Giả Chết Cũng Không Cứu Nổi Thế Giới

Chương 27: “Cướp công trạng của tôi…”



Bảy giờ sáng, mặt trời ló rạng.

Liên Hề và Tô Kiêu bước ra khỏi cổng Cục cảnh sát Tô Thành. Hai người ngẩng đầu nhìn mặt trời mọc ở đằng Đông, nặng nề thở một hơi rồi liếc nhìn nhau. Không ai mở miệng, thế nhưng đôi khi chỉ cần một ánh mắt là đã có thể hiểu được đối phương muốn nói điều gì.

Phải làm thế nào mới chứng minh được thân phận của Hắc Vô Thường đây?

Tô Kiêu nảy ra một chủ ý: “Nếu không cứ bảo hắn là đứa thứ hai trong nhà, phá vỡ kế hoạch hóa gia đình nên không có hộ khẩu, sau đó thì làm lại hộ khẩu cho hắn là được!”

Liên Hề nói trúng trọng tâm: “Thế ba mẹ là ai?”

Tô Kiêu cắn răng: “Ba mẹ sinh hắn ra cảm thấy quá xấu bèn ném ở ven đường!”

Liên Hề mặt không cảm xúc: “…”

“Cậu cứ thử đứng trước mặt Hắc Vô Thường người ta, lặp lại những lời này xem.”

Tô Kiêu: “Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ?”

Mới nghe thì thấy cái chủ ý rách nát này của Tô Kiêu cũng có lý, nhưng nếu cẩn thận suy xét lại thì tất cả đều là sơ hở. Liên Hề cảm thấy đội phó Ngô chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể phát hiện ra những lỗ hổng này rồi. 

Cậu nói Liệt Tổng là đứa con thứ hai trong nhà, phá vỡ kế hoạch hóa gia đình nên ba mẹ không cho vào hộ khẩu. Ok, cho qua.

Cậu nói vì Liệt Tổng quá xấu nên mới bị ba mẹ vứt bỏ… Được thôi, cứ cho là đám cảnh sát bị mù hết hoặc là lối tư duy kỳ quặc đến mức có thể tin lời cậu đi.

Thế nhưng trong cái xã hội hiện đại này, một người sống sờ sờ hơn hai mươi năm trời không thể không để lại bất cứ dấu vết gì trong xã hội. Trừ Tarzan trong núi, hoặc ăn xin từ nhỏ hoặc kẻ lang bạt khắp nơi. Mà những người này trong một xã hội văn minh đầy tiến bộ ngày nay, hiếm như lông phượng sừng lân, muốn tìm được một người còn khó hơn cả lên trời ấy chứ.

Liên Hề mím chặt môi: “Để tôi nghĩ cách xem.”

Tô Kiêu hiếu kỳ nói: “Cậu có cách à? Mặc dù chúng ta đã lấy lý do Hắc quỷ sai phải đi công tác đột xuất để kéo dài thời gian, nhưng bọn họ nói tuần này hắn đi công tác về phải lập tức đến Cục cảnh sát để xác thực thân phận.”

Liên Hề trầm mặc một lát: “Cứ giao việc này cho tôi là được.”

Tô Kiêu khẽ meo meo mà nhìn Liên Hề, nhỏ giọng rầm rì: “Thế mà cậu vẫn còn cách, sao tôi thấy chẳng đáng tin tẹo nào…”

Liên Hề không đáp.

Liên Hề nói muốn giải quyết chuyện này, thực sự là muốn giải quyết cho xong xuôi một lần. Đâu thể cứ bịa chuyện lừa gạt người khác mãi.

Dạo trước,Tiểu Lưu bên môi giới bất động sản muốn xem thẻ căn cước của Liệt Tổng, mà Liên Hề sầu trọc cả đầu, suốt đêm ngồi photoshop một cái thẻ căn cước rồi gửi cho Tiểu Lưu, cứ như vậy mà đánh lừa được cô. Nhưng cảnh sát nào có giống đám người môi giới bất động sản chứ, thông tin danh tính ở Cục cảnh sát người ta đều được kết nối mạng, một tấm ảnh photoshop tầm thường đương nhiên không thể đánh lừa được những cặp hỏa nhãn kim tinh của bọn họ rồi.

