Gia Cát Linh Ẩn

Chương 235: Ai gia cùng Tiểu Xuân Tử?



Lúc này, Sở Kim Triêu nhận thấy được khác thường cũng đi đến, mới phát hiện thì ra không phải Gia Cát Linh Ẩn có chuyện mà là Chu thái phi, ông âm thầm thở ra nhẹ nhõm: “Người đâu, đi mời thái y mang thuốc giải đến cho Thái phi nương nương.”

“Thất vương phi đâu?” Hoàng hậu nhìn quanh vài vòng, không nhìn thấy bóng dáng của Gia Cát Linh Ẩn, không khỏi phẫn nộ quát, “Bảo nó chăm sóc Chu thái phi, người đâu rồi?” Hoàng hậu cũng không rõ, không biết bắt đầu từ lúc nào bà đã xem Gia Cát Linh Ẩn thành một đối thủ rất quan trọng, mặc kệ là lúc nào, bà cũng đều nhịn không được mà bỏ đá xuống giếng.

Mấy cung nữ vội vội vàng vàng tìm kiếm khắp nơi, rốt cục tìm được Gia Cát Linh Ẩn ở trong phòng, chạy nhanh ra bẩm báo: “Thất vương phi, Thất vương phi đang ngủ ở bên trong.”

“Đang ngủ?” Hoàng hậu bị tức giận ùn ùn kéo đến, “Lúc này mà nó còn đang ngủ? Thật đúng là buồn cười! Chu thái phi xảy ra chuyện như vậy, nó cũng không tránh khỏi liên quan. Gọi nó dậy cho bản cung!”

“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ kêu như thế nào cũng vẫn không tỉnh.”

“Cái gì?” Hoàng hậu đi vào phòng trong, định lật chăn trên người Gia Cát Linh Ẩn ra, tay lại bị Sở Lăng Thiên giữ lại.

“Hoàng hậu nương nương, chăn của nàng người không có tư cách đụng vào. Người không thấy là nàng cũng trúng độc sao?” Sở Lăng Thiên nghiêm mặt nói.

“Trúng độc? Mau truyền thái y!”

Rất nhanh, thái y liền chạy qua đây, kiểm tra được thực hư, trong nước uống có người hạ độc. Thái y nhanh chóng cho Gia Cát Linh Ẩn cùng Chu thái phi uống thuốc giải. Gia Cát Linh Ẩn trộm phun thuốc giải vào trong tay Sở Lăn Thiên, Sở Lăng Thiên hiểu ý dùng nội công nghiền thuốc giải thành bột phấn, tùy ý nhét vào trong góc.

Một lát sau, Gia Cát Linh Ẩn yếu ớt tỉnh lại. Nàng đột nhiên ngồi dậy: “Thần nữ thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương. Điện hạ, sao người lại ở đây? Thái phi nương nương thế nào rồi?”

“Không sao là tốt rồi.” Vẻ mặt Sở Lăng Thiên lo lắng, xoa tóc nàng, “Chu thái phi hình như không tốt lắm.”

Phòng ngoài, Chu thái phi cũng đã tỉnh lại, trước đó các cung nữ cũng đã thay xong quần áo cho bà. Bà nặng nề lắc đầu, nghĩ không ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Chuyện nha đầu thối kia cùng hoạn quan dâm loạn hẳn là đã bị mọi người biết rồi.

Sở Kim Triêu cùng Hoàng hậu đi ra, phía sau là Gia Cát Linh Ẩn cùng Sở Lăng Thiên. Chu thái phi vừa thấy sắc mặt Gia Cát Linh Ẩn ửng hồng, trong lòng sáng tỏ: “Thất vương phi, lá gan ngươi lớn thật, dám cùng hoạn quan dâm loạn, đúng là bại hoại nề nếp gia phong. Hoàng thượng, nhanh ban cho nó tội chết!”

“Nương nương…” Tiểu Xuân Tử quỳ trên mặt đất nhưng cái gì cũng không dám nói.

