Gia Đình Hạnh Phúc Của Trương Thanh Hạc

Chương 10: Tết thiếu nhi



Tại Dã lên kế hoạch để phó tổng giám đốc Trương phá hỏng tuổi thơ vui vẻ của con gái đã bị bé Thiên phá vỡ.

Đứa nhỏ phát ra tiếng hự hự tức giận, đâm sầm vào eo anh.

Tại Dã há miệng hít phải một luồng khí lạnh, bé Thiên hét to a a, Trương Thanh Hạc nhanh chóng tránh xa hai người họ.

Vì một người muốn học còn người kia không cần học nên hai cha con xảy ra mâu thuẫn.

Một người oán hận nói: “Đều tại ma pháp nửa vời của con, ba đâu có cần quay lại trường học chứ. Con xem con như vầy là hiếu thảo với ba hả? Con hiểu đồng cam cộng khổ là gì sao?”

Còn người kia đúng lý hợp tình nói: “Con học nhiều lắm rồi! Con không muốn đến trường hay làm bài tập về nhà đâu!”

Hai cha con đồng thời quay đầu nhìn về phía Trương Thanh Hạc.

Trương Thanh Hạc: Thiếu chút nữa tôi tưởng mình là thẩm phán đấy.

Bé Thiên uất ức nhào vào lòng mẹ, vừa khóc hu hu vừa nói: “Mẹ ơi, con mới ba tuổi à, con không làm bài tập đâu.”

Tại Dã ngay lập tức vạch trần: “Tất cả chỉ là tác dụng của ma pháp thôi, tuổi thật của con làm gì mà ba tuổi chứ!”

Bé Thiên đột nhiên khóc to hơn.

Vì chuyện này mà hai cha con xảy ra chiến tranh lạnh.

Bình thường khi ở trường, bé Thiên dành phần lớn thời gian ở bên Tại Dã, bé chỉ tranh thủ một chút thời gian đến thăm Trương Thanh Hạc.

Nhưng kể từ khi cãi nhau, hầu hết thời gian của bé Thiên là chơi trong lớp của Trương Thanh Hạc.

Trẻ em rất ồn ào và luôn muốn thu hút sự chú ý của người lớn. Đám nhóc không khóc không quấy nhưng lại có vô số chuyện để nói.

Trương Thanh Hạc nghe đứa nhỏ nói liên thiên bên tai cả ngày, cô thậm chí không thể nhớ nổi giáo viên giảng gì trong lớp.

вạɴ вấм νàᴏ ₫âу ₫ể ₫ọᴄ тιếр ɴнé

Ngày 1 tháng 6 năm nay trúng vào ngày Chủ nhật, ngày hôm qua sau khi tan học, Tại Dã nhét đồ đạc của Thiên vào một chiếc cặp sách nhỏ và đưa cho Trương Thanh Hạc, sau đó vẫy tay chào họ, ung dung rời đi.

Trương Thanh Hạc một tay cầm cặp sách của Thiên, một tay nắm lấy tay của bé, nặng nề bước về nhà.

Nhưng chuyện này không khó như Trương Thanh Hạc nghĩ, hầu hết mọi việc bé Thiên đều có thể tự mình làm được.

Buổi tối Trương Thanh Hạc làm món mì trộn tương mà cô bé muốn ăn. Cô đựng mì trên khay cơm dành cho trẻ em mới toanh có in họa tiết ngỗng trắng.

Khay đựng cơm dành cho trẻ em là do vài bữa trước, cô đi chợ mua rau vô tình nhìn thấy, cô còn mua thêm một chén trẻ em có hình nấm nữa.

Lúc đó bàn tay và đầu của cô như có chủ kiến khác nhau, đến khi cô phản ứng lại thì đã thanh toán xong xuôi rồi.

Thiên xúc từng muỗng lớn cho vào miệng, trông bé ăn thật ngon lành, không giống những đứa trẻ khác vừa ăn vừa chơi đùa.

Chỉ là cô bé thật sự ăn rất nhiều, ăn xong bữa tối lại muốn ăn thêm trái cây, còn phải là trái cây ngâm vào sữa chua.