Rời khỏi Cục cảnh sát, băng qua hai con đường.

Trong lòng Liên Hề phiền muốn chết, cậu ngẩng đầu nhìn về con đường phía đối diện.

Tầm mắt bỗng chốc dừng lại.

Phía cuối lối dành cho người đi bộ rộng lớn, một người đàn ông toàn thân đen sì, lạnh nhạt lịch sự đứng dưới tán cây ven đường, tay phải cắm trong túi áo, tay trái cầm Vô Thường Chứng, rũ mắt không biết đang xem cái gì. Dường như nhận thấy tầm mắt của Liên Hề, Liệt Thần cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu.

Dưới tán cây, ánh vàng rợp trời không ngừng khuếch tán, vây lấy người đàn ông trầm ổn, đẹp trai ở giữa kia.

Chẳng biết vì sao, Liên Hề lại nhìn nhiều hơn mấy giây.

Đèn đỏ chuyển xanh, cậu bước qua phía đường đối diện.

Liệt Tổng đã chờ ở đây từ lâu.

Nơi này cách tiểu khu bọn họ thuê rất gần, ba người cùng nhau đi bộ về nhà.

Đi mãi, đi mãi.

Liệt Thần bỗng nhiên hỏi: “Đi công tác là gì?”

Liên Hề sửng sốt, quay đầu nhìn về phía hắn, còn chưa kịp ư hử gì, Tô Kiêu ở một bên đã xen mồm: “Đi công tác mà anh cũng không biết à? Chính là anh đi xa nhà, đến nơi khác làm việc đó!”

“Ồ.” Liệt Tổng sâu xa nói: “Ví dụ như tôi đến Diêm Thành công tác, làm việc ở chỗ bọn họ…”

Liên Hề vô thức tiếp lời: “Cướp công trạng của bọn họ?”

Tô Kiêu trừng mắt: “Gì?”

Liệt Thần liếc mắt nhìn Liên Hề một cái, cười: “Tôi hiểu rồi.”

Đi công tác = Cướp công trạng.

Liên Hề: “…”

Tuy rằng không biết hắn đã hiểu cái gì, nhưng chắc chắn chẳng phải thứ gì tốt đẹp cả.

Suốt một đường, Liên Hề không ngừng suy nghĩ bản thân nên làm thẻ căn cước cho Liệt Tổng như thế nào, mà không hề chú ý tới người đàn ông bên cạnh thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu.

Cậu đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng dưới cảnh lại ngắm cậu trên cầu.

Dưới ánh bình mình rực rỡ lóa mắt, cậu thanh niên đứng ở làn đường đối diện. Cơn gió mát thổi bay vài lọn tóc lòa xòa trên trán, ánh mặt trời chiếu rọi làn da trắng nõn sáng bóng như ngọc, và một đôi mắt trong veo xán lạn đang chăm chú mà nhìn hắn…

Hai tay Hắc Vô Thường nhét vào túi áo, trong lòng chẳng hiểu sao lại hiện ra một câu.

Nguyệt Tủy trong sân Quảng Hàn ở Mạc Bắc, dường như cũng có màu như vậy…

Mà từ đã, sân Quảng Hàn ở Mạc Bắc là cái gì?

Đại nhân Hắc Vô Thường bỗng nhiên nhíu mày, rơi vào trầm tư.

***

Bận rộn suốt một đêm không ngủ, nhưng khi về đến nhà Liên Hề cũng chẳng ngủ được luôn.

Cậu nằm trằn trọc trên giường, suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên có ý tưởng lóe lên trong đầu.

Liên Hề mở danh bạ điện thoại ra, tìm được một cái tên đã lâu không liên hệ, ấn gọi điện.

Đối phương bắt máy chỉ sau vài giây, đầu bên kia vang lên một giọng nam đầy sảng khoái: “Liên Hề đấy à, sao đột nhiên lại nhớ đến gọi điện thoại cho tôi thế?”

