Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 104: Tỷ tỷ, ta sai rồi!



Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên hai người ngồi ở ghế chờ hành lang đợi. Hi Hi làm việc và nghỉ ngơi bình thường thời gian cũng rất chính quy, rất ít khi trễ như thế còn chưa ngủ, cho nên có chút buồn ngủ, lấy tay chống đỡ lấy cằm, rủ xuống rủ xuống.

Mặc Thiếu Thấy thấy thế, rất là đau lòng, vì vậy, hắn trực tiếp đem đầu Hi Hi đặt tại trên người của mình, để cho hắn dựa vào là thoải mái một chút.

Hi hi sững sờ, hành động này của Mặc Thiếu Thiên, mặc dù rất kỳ quái, bá đạo, nhưng là thế nhưng hắn lại rất thưởng thức. Tựa vào trên người Mặc Thiếu Thiên, cảm thụ cái ôm rộng rãi của Mặc Thiếu Thiên, tay nhỏ bé của hắn duỗi đưa tới, ôm lấy Mặc Thiếu Thiên, nhếch miệng lên cười, sau đó nhắm hai mắt lại.

Bảy năm qua, lần đầu tiên có cha làm bạn, lần đầu tiên có thể cùng cha khoảng cách gần như vậy đến gần, những thứ này đối với Hi Hi mà nói, đều là rất đặc biệt.

Đặc biệt kích động.

Ít nhất hắn có thể cảm thấy Mặc Thiếu Thiên không ghét hắn! Cái này đủ khiến Hi Hi rất vui mừng! Mỗi đứa bé, cho dù thông minh tới đâu đi nữa,dù tâm trí thành thục như thế nào, hắn đều khát vọng có tình thương của cha.

Đây là khát vọng nguyên thủy nhất của con người.

Hi hi rất may mắn vào lúc này là Mặc Thiếu Thiên cùng với hắn! Rất may mắn!

Rất nhanh, Hi Hi liền ngủ thiếp đi.

Chờ Hi Hi ngủ thiếp đi, Mặc Thiếu Thiên mới nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi,

Mặc đại tổng giám đốc vẫn là lần đầu tiên bị một đứa bé ôm, thật rất kỳ cục, chỉ là tâm tình đó, thật tuyệt vời.

Nhìn khuôn mặt Hi Hi tinh xảo khả ái, vốn là ngũ quan bén nhọn trở nên nhu hòa, ánh mắt kia, cũng biến thành cực kỳ ôn hòa, dường như đã biến thành người khác.

Nhìn Hi Hi, hắn càng xem càng ưa thích,thấy thế nào đều nhìn không đủ tự đắc. Không ngờ đứa bé này là con của hắn! Loại tâm tình này, thật không cách nào hình dung.

Lúc biết Trọng Nhược Tình mang thai tâm tình lúc đó và bây giờ không giống nhau, khi đó, sau khi hắn biết, tâm tình rất buồn bực.

Mà lúc này, hắn thế nhưng rất ưa thích! Thích Hi Hi! Mặc dù lần đầu tiên gặp mặt, nhưng mà đối với đứa bé này, hắn thật rất ưa thích! Thậm chí cảm thấy đứa bé thông minh như vậy, đều là niềm kiêu ngạo của hắn!

Hắn không biết bảy năm qua, hắn đã bỏ lỡ cái gì, nhưng là vào giờ phút này, hắn hận không được đem tất cả tốt đẹp của mình đều cho hắn!

Coi như Lâm Tử Lam phủ nhận, hắn cũng đã cho rằng Hi Hi chính là con của hắn! nghĩ tới đây, hắn chợt nhớ tới Lâm Tử Lam, nữ nhân này lại dám gạt hắn! cô tốt nhất cho hắn một lời giải thích! Nếu không, hắn sẽ không bỏ qua cho cô!

Mặc nghĩ như thế, Mặc Thiếu Thiên còn là lấy điện thoại di động ra, gọi cho Mạc Lương một cú điện thoại, nhưng hắn muốn tra một chút là ai muốn giết Lâm Tử Lam.

Điện thoại mới vừa cắt đứt, phòng cấp cứu vừa mở ra. Bác sĩ từ bên trong đi ra, mà Hi Hi đang ngủ bên cạnh nghe âm thanh, lập tức mở mắt.

Mặc Thiếu Thiên vốn không muốn kinh động hắn, nhưng biết Hi Hi cũng ngủ không yên, thấy hắn tỉnh lại, cũng không có nói gì.

Vì vậy hai người đều đi tiến lại.

“Bác sĩ, cô ấy thế nào?”

“Bác sĩ, mẹ con thế nào?”

Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên cơ hồ đồng thời mởi miệng, đồng thanh hỏi. Âm thanh cũng ra cùng một lúc.

