Gia Đình Năm Tốt

Chương 6: Lai lịch của Điềm Điềm



“Điềm Điềm, muốn dùng thử chậu hoa bay tự động này không?” Lăng Kiệt Sâm rất thích thiết kế lắp ráp máy móc, thiết kế riêng cho Lăng Điềm Điềm một chậu hoa có thể bay được ở độ cao thấp, còn là loại dùng pin mặt trời, tiện cho Lăng Điềm Điềm vừa phơi nắng vừa sạc pin luôn.

“Hôm nay làm nhiều bánh mousse xoài với bánh mousse dâu tây quá, Điềm Điềm, con muốn ăn nốt không?” Trong nhà nuôi một mầm nhỏ phàm ăn, đồng nghĩa với việc nấu nướng không lo bị thừa, bởi vì bao nhiêu thức ăn Lăng Điềm Điềm cũng ăn được hết, đây là tin vui với đầu bếp! Giống như mẹ Lăng muốn làm bánh nướng lâu rồi, nhưng lần nào làm cũng làm quá nhiều kiểu, ăn không hết thì lãng phí nên bà vẫn luôn kìm nén hứng thú này. Nay đã có Lăng Điềm Điềm, mẹ Lăng đã có thể muốn gì làm nấy, không lo phí phạm.

“Con mèo này không sợ mình! Ááaaaaaa, cứu với Điềm Điềm, có con bướm đậu trên tai chị, mau đuổi nó đi mau đi!” Chỉ cần Lăng Điềm Điềm ở gần Lăng Thanh Huyền thì thể chất đuổi động vật nhỏ tự động tắt điện, khiến Lăng Thanh Huyền sướng đến lỗ tai tung bay. Nhưng đi kèm là côn trùng cũng hết sợ cô, nhất là ong, bướm hay muỗi đều có thể dọa cô cứng người, chỉ có thể bắn tín hiệu ‘ét-ô-ét’ cầu cứu Lăng Điềm Điềm đuổi chúng đi.

Lăng Dục Cẩn nhìn người nhà sau khi nhập hồn rất thân thiết với Lăng Điềm Điềm thì trong lòng chua xót, cậu vừa định kể khổ với bố Lăng nhân lúc ông chưa để ý tới Lăng Điềm Điềm thì đã thấy ảnh chụp (bố Lăng) cố đứng lên, sột soạt chạy ra ngoài: “Điềm Điềm đâu rồi? Chúng ta cùng đi phơi nắng đi!”

Ha ha, cậu bị ra rìa!

Lăng Dục Cẩn nhìn Lăng Điềm Điềm được yêu thương, chuẩn bị trưa nay nấu mướp đắng xào kinh giới, hạ hỏa lợi tỳ!

Dù không biết Lăng Điềm Điềm có tỳ vị (lá lách) hay không nhưng Lăng Dục Cẩn có địa vị gia đình bị lung lay vẫn bốc đồng quyết định thực đơn của Lăng Điềm Điềm.

Trưa, Lăng Điềm Điềm nhìn mướp đắng xào kinh giới với đậu hũ thối trên bàn mà héo cả lá, nó nằm bên đĩa giả chết lại bị Lăng Dục Cẩn vô tình cầm lên: “Ăn nhiều lá cây mới mọc được, Lăng Điềm Điềm, mi định cả đời chỉ có hai mảnh lá à?”

Cho đến giờ Lăng Điềm Điềm mới chỉ nhú ra hai cái lá, từ mầm non be bé thành lá nhỏ xanh mơn mởn, chỉ tăng về kích cỡ chứ số lượng vẫn vậy.

Cho nên tâm bệnh lớn nhất của Lăng Điềm Điềm gần như trọc lóc là lá cây. Lá ơi lá à, bao giờ mi mới mọc ra lá thứ ba?

Không cãi lại được, Lăng Điềm Điềm sống không còn gì luyến tiếc cố vớt vát xác nhận lần cuối: “Thật sao? Ăn mấy món này thực sự có thể mọc lá?”

“Thật, nếu một lần không được thì ăn thêm nhiều lần nữa.” Lăng Dục Cẩn đứng đắn nói phét, tâm trạng vui vẻ nhìn Lăng Điềm Điềm ăn hết mấy đĩa thức ăn.

Như này mới đúng, sau này nếu tâm trạng không vui thì cứ nấu một đĩa mướp đắng xào kinh giới, thư giãn!

Lăng Điềm Điềm bị Lăng Dục Cẩn lừa đáng thương vung vẩy hai chiếc lá chạy tới chỗ mẹ Lăng nũng nịu, xoa xoa dụi dụi muốn được an ủi, nếu nó không phải một mầm cây thì Lăng Dục Cẩn còn tưởng mình đang thấy một con chó nữa.