Ngón tay Liên Hề hơi gập lại, một lúc sau cậu mới nói: “Chuyện này, ngại quá, Trần Khải, tôi có chuyện này…… Muốn nhờ cậu giúp đỡ.”

Giờ phút này, trong một quán cà phê mang phong cách Hồng Kông ở một khu mua sắm nào đó tại Tô Thành.

Một người đàn ông mặc tây trang chỉnh tề bước ra khỏi cửa tiệm rồi tìm một góc yên tĩnh, cậu ta cầm điện thoại, cười nói: “Chà, đã tốt nghiệp hơn một năm rồi, tôi cứ tưởng kiểu người ngại giao tiếp, lúc nào cũng ru rú trong nhà như cậu chắc đời này sẽ chẳng bao giờ chủ động liên lạc với mấy người bọn tôi nữa đấy. Đừng có khách khí như vậy, dù sao cũng đã ở cùng nhau bốn năm rồi, có gì cần giúp cậu cứ nói thẳng.”

Trần Khải vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến giọng nói của bạn cùng phòng đại học đã lâu không liên lạc: “Tôi có một người bạn, bây giờ hắn là người không có hộ khẩu, không có thẻ căn cước.”

Trần Khải cau mày: “Có chuyện gì vậy? Vỡ kế hoạch hóa gia đình sinh đứa thứ hai sao*?”

(*Những năm 1990 chính quyền Trung Quốc khuyến khích mỗi gia đình chỉ được phép sinh một đứa trẻ. Sinh đứa thứ hai là vi phạm kế hoạch hóa gia đình.)

Liên Hề: “Hơi phức tạp. Dạo trước tôi thấy trong nhóm, hình như cậu khụ… cậu đang yêu con gái phó cục trưởng Cục cảnh sát, nên muốn hỏi cậu một chút xem có thể hỗ trợ làm cái hộ khẩu được không. Tôi bảo đảm người này tuyệt đối xuất thân trong sạch, chỉ trừ việc không có hộ khẩu thôi.”

Trần Khải cười: “Sao tôi lại không tin cậu, việc nhỏ ấy mà, tôi tin nhân phẩm của cậu. Chỉ có điều, sao cậu biết bạn gái tôi là con gái phó cục trưởng? Nói mau, có phải lúc tôi buôn chuyện với đám lão Triệu trong nhóm ký túc xá, cậu vẫn lén lút xem trộm không?”

Liên Hề cười gượng nói: “… Bị cậu phát hiện mất rồi.”

Trần Khải: “Được rồi, biết cậu là tên ngại giao tiếp rồi, việc này chắc không có vấn đề gì đâu. Tôi giúp cậu hỏi một chút xem phải làm như thế nào, còn cần những tư liệu gì thì buổi chiều tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu sau nhé.”

Liên Hề: “Thật sự cảm ơn cậu!”

Trần Khải mỉm cười nói: “Khách sáo làm gì. À đúng rồi, tôi nhớ ra một chuyện. Tháng trước nghe lão Triệu kể, livestream của cậu đã khởi sắc hơn rồi hả?”

Liên Hề: “Đúng là có chút chút.”

Trần Khải ha ha cười nói: “Có phải lại mang cái chuyện khùng điên khi xưa của tôi đi dọa người hay không?”

Liên Hề sửng sốt: “… Lại bị cậu phát hiện ra rồi.”

Trần Khải: “Ha ha ha, không phải tôi phát hiện đâu. Là lão Triệu hôm đó đang xem livestream trên Douya, nhìn thấy tên của cậu ở trang đầu cậu ta bèn nhấn vào xem. Kết quả vừa lúc cậu đang kể lại cái chuyện khùng điên kia của tôi. Không ngờ cậu vẫn còn nhớ rõ như thế, đó đều là tôi bịa ra cả đấy.”

Liên Hề: “… Khụ, ngại quá, lại đi kể chuyện xưa của cậu.”

“Thế thì có gì mà phải ngại, ha ha.” Trần Khải: “Được rồi, tôi với mẹ tôi, còn có cả bạn gái tôi đang ăn sáng đây. Vừa lúc hỏi cô ấy chuyện làm hộ khẩu giúp cậu luôn, cúp trước nhé.”