“Tiểu Xuân Tử, ai gia dạy ngươi như thế nào? Ngươi dám lên giường với Thất vương phi, hôm nay ai gia không đánh chết ngươi thì không biết ăn nói như thế nào với liệt tổ liệt tông! Thiên nhi, là ta không tốt, nếu không phải ta triệu nó vào cung thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

Sở Kim Triêu cùng Hoàng hậu đều cau mày lại, Chu thái phi vẫn chưa biết rõ tình hình.

“Khụ.” Sở Lăng Thiên tằng hắng, “Thái phi nương nương, xin người đừng vu tội Linh nhi. Giường Tiểu Xuân tử leo lên là giường của người. Cùng hắn dâm loạn cũng là người. Linh nhi hoàn toàn bị hôn mê ở trong phòng, chuyện này với nàng đâu có dính dáng gì?”

“Thiên nhi, lúc này ngươi còn thay nó biện bạch?” Chu thái phi lắc đầu, thở hổn hển, “Ngươi thật đúng là bị nó làm cho u mê rồi! Người không có nhân cách như vậy thì làm sao có thể làm Thất vương phi?”

“Thái phi nương nương, người còn không rõ sao? Vừa rồi mẫu hậu cùng ta cùng nhau thấy rõ ràng, là người cùng Tiểu Xuân Tử ở trên giường …”

“Cái gì? Ngươi nói cái gì?” Chu thái phi giật nảy mình, sau lưng nổi lên một trận lạnh lẽo, “Hoàng hậu, nó nói thật sao? Ai gia cùng Tiểu Xuân Tử? Làm sao có thể?”

“Thái phi nương nương…” Hoàng hậu xấu hổ gật đầu, “Chúng ta tiến vào liền thấy người cùng Tiểu Xuân Tử…”

“Không có khả năng!” Chu thái phi chấn động dùng chăn bao lại thân thể của mình, “Các ngươi gạt ta!” Bà từ từ nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra. Sau khi uống hết chén nước Gia Cát Linh Ẩn rót cho bà, bà liền cảm thấy có chút mơ mơ hồ hồ, toàn thân nóng lên, chẳng lẽ…

“Ngươi nói xem rốt cuộc sao lại thế này?” Hoàng hậu nghiêng mặt liếc Gia Cát Linh Ẩn một cái, “Đang yên đang lành, sao giữa chừng ngươi lại bị trúng độc?”

“Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, thần nữ chỉ uống nước, không hiểu sao lại ngất đi.”

“Được rồi.” Sở Kim Triêu phất tay, “Chuyện này không được nói với bất kỳ ai.” Sở Kim Triêu không nghĩ nhiều, chẳng qua là Chu thái phi phòng không gối chiếc đã nhiều năm, thật sự nhịn không được mới cùng Tiểu Xuân Tử làm chuyện như vậy.

“Hoàng thượng…” Hoàng hậu còn muốn nói cái gì đó.

Sở Kim Triêu không để ý đến bà, ông trừng mắt nhìn Tiểu Xuân Tử: “Người đâu, Tiểu Xuân Tử vi phạm quy tắc trong cung, đánh cho đến chết!”

“Hoàng thượng, Hoàng thượng, đừng mà, đừng mà!” Tiểu Xuân Tử cầu xin, “Dạ… Là Thái phi nương nương bảo nô tài đến cùng Thất… Thất vương phi, không nghĩ tới nô tài vừa đi vào thì Thái phi nương nương đã lôi kéo nô tài, nô tài cũng là bị bắt buộc.”

“Ngươi nói lại lần nữa!” Sắc mặt Sở Lăng Thiên âm lãnh.

“Thất điện hạ, nô tài cũng là bị bắt buộc, không dám cãi lãi ý chỉ của Thái phi nương nương. Nếu nô tài không làm theo ý chỉ của Thái phi nương nương, người…. sẽ giết nô tài.”

“Hoàng thượng.” Hoàng hậu không nghĩ tới còn có chuyện như vậy. Chu thái phi muốn hại Gia Cát Linh Ẩn, ngược lại hại mình thành thế này, “Chuyện này không truy cứu nữa.”