Bác sĩ nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhìn hắn, nhất định biết là không giàu cũng là quý nhân, nhìn bộ dáng lo lắng của Hi Hi, hơn nữa diện mạo hai người như thế giống nhau, nhận định bọn họ là cha con. Thầy thuốc lấy khẩu trang xuống,

“Bệnh nhân tạm thời không có nguy hiểm tính mạng, đạn đã đã lấy ra, thật may là không có trúng chổ hiểm, chỉ là bệnh nhân thuốc mê còn chưa qua, cho nên ngày mai mới có thể tỉnh lại!” Bác sĩ nói.

Nghe được Bác sĩ nói không có việc gì. Hai người, một lớn một nhỏ, đồng thời buông lỏng một hơi.

Mặc Thiếu Thiên cũng cảm giác bỏ vật nặng trong người xuống, nhẹ nhõm hơn nhiều rồi. Là hắn biết nữ nhân kia không có việc gì!

Hi Hi cũng vui mừng, thật may là mẹ không có việc gì, trên mặt cười lên.

“Cám ơn Bác sĩ!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Bác sĩ gật đầu một cái, sau đó rời đi.

Hi Hi vừa muốn ngẩng đầu muốn nói gì với Mặc Thiếu Thiên, lúc này, điện thoại di động Mặc Thiếu Thiên vang lên. Mặc Thiếu Thiên thấy mã số, Mặc Thiếu Thiên đầu mắt nhíu lên, vừa muốn tắt máy, Hi Hi lại nhắc nhở,

“Nhận đi!”

Ngộ nhỡ có chuyện gì! Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi một cái, lại nhìn điện thoại, nhận.

“Lập tức trở về một chuyến!”

Trong điện thoại, âm thanh lạnh nhạt của Mặc Ân Thiên không có một tia nhiệt độ. Điện thoại mặc dù là Mặc Ân Thiên gọi tới, nhưng là Mặc Thiếu Thiên luôn biết, người sau lưng muốn gặp hắn, là Cung Ái Lâm.

Mặc Thiếu Thiên còn chưa có kịp mở miệng nói gì, điện thoại cũng đã bị cúp. Nghe đối diện truyền đến âm thanh đô đô, Mặc Thiếu ngày nắm chặt điện thoại di động, hận ý nồng đậm.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Hi Hi hỏi.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi một cái, chỉ nói hai chữ,

“Không có việc gì!”

“Nếu như chú có chuyện, liền đi trước đi, mẹ đã không sao!” Hi Hi nói.

Mặc Thiếu Thiên không có nhìn Hi Hi, ngược lại cau mày, lập lại lần nữa,

“Không có việc gì!”

Chuyện gì cũng không an nguy Hi Hi cùng Lâm Tử Lam giờ phút này quan trọng nhất!

Được rồi, nếu Mặc Thiếu Thiên nói như vậy, Hi Hi cũng không tiện nói gì. Chỉ là, cha có thể ở lúc này không rời đi, đủ chứng minh hắn đối với mẹ quan tâm! Không tệ. Thêm điểm!

Hi Hi phát hiện, Mặc Thiếu Thiên trong lòng của hắng, càng ngày càng thêm điểm! Hắn càng ngày càng thích cha rồi!

“con muốn đi xem mẹ!” Hi Hi nhìn hắn nói.

Mặc Thiếu Thiên nhìn hắn, ánh mắt mềm mại, rõ ràng giống nhau đều là cha con, lại có khác biệt trời vực.

“chú cùng con đi!”

“Ân!”

Hi Hi gật đầu một cái, vì vậy hai người hướng phòng bệnh Tử Lam đi tới.

Trên giường, Tử Lam nằm ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt, không có huyết sắc, mặc dù như thế, cô vẫn như cũ xinh đẹp làm cho không người nào có thể dời đi tầm mắt.

Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, đáy lòng một hồi giống như bị thương, hắn không có thói quen nhìn Lâm Tử Lam như vậy. Hắn quen nhìn cô phúc hắc hơn, ít nhất tức giận bừng bừng. Mà giờ khắc này, cô nằm ở trên giường, Mặc Thiếu Thiên lại có mấy phần không quen.

Cô thuốc mê còn chưa có hết, cho nên ngày mai mới có thể tỉnh lại.

Hi Hi nhìn mẹ một chút, chỉ cần xác định cô không có việc gì, hắn an tâm.

Mới vừa đi ra phòng bệnh, Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên ngây ngẩn cả người. Trong hành lang, thấy bóng dáng nhỏ nhắn đứng cách đó không xa, mặc áo bó sát người, đem lấy đường cong khe rãnh hoàn mỹ của cô tôn lên, mà mỹ trung mang theo vài phần anh tư, đó là một loại đẹp trai tốt đẹp kết hợp lại. Mà gương mặt đó, càng thêm tinh sảo, xinh đẹp tựa như một hồ ly. zyjk.

Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, hắn đối với Hoa Hồng ấn tượng rất sâu, không ngờ lúc này cô lại xuất hiện tại nơi này! Hi Hi cũng sững sờ chỉ chốc lát, nhìn cô,

“Hoa hồng!?”

“Con biết?” Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày, hỏi. Hi Hi thành thật khai báo,

“Bằng hữu của con!”

Bằng hữu......

