Sở Lăng Hàn rốt cục hiểu ra: “Hai người, hai người cứ đả kích ta đi!” Nói xong y một mạch xoay người đi về phía trước, không thèm để ý đến hai người đáng ghét ở phía sau.
Gia Cát Linh Ẩn trừng mắt liếc Sở Lăng Thiên một cái: “Đây là chuyện riêng tư của chúng ta, chàng nói với y làm gì, không xấu hổ sao?”
“Đây là bày tỏ yêu thương.”
Gia Cát Linh Ẩn lườm y trắng mắt: “Cách biểu đạt của chàng thực quá đặc biệt.”
Nhìn thấy biểu tình ngượng ngùng của Gia Cát Linh Ẩn, Sở Lăng Thiên nở nụ cười vì thực hiện được ý đồ. Y đuổi theo Gia Cát Linh Ẩn: “Linh nhi, vi phu cảm thấy hẳn là chúng ta nên tăng tuần suất lên nữa, nếu không cứ như thế này đến khi nào mới có hài tử được.”
Gia Cát Linh Ẩn không để ý tới y, đuổi theo Sở Lăng Hàn, vứt Sở Lăng Thiên ở sau.
Sở Lăng Hàn không uống rượu mà một mình trở về Cửu vương phủ. Đầu tháng tám chính là ngày thành thân của y cùng Mộc Tê, y muốn chuẩn bị thật tốt để cho Mộc Tê một hôn lễ thật long trọng.
Thất vương phủ, Sở Lăng Thiên còn tức giận vì bị Gia Cát Linh Ẩn bỏ rơi, nhìn thấy tiểu nữ tử bên cạnh nhàn nhã uống trà, y giận không chỗ trút, lẩm bẩm tạo ra đủ loại tiếng ồn. Khóe miệng tiểu nữ tử mang theo ý cười nhưng vẫn không để ý đến y, Sở Lăng Thiên trề môi, than thở: “Nương tử, nàng không thương ta.”
“Ừ.” Tiểu nữ tử thản nhiên ừ một tiếng, tiếp tục lật giở quyển sách trong tay.
“Nữ nhân thối, muốn tạo phản sao?” Sở Lăng Thiên nhanh chóng đi tới trước mặt Gia Cát Linh Ẩn. Y đang chuẩn bị hôn nàng lại không ngờ nàng chủ động nạp mình, hai tay quàng qua cổ y, hôn y.
Thấy nàng chủ động, Sở Lăng Thiên cười mở cờ cả mặt, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của nữ tử trong lòng, ở trong miệng ngang bướng qua lại.
“Ừm.” Cảm giác sảng đến từng lỗ chân lông khoái khiến Sở Lăng Thiên rên rỉ. Bàn tay to của y nắm cả vòng eo của Gia Cát Linh Ẩn, chậm rãi trượt xuống dưới, vuốt ve cái mông của nàng.
“Hứ.” Gia Cát Linh Ẩn giống như điên lên, xé mở quần áo y, hai tay xoa nắn cơ ngực màu đồng của y.
“A.” Sở Lăng Thiên nhịn không được kêu lên một tiếng, y thở hổn hển, hận không thể nuốt trọn nữ nhân gợi cảm này vào bụng, “Tiểu yêu tinh, nàng đang đùa với lửa đó, biết không? Xem hôm nay vi phu thu phục nàng như thế nào! Hôm nay vi phu sẽ cho nàng không xuống giường được.”
“Vậy ư?” Bàn tay Gia Cát Linh Ẩn men theo hông y, chạm vào vật đang nóng như lửa, nàng giảo hoạt cười một tiếng.
“Cười à?” Ánh mắt Sở Lăng Thiên như tóe lửa, “Để nàng phải khóc lóc cầu xin ta!” Y ôm lấy Gia Cát Linh Ẩn đi về phía trường kỷ đặt nàng ở dưới thân, khẩn cẩm nhấm nháp tư vị ngây ngất của nàng.
“Dừng!” Gia Cát Linh Ẩn dùng hai tay đẩy ngực y, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, “Sở Lăng Thiên, hôm nay thân thể ta không tiện, tự chàng nghĩ biện pháp đi.”
