Gia Cát Linh Ẩn

Chương 250: Thắng cũng chẳng vẻ vang



“Chi bằng thêm tỷ thí khác nữa? Ngựa là phương tiện không thể thiếu trong chiến tranh, chăn nuôi ngựa thế nào thì có thể thấy được sức chiến đấu của quân đội. Dân nữ đề nghị hai người họ có thể đua ngựa, ngựa của mỗi người chia làm ba loại thượng trung hạ, tỷ thí ba hiệp, người thắng thắng hai hiệp thì coi như thắng.”

“Nghe nói trong quân của Nham nhi có một bầy ngựa hãn huyết, cơ hội Như Phong thắng sẽ không lớn.”

“Cho nên cần thử thách thêm trí khôn của họ có nhạy bén không. Thành Đông có một tảng đá lớn, nhiều năm qua, không có người nào có thể cân được sức nặng của nó, chi bằng lấy đây làm đề thi thứ ba, xem ai có thể trong thời gian ngắn nhất tính ra được nó nặng bao nhiêu.”

Sở Kim Triêu nheo mắt, Đại tiểu thư này quả thực thú vị, ra toàn đề khó, nhưng thật sự có thể dùng mấy đề này thử thách Như Phong và Chu Nham. Ông gật gù tán thành, “Vậy làm theo Đại tiểu thư, thêm vào hai cuộc tỷ thí, ai muốn đạt được chức vị này, phải dốc hết bản lĩnh thật sự ra! Thời gian sắp đến rồi, Đại tiểu thư theo trẫm cùng đến lôi đài chứ?”

“Dạ, Hoàng thượng, mời.”

Đúng mực, có dũng có mưu, đúng là cực kỳ giống Tam nha đầu.

Lôi đài đấu võ được dựng ở trường đua ngựa trong cung, giữa trận doanh của Chu gia, một công tử một thân áo trắng anh tuấn ngồi đó, hấp dẫn không ít ánh mắt của nữ tử.

“Nham ca ca, đã lâu không gặp.” Công chúa Triêu Hoa đi đến bên cạnh công tử áo trắng kia, vẻ mặt vui sướng, nàng ngượng nghịu vặn một cái túi tiền bằng gấm, “Tặng cho huynh.”

Chu Nham cười cười, “Đa tạ công chúa.”

“Biểu ca…” Công chúa Triêu Hoa thuận thế ngồi xuống bên cạnh hắn, ôm lấy cánh tay hắn, “Người ta đã nói, huynh gọi người ta là Triêu Hoa được rồi, gọi công chúa xa cách quá à.”

“À, Triêu Hoa.” Trong giọng nói của Chu Nhan hàm chứa vẻ hờ hững.

“Tranh nhi, muội xem Triêu Hoa và Nham nhi kìa, thật xứng đôi.” Chu quý phi nhìn hai người, nói.

“Nham nhi không thích nữ tử như Triêu Hoa đâu.”

“Tranh nhi, muội sao vậy chứ?” Chu quý phi trừng mắt liếc Chu Tuyết Tranh.

“Muội chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.”

“Hoàng thượng giá lâm!” Liên công công cao giọng hô to, mọi người lập tức quỳ xuống cung nghênh.

“Ả tới làm gì?” Chu quý phi nhìn thấy Đại tiểu thư Linh Thiên, sắc mặt trở nên khó coi, “Tranh nhi, muội nên hỏi thử Hoàng thượng, có quan hệ gì với ả?”

“Quan hệ của tỷ tỷ và Hoàng thượng thân mật hơn, vẫn là tỷ tỷ hỏi đi.” Ả là ai có liên quan gì đến mình? Cần gì phải chọc Hoàng thượng không vui.

Ánh mắt Chu Nham rơi vào trên người Đại tiểu thư Linh Thiên đi bên cạnh Sở Kim Triêu, khóe miệng hắn hiện lên nụ cười nghiền ngẫm.

“Là Đại tiểu thư của cửa hiệu Linh Thiên, không ngờ tiểu thư ấy cũng đến?”

“Hoàng thượng đích thân dẫn tiểu thư ấy đến, có thể thấy được tầm quan trọng của nàng.”