Từ từ, giống chó, kỹ thuật nũng nịu của Lăng Điềm Điềm chắc không phải học từ “Hướng dẫn huấn luyện chó” chứ?

Này này này, chị đừng ngày nào cũng dạy Lăng Điềm Điềm mấy thứ kỳ cục nữa mà!

Tiếc là gần đây Lăng Điềm Điềm đã học được cách dùng giọng trẻ con mềm ngọt tỏ vẻ dễ thương, lại phối với hai mảnh lá mầm ú nu, người nhà họ Lăng không ai chống nổi quả bom dễ cưng đó cả.

Là một người không tỏ vẻ dễ thương được, mất đi sự mũm mĩm của trẻ nhỏ, lại còn đang thời kỳ vỡ giọng, thiếu niên mười lăm tuổi Lăng Dục Cẩn tổn thương vạn lần.

So đo với một mầm cây thì hạ thấp phẩm cách quá, Lăng Dục Cẩn quyết định để mướp đắng xào kinh giới thành món cố định trong thực đơn, để Lăng Điềm Điềm vừa thấy cậu đã đắng mồm đắng miệng, nhưng vì chiếc lá thứ ba xa vời kia lại không thể không cố ăn hết.

Đối với một kẻ thích ăn thì việc buộc phải ăn món mình không thích là một sự trừng phạt tàn khốc.

Đương nhiên dù ghét Lăng Điềm Điềm tranh địa vị của mình nhưng Lăng Dục Cẩn vẫn rất thích Lăng Điềm Điềm, mầm nhỏ dù biết mình bị bắt nạt nhưng không hề tức giận hay nhớ thù cũ mà vẫn đong đưa lá nói chuyện với cậu, thực sự rất dễ thương.

Hoạt động buổi tối của Lăng Dục Cẩn ban đầu là làm bài tập, chuẩn bị bài mới hay thỉnh thoảng chơi game lướt web đã được thay thế bằng sự kiện cả nhà họ Lăng thống nhất học tập cách sinh tồn ở hệ ngân hà Como dưới sự giảng dạy của Lăng Điềm Điềm.

Các bạn không nhìn nhầm đâu, người giảng bài không phải Lăng Kiệt Sâm mà là Lăng Điềm Điềm.

Lăng Kiệt Sâm vừa trưởng thành đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mơ hồ bị cuốn vào hệ mặt trời, trở thành con của bố mẹ Lăng nên hiểu biết về hệ ngân hà Como còn chẳng nhiều bằng Lăng Điềm Điềm.

Lăng Điềm Điềm lai lịch kỳ quái nhất nhà lúc vẫn còn là viên ngọc đã rất nổi tiếng ở hệ ngân hà Como, vì trong viên ngọc ẩn chứa kết cấu không gian tự nhiên nên được gọi là “kỳ tích thời không”, cũng vì quá phức tạp nên chưa nghiên cứu được gì cả, vậy là nó được bảo tồn nguyên vẹn ở viện bảo tàng ngân hà, để những người khao khát tri thức có thể chiêm ngưỡng bất cứ khi nào.

“Hả? Em chính là “kỳ tích thời không”? Điềm Điềm, em biết không? Nhìn thấy em chính là giấc mộng của anh!” Ban đêm người nhà họ Lăng thoát khỏi tình trạng nhập hồn ba tiếng, Lăng Kiệt Sâm nghe Lăng Điềm Điềm giới thiệu xong thì suýt chút ngã úp mặt vào chậu hoa. Là một đứa trẻ lớn lên trong viện phúc lợi của hệ ngân hà Como, có một tấm vé đi viện bảo tàng ngân hà, thăm viên ngọc “kỳ tích thời không” mà chưa một ai có thể lý giải, chính là ước nguyện sinh nhật hàng năm của tất cả mọi người ở đó.

Tiếc là viện mồ côi Lăng Kiệt Sâm nằm trên một hành tinh hẻo lánh, cách hành tinh trung tâm rất xa, tiền tiết kiệm của anh cũng không đủ mua vé xuyên qua vũ trụ.

Không ngờ sau khi xuyên việt giấc mơ lại thành hiện thực, không không không, ngay cả chuyện mình xuyên qua cũng nhờ “kỳ tích thời không” giúp một tay.

Lăng Kiệt Sâm cảm động rớt nước mắt, không nói thành lời cảm giác hạnh phúc khi giấc mộng hồi nhỏ thành hiện thực, cứ vác đôi mắt đỏ hoe cười sung sướng.

