Kinh Phong lắc đầu, đành phải đuổi theo Gia Cát Linh Ẩn. Gia, thuộc hạ cũng vì bất đắc dĩ mới bảo vệ tiểu thư, người ngàn vạn lần cũng đừng trách phạt thuộc hạ!
Mang theo Kinh Phong dùng cơm chiều xong lại tìm một khách điếm, thuê hai gian phòng gần nhau. Đi vào, nàng lại nói với Kinh Phong: “Không được nói cho y biết.”
“Đã biết, tiểu thư.”
Sở Lăng Thiên trái chờ phải chờ vẫn không thấy bóng dáng của Kinh Phong, đang chuẩn bị đi ra ngoài lại thấy Kinh Phong lén lén lút lút trở lại.
“Nàng đâu rồi?”
“Gia, tiểu thư đang ở khách điếm. Người không được nói cho tiểu thư biết là thuộc hạ đã báo tin.” Tiểu thư, không nên trách thuộc hạ, thuộc hạ chỉ là không muốn người cùng Thất gia không vui vẻ.
“Có bản lĩnh thật, dẫn ta tới đó.” Yên tĩnh một khoảng thời gian nên tâm tình Sở Lăng Thiên cũng bình tĩnh trở lại. Y biết những chuyện nàng gặp phải ở kiếp trước, tự trách chính mình nói chuyện khiến nàng tổn thương.
Đi vào khách điếm, Sở Lăng Thiên gõ của, bên trong không đáp lại. Y lại gõ cửa vài cái, vẫn không có đáp lại. Y lập tức đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy chăn đệm bên trong hỗn độn, cũng không thấy bóng dáng người kia.
“Linh nhi!” Sở Lăng Thiên sốt ruột kiểm tra xung quanh, “Linh nhi! Nàng ở đâu? Kinh Phong, ngươi ra phía sau xem, ta đi hỏi chưởng quầy một chút xem có người nào khả nghi hay không!” Linh nhi, nàng ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!
Y đang chuẩn bị lao ra thì thấy một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở cửa, gập lưng, ôm bụng. Gia Cát Linh Ẩn xoay người tựa vào khung cửa: “Người tới làm gì?”
“Linh nhi, làm sao vậy?” Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, y đau lòng không thôi, “Ta đưa nàng hồi phủ, để đại phu xem giúp nàng.”
“Không có gì phải xem hết, chỉ là ăn phải đồ hư nên bị đau bụng!”
“Còn đang giận ta sao? Nương tử, xin lỗi nàng!” Y đi tới ôm nàng vào trong ngực, bàn tay to xoa bụng của nàng, “Mới rời khỏi vi phu trong chốc lát liền biến thành cái dạng này, còn dám bỏ nhà trốn đi nữa không? Hả?”
“Sở Lăng Thiên, mời người đi khỏi đây, ta muốn ngủ!”
“Còn ngang bướng! Ta đã giải thích rồi sao còn giận ta nữa chứ? Ai bảo nàng cầu xin cho hắn…”
“Ta sợ người làm hắn bị thương, hắn không còn hơi sức tra tấn Gia Cát Hồng Nhan! Không có việc gì thì đừng suy nghĩ lung tung!”
Hóa ra là như vậy? Sở Lăng Thiên áy náy cười, y chỉ biết Linh nhi của y làm sao có thể động tâm với Sở Lăng Hiên chứ? “Nương tử, bà xã, ta sai rồi, theo ta về nhà được không?”
“Không được!”
“Bản lĩnh lớn thật!” Không cần phân bua nữa, Sở Lăng Thiên vác nàng trên vai, vỗ vào mông nàng hai cái, khiêng nàng về Thất vương phủ. Nữ nhân trước sau vẫn là nữ nhân, thay tính đổi nết chỉ vì một chuyện nhỏ.
Kinh Phong nhanh chóng trở lại, nhìn thấy người trên vai Sở Lăng Thiên mới thở dài một hơi nhẹ nhõm chạy nhanh theo phía sau cùng trở về Thất vương phủ. Gia Cát Linh Ẩn trừng mắt với hắn, hắn liền cười ngượng ngùng với nàng.
