Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 237: Kết qủa đắc tội với Tử Lam!



Ngay vào lúc này, rất nhiều người làm cũng vây tới, thấy Mặc Vũ, tất cả mọi người rối rít nói, “Tiểu thiếu gia cuối cùng cũng tìm được cậu trở về rồi!”

Còn không về, suýt tí nữa đã gọi điện thoại báo cảnh sát!

Cung Ái Lâm điều động mọi người đi tìm, nếu không tìm được, sẽ phải lập tức báo cảnh sát! Nhưng hiện giờ, thật may Mặc Vũ đã bình yên vô sự trở lại.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy trên người Mặc Vũ có vết thương, hơn nữa lại là Mặc Thiếu Thiên mang về, người làm tại Mặc Gia ai cũng biết, Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc gia quan hệ không tốt lắm, cuộc chiến này sắp phải đối mặt đụng độ gai gắt!

Tất cả mọi người rối rít đứng một bên, ngầm đánh giá trường hợp sắp tới.

Mặc Thiếu Quần nhìn Mặc Thiếu Thiên, toàn thân mặc áo vét, giống như những công tử nhà giàu mới nổi, để lộ ra khí chất cẩu thả của mình,“Mặc Thiếu Thiên, bây giờ anh rất lợi hại, thậm chí ngay cả đứa bé cũng không chịu bỏ qua!” Sau đó, khóe miệng cậu lạnh lùng nâng lên một nụ cười rất nhạt, nhưng khi, ánh mắt cậu quét qua Lâm Tử Lam cùng Hi Hi.

Khi vừa nhìn thấy Lâm Tử Lam, anh cảm thấy cô thật chói mắt.

Nhìn cô từ phía xa so với khi nhìn thấy cô trên ti vi càng xinh đẹp hơn vài phần.

Mặc dù trong TV nhìn thấy tin tức đào hoa của Mặc Thiếu Thiên, nhưng khi chính thức gặp trực tiếp cô bên ngoài, cậu mới sâu sắc cảm thấy vận số của Mặc Thiếu Thiên thật sự rất may mắn, may mắn để nổi khiến cho người ta phải đỏ mắt ganh tị với anh.

Tốt đến nổi khiến cho bất cứ ai cũng sinh lòng hâm mộ.

Thậm chí có thể tìm thấy một nữ nhân xinh đẹp như vậy!

Nhưng khi, nghĩ đến người đó lại là nữ nhân của Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Quần hừ lạnh một tiếng, nhìn Hi Hi đang đứng bên cạnh, sau đó, khóe miệng của cậu nâng lên một nụ cười lạnh lùng, “Thế nào? Nghĩ phá hủy Mặc Vũ, tiếp đó mang theo đứa con hoang của anh trở về Mặc gia để có thể thừa kế tài sản sao? Tôi nói cho anh biết, đừng vọng tưởng!” Mặc Thiếu Quần nhấn mạnh lời nói.

Trước kia, mặc kệ Mặc Thiếu Quần nói gì, Mặc Thiếu Thiên sẽ đưa ra bộ dạng giống như không có quan hệ gì với anh, anh chỉ cảm thấy lời lẽ của cậu ta thật thúi, và tích cực xem nhẹ sự hiện diện của Mặc Thiếu Quần.

Nhưng bây giờ, khi nghe Mặc Thiếu Quần nói như thế, Mặc Thiếu Thiên liền biến sắc, trên mặt loé lên một tia sát khí, anh nổi giận nhìn Mặc Thiếu Quần, “Cậu nói cái gì? Có gan lặp lại lần nữa?”

Nét mặt kia của Mặc Thiếu Thiên, rất có một bộ dáng, nếu cậu dám lặp lại lời nói vừa rồi, tôi sẽ lập tức giết chết cậu!

Tử Lam đứng một bên quan sát, khi nghe Mặc Thiếu Quần nhạo báng, cô nắm tay Hi Hi, cánh tay ôm Hi Hi hơi dùng lực, nhưng trên mặt, lại cố gắng duy trì.

