bên trong nàng mặc một bộ lụa mỏng, nơi đẫy đà như ẩn như hiện. Y chỉ cảm thấy một ngọn lửa đốt tới cổ họng, một phen kéo lấy áo lót của nàng, bàn tay to phủ lên trên.
“Ưm.” Cảm giác sung sướng khiến cho nàng không nhịn được phát ra thành tiếng.
Y cúi người xuống gần vành tai nàng, nhẹ nhàng cắn. Cảm giác tê dại khiến cho nàng nhịn không được lại a lên một tiếng.
“Linh nhi, lớn tiếng một chút.” Sở Lăng Thiên phả hơi thở nóng bỏng lên vành tai mẫn cảm của nàng, nỉ non nói.
“A, nhột.” Gia Cát Linh Ẩn chỉ cảm thấy ý thức đang dần mơ hồ, thân thể hoàn toàn mất đi không chế, dưới đợt tấn công của y nàng hoàn toàn giao nộp chính mình.
Y rất vừa lòng với phản ứng của nàng, da thịt trắng trẻo của nàng bởi vì động tình mà trở nên trong đỏ hồng vô cùng mê người. Bỗng nhiên y buông nàng ra: “Cởi quần áo cho vi phu.”
Nàng ngoan ngoãn cởi quần áo của y ra.
Sở Lăng Thiên xoay người một cái, lật người nàng ở trên người mình, đỡ lấy nàng.
“A! Chàng muốn làm gì?” Gia Cát Linh Ẩn cả kinh kêu lên.
“Nương tử, chính nàng nói nàng phải ở trên mà.” Y xấu xa cười, lấy tay xoa nơi đẫy đã của nàng rồi vuốt ve.
Cảm giác được thứ cực nóng của y, trên mặt Gia Cát Linh Ẩn hiện lên vẻ thẹn thùng, ngượng ngùng nhấc người lên, ngồi xuống, cơ thể nhất thời được thứ cực nóng của y lấp đầy.
Không biết bao nhiêu lần, có lẽ là bốn năm lần, Gia Cát Linh Ẩn đã mệt đến mức một câu cũng không nói nên lời. Y rốt cục giày vò xong rồi mới đứng dậy mặc quần áo, lại dùng chăn bọc nàng lại tới phòng tắm. Bởi vì quá mệt mỏi, nàng không nhịn được mà ở trong bồn tắm nằm ngủ. Y đau lòng vuốt ve khuôn mặt nàng, tự trách mình không nên không tiết chế như thế. Nhưng mà mỗi lần y muốn dừng lại đều không được, ai bào nàng mê người đến vậy chứ.
Sở Lăng Thiên nhẹ nhàng lau cơ thể cho nàng, sau đó lại bế nàng quay về phòng ngủ. Nàng cựa quậy, ở trong lòng y tìm một tư thế thoải mái, yên ổn ngủ. Y hôn lên trán nàng một cái, ôm lấy nàng nặng nề ngủ thiếp đi.
Bên ngoài mưa tí tách rơi, Gia Cát Linh Ẩn thường ngày đều có thói quen dậy sớm, nhưng mà tối hôm qua thực sự quá mệt nên nàng ngủ đến giờ này mới dậy. Nàng duỗi người, nghĩ rằng y nhất định đã đến quân doanh từ sớm, trong lòng cảm thấy trống vắng.
Nàng giang hia cánh tay ra rồi thả xuống, lại chạm phải thứ gì mềm mềm, nàng ngẩn người, mở to mắt, chỉ thấy hai tay mình đang khoát lên lưng một người. Nhìn lên phía trên, thấy Sở Lăng Thiên đang dùng ánh mắt nhu tình mà nhìn nàng, tay phải của y cầm một quyến sách, tay trái ôm lấy vai nàng: “Thức rồi?”
Trợn mắt lên nhìn y, trong lòng nàng mừng rỡ, đã lâu rồi nàng thức dậy đều không có y bên cạnh. Nàng nắm thật chặt tay của y, mặt cọ cọ trên người y, “Hôm nay không đi thao luyện sao?”
“Các tướng sĩ mệt mỏi mấy tháng cũng nên nghỉ ngơi một ngày. Muốn ăn gì ta phân phó phòng ăn làm cho nàng.”
“Bây giờ là giờ nào?”
“Giờ tỵ.”
