Ngải Thanh tỉnh lại lần nữa, đã là giờ mùi, mặt trời đã ngã về tây.
Yếu ớt tỉnh dậy, nháy mắt, trước mắt chỉ thấy một mảnh hỗn độn. Chờ một lúc, mới phản ứng lại, muốn đứng lên.
Bỗng mở to hai mắt, Ngải Thanh lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, Trần Lương về rồi!
Vội vàng ngồi dậy, lại lần nữa bi kịch ngã ngửa trên giường, lúc này trong đầu Ngải Thanh chỉ có một ý nghĩ, lần sau tuyệt đối không cho phép đối phương làm như vậy nữa, sẽ chết người!
"Két ~~~~" Cửa phòng bị mở ra, tiếp theo truyền đến tiếng bước chân trầm ổn quen thuộc.
Giường cùng bên ngoài bị màn giường ngăn cách, nhưng vừa nghe âm thanh kia, Ngải Thanh vẫn rất nhanh biết là Trần Lương đến, lòng cấp bách thu lại không ít, nằm thẳng không giãy dụa rời giường nữa, chờ đối phương đến gần.
Nghe thấy tiếng hô của Ngải Thanh, Trần Lương biết đối phương chắc đã tỉnh, vội vàng tìm chén múc cháo dưỡng thân mình hầm xong, sải bước đi tới phòng.
Sau khi xốc màn giường ra treo lên, đập vào mắt Trần Lương là một cơ thể mảnh mai, hai má đỏ ửng, cổ trắng ngần, xương quai xanh xinh đẹp, còn có thắt lưng rõ ràng.
Trần Lương vội vàng lắc đầu, buổi chiều làm thật sự quá mức, nhưng nhớ nhung hai tháng lại há một buổi chiều liền có thể hoàn toàn phát tiết toàn bộ. Trần Lương chỉ có thể thu lại khát vọng cực độ trong lòng.
Ngải Thanh cũng không biết vì sao, lúc nghe thấy tiếng bước chân của đối phương ngày càng gần, lại có chút không dám mở mắt ra, cho nên nháy mắt Trần Lương xốc màn giường lên, vội vàng nhắm mắt, cả chăn cũng quên đắp lại trên người. Mắt không nhìn thấy, lại làm cảm quan của y càng mạnh, y có thể cảm giác được một tầm mắt nóng bỏng nhìn chăm chú trên người y, lại nhớ đến chuyện bắt đầu từ buổi trưa, càng khiến toàn thân y cứng đờ, mặt đỏ tim đập.
"Thanh nhi, tỉnh rồi?" Trần Lương hỏi cẩn thận, có chút không xác định, sợ quấy rầy người đang ngủ.
"Ừm." Ngải Thanh gật đầu, mắt không dám mở ra.
Trần Lương sau khi đặt cháo trên ghế thấp bên cạnh, chính mình ngồi trên mép giường, vô thanh cười, biết đối phương xấu hổ, cho nên cũng không thể miễn cưỡng, chỉ có thể đổi đề tài, giảm bớt thẹn thùng của bảo bối.
"Thanh nhi, ngươi cơm trưa còn chưa ăn, hẳn đói rồi, ta đã nấu cháo, ngồi dậy uống chút đi."
"Ọt ọt ~~" Như là vì ứng nghiệm tính chính xác lời của Trần Lương, bụng Ngải Thanh quả nhiên kêu lên, lúc này cổ Ngải Thanh cũng hiện sắc đỏ.
Trần Lương không cười, chỉ đau lòng, mình không biết tiết chế, quả thật liên lụy bảo bối, vội cúi người vòng lấy vai bảo bối đỡ người dậy.
"A!" Bị đối phương đột nhiên ôm lên, chỗ đó của Ngải Thanh bị cọ sát, đau khó kiềm, nhịn không được kêu ra tiếng.
"Vẫn bị thương sao? Ta đã bôi thuốc chỗ đó, lần sau lúc làm ta sẽ chú ý hơn." Trần Lương mặt không đỏ tim không đập nói khiến Ngải Thanh cảm thấy vô cùng thẹn thùng.
Ngải Thanh không đáp, chỉ từ từ theo động tác của Trần Lương, chậm rãi ngồi dậy, sau khi chỉnh tư thế, thoải mái dựa trước ngực Trần Lương, đây là hơi thở khiến người an tâm, mình đã hơn hai tháng không cảm nhận qua.
Thấy sắc mặt bảo bối không đau nữa, Trần Lương vươn tay phải ra lấy cháo từ ghế thấp qua, đặt trên tay trái, múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi mới đưa đến bên miệng Ngải Thanh.