Liên Hề: “Ừ, cảm ơn cậu, chờ tin cậu đấy.”

Cắt đứt điện thoại, người đàn ông mới đẩy cánh cửa kính ra mà đi vào bên trong. Cậu ta mặc một bộ tây trang sáng màu sang trọng, trên mặt có nét tươi cười tự tin, sải bước về phía bàn ăn sát cửa sổ. Nơi này là một trong những điểm ngắm cảnh đẹp nhất của khu mua sắm, từ xa đã có thể nhìn thấy quang cảnh hồ nước tuyệt đẹp của Tô Thành với những gợn sóng lăn tăn cùng trời xanh mây trắng.

Trần Khải cười cười đi tới: “Mẹ, Thiến Thiến, hai người đang nói chuyện gì đó?”

Người phụ nữ trung niên phúc hậu cười nói: “Đang nghe Thiến Thiến kể lại chuyện lúc còn học đại học của con.” Bà chủ động đón con trai ngồi xuống.

Trần Khải kéo ghế ra, ngồi bên cạnh bạn gái.

Gương mặt của cô gái được gọi là Thiến Thiến rất bình thường, nhưng lại sở hữu một loại khí chất cực kỳ thanh thuần, lúc cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền nhỏ. Thế nhưng, vẫn không thể so với người bạn trai ngồi bên cạnh cô. 

Ngày còn đi học, Trần Khải chính là hot boy nổi tiếng đại học Tô Thành.

Thật ra có rất nhiều nữ sinh đã lén lút nói rằng, bạn cùng phòng Liên Hề của Trần Khải còn đẹp trai hơn cậu ta nhiều, chỉ tiếc là Liên Hề chưa bao giờ tham gia mấy hoạt động tập thể, cả ngày rúc trong phòng không chịu ra ngoài.Trần Khải thì khác, cậu ta là phó hội trưởng hội học sinh, năm nào cũng giành được học bổng hạng nhất, cho nên cái danh hiệu hot boy đại học Tô Thành mới rớt trúng đầu Trần Khải.

Cô gái vui vẻ ôm lấy cánh tay bạn trai mình, tựa đầu vào vai người ta rồi cười hì hì bảo: “Em nói với dì lúc anh còn đi học thành tích rất tốt, còn có rất nhiều nữ sinh thích anh nữa.”

Trần Khải cười nhéo nhéo má bạn gái: “Còn anh thì chỉ thích mình em.”

Nhìn dáng vẻ ngọt ngào của con trai với người yêu, mẹ Trần rất hài lòng. Lúc này bà cũng không ngại kể ra một vài khuyết điểm của Trần Khải, để cho con dâu biết mấy chuyện trẻ trâu ngày bé của con trai: “Thiến Thiến à, có một chuyện con lầm rồi, thành tích của Tiểu Khải cũng không phải là tốt từ bé đến lớn đâu. Thời học tiểu học thì nó nghịch lắm, thành tích cũng chẳng ra làm sao. Thế mà lên cấp II lại có thể thi đỗ trung học Diêm Thành đấy. Mấy người bọn dì ai cũng bất ngờ, tất nhiên là muốn nộp tiền vào. Nhưng cấp hai Diêm Thành đâu có giống mấy trường bình thường, không phải cứ có tiền là có thể vào học, nhà trường còn có yêu cầu về điểm số nữa. Nhưng khi ấy Tiểu Khải thi đỗ vào trường đó, dì với ba nó rất mừng.”

Hai mắt Thiến Thiến tròn xoe: “Ôi chao, còn có chuyện như vậy nữa ạ?”

Mẹ Trần: “Đúng thế. Dì nhớ như in hồi đầu năm cấp 2 nó đi huấn luyện quân sự. Tiểu Khải con còn nhớ không, lúc đó con trọ ở trường, trường học tổ chức huấn luyện quân sự, còn con thì lén lút trốn ra khỏi ký túc xá chạy đến cái rừng cây trong trường học, còn bị ngất nữa. Sáng hôm sau bảo vệ mới phát hiện ra, vội vàng đưa con với bạn cùng phòng của con đến phòng y tế, nhưng hai đứa mãi vẫn không tỉnh lại… Hình như là, bị đụng vào đầu? Lúc giáo viên thông báo với mẹ và ba con, chúng ta đều sợ muốn chết.”