Mặc Thiếu Quần sững sờ, khi cậu nhận thấy sát khí dày đặt từ trên mặt Mặc Thiếu Thiên tỏa ra, cậu ngây ngẫn chốc lát, ngay sau đó, Mặc Thiếu Quần khẽ mỉm cười, “Tôi nói thì thế nào? Tôi nói là sự thật, Mặc Thiếu Thiên, anh đừng cho là tôi sợ anh, tôi mới không sợ!” Mặc Thiếu Quần nhìn Mặc Thiếu Thiên và nói, cậu ỷ vào Cung Ái Lâm hiện tại đang ở chỗ này, đoán chừng Mặc Thiếu Thiên sẽ không dám động thủ với mình!

Nhìn Mặc Thiếu Quần vẫn không biết sống chết cứ mở miệng, Mặc Thiếu Thiên muốn lặp tức xông lên giáo huấn cậu ta.

Nhưng Tử Lam phát hiện hành động của anh, cô kéo Mặc Thiếu Thiên ngăn anh lại.

Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, chống lại anh chính là đôi mắt trong suốt của Tử Lam, nhưng cô chỉ hướng Mặc Thiếu Thiên lắc đầu.

Mặc Thiếu Thiên cau mày, bối rối nhìn Tử Lam.

Ở Mặc gia, theo chân bọn họ chiến tranh lạnh bao nhiêu năm, Mặc Thiếu Thiên sớm cũng đã thành thói quen.

Nhưng sau khi bên cạnh anh có hai mẹ con bọn họ, Mặc Thiếu Thiên thề, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ mẹ con bị một chút tổn thương, bao gồm công kích bằng lời nói, anh cũng không cho phép!

Tử Lam lại nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng từ từ nâng lên nhất mạt cười.

Nụ cười đó, có biểu lộ cô không sao cả.

Mỗi lần Mặc Thiếu Thiên chứng kiến Tử Lam mỉm cười như vậy, anh biết nhất định phía sau sẽ có một phen ngôn luận rất đặc sắc.

Quả nhiên, Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô chậm rãi mở miệng, “Mặc Thiếu Thiên, anh định làm gì? Anh đã quên lời mà bảo bối thường nói với anh sao? Chó cắn anh một hớp, chẳng lẽ anh còn phải cắn trở về sao?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô nhẹ nhàng hỏi thế.

Tại thời điểm này, Tử Lam cảm thấy Hi Hi nói những lời này, chính là một ẩn dụ tuyệt vời!

So sánh rất tốt!

Mặc Thiếu Quần đứng tại chổ, nhìn Mặc Thiếu Thiên không dám động thủ, trong lòng cảm thấy rất hài lòng, nhưng sau khi, nghe Tử Lam nói một câu, sắc mặt của cậu liên tục biến đổi, lập tức cậu quay đầu súng nhìn Tử Lam, “Côi nói cái gì? Cô dám mắng tôi là chó sao?”

Tử Lam chỉ quay đầu sang nhàn nhạt ánh mắt nhìn Mặc Thiếu Quần, cô nhếch miệng cười khinh bỉ, “Tôi đang nói chuyện với cậu sao? Tự cậu nhận lấy mình như thế, tôi có biện pháp gì?”

“Cô ——” Mặc Thiếu Quần không ngờ Lâm Tử Lam lại nói chuyện rất hùng hồn, trong khoảng thời gi¬an ngắn cậu tức giận không biết phải nói gì.

Hi Hi đứng ở phía sau, thật ra thì người khác nói cái gì về bé, căn bản bé sẽ không quan tâm, nhưng khi nhìn thấy cha và mẹ không ngừng bảo vệ cho mình, trong lòng bé cảm thấy thật cao hứng!

Nghe mẹ chưởi xiên chưởi xỏ người khác, bé vẫn nhịn không được phải bật cười.

Nhìn vào nhị thiếu gia nhà họ Mặc, rất dễ nhận thấy cậu ta không học vấn lại không nghề nghiệp, cẩu thả, lại dám mở miệng tranh luận cùng mẹ, không phải tìm khổ sao?

Mặc Thiếu Thiên đứng một bên, nghe Lâm Tử Lam mắng người thiệt sảng khoái, khóe miệng anh cũng chầm chậm nâng lên.

Nữ nhân này miệng lưỡi thật lợi hại.

Cô không cải nhau với đối phương, nhưng những lời cô nói, sẽ khiến cho đối phương cảm thấy rất khó chịu.

Cho nên, nếu như cùng cô gây gổ, không có được mấy người có thể chiếm thế thượng phong.