“Mẫu hậu, Linh nhi thiếu chút nữa gặp phải nguy hiểm, chuyện này con phải truy cứu tới cùng.” Sở Lăng Thiên lạnh lùng nói, “Thái phi nương nương, chuyện hôm qua vốn là người sai, người còn hồ đồ không nhận lỗi, lại muốn xuống tay với Linh nhi. Phụ hoàng, chuyện này xin người làm chủ lấy lại công bằng.”

“Điện hạ, ta nghĩ Thái phi nương nương cũng không phải là cố ý, nếu ai gặp phải chuyện này cũng sẽ không thể bỏ qua được. Dù sao, ta cũng không có chuyện gì, không cần phải truy cứu.” Gia Cát Linh Ẩn nói.

“Linh nhi…”

“Được rồi, không sao.” Gia Cát Linh Ẩn lại hướng sang Sở Kim Triêu cùng Hoàng hậu cầu xin, “Hoàng thượng, nương nương, chuyện này con sẽ không nói với bất kì ai, Thái phi nương nương vẫn nên chăm sóc thân thể thật tốt.”

“Tam nha đầu rộng lượng như thế, trẫm rất vui.” Sở Kim Triêu mắt lạnh nhìn Chu thái phi, “Thái phi nương nương, trẫm hy vọng đây là lần cuối cùng, nếu có lần sau, trẫm không xử lý thì không thể nào ăn nói với tiên hoàng.”

“Hoàng thượng, ai gia biết sai rồi.” Chu thái phi cúi đầu, nghĩ lại mọi chuyện trước đó. Nhất định là nước trà nha đầu thối kia mang cho bà có hạ mị dược. Nhưng mà toàn bộ nhất cử nhất động của nó bà đều theo dõi, chẳng lẽ? Bà bỗng nhiên nghĩ đến chi tiết Gia Cát Linh Ẩn lấy gương cho bà, hay là nó nhân lúc đó đánh tráo nước trà? Nha đầu thối, đúng là tâm tư kín đáo. Lần này ai gia không so đo với ngươi, nhưng thù này ai gia nhất định sẽ báo!

“Đều đi đi.” Sở Kim Triêu ngáp một cái, vẻ mặt mệt mỏi, “Thiên nhi, Tam nha đầu, các con trở về đi.”

“Vâng, phụ hoàng, nhi thần cáo lui.”

Sở Lăng Thiên dắt tay Gia Cát Linh Ẩn đi ra khỏi tẩm cung Chu thái phi. Sắc mặt y vẫn đang âm trầm, lão thái bà kia thật sự rất đáng hận!

“Linh nhi, vì sao phải cầu xin cho bà ta?”

“Thất gia, Hoàng thượng nhiều lắm cũng đem bà biếm vào lãnh cung, như vậy chẳng phải là quá nhẹ cho bà ấy sao? Ta muốn cho bà ấy bị nước miếng của dân chúng nước Lăng Nguyệt làm chết chìm!”

“Ta biết rồi. Nàng vào trong cung vì sao không nói trước cho ta biết? Quá nhiều nguy hiểm.”

“Bây giờ chẳng phải là không có việc gì hay sao?” Gia Cát Linh Ẩn lắc lắc cánh tay y, “Nương tử của chàng là ai chứ, lòng của lão thái bà kia ta đã nhìn thấu từ rất lâu rồi.”

“Thật hy vọng thế giới này có thể nhanh chóng bình yên trở lại, để cho Linh nhi của ta không phải vất vả.” Nếu có thể, y rất muốn mang nàng đi, nhưng mà y biết, kiếp này nàng không thể không báo thù.

“Không vất vả.” Trong mắt Gia Cát Linh Ẩn lóe lên tia sáng kỳ quái, “Cùng trời đấu, rất vui. Cùng người đấu, cũng rất vui.”

Y nắm chặt tay nàng, cứ như là dù con đường này có gian khổ y cùng nguyện ý cùng nàng đi.

