Cửa bị lực lớn đột ngột từ ngoài đẩy vào, tiếng vang chói tai cũng đánh thức Ngải Thanh đang sững sờ, quay đầu, liền thấy một phụ nhân chừng 30t đang hùng hổ chạy nhanh đến.
"Thanh nhi, con cuối cùng tỉnh rồi?" Trở tay không kịp, Ngải Thanh bị phụ nhân ôm vào lòng.
"Tốt quá, Thanh nhi, tốt quá, cuối cùng không sao rồi, con dọa chết vú nương, biết không? Hu hu....." Còn chưa chờ Ngải Thanh phản ứng, phụ nhân đã nước mắt đầy mặt.
"Vú nương, đừng khóc." Tiếng ngọt trong trẻo chỉ trẻ con mới có vang lên trong phòng. Nhìn ánh mắt lo lắng và nước mắt chân thành trước mắt, Ngải Thanh đột nhiên bị mê hoặc, vô thức liền buột miệng nói ra, vươn tay nhỏ trắng nõn, ngắn ngủn của mình ra lau nước mắt của phụ nhân.
"Được, được được, vú nương không khóc, vú nương không khóc, vú nương là cao hứng. Thanh nhi, con còn có chỗ nào không thoải mái, nói với vú nương." Phụ nhân vừa nói, vừa tỉ mỉ kiểm tra toàn thân đứa bé, ánh mắt không nén nổi lộ chút lo âu và lo lắng.
"Vú nương, Thanh nhi không đau." Ngải Thanh thuận thế đáp. Có lẽ là khát vọng với tình yêu của mẹ, hoặc là chân tình trong mắt phụ nhân, tuy chỉ gặp qua một lần, nhưng Ngải Thanh đối với vị "vú nương" trước mắt vẫn rất có hảo cảm, lại tạm thời quên tình cảnh trước mắt của mình.
"Mẹ, nó không sao chứ?" Một giọng bé gái vang lên ngoài cửa.
Ngải Thanh lúc này mới phát hiện thì ra ở cửa còn đứng một bé gái, bé gái đại khái khoảng 6t, mặc váy hồng, trên đầu cột hai chùm tóc nhỏ, rất đáng yêu, đáng yêu giống các em gái trong cô nhi viện.
"May mắn không sao, con lần sau phải trông kỹ Thanh nhi." Hoàn toàn khác ôn hòa, dịu dàng đối với mình, phụ nữ lớn tiếng quát bé gái ở cửa.
"Là tự nó không muốn nghe lời con mới sẽ chạy đến bên hồ té vào." Bé gái thấp giọng lẩm bẩm, rất ủy khuất, rõ ràng là lỗi của tiểu quỷ này.
"Con, con....con về phòng kiểm điểm cho ta." Xem ra tức không nhẹ, phụ nhân run ngón tay chỉ bé gái kia.
"Vú nương, đừng mắng tiểu tỷ tỷ." Haizz, xem ra là đứa bé thân thể này của mình nghịch ngợm mới dẫn đến bi kịch xảy ra, vả lại, nói thế nào bé gái này đều chỉ là một tiểu muội muội, chỉ cần nghĩ đến nếu mấy em trai em gái kia của mình bị người lớn tiếng quát, Ngải Thanh liền không nén nổi muốn đỡ lời cho bé gái.
Nghe thấy tiếng nói nhỏ của Ngải Thanh, phụ nhân xoay đầu, lại là vẻ mặt từ ái, "Được, vú nương không mắng, đi, Thanh nhi, chúng ta thay quần áo đi ăn cơm." Nói xong liền nhẹ nhàng bế Ngải Thanh lên đi ra ngoài phòng, không để ý bé gái kia nữa.
Quần áo rất nhanh thay xong, áo nhỏ vàng nhạt tôn làn da trắng thêm đẹp, cùng hai má phúng phính, bộ dáng đó, đến hiện đại, không phải là tiểu chính thái sao.
Nhưng hiện giờ Ngải Thanh lại không có lòng dạ thảnh thơi mèo khen mèo dài đuôi, y không biết nên giải quyết nguy cơ trước mắt thế nào, đúng, nguy cơ: Y không biết nên giải thích với "vú nương" đang dịu dàng chải tóc cho mình trước mắt thế nào: "Y, đã quên bà rồi", y không dám nói với vú nương sự thật___"Thanh nhi của bà đã không còn nữa, hiện tại trước mặt bà chỉ là một cô hồn của thời không tương lai", một là sợ bị cổ nhân tư tưởng phong kiến sâu đậm xem thành yêu quái mà thiêu, hai cũng là thật sự không muốn làm nữ tử thiện lương trước mắt thương tâm và thất vọng. Không thể nói sự thật, vậy chỉ có che giấu, nhưng lại nên che giấu thế nào, Ngải Thanh không có ký ức của "Thanh nhi" a, khổ não a, khổ não, chẳng lẽ phải dùng một chiêu thường dùng nhất của đại quân xuyên không___giả vờ mất trí nhớ?! Ngồi trước gương, phụ nhân kia còn đang cẩn thận chải tóc mình, không phát giác sóng lớn trào dâng trong lòng Ngải Thanh lúc này.