Trần Khải cưng chiều cười với bạn gái, rồi giải thích: “Khi ấy anh nghịch ngợm, nửa đêm trốn khỏi ký túc xá ra ngoài chơi.”

Mẹ Trần: “Ừ, lần đó ba con còn tức giận đánh con một trận. Chỉ có điều từ đó về sau con cứ như biến thành một người khác ấy, đột nhiên chăm chỉ học tập, cũng không nghịch ngợm gây sự nữa, cực kỳ ngoan ngoãn hiếu thuận. Thành tích học tập luôn nằm trong top 10, đến giáo viên còn nói không thể tin nổi.”

Bạn gái tò mò nhìn anh người yêu nhà mình: “Sao đột nhiên anh lại thay đổi như thế?”

Dường như vì nghe mẹ kể lại những chuyện trẻ trâu trước kia của mình, vẻ mặt cậu thanh niên đẹp trai vô cùng bất đắc dĩ, thế nhưng cậu ta lại không thể không nhận thua trước hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời mình này. Trần Khải nghiêm túc mà suy nghĩ thật lâu, khuôn mặt lộ ra nét tươi cười dịu dàng, giọng điệu bình tĩnh nói: “Đại khái là bởi vì đã từng chết một lần rồi, cho nên mới cảm thấy không thể tiếp tục lãng phí sinh mệnh nữa?”

Thiến Thiến sửng sốt: “Từng chết một lần rồi?”

Trần Khải nhìn mẹ mình hơi trách móc: “Lần đó ba đến phòng y tế, quả thực là đánh con gần chết mới thôi, cũng chẳng buồn cho con chút mặt mũi nào hết.”

Mẹ Trần tức giận lườm con trai: “Còn không phải do con nghịch ngợm sao?”

Trần Khải giơ tay đầu hàng: “Vâng vâng vâng, đều là lỗi của con cả.”

Bên trong Cha Chaan Teng* vang lên tiếng cười vui vẻ và ấm áp.

(*Cha Chaan Teng là quán cà phê kiểu Hồng Kông trong tiếng Anh, là một loại nhà hàng có nguồn gốc từ Hồng Kông. Các cửa hàng Cha chaan teng thường được tìm thấy ở Hồng Kông, Ma Cao và một phần của Quảng Đông.)

***

Chạng vạng, sau khi đã nghỉ ngơi, Liên Hề và Liệt Thần đi giúp Tô Kiêu chuyển nhà.

Tô Kiêu cảm động không thôi: “Đúng là anh em tốt của tôi, cảm động bạn cùng nhà tốt đẹp nhất Trung Quốc!” Cậu ta vỗ vỗ bả vai Liên Hề, đang chuẩn bị đập tiếp vào vai Liệt Tổng thì nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của đại nhân Hắc Vô Thường…

“Khụ.” Tô Kiêu lặng lẽ rụt tay lại.

Trên đường đến đại học Tô Thành, Tô Kiêu lén lút chọt Liên Hề: “Sao hắn lại tới giúp tôi chuyển đồ vậy?”

Liên Hề nghĩ nghĩ: “Cậu đoán xem.”

Tô Kiêu: “…”

Tô Kiêu: “Hừ, cậu cũng chẳng biết chứ gì!” Tâm tư Hắc Vô Thường người ta sâu như biển.

Tôi mà không biết á? Liên Hề lười để ý tới cậu ta.

Bởi vì ký túc xá của Tô Kiêu mới có người chết cho nên đã bị cảnh sát phong tỏa, đến tận bây giờ vẫn còn mấy anh cảnh sát đang chụp ảnh thu thập chứng cứ ở hiện trường. Đáng lẽ ba người không thể đi vào trong, thế nhưng cái anh cảnh sát ở lại hiện trường đã từng nhìn thấy bọn họ ở Cục cảnh sát rồi. 