Khi Trương Thanh Hạc đưa cô bé đi tắm, cô vuốt v e đôi má phính và cái bụng tròn của bé, hơi lo lắng bé ăn nhiều quá có bị khó tiêu không.

Bé Thiên bị cô chạm vào nhột quá nên cười khúc khích, ở trong bồn tắm vặn qua vẹo lại, trên người còn dính đầy sữa tắm, Trương Thanh Hạc không thể tóm được đứa nhóc, cô cảm thấy như mình đang tắm rửa cho một con cá vàng béo ú.

Sau khi giúp bé Thiên tắm rửa thay đồ ngủ, cho cô bé nằm trên giường xem phim hoạt hình xong xuôi, Trương Thanh Hạc xoay người đi dọn dẹp nhà cửa.

Mới ra khỏi cửa phòng, đứa bé mặc đồ ngủ cũng đi ra theo, giống như một chướng ngại vật dưới chân cô.

Buổi tối khi ngủ, Trương Thanh Hạc lo lắng đứa nhỏ sẽ khóc lúc đòi ba, ai biết sau khi hai người nằm ở trên giường, cô nhóc liền duỗi tay chân vui vẻ ngủ thiếp đi.

Ngoài việc cô nhóc gác tay chân lên người cô sau khi ngủ thì không có vấn đề gì.

Đòi ba? Nhìn bộ dạng vui vẻ của cô nhóc, có lẽ nó quên mất ba nó là ai luôn rồi.

Đêm đó, Trương Thanh Hạc có rất nhiều giấc mơ lộn xộn.

Cô mơ thấy một cô bé dễ thương buộc một bông hoa lụa quanh cổ tay.

Cô mơ thấy một văn phòng, Tại Dã mặc vest và có khuôn mặt chững chạc, đang ngồi trên ghế sô pha lặng lẽ khóc.

Cô đi tới, Tại Dã ôm lấy eo cô, úp mặt vào người cô.

Trong nháy mắt xuất hiện một phòng họp lớn, Tại Dã đang ngồi ở phía trước, cau mày giận dữ.

Khi trời đổ tuyết, cô cầm quà đến một ngôi nhà nọ để thăm một người bạn, người này dường như là một ảnh đế.

Còn có mộng trong mộng nữa.

Có một giọng nói của một đứa trẻ hỏi cô: “Mẹ có thể làm mẹ của con không?”

Cô gật đầu, trong lòng vừa cảm thấy lo lắng vừa mong đợi.

Đứa con trong mơ bỗng thành hiện thực, nặng trĩu nằm trong vòng tay của cô, rồi bỗng nó lớn lên, có thể tự ngồi dậy chơi đùa.

Cô bé ngồi trên thảm tung xúc xắc, Trương Thanh Hạc tiến tới bế đứa trẻ lên, cô bé ngoan ngoãn rúc vào lòng cô, xòe viên xúc xắc trong tay cho cô xem.

…..

Sáng sớm, Trương Thanh Hạc bị chân ai đá vào eo đến tỉnh.

Cô giơ tay sờ qua, cầm được một bàn chân nhỏ.

Trước khi đi ngủ, bé Thiên nằm rất ngay ngắn, nhưng đến sáng thì cô bé đã xoay người 90 độ, đầu xoay vào tường còn chân gác lên eo của Trương Thanh Hạc.

Giường của cô không lớn, nếu nhích sang bên cạnh một chút thì sẽ ngã mất.

Cô đặt chân bé Thiên xuống, nằm trên giường cho tỉnh táo, nhiều hình ảnh trong giấc mơ dần dần mờ đi, chỉ còn lại những ấn tượng mơ hồ.

Bé Thiên bị tóm chân nên mở hé mắt, túm lấy cái chăn, xoay người dựa vào cánh tay của Trương Thanh Hạc ngủ tiếp.

Đôi môi bé còn mấp máy vài cái, không biết đang mơ ăn món gì.