"Vú nương, người thật sự là vú nương của con sao?" Mặc kệ, người khác xuyên có thể dùng, Ngải Thanh cảm thấy mình cũng có thể sử dụng, đường đường trí tuệ của người hiện đại còn đấu không lại người cổ đại sao, y không tin, chỉ cần mở mắt nói dối, có bao nhiêu vô tội giả vờ có bấy nhiêu, chắc hẳn khẳng định sẽ thành công đi, Ngải Thanh nghĩ vậy.
"Thanh nhi, con sao vậy, vú nương đương nhiên là vú nương của con a, vú nương thương Thanh nhi nhất. Thanh nhi, con sẽ không phải không nhớ được chứ? Ha hả" Vuốt nhẹ sợi tóc của Thanh nhi, phụ nhân mang theo ý cười rõ ràng đáp như vậy.
"Hu hu, vú nương, làm sao đây, con không nhớ được người, tiểu tỷ tỷ lúc nãy lại là ai vậy? Hu hu, vú nương, Thanh nhi có phải bệnh không, Thanh nhi vì sao cái gì đều không nhớ được? Hu hu....." Ở nơi phụ nhân không nhìn thấy, Ngải Thanh ra sức véo đùi một cái, cố nặn ra mấy hàng nước mắt.
"Thanh nhi, con sao vậy, mau nói với vú nương, con chỗ nào không thoải mái, chỗ nào không nhớ được?" Cúi đầu nhìn đứa bé đột nhiên khóc òa trước mắt, trong lòng phụ nhân chợt thít chặt, đứa bé này chắc sẽ không sót lại di chứng gì đi, nghĩ đến đây, phụ nhân tức thì lòng nóng như lửa đốt.
Nhìn phụ nhân thật lòng lo lắng cho mình, Ngải Thanh cảm thấy mình đều sắp diễn không nổi nữa, y chính là người như vậy, một khi có người tốt với y, vậy y tuyệt đối sẽ đối xử chân thành với người đó, tốt với người đó gấp trăm lần. Nhưng hiện giờ, Ngải Thanh lại không thể không gạt vú nương thiện lương lại chân thành đối đãi mình như vậy, lòng y không nén nổi mềm ra, nhưng....
"Vú nương, Thanh nhi không nhớ được, Thanh nhi chỉ cần vừa suy nghĩ, đầu liền thật đau, thật đau, Thanh nhi không nhớ được vú nương, Thanh nhi cái gì đều không nhớ được, hu hu....." Kịch vẫn phải tiếp tục.
"Thanh nhi, không đau không đau, vú nương mang con đi gặp đại phu, Thanh nhi của ta, đừng khóc, con khóc lòng vú nương nát rồi. Hu hu...." Phụ nhân cũng nhịn không được lo lắng khóc, bà bế Ngải Thanh lên chạy ra ngoài cửa lớn. Ối, xem ra vở kịch mất trí nhớ này là phải diễn đến cùng rồi.
Đến y quán, phụ nhân vội vàng tiến lên một tay túm vạt áo của tiểu đồng, lúc hoảng loạn lại cũng bất chấp lễ nghi nên có, "Giả đại phu ở đâu, mau, mau, Thanh nhi của ta đau đầu, mau mang ta đi tìm Giả đại phu."
Tiểu đồng hiển nhiên bị tình huống đột ngột làm mờ mịt, này lại là vụ gì a, chờ hồi thần, mới phát hiện hai vị trước mắt không phải tiểu hài Tô gia cùng vú nương sao, mấy ngày trước mới mời sư phụ đến chữa trị, nghe nói là không cẩn thận rơi xuống nước, sao hiện tại lại đến nữa.
"Tiểu ca, hài tử của ta vừa tỉnh liền đau đầu, phiền ngươi mời Giả đại phu, được không?" Thấy tiểu đồng hồi lâu không thể phản ứng, vú nương lúc này mới ý thức được hành động vừa rồi của mình là có bao thất lễ, vội vàng nói đàng hoàng, sợ chọc tức "người thông báo" trước mắt.
"À, à, được được, ta lập tức đi mời sư phụ, bà đến hậu đường ngồi một lát trước, sư phụ rất nhanh sẽ đến." Tiểu đồng hiện giờ cũng ý thức được mình vừa sững sờ, nhấc chân liền lập tức chạy đến hậu viện.