Kiệt Sâm từng lớn lên ở viện phúc lợi hệ ngân hà Como hy vọng có một ngày mình có thể đứng trước “kỳ tích thời không” thành kính nói ra nguyện vọng của mình.

Dù sao “kỳ tích thời không” còn có tên là ngọc ước, nghe đồn ai nói nguyện vọng của mình cho nó nghe thì giấc mơ đều thành sự thực.

Nguyện vọng lớn nhất của Kiệt Sâm là không phải sống cô đơn, có bố mẹ, anh chị em, cả gia đình bên nhau không rời.

Dù thể chất của Kiệt Sâm chỉ là cấp F, là khúc củi mục dễ bị vứt bỏ nhất.

Tính ra “kỳ tích thời không” cũng đã hoàn thành nguyện vọng của Kiệt Sâm, dù cho ban đầu Lăng Điềm Điềm chỉ coi những linh hồn mình mang tới như lương khô, nhưng biến thành Lăng Kiệt Sâm, anh cũng thực sự có được bố mẹ, em trai và em gái.

Còn lãi mười tám năm, coi như giờ Kiệt Sâm bị ăn sạch anh cũng thấy hài lòng rồi.

Lăng Kiệt Sâm quyết định sau này phải quan tâm dịu dàng với Lăng Điềm Điềm hơn, coi như cảm ơn viên ngọc này đã thực hiện điều ước sinh nhật biết bao năm của anh.

“Chờ chút, thế Điềm Điềm ở thế giới Đồ Dương thì sao?” Lăng Thanh Huyền thấy hơi lạ, nếu dựa theo logic này thì Lăng Điềm Điềm ở thế giới trước khi cô xuyên qua hẳn cũng rất nổi tiếng.

“Khụ, ở đó tên tôi là Phá Thiên.” Lăng Điềm Điềm thấy không tốt lắm, đành chịu, dù sao Phá Thiên cũng đã làm thế giới Đồ Dương trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người ở đó đều muốn chiếm Tiên Khí duy nhất làm của riêng.

Bất chấp rằng Lăng Điềm Điềm đã từng nói mình chỉ có thể xuyên qua thời không nghịch chuyển số mệnh, chưa chắc đã có thể thuận lợi mang người tu chân phi thăng!

“Em, em là Phá Thiên?” Lăng Thanh Huyền nhảy tưng tưng, kích động hơn cả Lăng Kiệt Sâm: “Điềm Điềm có thể xuyên qua thời không nghịch chuyển số mệnh! Tiên Khí trong truyền thuyết có cả thần trí, Bé Cẩn, Bé Cẩn, mau véo chị một cái, không không không, em dìu chị đã, chân chị cứ nhũn ra.”

Từ giờ phút này trở đi Lăng Thanh Huyền đã không còn là tín đồ của duyên số, cô đã trở thành fan cứng của Lăng Điềm Điềm!

Nói tới thì Lăng Thanh Huyền có thể hóa hình thành công còn là nhờ phúc Lăng Điềm Điềm, vì lúc còn là yêu thú Lăng Thanh Huyền lớn lên trong sơn cốc mà Phá Thiên đã đi qua, có linh khí quanh thân Tiên Khí và kết giới bảo vệ, Lăng Thanh Huyền chắc chắn là yêu tu hóa hình nhanh nhất thế giới Tu chân.

Ân này không báo còn chờ tới khi nào?

Đã vậy Lăng Điềm Điềm còn cho cô một cơ hội xuyên qua nữa, để yêu thú trời sinh trời nuôi biết tới sự ấm áp của gia đình, đừng nói là ăn sạch, bảo cô làm gì cô cũng làm!

“Đợi đã, mọi người bình tĩnh chút!” Lăng Dục Cẩn thấy tình hình hơi sai sai, vội giấu chậu hoa sau lưng để Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền có thể ổn định lại cảm xúc.

Lăng Dục Cẩn lén quay đầu hỏi Lăng Điềm Điềm: “Ở mấy thế giới khác có phải mi cũng như thế không?”

“Không có không có, chỉ có hai thế giới này thôi.” Lăng Điềm Điềm rất ngoan ngoãn nói thật, ai bảo thời đại bố mẹ Lăng sinh ra không có khoa học kỹ thuật tối cao, cũng chẳng có người tu hành muốn thành tiên, nên là nó cũng không dám để người khác phát hiện mình đặc biệt, đến cuối cùng trùng hợp được bố Lăng nhặt về là vì trông tròn trịa xinh đẹp, hoàn toàn là dựa vào ngoại hình!