Mặc Thiếu Thiên không biết nên như thế nào hình dung mình tâm tình của giờ khắc này, Hoa Hồng người như vậy, tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản. Huống chi, theo độ tuổiHi Hi, bằng hữu của hắn không phải đều nên lớn bằng hắn sao?

Chỉ là Mặc Thiếu Thiên đã không cảm còn thấy kỳ quái, nhìn thấy Hi Hi ném tạc đạn, hắn cảm thấy năng lực chịu đựng của hắn đã bị hắn nói ra một ít.

Hoa Hồng...... Mặc Thiếu Thiên vừa đọc tới cái tên này, chợt nhớ tới cái gì, vừa muốn mở miệng hỏi, lúc này, điện thoại di động của hắn lần nữa vang lên. Thấy mã số, Mặc Thiếu Thiên lập tức nhận.

“Cái gì?”

Mặc Thiếu Thiên con ngươi phóng đại, sắc mặt biến thành dạng cực kỳ khó coi.

“Được, ta biết rồi!”

Cúp điện thoại. Hi Hi đứng ở bên cạnh Mặc Thiếu Thiên,

“Có phải hay không xảy ra chuyện gì rồi hả?”

Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái.

“Vậy chú mau đi đi!” Hi Hi nói.

Mặc Thiếu Thiên nhìn hắn, có mấy phần không yên lòng,

“Vậy còn con?”

Hi Hi lúc này, nghiêng đầu sang nhìn Hoa Hồng,

“Chú yên tâm, con không có việc gì, cô ấy sẽ giúp con!”

Mặc Thiếu Thiên nhìn Hoa Hồng một chút, trong con ngươi xẹt qua vài tia lo lắng. Lúc này, Hoa Hồng đi lên, nhìn Mặc Thiếu Thiên,

“Mặc tổng, anh có thể yên tâm, ta cũng coi là không là người tốt lành gì, nhưng là tuyệt đối sẽ không tổn thương Hi Hi, nhưng hắn là bảo bối của ta......”

Nói qua Hoa Hồng liếc mắt nhìn Hi Hi. Hi Hi run lên, thế nào có chút cảm giác tình huống không ổn?

Mặc Thiếu Thiên không ngờ Hoa Hồng trực tiếp như thế, sắc mặt tối mấy phần, nhưng là hắn tin tưởng Hi Hi, hắn làm việc sẽ có chừng mực. Vì vậy gật gật đầu.

“Có chuyện gọi điện thoại cho chú!”

Hi Hi gật đầu.

Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên đi, mặc dù mới cùng Hi Hi gặp mặt, mặc dù rất không muốn đi, nhưng là hắn lúc này có chuyện quan trọng hơn muốn đi làm.

Mặc Thiếu Thên mới đi, hi hi nhìn về phía Hoa Hồng, Hoa Hồng cười với hắn. ^^^^^

“Đau quá thương, thương a......”

Mới vừa đi ra bệnh viện, chính là một hồi tiếng thét của Hi Hi.

Hoa Hồng níu lấy lỗ tai của hắn, kéo ra.

“Đau không? Với ngươi làm so với ta, lòng của ta đều muốn tổn thương n lần!”

Hoa Hồng thở phì phò nói, không ngờ chính mình là khâm phục một Hi Tử lại là một đứa bé, để cho cô......làm sao mà chịu nổi a?

Cô Hoa Hồng anh dũng một đời, còn chưa có trải qua như vậy!

“Tôi sai lầm rồi, tôi sai lầm rồi......”

Hi Hi mau nhận sai, vào giờ phút này đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Hoa Hồng lúc này mới buông hắn ra, khuôn mặt đẹp như Yêu Tinh còn là mang theo mấy phần sức sống,

Hi Hi cũng giận quá a, chỉ hận tuổi của mình quá nhỏ. Nhưng hắn cũng là không có biện pháp a.

Hoa Hồng chính là người mang tính cách trực sảng, dám yêu dám hận, cho nên Hi Hi cũng rất thích hoa hồng. Hắn nghiêng đầu sang nhìn Hoa Hồng, vội vàng làm nũng nhận lầm,

“Hoa Hồng tỷ tỷ, tôi sai lầm rồi...... Tôi không cố ý muốn lừa gạt ngươi a, tôi cũng là thật thật rất ưa thích con người tỷ tỷ a......”

Hoa Hồng bị hắn ngọt ngào một tiếng Hoa Hồng tỷ tỷ cục tức toàn bộ tiêu tán.

Hoa Hồng mặc dù cũng qua Hi Hi phản đối bọn họ nói thật, nhưng là cũng rất lo lắng Hi Hi, không vì như vậy sẽ không phải lúc nghe được Tạp Ni nói Hi Hi gặp nguy hiểm, nên cái gì đều không để ý, gạt bọn họ đi tới!

Mặc dù hắn chỉ là một đứa bé bảy tuổi, nhưng là dần dần giống như vô hình từ cái loại đó tình cảm khâm phục chuyển biến làm mến yêu đi.

Cô không muốn Hi Hi gặp chuyện không may đấy!