Buổi sáng chủ nhật, Trương Thanh Hạc vẫn giữ thói quen dậy sớm, quét tước dọn dẹp trong nhà, đánh răng tắm rửa, thuận tiện ghi nhớ từ vựng và bài khoá tiếng Anh.

Bé Thiên bị cô bế ra khỏi giường, bé buồn ngủ đến mức cựa quậy, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ba không dậy sớm như vậy đâu.”

Trương Thanh Hạc đặt cô bé lên bàn ăn, đút bánh bao hình heo và bắp hấp vào miệng bé, cô bé mắt nhắm mắt mở cầm lấy miếng bắp, bắt đầu gặm như đang mộng du.

Trương Thanh Hạc ăn xong phần của mình, kinh ngạc nhìn Thiên-mộng-du ăn sáng, ăn xong lại nằm xuống sô pha, mãi đến khi Trương Thanh Hạc lau sàn nhà thì cô bé mới hoàn toàn tỉnh dậy.

Vốn dĩ hôm nay cô định đi dạy kèm, nhưng hôm nay học sinh xin nghỉ, ba mẹ của em ấy muốn đưa em ấy đi chơi.

Nghĩ đến việc Tết thiếu nhi con nhà người ta được ba mẹ đưa đi chơi, Trương Thanh Hạc có chút do dự nhìn bé Thiên.

Hôm nay không chỉ là Tết thiếu nhi mà còn là sinh nhật của cô bé.

“Thiên, con muốn ra ngoài đi chơi không?”

“Muốn! Con muốn đi công viên giải trí!”

Thiên dường như đã đợi cô hỏi câu này từ lâu, Trương Thanh Hạc cảm thấy như mình lại bị lừa.

Chờ Thiên cho khăn giấy và nước vào balo, Trương Thanh Hạc nhắn tin cho Tại Dã, thông báo lát nữa cô sẽ mang đứa bé ra ngoài đi chơi.

Bên kia nhanh chóng trả lời bằng một cái emoji “OK”.

Trương Thanh Hạc đã lớn như vậy nhưng chưa đến công viên giải trí bao giờ, ngồi taxi đến đó rồi nhìn công viên giải trí đông đúc người lớn lẫn trẻ em, cô cảm thấy vô cùng sai lầm.

Ngày này mà đến công viên giải trí, quả thật không phải là một ý kiến hay.

Nhưng Thiên vô cùng hào hứng chen qua đám đông, vì vậy cô chỉ có thể liều mình mà đi cùng đứa nhỏ.

Trương Thanh Hạc cảm thấy như mình đang dẫn theo một con chó lớn quá phấn khích, nhưng cô không thể kìm được, dù cô có hét lên nó cũng không quay đầu lại.

Ba tiếng sau, Trương Thanh Hạc kéo bé Thiên vẫn còn hào hứng ra khỏi công viên giải trí, ngồi trên băng ghế bên đường, một bước chân cô cũng không muốn di chuyển.

вạɴ вấм νàᴏ ₫âу ₫ể ₫ọᴄ тιếр ɴнé

“Anh về rồi. Em đi đâu chơi đấy?” Trương Tây Huân cười hỏi, nhìn thấy bó hoa trong lòng ngực của cô, hơi khựng lại.

Ánh mắt dời xuống, lại khựng lần nữa.

Trương Thanh Hạc hoảng sợ, nắm chặt tay của Thiên.

Không sao cả, anh trai không thể nhìn thấy con bé đâu.

“Em đến tiệm hoa mua hoa đó.” Trương Thanh Hạc cúi đầu trả lời, bình tĩnh thay giày dưới ánh mắt khó hiểu của anh trai, sau đó dẫn Thiên vào nhà.

Thiên lay lay tay cô: “Mẹ ơi, mẹ ơi.”

Trương Thanh Hạc tăng tốc muốn nhanh chóng vào phòng, bỗng nhiên cô nghe thấy câu hỏi nghi hoặc vọng ra từ đằng sau của anh mình: “Tiểu Hạc, đứa bé này là ai, sao nó lại gọi em là mẹ?”

Trương Thanh Hạc: “?!”