Trở lại phủ, Sở Lăng Thiên nhanh chóng triệu đại phu tới xem bệnh cho nàng. Sau khi uống xong hai chén thuốc Gia Cát Linh Ẩn mới hết đau bụng. Sở Lăng Thiên vỗ về bụng nàng: “Nương tử, xin lỗi nàng!”
“Hừ!” Gia Cát Linh Ẩn xoay người, chặn lại tay y, “Không được đụng vào ta!”
“Hì hì!” Sở Lăng Thiên cười hì hì hai tiếng, tay chậm rãi hướng lên trên, phủ lên ngực nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, “Hình như là lớn hơn một chút.”
“Đồ vô lại!”
Thấy bộ dáng thẹn thùng của nàng, Sở Lăng Thiên nâng mặt nàng lên, cúi người xuống hôn lên môi nàng. Nụ hôn này tới đột ngột mà nhiệt tình, hôn đến nàng suýt nghẹt thở. Đầu lưỡi của y ở trong miệng nàng khiêu khích, đuổi theo cái lưỡi thơm tho không có chỗ trốn của nàng. Sau khi hôn đến trời đất quay cuồng y mới buông nàng ra, nếu không phải thân thể nàng không khỏe y nhất định sẽ hung hăng muốn nàng!
Lúc Gia Cát Hồng Nhan yếu ớt tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau. Toàn thân nàng đều nóng rát đau nhức, thắt lưng như bị xé rách đau đến mức khiến nàng nhịn không được lớn tiếng rên rỉ. Hai hàng nước mắt mệt mỏi theo khóe mắt nàng chảy xuống. Nàng cái gì cũng đều không có, đứa nhỏ không có, cơ hội làm mẹ không có, sợi dây bám trụ duy nhất là Sở Lăng Hiên cũng bị chặt đứt, còn bị Sở Lăng Hiên đổ oan đứa nhỏ kia là của người khác. Chính nàng còn không biết chuyện có đứa nhỏ là chuyện gì xảy ra, cũng khó trách Sở Lăng Hiên hiểu lầm.
Gia Cát Linh Ẩn, vì sao? Vì sao ngươi lại đối với ta như vậy? Thực sự thì ta cái gì cũng đều hơn ngươi, nhưng mà ta cái gì cũng không có, còn ngươi, vẫn sống rất vui vẻ! Dựa vào cái gì?
Nhớ tới sự ngoan độc cùng quyết tuyệt của Sở Lăng Hiên, thân thể của nàng không tự chủ được run rẩy. Sở Lăng Hiên nhất định sẽ không buông tha cho nàng như vậy, ở trong lòng hắn, nàng đã là người phản bội hắn, nàng cái gì cũng đều không có. Lê tấm thân rách nát, nàng không có một ý niệm sống nào nữa.
Đột nhiên, bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, nàng theo bản năng dùng chăn trùm đầu lại, thân thể run lên, “Sở Lăng Hiên, đồ ma quỷ, không được qua đây!”
“Nương nương, là nô tỳ, nương nương đừng sợ.”
Gia Cát Hồng Nhan hoảng sợ thò đầu ra, nhìn thấy tì nữ của mình ánh mắt hoảng sợ nháy mắt bị thay thế bằng ánh mắt thâm độc: “Xuân Nhi, ngươi giúp bản cung đi tìm Thần phi nương nương, mời Thần phi nương nương đến Lục vương phủ một chuyến.”
“Vâng, nương nương.”
“Xuân Nhi, Lục điện hạ vào triều rồi sao?”
“Vẫn chưa…”
“A.” Thân thể Gia Cát Hồng Nhan thoáng cái run rẩy, một nỗi sợ hãi không biết từ đâu xông tới: “Ngươi nhanh đi mời Thần phi nương nương đi.”
Chân trước Xuân Nhi mới rời khỏi viện, trong viện lại vang lên tiếng bước chân, đó chính là Sở Lăng Hiên. Gia Cát Hồng Nhan vẫn từng hy vọng nghe thấy tiếng bước chân này, nhưng chính giờ khắc này nàng lại cảm thấy được ma quỷ đang đến, Sở Lăng Hiên sẽ mang nàng tới địa ngục.