“Hả?” Gia Cát Linh Ẩn ngồi bật dậy, “Đến trưa rồi sao, sao không gọi ta dậy?”
“Không phải tối hôm qua nương tử mệt muốn chết sao?”
“Còn nói.” Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày, nàng vừa động đậy cả người liền cảm thấy đau nhức không thôi, “Toàn thân nhức mỏi. Chờ đến lúc thanh lâu khai trương, đẩy chàng vào trong đó, để cho chàng nếm thử mùi vị rã rời này là thế nào.”
“Hả? Nương tử cam lòng dâng vi phu cho nữ nhân khác sao? Nghe nói nữ tử ở thanh lâu Linh Thiên đều xinh đẹp như hoa, còn có nữ tử của nước khác nữa, ta thật muốn tới xem thử.”
“Sở Lăng Thiên, chàng dám!” Gia Cát Linh Ẩn dứ nắm đấm, “Chàng dám phản bội lão nương, ta liền thiến chàng! Để cho chàng làm công công!”
“Lỗ mãng! Vừa rồi là ai nói muốn đưa ta tới thanh lâu?”
“Thần kinh nương tử của chàng vừa rồi không bình thường, không cần so đo với nàng.”
“Ha ha!” Sở Lăng Thiên cười lớn, nữ nhân này, thời điểm không giết người vẫn là rất đáng yêu, “Còn không rời giường sao? Lại muốn mấy người Mộc Tê cười sao.”
“Người ta chỉ là muốn ôm chàng nhiều hơn một chút thôi mà.”
Chính mình bao nhiêu lâu rồi không chăm sóc cho nàng? Trong lòng y bị sự mềm mại chạm đến, buông quyển sách đang cầm trên tay xuống, ôm nàng nằm trên người mình, hai người gắt gao dán chặt lấy nhau.
“Sở Lăng Thiên, chàng nói xem, Thái tử phi cũng có thai mấy tháng rồi, vì sao ta một chút động tĩnh cũng không có chứ? Có phải ta không sinh được hay không?” Gia Cát Linh Ẩn đột nhiên hỏi.
“Đồ ngốc, không phải nàng không sinh được, mà là do vi phu chưa đủ chăm chỉ thôi, xem ra vi phu phải cẩn cù hơn một chút mới được.”
“Chàng tha cho ta đi.” Gia Cát Linh Ẩn ngẩng đầu, nhăn mày lại.
“Bây giờ ta vẫn chưa muốn có con, nàng nghĩ xem, chúng ta đang ở thời điểm nồng thắm, tiểu quỷ kia mà khóc đòi mẫu thân chẳng phải là rất mất hứng hay sao.”
Gia Cát Linh Ẩn véo vào bên hông y một cái: “Nói chuyện nghiêm túc chút.”
“Vi phu cũng đang nói chuyện nghiêm túc mà, chuyện nghiêm túc của hai chúng ta.”
Gia Cát Linh Ẩn đảo mắt, giãy khỏi lòng y, bắt đầu mặc quần áo vào.
“Không ngủ nữa?”
“Ừ.” Nàng gật đầu, “Nên tới xoa bóp cho Nguyệt Lan.”
Sở Lăng Thiên xoay người rời giường: “Ta cũng tới xem thử, đã lâu không tới thăm Nguyệt Lan.”
Ngâm Hương Các, Nguyệt Lan vừa mới ngâm xong thuốc, mấy a hoàn thấy Sở Lăng Thiên đến đều có chút giật mình, đã mấy tháng y không tới Ngâm Hương Các.
Mộc Tê mang một cái ghế đến trước giường Nguyệt Lan cho Gia Cát Linh Ẩn. Gia Cát Linh Ẩn ngồi xuống liền xoa bóp cho Nguyệt Lan. Mấy ngày nay nàng cũng xem vài cuốn sách y học, đối với vị trí huyệt đạo cùng với độ mạnh nhẹ đều rất thuần thục. Nàng đang xoa bóp bỗng nhiên thấy Nguyệt Lan nhướng mày.
“Sao vậy?” Phản ứng nhỏ nhặt của Nguyệt Lan cũng không tránh được ánh mắt của Gia Cát Linh Ẩn,
“Tiểu thư, có chút ngứa.” Nguyệt Lan nói.
“Ngươi nói cái gì?” Gia Cát Linh Ẩn khó có thể tin mà nhìn Nguyệt Lan, “Ngứa ở đâu?”