“Cái gì?” Sở Lăng Thiên đột nhiên ngẩng đầu. Khó trách hôm nay nàng chủ động trêu chọc mình như vậy, thì ra là cố ý để cho y khó chịu. Lửa dục trong lòng càng cháy mãnh liệt nhưng không có cách nào giải quyết được. Nhìn thấy nụ cười vì thực hiện được âm mưu của nàng Sở Lăng Thiên cúi đầu, cạy mở hàm răng của nàng, hung hăng mút vào cái lưỡi thơm tho của nàng, giống như muốn hút cả người nàng vào.
“Ưm ưm ưm!” Gia Cát Linh Ẩn chỉ cảm thấy trời đất mù mịt, trong lồng ngực chỉ có hơi thở của y. Nàng ngay cả thở cũng không được nên đành phải vô lực nương theo y.
Thấy vẻ mặt nàng đã trở nên đỏ bừng, Sở Lăng Thiên lại chưa cảm thấy đủ, lửa nóng ở theo bàn tay tham nhập vào cổ áo nàng, vuốt ve nơi tròn trịa của nàng.
“Ưm.” Nữ tử dưới thân cả người đều mềm nhũn không tự chủ được mà ôm lấy cổ y, tùy ý hưởng thụ nụ hôn cùng âu yếm của y. Nàng chỉ hận mình giờ muốn này không thể muốn y.
“Hừ.” Sở Lăng Thiên cười hừ một tiếng, thấy nàng đã động tình bỗng nhiên ngồi dậy, rời khỏi thân thể nàng.
“Làm gì vậy?” Gia Cát Linh Ẩn bất mãn nhìn Sở Lăng Thiên, vừa rồi hôn còn chưa đủ.
“Khà khà!” Sở Lăng Thiên đắc ý cười, “Ai bảo nàng muốn hại ta? Thế nào? Nương tử, cảm nhận đủ tư vị muốn mà không được rồi chứ?”
“Ta muốn mà không được, thì chàng cũng đừng hòng.”
“Tiểu yêu tinh!” Nơi nào đó của Sở Lăng Thiên còn ngóc đầu lên, y bắt lấy tay nàng đặt ở chỗ đang nóng hừng hực của mình, “Biết làm thế nào rồi chứ?”
Hai khắc sau, rốt cục có chất nhầy theo chỗ nóng chảy ra, Gia Cát Linh Ẩn xoay xoay tay phải: “Mệt chết ta!”
Sở Lăng Thiên yêu thương ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu hôn lên trán nàng: “Nương tử, nàng vất vả rồi!”
“Hừ.” Gia Cát Linh Ẩn trừng mắt liếc y một cái: “Lần sau tự mình xử lý đi.”
Sở Lăng Thiên cười ha ha hai tiếng, ôm nàng vào trong ngực, yêu thích không buông tay, y thật sự yêu chết nữ nhân này. Một nụ cười, một giận dỗi, nhìn vào đều rất mê người.
“Vương gia, Vương phi nương nương, Kinh Phong có chuyện cần báo.” Từ lúc Gia Cát Linh Ẩn vào Thất vương phủ, mọi người tới thư phòng đều phải ở ngoài cửa lớn tiếng thông báo tránh cho việc tiến vào nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy.
“Vào đi.” Gia Cát Linh Ẩn giãy ra khỏi vòng ôm ấm áp của Sở Lăng Thiên, ngồi sang một bên.
Kinh Phong tuân lệnh đẩy cửa đi vào, “Tiểu thư, thuộc hạ đã tra được trong cung có duy nhất một người có quan hệ với bươm bướm, là Thái hậu nương nương.”
Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày, “Thái hậu nương nương đã hoăng thệ à.”
“Thuộc hạ tra được tin tức, khi Thái hậu còn sống rất thích bươm bướm, trước khi đi vẫn còn nói có bướm tiên tới đón bà ấy, bà ấy cũng muốn biến thành bướm tiên. Thái phi nương nương đã tìm hơn năm trăm con bướm vào trong cung.”