“Điện… Điện hạ…” Gia Cát Hồng Nhan nơm nớp lo sợ hô lên một tiếng.
“Trắc phi bị thương nhiều không? Để bản vương xem thử!” Sở Lăng Hiên xốc chăn nàng lên, một trận tanh tưởi khiến cho dạ dày của hắn cuộn lên, “Bản vương chuẩn bị nước ấm, Trắc phi đi ngâm mình một chút đi.”
“Không! Không cần!” Gia Cát Hồng Nhan ngồi dậy, lui về phía đầu giường, “Lục điện hạ, ta thực sự không làm chuyện có lỗi với người, người buông tha cho ta đi. Người hưu ta, để ta tự sinh tự diệt, được không? Nể mặt Gia Cát Linh Ẩn mà buông tha cho ta.”
“Ngay cả một ngón tay của nàng bản vương cũng chưa đụng tới, vì sao phải nể mặt nàng chứ?”
“Ta có thể giúp người, giúp người có được nó!”
“Những lời này, bản vương nghe đến phát chán rồi.” Hắn tiến lên từng bước lôi Gia Cát Hồng Nhan từ trên giường xuống, kéo đến bể tắm.
Hai hạ nhân đang đổ muối vào thùng chứa nước, ra sức mà khuấy.
“Không cần! Không cần!” Gia Cát Hồng Nhan hoảng sợ kêu lên, Sở Lăng Hiên vẫn im lặng. Vết thương của nàng vẫn chưa lành, hôm qua còn sảy thai, vậy mà hắn lại ngâm nàng vào trong nước muối, xát muối vào miệng vết thương của nàng!
“A!” Nháy mắt nàng cảm thấy đau đớn như ngàn vạn cây kim đâm vào người, vọt tới cổ họng nàng, nàng thê lương kêu to, giãy dụa giống như quỷ sắp chết. Cái loại đau đớn này nàng không thể dùng lời nói để hình dung được, chết, cũng không khó chịu đến như vậy!
“Nói, nam nhân kia là ai?” Sở Lăng Hiên đứng ở bên cạnh, trên mặt không có biểu hiện gì.
“Không có, không có ai cả.” Cổ họng Gia Cát Hồng Nhan bật ra vài chữ.
“Không nói, được rồi, ngày nào bản vương sẽ chuẩn bị nhiều loại nước tắm khác nhau cho Trắc phi. Hôm nay là muối, ngày mai, có lẽ là nước bò cạp. Sau này trở đi có thể là nước bọt rắn độc.”
“Sở Lăng Hiên, ngươi… Đúng là độc ác! Nếu là Gia Cát Linh Ẩn, ngươi… ngươi có đối xử với nó như vậy không?”
“Đương nhiên sẽ không, bản vương sẽ khiến nàng ấy chết ở dưới thân của ta!”
Không biết qua bao lâu, ngay lúc Gia Cát Hồng Nhan cảm thấy mình sẽ chết, Sở Lăng Hiên mới sai ngươi lôi nàng lên. Nàng còn chưa khai ra nam nhân kia, hắn sẽ không thể dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy…
Gia Cát Hồng Nhan bị đuổi về viện không lâu thì Chu Tuyết Tranh cũng tới. Chuyện của Gia Cát Hồng Nhan nàng ta đã nghe qua, đoán là Sở Lăng Hiên sẽ không bỏ qua cho nàng ta. Giờ phút này nhìn thấy bộ dạng của nàng, Chu Tuyết Tranh vẫn kinh hãi không thôi.
“Ta có mang theo ít thuốc, Trắc phi hãy xoa lên vết thương trước đã, thuốc này rất công hiệu.” Khó có được người hợp tác, nàng cũng không muốn cứ như vậy mà mất đi nàng ta.
“Cám ơn Thần phi nương nương. Bôi hay không bôi thuốc có gì khác nhau đâu. Mỗi ngày chịu tra tấn như hôm nay, chi bằng chết đi thì hơn.”