Anh cảnh sát đánh giá Tô Kiêu, cười nói: “Ha ha, tới lấy hành lý đấy à? Cậu không dám ở tiếp hả?”

Tô Kiêu cười gượng nói: “Vâng…”

Anh cảnh sát: “Được rồi, vào trong đi. Chỗ này chúng tôi cũng làm xong rồi. Vụ án có lẽ cũng không còn vấn đề gì nữa, nhưng các cậu lấy xong đồ thì phải đi ra ngay.”

Ba người nhanh chóng vào phòng.

Không bao lâu thì cảnh sát ngoài cửa cũng rời đi hết.

Tô Kiêu nhẹ nhàng thở ra: “Đúng là xui muốn chết, đời này tôi không bao giờ ở ký túc xá nữa!”

Muốn chuyển được hành lý, đầu tiên là phải thu dọn đồ đạc.

Liên Hề: “Cậu mới ở có nửa tháng, sao lại mua lắm đồ thế?”

Tô Kiêu thu dọn đống hành lý nhiều tới mức khóc không ra nước mắt: “Tôi cũng có biết đâu!”

Liên Hề nghĩ nghĩ, cũng bắt đầu giúp cậu ta thu dọn đồ đạc.

Bọn họ đang thở hổn hà hổn hển mà thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên nghe tiếng sinh viên trò chuyện truyền vào từ hành lang ngoài cửa. 

“Nghe tin gì chưa, là Lưu Hạo giết Tạ Trạch đấy!”

“Cái đồ quên xé lịch nhà cậu*, ai chẳng biết, hình như Lưu Hạo còn nhận tội ngay tại trận đấy, rạng sáng nay đã bị đưa đi rồi.”

(*nguyên văn là 老黄历了, ‘lão hoàng lịch’ tùy theo ngữ cảnh có nhiều cách hiểu khác nhau, ở đây người đang nói mắng người nghe là đồ kém hiểu biết, cập nhật chậm.)

“Chậc, cậu có biết vì sao hai người bọn họ ra nông nỗi đó không? Trước kia chẳng phải quan hệ tốt lắm à?”

“Vì gái chứ còn gì nữa.”

“Gái á?” Một giọng nói thứ ba chen vào: “Mấy cậu thì biết qué gì, Tôn Yến chỉ là nhạc dạo thôi. Năm ngoái Tạ Trạch tòm tem với Tôn Yến, lừa dối bạn gái mình, chắc các cậu còn chưa biết nhỉ? Khà khà, tôi biết tất. Con nhỏ Tôn Yến kia đúng là phò, Tạ Trạch lén lút qua lại với cô ta thì cô ta cam tâm tình nguyện, tới lúc Tạ Trạch chia tay bạn gái, thì cô ta lại trở mặt. Tháng trước, Lưu Hạo “ăn chả” với Tôn Yến, Tạ Trạch còn biết chuyện này cơ.”

“Á đù, này có nghĩa là gì, three-some hả?”

“Three-some cái beep, chỉ có Lưu Hạo với Tôn Yến thôi, Tạ Trạch không chơi cùng. Nhưng tôi nghe ông cậu đang làm ở Cục cảnh sát kể, sau khi Tạ Trạch biết việc này thì dứt khoát tống tiền Lưu Hạo!”

“Không thể nào, thoạt nhìn Tạ Trạch không giống loại người đó mà.”

“Cậu không hiểu đâu, các cậu không biết bạn gái của Lưu Hạo là ai sao? Chính là Tiêu Giai, đàn chị Tiêu, con gái bảo bối duy nhất của thầy Tiêu đấy. Lưu Hạo yêu đương với con gái thầy hướng dẫn của mình, nếu như chuyện gã ngoại tình bị phát hiện, cậu nghĩ gã còn có thể sống yên ổn sao? Nói không chừng còn chẳng tốt nghiệp nghiên cứu sinh được ấy chứ! Chắn chắn gã không dám để Tiêu Giai biết, cho nên mới bị Tạ Trạch tống tiền, vừa phải viết luận văn cho Tạ Trạch, vừa phải cúng tiền cho Tạ Trạch. Vụ lần này là liên quan tới danh sách đề cử với thầy hướng dẫn tháng sau, Tạ Trạch muốn Lưu Hạo nhường cho mình, Lưu Hạo điên lên giết người luôn.”