“Ta biết rồi, ngươi hãy tiếp tục theo dõi, có tin tức gì thì nhanh chóng báo cho ta biết. Ngoài ra, ngươi đi tìm về cho ta một ít mật ong.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”
Kinh Phong đi rồi, Sở Lăng Thiên nghi hoặc hỏi Gia Cát Linh Ẩn: “Chuyện gì xảy ra?”
Gia Cát Linh Ẩn giấu diếm nhìn y, đem chuyện Chu thái phi kể lại cho y nghe.
“Ba ngày sau chính là sinh thần của Chu thái phi, chẳng lẽ bà ấy muốn gây bất lợi với nàng trong ngày ấy?” Sắc mặt Sở Lăng Thiên âm trầm. Lão thái bà kia có phải là chán sống rồi hay không?
“Đó chỉ là suy đoán của ta, ta đã nghĩ ra biện pháp đối phó rồi, yên tâm đi.”
“Linh nhi, ngày ấy ta cũng ở đó, nếu bà ấy dám làm điều bất lợi với nàng, ta sẽ không tha cho bà ấy.”
“Thu hồi lại uy phong của chàng đi, từ từ chơi đùa mới thú vị, mới một chút đã lấy mạng của bà ấy chẳng phải rất nhàm chán hay sao.”
“Quả nhiên độc nhất là lòng dạ nữ nhân!”
“Đương nhiên.” Gia Cát Linh Ẩn ngắm ngắm nơi nào đó của y, “Nếu chàng dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, ta sẽ cho chàng nếm thử thế nào gọi là độc nhất là lòng dạ nữ nhân.”
Sở Lăng Thiên ý thức được khép chặt hai chân, cảnh giác nhìn nữ nhân trước mặt.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh. Sáng sớm, Chu Tuyết Tranh phải tới tẩm cung của Chu thái phi, Chu thái phi biết mục đích nàng tới liền nói cho nàng biết mọi chuyện đều chuẩn bị tốt. Hôm nay nhất định Gia Cát Linh Ẩn sẽ bị đuổi ra khỏi cung.
“Thái phi nương nương, người rốt cuộc tính đối phó với nàng ta như thế nào?”
Chu thái phi cười một cách quái lạ, chỉ chỉ bộ đồ mới của mình: “Huyền cơ ở trong bộ quần áo này, rồi ngươi sẽ biết.” Bà căn dặn cung nữ bên cạnh, “Đợi lát nữa đem mấy con bướm này thả ra ngoài.”
“Vâng, thái phi nương nương.”
“Vì sao lại có nhiều bươm bướm như vậy?” Chu Tuyết Tranh thấy thị nữ mang theo một cái lọ trong suốt, bên trong toàn bộ là bươm bươm đủ màu sắc cực kì xinh đẹp.
“Chúng nó là vai chính của ngày hôm nay. Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa.”
“Thái phi nương nương, con đỡ người!” Chu Tuyết Tranh tiến lên đỡ lấy Chu thái phi.
Sinh thần của Chu thái phi cũng không quá phô trương, chỉ cử hành một yến hội nho nhỏ ở trong cung. Sở Kim Triêu đi đầu chúc thọ Chu thái phi, mấy hoàng tử cùng các quan lại cũng hành lễ. Cùng với không khí náo nhiệt lại là cảnh tượng không ăn khớp cho lắm, đó là Chu thái phi kỳ quái rơi nước mắt đầy mặt.
“Thái phi nương nương, hôm nay là sinh thần của người, vì sao người lại khóc?” Chu Tuyết Tranh liếc mắt nhìn Chu thái phi suy nghĩ, sau đó liền quan tâm hỏi han.
Mọi người vừa nhìn, viền mắt của Chu thái phi hồng hồng, còn không không ngừng dùng khăn tay lau nước mắt.
“Thái phi nương nương, người sao vậy?” Sở Kim Triêu thấy vậy cũng thấy rất kỳ lạ, “Thái phi có chuyện gì ủy khuất cứ nói với trẫm, trẫm sẽ làm chủ cho thái phi.”