“Linh Thiên gần đây lại mở thêm rất nhiều cửa hiệu, ngành nghề kinh doanh càng lúc càng rộng.”

Từ nghị luận của người khác, Chu Nham biết được nữ tử này chính là Đại tiểu thư của cửa hiệu Linh Thiên. Cửa hiệu Linh Thiên hắn đã từng nghe nói, thanh lâu của Chu gia, cũng là bởi vì nó mới bị đóng cửa. Một nữ tử lại làm ăn lớn như vậy, quả thực làm người ta ngạc nhiên không ngờ.

“Biểu ca.” Công chúa Triêu Hoa thấy Chu Nham nhìn Đại tiểu thư Linh Thiên không chớp mắt, không khỏi bĩu môi, “Nữ nhân kia có gì mà đẹp, xấu muốn chết!”

Gia Cát Linh Ẩn nhìn Sở Lăng Thiên gật đầu, y liền biết Hoàng thượng đã đồng ý. Vì tránh nghi ngờ, nàng đặc biệt thay đổi thân phận trung lập.

“Hoàng thượng, Nham nhi cùng tướng quân Như Phong đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu chưa?” Chu Lâm Quân đã gấp gáp lắm rồi, ông rất có lòng tin với cháu trai mình, đánh bại Như Phong không thành vấn đề, có thể đạt được quyền thống lĩnh cấm quân, thực lực của Chu gia lại gia tăng không ít, điểm mấu chốt nhất chính là, cấm quân trấn thủ hoàng thành, tới một ngày nào đó đại sự đến, sẽ dễ dàng hơn.

“Trẫm thay đổi chủ ý, tỷ thí từ một trận thành ba trận. Trận đầu là đấu võ; trận thứ hai là đua ngựa, nhìn thử sức ngựa ai chăn nuôi chạy khỏe hơn; trận thứ ba, đấu trí, xem ai có thể trong thời gian ngắn cân được trọng lượng của tảng đá ở Thành Đông kia.” Sở Kim Triêu nói.

“Chuyện này… Hoàng thượng, đấu võ và thi đua ngựa thần đều có thể lý giải, nhưng chuyện cân sức nặng của tảng đá, vi thần không hiểu. Tảng đá kia ít nhất cũng mấy ngàn cân, làm thế nào để cân được? Không có cái cân nào lớn như vậy.”

“Dẫn binh đánh giặc, chỉ dựa vào sức mạnh thì sao mà được? Quan trọng nhất là dựa vào cái đầu. Cân như thế nào, để họ tự suy nghĩ, đấu võ trước đi!”

“Dạ, Hoàng thượng.”

Chu Nham và Như Phong cùng lên đài, người bên dưới trầm trồ khen ngợi. Gia Cát Linh Ẩn lo lắng nhìn Như Phong, vết thương của y vừa động một chút đã ứa máu.

“Gia Cát tướng quân, xin chỉ giáo!”

“Chu tướng quân, mời!”

Hai người cúi chào đối phương, rồi rút kiếm của mình ra, đánh trực diện. Cả hai đều là tướng quân được mài giũa trên chiến trường, thế kiếm có phát có thu, tấn công, phòng thủ, ai cũng không áp sát được đối phương.

Cứ như vậy hơn mười hiệp, trước ngực Như Phong thấm máu đỏ tươi một khoảng, nhưng tấn công vẫn không suy giảm, tử thủ nghiêm ngặt, Chu Nham không tìm thấy sơ hở.

“Đại ca Như Phong…” Hai mắt Trần Cẩm Phàm đong đầy nước mắt, ước sao có thể xông lên lôi đài.

Vết máu trước ngực Như Phong lan rộng, nhỏ giọt chảy xuống đất, y lại không chút nào để ý.

“Trên người Gia Cát tướng quân bị thương à?” Sở Kim Triêu nhíu mày, “Sao hắn lại không nói với trẫm, trẫm có thể dời lại thời gian tỷ thí.”

“Hoàng thượng, đây chính là Gia Cát Như Phong tự mình tán thành, thua cũng không phải do người khác.” Chu quý phi nói.

Lòng Gia Cát Linh Ẩn thấp thỏm, nàng hy vọng mau chóng chấm dứt trận đấu này, còn tiếp tục như vậy, vết thương của Như Phòng sẽ ngày càng nghiêm trọng.