Mặc Thiếu Quần nhìn xung quanh một loạt, hiện tại có rất nhiều người làm ở đây, làm sao cậu có thể chịu thiệt thòi như vậy được?

Mặc Thiếu Quần nhìn chằm chằm Lâm Tử Lam, giận dữ nói, “Cô tính làm gì đó, chuyện nhà của chúng tôi, cô không có quyền lên tiếng ở đây? Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng có thể bám lấy Mặc Thiếu Thiên, thì cô đã cảm thấy yên tâm, có thể làm con dâu của Mặc gia, tôi cho cô biết, đừng mơ tưởng, về phần tài sản thuộc về Mặc gia, cô cùng Mặc Thiếu Thiên, một xu cũng đừng hòng đụng đến!” Mặc Thiếu Quần nhìn Tử Lam nói gằn từng chữ, có vẽ như, cậu đang cố gắng nhấn mạnh bản thân là người thừa kế duy nhất của Mặc gia.

Tài sản!

Cậu ta đang nói về tài sản sao!

Tử Lam nghe thấy cũng cảm thấy thật buồn cười.

Nghe thế, Tử Lam ngước mắt lên, nhìn Mặc Thiếu Quần, “Tôi không phải thứ gì, tôi là người, điểm này cùng Mặc nhị thiếu lại muốn so với tôi, tôi mặc cảm, người nào lại không biết cậu chính là nhị thiếu gia nhà họ Mặc, tài sản kếch xù! Ngoài ra, không ai hiếm lạ tài sản của Mặc gia của cậu, tôi và Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ, đó chính là chuyện riêng của chúng tôi, với Mặc gia của cậu không có chút quan hệ nào, nên cậu cũng đừng ngày ngày kêu ai đó muốn tiến vào Mặc gia của các người, sẵn đây tôi cũng nói cho các ngươi biết, tôi một chút cũng không cảm thấy hiếm lạ, con trai của tôi cũng không thèm khát, tài sản của Mặc gia của các ngươi, tôi một chút cũng không để vào mắt, cho nên tôi van cậu đừng đem việc đó ra mà gây khó dễ, cậu không sợ mất mặt, tôi đây cảm thấy mất mặt thay cậu!” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Quần, nhấn mạnh lời nói, rất có dang vẻ tức chết người không cần đền mạng.

Tử Lam nhìn đám người Mặc gia, trong lòng cười lạnh, dám mắng con trai của cô là con hoang, đây chính là giá cao phải trả!

“Còn nữa, tài sản chính của Mặc Gia các ngươi, hiện tại người nào không biết, cả công ty đều do Mặc Thiếu Thiên ra sức chèo chống mới có được thành quả như ngày hôm nay, Mặc gia các người từ trên xuống dưới ai mà không dựa vào Mặc Thiếu Thiên kiếm tiền tài mới có thể giữ vững cuộc sống bây giờ, nếu như không có Mặc Thiếu Thiên, các ngươi có thể sống những ngày tháng tốt đẹp như vậy sao? Cho nên, trước khi mở miệng muốn nói chuyện gì, làm ơn chịu khó động não một chút, nói ra không sợ bản thân bị mất mặt sao!” Tử lam nhìn bọn họ cô nói như thế, không thể nghi ngờ, mỗi một câu của cô đều nói trúng trọng điểm của bọn họ.

Mặc Thiếu Quần bị Tử Lam mắng té tát, một câu cũng nói không nên lời, sắc mặt thay đổi liên tục.

Cuối cùng bất đắc dĩ, chuyển ánh mắt hướng cung Ái Lâm. “Mẹ, mau cho người đưa nữ nhân này đuổi ra ngoài!” Mặc Thiếu Quần nhìn Cung Ái Lâm thở phì phò kêu.

Cung Ái Lâm nhìn Tử Lam, sắc mặt không vui, nhưng lại không nói gì.

Lúc này, Mặc Thiếu bầy nhìn dọa người, “Lời của ta nói các ngươi không nghe thấy sao? Đuổi cô ta đi ra ngoài, các ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Đuổi cô ta đi ra ngoài!” Mặc Thiếu Quần cực kỳ tức giận kêu.