“Đúng vậy, thái phi nương nương. Có chuyện gì người cứ nói ra đi.” Hoàng hậu cũng không hiểu ra làm sao. Không biết lão thái bà này muốn làm gì.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu.” Chu thái phi lau nước mắt, giọng nghẹn ngào, “Ai gia không phải khóc vì mình, ta khóc là bởi vì hôm qua ta mơ thấy Thái hậu nương nương.”
“Mẫu hậu?” Sở Kim Triêu ngẩn người, “Người…. Người thế nào?”
Chu thái phi thở dài, “Ta mơ thấy Thái hậu nương nương hóa thành bướm tiên, nói người ở thế giới bên kia rất tịch mịch, người không tìm thấy con đường chuyển thế, muốn tìm người đến Thiên Thai Tự tụng kinh, đưa tiễn hồn phách của người một đoạn đường.”
“Hả? Còn có chuyện như vậy? Vậy vì sao người không trực tiếp đến nói với trẫm?”
“Thái hậu biết Hoàng thượng bộn bề trăm việc không muốn bởi vì việc nhỏ này mà làm phiền Hoàng thượng, cho nên đến báo mộng cho ta.”
“Nếu như vậy thì tìm một người đến Thiên Thai Tự, đưa tiễn Thái hậu một đoạn đường,” Hoàng hậu nói, “Tiêu Ôn, ngươi đi sắp xếp đi.”
“Khoan đã!” Chu thái phi bỗng nhiên hô lên, “Thái hậu nương nương chỉ định Thất vương phi đi, nói người vẫn chưa gặp qua Thất vương phi, muốn Thất vương phi tận hiếu với người.”
Nghe đến đó, Gia Cát Linh Ẩn đã hiểu được, Chu thái phi diễn lâu như vậy chính là vì những lời này. Để nàng đến Thiên Thai Tự vậy thì sẽ không thể trở về được. Lông mày Sở Lăng Thiên nhíu lại, sắc mặt y vô cùng âm trầm, tay y cầm lấy tay Gia Cát Linh Ẩn. Ngón tay mềm mại của Gia Cát Linh Ẩn nhẹ nhành vuốt lên tay y để y yên tâm.
“Hoàng thượng, đây là nguyện vọng của Thái phi, người xem?” Hoàng hậu nhìn Sở Kim Triêu. Nếu lần này có thể đưa nha đầu kia ra khỏi cung thì cũng tính là một biện pháp tốt.
Trong mắt Chu Tuyết Tranh hàm chứa ý cười lạnh lùng, đúng là gừng càng già càng cay, Chu thái phi lại có thể nghĩ ra được chủ ý như vậy. Gia Cát Linh Ẩn, tận hiếu với Thái hậu thì dù Thiên ca ca có cầu xin cho ngươi như thế nào cũng vô phương.
“Phụ hoàng, chỉ dựa vào một giấc mộng của Thái phi nương nương liền đưa Thất tẩu đến Thiên Thai tự cũng quá là không phù hợp.” Sở Lăng Hàn lớn tiếng nói.
Sở Kim triêu trừng mắt liếc y một cái, thầm nghĩ không phải lão tử còn chưa mở miệng hay sao? Ngươi gấp cái gì? “Thái phi nương nương, Thái hậu nương nương thật đã nói như thế sao?”
“Hoàng thượng, không lẽ ta còn lừa người?”
“Thái phi nương nương, người nói người mộng thấy Thái hậu biến thành bướm tiên cũng không có người nào làm chứng.” Sở Lăng Thiên nghiêm mặt, trầm giọng nói, “Chứ không phải là Thái phi nương nương không vừa lòng với Linh nhi, muốn mượn cớ này đuổi nàng ra khỏi cung?”
Chu thái phi chua xót cười: “Ta biết mọi người sẽ không tin tưởng ta, vì thế ta cùng Thái hậu nương nương thương lượng, để người đến nói cho các ngươi.”
“Mẫu hậu đã đi rồi, chẳng lẽ người chết còn có thể sống lại sao?” Sở Kim Triêu hỏi.