Ngải Thanh muốn từ chối, mình không phải bảo bảo, sao có thể để người đút ăn như vậy, nhưng Trần Lương quá mức kiên trì, cứ thế không cho y đạt được, chỉ có thể đành chịu nghiêng tới trước uống cháo bên miệng.
"Ngon không?" Trần Lương hỏi.
"Ừm, rất ngon." Cháo đặc nhừ, có mùi thơm hành, thịt băm nhỏ đầy bên trong, chỉ là màu của thịt băm lại có chút hơi sậm, cho nên Ngải Thanh lại hỏi, "Mấy cái này là gì?"
Trần Lương lại múc một miếng đút cho Ngải Thanh mới đáp, "Đây là hải sâm, tam ca nhờ người từ Kinh Thành đưa tới, nói là có thể điều dưỡng thân thể, bổ khí dưỡng thần, ta mang về hết."
"Kia còn không?" Ngải Thanh nghe xong vội vàng quay đầu hỏi, đồ tốt như vậy nên chia cho cha và a cha ăn, ừm, Trần Lương làm ăn quá mệt, cũng phải ăn chút.
"Trong bếp còn một ít, ta chừa lại cho a cha." Trần Lương đáp.
"Vậy ngươi thì sao?" Ngải Thanh hỏi.
"Ách, thân thể ta tốt, không sao." Trần Lương cà lăm đáp, kỳ thật hắn không nói Ngải Thanh biết, hải sâm này là dược thiện bổ thận, mình và cha là không dùng được, nhưng hắn sợ nói ra sẽ chọc đối phương, cho nên chỉ có thể quanh co đáp.
"À." Cháo hải sâm mùi vị thật sự không tệ, hơn nữa làm vận động cả chiều, Ngải Thanh sớm đã bụng đói cồn cào, không mấy cái đã ăn hết một chén cháo.
Trần Lương cầm tay áo lau khóe miệng cho Ngải Thanh, hỏi, "Còn muốn chút không?"
"Đã no rồi." Ăn cháo xong, cảm giác nhức mỏi của thân thể lại khôi phục, Ngải Thanh có chút mệt mỏi, mí mắt chớp lại chớp.
"Ngủ tí nữa đi, ta xoa eo cho ngươi." Thấy đối phương như vậy, Trần Lương khẽ nói bên tai.
"Ừm." Ngải Thanh cũng không khách khí nhắm mắt lần nữa.
Nhưng chưa bao lâu, trong viện liền truyền tới tiếng kêu la của em bé, "A a ~~ á á ~~"
Ngải Thanh mới nằm xuống vội vàng ngồi dậy, bất chấp đau nhức trên người, muốn xuống giường, trong miệng luống cuống nói, "Bảo bảo, là bảo bảo, ta đã quên nó còn ở nhà Vương tẩu."
"Ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi mang Kỳ nhi vào." Trần Lương vội đè đối phương lại, sau khi để người nằm xuống, mới đi ra viện.
"Ô, là Trần Lương à, ngươi từ trong huyện về rồi." Vương tẩu nhìn thấy lại là Trần Lương đã lâu không gặp, nhiệt tình chào hỏi.
"Ừ, tẩu tử, buổi trưa mới về." Trần Lương cười đáp, đón lấy bảo bảo từ trong tay đối phương.
Đã hơn hai tháng không nhìn thấy cha nhà mình, bảo bảo có chút xa lạ, ôm cổ Vương tẩu không buông tay, kháng cự tiếp xúc của Trần Lương.
Vương tẩu thấy thế, cười giải thích, "Hài tử đều như vậy, hai tháng không gặp, sợ là có chút lạ. Ngươi ôm nhiều chút là được."
"Ừm, tẩu tử, khoảng thời này đã làm phiền ngươi chiếu cố." Trần Lương vừa nói vừa dỗ bảo bảo trong lòng Vương tẩu, chọc cười bé.
Chiêu này quả nhiên hiệu quả, bảo bảo bị chọc cười khanh khách, lúc này mới thả tay mặc cho Trần Lương ôm.
"Nói gì đó, Kỳ nhi ngoan ngoãn như vậy, ta thích không thôi, ngươi nếu chịu cho ta nuôi thêm mấy ngày, ta đều cầu còn không được." Vương tẩu trách nói, "Ngươi nếu đau lòng, thì đau lòng Ngải Thanh kìa, khoảng thời gian này, y mới là mệt nhất. Đứa nhỏ này lại thích khoe tài, việc nhà, trông Kỳ nhi, còn cố lo trồng trọt trong ruộng, ta nhìn đều sốt ruột."