Trong mắt Sở Lăng Hiên hiện lên vẻ sắc lạnh, Gia Cát Như Phong, mạng của ngươi lớn thật.

“Tướng quân Như Phong có thương tích trong người, Chu tướng quân có thắng cũng chẳng vẻ vang.”

“Cái gì mà thắng không vẻ vang, đây chính là cạnh tranh công bằng.”

Chu Lâm Quân vuốt chòm râu, thương thế của Gia Cát Như Phong không nhẹ, cứ như vậy mà kết thúc mạng sống thì hay quá.

Dần dần, Như Phong rốt cục cũng chống đỡ không nổi, có chút lực bất tòng tâm, Chu Nham nhìn thấy sơ hở, cười lạnh, đâm kiếm đến chỗ bị thương của Như Phong.

“Đinh!” Kiếm của hắn đột nhiên bị một kiếm khác ngăn trở, “Thất điện hạ, cũng không hề nói trận tỷ thí này có thể tìm trợ giúp mà.”

“Chu tướng quân, một kiếm này của ngươi xuất ra, chính là đâm thẳng vào tim của Gia Cát tướng quân, tỷ thí thôi mà, không thể lấy mạng người khác.” Đáy mắt Sở Lăng Thiên sáng trong, mới vừa rồi Chu Nham có lòng giết người.

“Thất điện hạ lo lắng nhiều rồi, thần không biết vết thương của Gia Cát tướng quân lại nghiêm trọng như vậy.” Chu Nham thu kiếm, nhún vai.

“Đại ca, nhận thua đi.” Sở Lăng Thiên quay sang Như Phong, “Đại ca có thương tích trong người, không phải đối thủ của hắn. Nếu đại ca gặp bất trắc, Linh nhi sẽ rất đau lòng.”

Như Phong gật đầu, cung tay với Chu Nham, “Ta thua.”

“Gia Cát tướng quân, đa tạ.”

“Trận đầu, Chu tướng quân thắng! Trận tiếp theo, đua ngựa.”

“Nham nhi giỏi quá! Gia Cát Như Phong đúng là không biết lượng sức. Dám khiêu chiến với Nham nhi, quả thực tự rước lấy nhục.” Chu quý phi nhướn đôi mày thanh tú, dương dương tự đắc.

Sở Kim Triêu không vui liếc bà một cái, “Không nói chuyện cũng không ai nói nàng câm đâu.”

Chu quý phi không phục nhướn mắt, ngậm miệng lại.

Chu Nham đi đến bên cạnh Như Phong, nhỏ giọng nói: “Gia Cát tướng quân, ngựa của ta đều là ngựa tốt của Tây Vực, tướng quân có thể trực tiếp bỏ cuộc, ta thấy bộ dạng của tướng quân, chống đỡ không được bao lâu nữa nhỉ?”

“Chu tướng quân, chưa đấu đã nhận thua, không phải truyền thống của nhà Gia Cát.”

“Được lắm.” Chu Nham nhếch môi, “Vậy ta sẽ để ngươi thua tâm phục khẩu phục!”

Thái y tiến lên cầm máu cho Như Phong, băng lại vết thương cho y. Cũng may hai trận sau không cần y đích thân so tài, chỉ cần sắp xếp lên kế hoạch là được.

Qua nửa canh giờ, ngựa thi đấu của hai người đều chuẩn bị xong. Mỗi người chọn ra loại thượng đẳng, trung đẳng và hạ đẳng, tuy rằng ngựa của Sở Lăng Thiên là trăm dặm mới tìm được một con, nhưng so với ngựa của Chu Nham, vẫn kém hơn một chút.

“Đại tiểu thư, trận kế tiếp, tiểu thư thấy thế nào?” Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, hỏi.

“Chắc Gia Cát tướng quân sẽ thắng.”

“Hứ!” Chu quý phi hừ lạnh, “Ngựa của Nham nhi tốt hơn của hắn nhiều, bản cung thật muốn nhìn xem, hắn làm thế nào để thắng? Đại tiểu thư, chi bằng chúng ta đánh cược đi, nếu Nham Nhi thắng, tiểu thư sẽ cúi đầu nhận lỗi với ngựa của nó, cho đến khi đám ngựa ấy chịu nhận lỗi của tiểu thư mới thôi.”