“Thế Tôn Yến có phải do Lưu Hạo giết không?”

Tiếng trò chuyện của ba người càng lúc càng xa.

Mãi lâu sau, Tô Kiêu mới ngơ ngác nhìn giường ngủ trống rỗng của bạn cùng phòng: “Tôi thật không ngờ bọn họ lại là người như vậy, Tạ Trạch thật sự là một người rất tốt…”

Liên Hề theo ánh mắt của Tô Kiêu, cũng nhìn về phía trước giường bên kia.

Trên đời này, ai cũng đều có một chiếc mặt nạ để sống.

Đeo mặt nạ lâu rồi thì sẽ bị dính chặt vào thịt, mọc luôn trên mặt…

Vĩnh viễn không thể lột ra được.



Thật vất vả mới thu dọn hết đống đồ đạc, Liên Hề và Tô Kiêu ngẩng đầu thì phát hiện…

“Đậu xanh rau má, Hắc quỷ sai đâu rồi?”

Liên Hề cũng hơi ngạc nhiên: “Vừa rồi anh ta vẫn còn ở đây mà.”

Tô Kiêu: “Đệt, không phải là nhìn thấy chúng ta thu dọn xong mọi thứ, rồi chuồn đi trước đấy chứ! Chuyển nhà giúp tôi thế này hả?!”

Liên Hề hơi nhíu mày đứng lên. Như ý thức được điều gì, ánh mắt Liên Hề dần trở nên sắc bén, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cùng lúc đó.

Hoàng hôn nhàn nhạt chiếu vào bức tường tòa nhà ký túc xá của nghiên cứu sinh, để lộ ra màu sắc loang lổ và cũ kỹ.

Đám sinh viên không ngừng ra vào ký túc xá đi đến canteen ăn cơm, bọn họ vừa nói vừa cười, sóng vai trò chuyện, không một ai chú ý tới người đàn ông mặc đồ đen đang đứng trước cửa tầng một.

Liệt Thần đứng dưới lầu ký túc xá của nghiên cứu sinh đại học Tô Thành, hai tay nhét trong túi áo, khẽ nâng mắt nhìn một tờ thông báo thúc giục nộp tiền điện dán trên cửa kính.

… Tiền điện.

Là cái gì?

Hắc Vô Thường đại nhân hơi nghiêng đầu.

Hoàng hôn ấm áp chợt có cơn gió lạnh lướt qua lọn tóc của người đàn ông.

Thế giới bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Đám sinh viên tới tới lui lui xung quanh cũng không còn ầm ĩ huyên náo, tiếng gió cũng trở nên vô cùng từ tốn. Hắn đảo mắt nhìn thấy một thứ gì đó trăng trắng, nó mang theo một ma lực không hề tầm thường, hấp dẫn người ta phải chú ý tới nó, nhìn chằm chằm vào nó…

Liệt Thần quay đầu, nhìn về phía bức tượng bồ câu trắng cũ nát không biết đã xuất hiện ở trong góc cửa từ khi nào.

Gốm sứ bên ngoài lồi lõm sứt mẻ, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, miệng thì đỏ tươi như máu.

Liệt Thần cúi đầu, lẳng lặng mà nhìn.

Sau đó, hắn nhìn thấy trên cổ bồ câu được khắc một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

“…”

“Hửm?”

“Ước mơ? Đệ nhất cướp công trạng có tính không?”

Bồ câu trắng nhỏ: “???”

Gì?

Dưới ánh hoàng hôn, người đàn ông nhìn chằm chằm đôi mắt đen kịt của chú bồ câu trắng nhỏ, chậm rãi mỉm cười: “Thú vị rồi đây, dám cướp hai công trạng của ta…”

“Mi dũng cảm đấy.”HẾT CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI BẢY