“Nếu Trắc phi muốn chết thì sẽ không tìm ta. Nói đi, tìm ta đến có chuyện gì?”
“Lần này, Sở Lăng Hiên nhất định sẽ không bỏ qua cho ta. Cho dù ta chết, ta cũng muốn Gia Cát Linh Ẩn lót đường cho ta! Không phải hắn thương yêu ả sao? Ta sẽ lấy mạng của ả! Nếu không phải tại ả, ta cũng sẽ không biến thành cái dạng này, ta vẫn còn là Đại tiểu thư phủ Thừa tướng cao cao tại thượng! Thần phi nương nương, chẳng phải người cũng muốn mạng của ả sao?”
“Nhưng mà ta không vội. Nóng vội sẽ hỏng hết mọi việc.”
“Đêm dài lắm mộng. Úi da!” Đau đớn trên người khiến cho Gia Cát Hồng Nhan phải hé răng kêu lên, “Ta chỉ muốn Thần phi nương nương nghĩ biện pháp giúp ta giữ Sở Lăng Thiên ba ngày, giúp ta tìm một vài cao thủ bắt Gia Cát Linh Ẩn, chuyện còn lại ta sẽ làm.”
“Ả rất giảo hoạt, ngươi định làm như thế nào? Đừng để trộm gà không được còn mất
nắm thóc.” Lần nào Chu Tuyết Tranh ra tay với nàng đều thất bại, không có một lần nào thực hiện được.
“Ta muốn dùng biện tàn khốc nhất, bỉ ổi nhất để tra tấn ả, khiến cho ả nếm hết thống khổ cùng cực, nhận hết tra tấn mà chết. Ả chết, Thần phi nương nương không phải là có cơ hội sao?”
“Ta thật có thể giúp ngươi! Năm ngày sau hành động, thế nào?”
“Quá muộn! Ta khó có thể sống được đến năm ngày sau, hôm nay luôn đi, ta không thể chờ đợi được! Thần phi nương nương, sau hôm nay, Sở Lăng Thiên chính là của người.”
“Quả thực rất hấp dẫn. Được rồi, ngươi hãy bôi thuốc ta đưa trước đã, đến chiều là ngươi đã có thể xuống giường đi lại, ta chỉ phụ trách giữ chân Sở Lăng Thiên cùng với tìm cao thủ, những chuyện khác ngươi tự mình sắp xếp lấy.”
“Yên tâm, đây là bước cuối cùng của ta, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại.”
“Tốt lắm, ta sẽ mau chóng sắp xếp. Ta sẽ nói Hoàng thượng giữ y lại dùng bữa trong cung, bồi Hoàng thượng, người mà ngươi muốn, ta cũng sẽ sắp xếp. Cáo từ trước.”
“Thần phi nương nương, mời.”
Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan lóe lên tia sáng, hưng phấn, kích động, thù hận, tàn nhẫn, không lời nào có thể diễn tả được. Gia Cát Linh Ẩn, đấu lâu như vậy đều là ta thua, nhưng mà không sao, bởi vì lần này, ngươi sẽ thất bại hoàn toàn triệt để, so với ngươi sống lâu hơn, thì chính là thắng lợi của ta.
Nàng để thị nữ giúp nàng bôi thuốc, không hổ là thuốc trong cung, thuốc kia quả nhiên dùng rất tốt, mới vừa tiếp xúc miệng vết thương, cảm giác đau đớn liền giảm đi nhiều. Nàng đổi xiêm y, một khắc cũng không ngồi yên được, vẻ mặt kích động. Thị nữ của nàng cảm thấy nàng điên rồi, bị Lục điện hạ bức điên rồi.
Thất vương phủ, Gia Cát Linh Ẩn nhận được tin tức của Kinh Phong, nói cho nàng biết Sở Lăng Hiên trừng phạt Gia Cát Hồng Nhan như thế nào. Nàng cười lạnh, thủ đoạn của Sở Lăng Hiên vẫn không thay đổi, nhưng mà kiếp trước người chịu những đau khổ này chính là nàng. Nực cười chính là, nàng vẫn không biết bản thân mắc lỗi gì mà phải chịu trừng phạt nghiêm trọng như vậy.