Ngày hôm sau, tin tức Chu thái phi cùng hoạn quan dâm loạn truyền đi khắp nơi, tin tức giống như có cánh bay ra ngoài hoàng cung, bay ra cả Ngân Đô, khắp nơi trên nước Lăng Nguyệt, phố lớn ngõ nhỏ đều bàn luận chuyện này, Chu thái phi nước Lăng Nguyệt trở thành trò cười trong mắt mọi người.

Chu thái phi tựa vào đầu giường, hé miệng húp cháo, khóe miệng còn bị thương không dám mở quá lớn. Bỗng nhiên một cung nữ chạy vào, hoảng hốt nói: “Thái phi nương nương, không xong rồi, không xong rồi!”

“Chuyện gì mà hoàng hốt như vậy?” Chu thái phi quát, “Một chút quy củ cũng không có.”

“Thái phi nương nương, nô tỳ nghe được… Nghe được…”

“Nghe được cái gì? Nói mau!”

“Nghe được tối hôm qua người cùng Tiểu Xuân Tử….”

“Cái gì?” Thân thể Chu thái phi chấn động một chút, “Tiện tì! Dám hồ ngôn loạn ngữ, lôi tiện tì này xuống đánh năm mươi trượng.”

“Thái phi nương nương tha mạng!” Thân thể cung nữ không ngừng run rẩy, “Là nô tỳ nghe được người khác nói, không liên quan đến nô tỳ, mong thái phi nương nương minh xét.”

“Người khác? Người khác là ai?”

“Hình như… Hình như mọi người trong cung đều đã biết, người ở ngoài cung lại đang bàn luận. Nô tỳ nghe được tin tức lập tức đến bẩm báo với Thái phi nương nương.”

“Ngươi nói… Ở Ngân Đô đều lan truyền tin tức này?”

“Không chỉ Ngân Đô, chỉ sợ cả nước Lăng Nguyệt…”

“Sao có thể được!” Chu thái phi chỉ thấy ngực như bị thắt lại, thiếu chút nữa không thở nổi, “Người đâu! Truyền ý chỉ của ai gia, đem toàn bộ những người nói hươu nói vượn này bắt lại, cắt hết lưỡi! Nhanh lên!”

“Nương nương, người bớt giận! Nô tỳ đi bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng.”

“Mau! Ai gia muốn đem lưỡi của những người này đều cắt hết, treo ở trên tường thành!”

“Vâng, nương nương.”

Cung nữ kinh sợ lui ra ngoài, Chu thái phi không còn tâm tư ăn cháo, bà cầm lấy chén ném thẳng xuống đất, chén rơi xoảng vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.

Nhìn thấy mảnh vở lăn đến bên chân, Chu Tuyết Tranh nhảy lên, “Thái phi nương nương, người làm sao vậy? Đừng làm bị thương đến chính mình.”

“Ngươi tới làm gì?” Nghĩ đến bây giờ danh dự bản thân mình mất hết cũng đều là vì nha đầu trước mắt kia mà ra, trong lòng bà không khỏi sinh ra lửa giận, “Nếu không phải vì ngươi, ai gia cũng sẽ không rơi vào kết cục hiện giờ. Lần này cái mặt già này của ai gia đều mất hết. Sớm biết nha đầu kia so với hồ ly còn giảo hoạt hơn, ai gia sẽ không chen vào đám nước đục này!”

“Thái phi nương nương, bây giờ mới hối hận cũng không kịp nữa rồi!” Chu Tuyết Tranh cười lạnh, “Bản cung nghĩ Thái phi nương nương mưa gió cả đời, đối phó với Thất vương phi hẳn là dễ dàng. Không nghĩ rằng ta đã đánh giá cao người rồi! Tài thông minh của người lại có thể tồn tại được ở trong thâm cung này, thật đúng là một kỳ tích.”

“Nha đầu thối, ngươi nói lời này là có ý gì? Ngươi đang trách ai gia không giúp ngươi diệt trừ được nó? Ai gia hối hận vì đã giúp ngươi! Nếu ngươi không biết tốt xấu, ai gia sẽ khai ngươi ra!”