“Thật?” Lăng Dục Cẩn nửa tin nửa ngờ.

“Còn thật hơn cả bánh bao hấp!” Khi Lăng Điềm Điềm đánh cược bằng đồ ăn nghĩa là nó đang rất nghiêm túc chân thành.

Sau khi trấn an hai fan cứng mới nhận huy hiệu, Lăng Điềm Điềm lấy chuyện không cần ăn mướp đắng xào kinh giới ra làm điều kiện, chính thức nhập học.

Chương trình học có hai phần, giảng giải về tình huống căn bản ở hệ ngân hà Como và những phương án đối phó với các tình huống có thể xảy ra sau khi người nhà họ Lăng tới Como.

Lăng Điềm Điềm đã giải thích lai lịch của Lăng Kiệt Sâm và Lăng Thanh Huyền, muốn giải quyết vấn đề linh hồn không ổn định của họ cần trở lại thế giới ban đầu của hai người, nên Lăng Điềm Điềm giảng xong về hệ ngân hà Como còn cần mở thêm một khóa về thế giới Đồ Dương với Lăng Thanh Huyền.

“Tôi có một thắc mắc, tại sao chỉ có anh chị cần trở lại thế giới ban đầu?” Lăng Dục Cẩn đoán có lẽ vì hệ ngân hà Como và thế giới Đồ Dương là hai thế giới độc lập, còn trường hợp của bố mẹ Lăng là trùng sinh xuyên qua trong cùng một thế giới nên họ chỉ cần đi hai thế giới kia.

Những người khác cũng gật đầu theo, chẳng nhẽ trùng sinh xuyên qua cũng phân theo từng loại riêng biệt à? Linh hồn của bố mẹ Lăng cũng rất bất ổn, cần giải quyết như nào đây?

“À thì, không phải tất cả chuyện trùng sinh xuyên qua đều liên quan tới tôi, nhưng linh hồn bất ổn của hai người có thể đợi tới hệ ngân hà Como rồi chế thuốc chữa trị.” Lăng Điềm Điềm bày tỏ mình rất vô tội, bố mẹ Lăng trùng sinh xuyên qua không phải vì nó, nên là nó cũng không giải thích được vấn đề này.

Thực tế thì Lăng Điềm Điềm cũng thấy rất kỳ lạ, vì sao linh hồn Lăng Kiệt Sâm với Lăng Thanh Huyền không ổn định cần về lại thế giới ban đầu còn mang những người nhà họ Lăng khác theo làm gì, đặc biệt là trong đó còn có người bình thường Lăng Dục Cẩn.

Nhưng mà không nghĩ ra cũng chẳng sao, dù gì Lăng Điềm Điềm cũng có thể bảo vệ người nhà họ Lăng, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, chuyện gì cũng có cách giải quyết cả.

Quả nhiên mới ở với người nhà họ Lăng được mấy hôm Lăng Điềm Điềm đã học được gần hết điểm đặc biệt lạc quan vui vẻ của nhà họ Lăng rồi.

“Chúng ta tiếp tục phổ cập khoa học!” Lăng Điềm Điềm ở trong chậu hoa bay, giảng hai câu lại nghỉ ngơi uống ngụm nước ép dưa hấu, thừa tiêu chuẩn đi thi giáo viên dạy kém của năm.

Bố mẹ Lăng giống như đang nghe chuyện cổ tích với con ngược lại rất thích kiểu ăn uống tốt như Lăng Điềm Điềm, càng chưa phải tính đến hai fan cứng kia, bốn người hoàn toàn không thấy giảng dạy như vậy có vấn đề gì.

Vốn Lăng Dục Cẩn đang cầm bút vở ghi chép lại bị cắt ngang lần thứ n rốt cuộc không thể nhịn được nữa, vươn tay lấy cốc nước dưa hấu một hơi cạn sạch, hung tợn: “Giảng tiếp nhanh lên!”

“Hở?” Lăng Điềm Điềm ngẩn người, nhìn chiếc cốc trống rỗng, tủi thân khóc.

Sao lại như quả mít ướt, chọc cái là khóc thế này? Sự ác độc lạnh lùng của Boss cuối đâu rồi? Có cần khóc vì một cốc nước dưa hấu không?

Cây non nhỏ Lăng Điềm Điềm càng khóc càng đau lòng, trên mảnh lá be bé là những giọt nước mắt li ti, Lăng Dục Cẩn trông mà bối rối, Lăng Điềm Điềm xem ra là buồn thật.

#Làm sao bây giờ? Tôi chọc boss ẩn trong nhà khóc rồi! Rất gấp, online chờ!#