Gia Cát Linh Ẩn cười cười: “Nếu Gia Cát tướng quân thắng thì sao?”

“Vậy bản cung sẽ đi nhận lỗi với đám ngựa của Gia Cát tướng quân, sao nào?”

“Vâng, một lời đã định!”

“Hoàng thượng, người phải làm chứng nhé, tránh để lát nữa nàng ấy chối!”

Sở Kim Triêu gật đầu, “Trẫm sẽ làm chứng, ai cũng không được chối!”

Nghĩ đến tình cảnh một nữ nhân, không ngừng cúi đầu nhận lỗi với bầy ngựa, Chu quý phi không nén được che miệng cười, đúng là rất thú vị! Đại tiểu thư à, ngươi hại thanh lâu của Chu gia bị Hoàng thượng niêm phong, hôm nay sẽ cho ngươi một bài học nho nhỏ.

Chu Nham đích thân vào sân đua ngựa, thương thế Như Phong quá nặng, không thể vào sân.

“Hoàng thượng, dân nữ khẩn xin được tý thí thay Gia Cát tướng quân, được không?” Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, thỉnh cầu Sở Kim Triêu.

Chu quý phi cười nhạo, chỉ bằng ngươi? Làm sao có thể so bì với Nham nhi?

“Không ngờ Đại tiểu thư lại có lòng can đảm như thế, trẫm chuẩn tấu. Nhưng tiểu thư vẫn phải được sự đồng ý của Như Phong mới được.”

“Đa tạ Hoàng thượng.”

Gia Cát Linh Ẩn đi đến bên cạnh Như Phong, “Dân nữ nghe thấy đại danh của tướng quân Như Phong đã lâu, tình nguyên thay tướng quân ứng thí, ý của tướng quân thế nào?”

“Không cần!” Trần Cẩm Phàm ngăn trước mặt Như Phong, cảnh giác nhìn nữ tử trước mặt, “Đại ca Như Phong, để ta giúp chàng!”

“Phàm nhi, đừng làm loạn, muội không biết cưỡi ngựa mà.” Sở Lăng Thiên khuyên nhủ nói, “Đại tiểu thư thân thể quý giá, nhiệm vụ ứng thí này, vẫn là giao cho ta đi.”

Như Phong lạ lùng nhìn nữ tử trước mặt, y và nàng chưa từng gặp gỡ, vì sao lại muốn giúp y? “Vị cô nương này, tại hạ cảm tạ trong lòng, xin tránh đường.”

“Tướng quân bị thương thế này còn vào sân làm sao được?” Gia Cát Linh Ẩn lo lắng, “Ta giúp tướng quân!”

“Không cần!” Trần Cẩm Phàm lạnh lùng nhìn nàng, “Đại ca Như Phong, vẫn là để cho ta đi.”

“Để tiểu thư ấy đi đi.” Sở Lăng Thiên lên tiếng, thấy vẻ kiên định trong mắt nàng, y biết nàng nhất định không chịu thỏa hiệp, y hiểu nàng, muốn làm chút gì đó để vực dậy nhà Gia Cát, đành phải dặn dò nàng cẩn thận.

“Thất ca…” Trần Cẩm Phàm vẻ mặt ấm ức, trong lòng xót xa, sao ngay cả Thất ca cũng che chở nàng ta?

“Cẩm Phàm, hiện giờ quan trọng nhất là giúp Như Phong thắng được lần này.” Không tiện để lộ thân phận của Gia Cát Linh Ẩn, y đành phải an ủi Trần Cẩm Phàm.

“Đại tiểu thư vào sân giúp Gia Cát Như Phong? Bản tướng quân sẽ không vì nàng là nữ tử mà thủ hạ lưu tình đâu.” Chu Nham cân nhắc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Nàng thay hắn tỷ thí, trong lòng ta rất không vui. Đại tiểu thư, mới vừa rồi lần đầu tiên thấy nàng, ta đã biết, nàng chính là nữ tử mà ta thích.”

“Đó là chuyện của ngươi, chẳng liên quan gì đến ta. Bắt đầu đi!”