Lúc này, có mấy người làm ngươi xem ta…ta xem ngươi, cuối cùng vừa muốn tiến tới, Mặc Thiếu Thiên lặp tức quét mắt nhìn xung quanh “Ai dám ra tay? Chỉ cần ai dám đụng đến một cộng tóc của cô ấy, tôi liền phế ngay, không tin đại khái có thể tới thử một chút!” Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng nói, nâng mắt lên nhìn Mặc Thiếu Quần đầy thách thức.

Mọi người sửng sốt đứng chôn chân tại chỗ, không ai dám nhúc nhích.

Tử Lam thản nhiên đứng im tại chổ, bình tĩnh, thong dong, có Mặc Thiếu Thiên ở đây, cô không có chút nào lo lắng.

Không để ý nhìn Mặc Thiếu Quần, Tử Lam nhếch miệng lên nhất mạt cười khinh thường, “Quả thật đúng là phong cách của nhị thiếu gia nhà họ Mặc, đến bây giờ có chuyện gì liền nghĩ đến tìm mẹ!” Điểm này, cậu ta so với bảo bối cũng không bằng.

Không, so sánh cùng bảo bối càng không có cách nào đánh đồng!

Duy nhất chỉ một câu vừa nói ra, sắc mặt Mặc Thiếu Quần càng thêm khó coi.

Hiện tại nói cái gì đều không đúng, lúc này cậu nhìn chằm chằm Lâm Tử Lam, tức giận nắm chặt đôi tay, toàn thân phát run!

Mặc Thiếu Thiên đứng một bên, mặc cho Tử Lam nói mắng người, anh cảm thấy tâm tình vui vẻ.

Lúc này, Hi Hi đứng bên cạnh, nghe được Tử Lam mắng sảng khoái, khóe miệng cũng vểnh lên.

Kết quả khi đắc tội với mẹ, chính là như vậy.

Hi Hi ngẩng đầu lên nhìn Tử Lam, “Mẹ, con cảm thấy được mẹ nói rất có đạo lý, quá kinh điển!” Hi Hi không quên cười tán dương.

Hi Hi vừa nói như thế, ánh mắt mọi người không khỏi đồng loạt chú ý tới trên người của Hi Hi, đứa bé này, cùng với Mặc Thiếu Thiên quá giống.

Hơn nữa, trên người của Hi Hi hình như có một dòng linh lực, rất hấp dẫn ánh mắt người khác.

Điểm này, Mặc Vũ không có.

Nghe Hi Hi nói, Tử Lam cúi đầu nhìn Hi Hi, khóe miệng cô ngoắc ngoắc.

Nghe Hi Hi trắng trợn như thế, lực chú ý của Cung Ái Lâm cũng bị Hi Hi hấp dẫn, khi vừa nhìn thấy bé, sắc mặt bà càng thêm khó coi!

Đôi tay cầm thật chặt!

Nhưng không thể không nói, những lời nói vừa rồi của Lâm Tử Lam, không phải không có đạo lý!

Mặc Thiếu Quần quá yếu đuối, hoàn toàn chính xác không phải là người làm ăn.

Lão đại chết rồi, hiện tại lưu lại Mặc Vũ, mặc dù Mặc Vũ rất thông minh, nhưng thế nào cũng còn quá nhỏ, căn bản không cách nào thừa kế nghiệp lớn như vậy.

Bà muốn bản thân tự ra trận, nhưng Mặc Ân Thiên không cho phép.

Nếu như cho phép, bà đã sớm đem Mặc Thiếu Thiên đá ra khỏi công ty.

Cho nên, mới biến thành cục diện giống như ngày hôm nay.

Mặc dù không thích Mặc Thiếu Thiên, nhưng không thể không thừa nhận, đây là sự thật!

Nhìn bọn họ đối thoại, Cung Ái Lâm từ từ đứng lên, mặc dù tuổi đã hơn bốn mươi, nhưng gương mặt đó, vẫn tinh xảo như cũ, có thể nhìn ra được, lúc bà còn trẻ, nhất định là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp.

Nhìn vào trang phục của Cung Ái Lâm, Tử Lam cũng biết, nữ nhân này không đơn giản.

Tuy có một khuôn mặt đẹp đẽ, lại tồn tại dã tâm cường đại.

Tử Lam cũng nhìn thẳng về phía Cung Ái Lâm, trên khí thế, cũng không có chút nào yếu kém.