Trần Lương nhíu mày, con ngươi sâu thẳm, một lúc sau, mới giãn ra, cười nhạt nói với Vương tẩu, "Ta biết rồi, cảm tạ tẩu. Đúng rồi, tẩu tử, ta từ trong huyện mua ít vải và đồ ăn, lát nữa tẩu mang Tiểu Hổ đến lựa chút."
"Ôi chao, ngươi có tiền thì tiết kiệm, tiêu bậy cái gì, tẩu không cần mấy cái đó." Vương tẩu không tán thành, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vui vẻ, không phải vì quà kia, mà là vì tình nghĩa.
"Vương tẩu, không tốn bao tiền, ta đều là chuẩn bị cho các ngươi, các ngươi nếu không cần, sợ là chỉ có thể lãng phí." Nói xong, Trần Lương lại bổ sung, "Tẩu tử, tẩu nếu khách khí nữa, thì ta sẽ buồn đó."
Vương tẩu nhìn Trần Lương, biết đối phương là nghiêm túc, chỉ có thể đáp ứng, nói buổi tối lại đến.
Tiễn Vương tẩu đi rồi, Trần Lương ôm bảo bảo vào phòng.
"A a ~~" Bảo bảo vừa nhìn thấy a cha quen thuộc, lập tức nhào tới, Trần Lương không chú ý, suýt chút nữa làm bé té xuống, may mà lực cánh tay Trần Lương đủ lớn, mới giữ được.
"A, cẩn thận!" Sau khi Trần Lương đi, Ngải Thanh lại không an phận ngồi dậy, nhìn thấy bảo bảo nhào thẳng tới, bị dọa tim lại đập nhanh.
Mà tổ tông chân chính gây sự, lại một chút ý thức cũng không có, chỉ tưởng Trần Lương đang chơi trò mới với bé, hai bàn tay nhỏ không hợp thời vỗ lại, cười hì hì.
Ngải Thanh bó tay, nhưng cũng may mà bảo bảo không bị dọa, vội từ trong lòng Trần Lương đón lấy bé.
"Thanh nhi." Trần Lương ngồi ở đầu giường, từ phía sau xuyên qua eo Ngải Thanh ôm người trong lòng, cằm gác ở đỉnh đầu đối phương, hai mắt nhìn bảo bảo vui cười trong lòng Ngải Thanh.
"Hử?" Ngải Thanh kiểm tra quần áo của bảo bảo, vô thức đáp.
"Thanh nhi." Má dán mép trán đối phương, Trần Lương tiếp tục gọi đối phương.
"Sao vậy?" Ngải Thanh lại đáp.
"Thanh nhi." Từng cái hôn rơi ở tóc đối phương.
"Trần Lương, ngươi sao vậy?" Ngải Thanh có chút nổi nóng quay đầu, đối phương gọi mình, lại không nói chuyện gì.
"Ô ô ~~" Đôi môi nháy mắt bị cường thế đoạt lấy, môi lưỡi quấn nhau, không phân ta ngươi.
Hô hấp rối loạn, hai má đỏ bừng, tim đập nhanh.
Bảo bảo bên cạnh nhìn hai phụ thân kích động hôn nồng nhiệt, tựa hồ cũng cảm nhận được ngọt ngào và vui vẻ của tình yêu đó, ngồi trong lòng Ngải Thanh, qua loa vỗ đôi tay, lắc lư cơ thể nho nhỏ, trên mặt đầy tươi cười.
Rất lâu sau, Trần Lương mới buông Ngải Thanh suýt chút nữa ngạt thở ra. Tay đỡ sau đầu Ngải Thanh, trán hai người cụng nhau, chóp mũi chạm chóp mũi.
"Khanh khách ~~"
Tiếng cười của bảo bảo không ngừng truyền tới, Ngải Thanh lúc này mới phản ứng lại, vội đẩy Trần Lương ra, thẹn quá hóa giận, "Ngươi sao dám làm loại chuyện này trước mặt bảo bảo?"
Trần Lương cũng không để ý, lại ôm người vào trong lòng.
Sau khi bình tĩnh lại, cả nhà hiếm khi đoàn tụ, ấm cúng mà tốt đẹp.
"Cha và a cha đâu?" Trần Lương một tay chỉnh tóc của Ngải Thanh, hỏi.
"Đến trong núi hái thuốc rồi. Cha nói trong núi này có không ít danh dược (thuốc có tiếng) và kỳ dược (thuốc hiếm lạ)." Sau khi ổn định cơ thể của bảo bảo, Ngải Thanh mới đáp.
"Việc làm ăn của tửu lâu thế nào?"
"Ừ, đã tốt lên."
"Vậy___" Ngải Thanh hỏi cẩn thận, có chút không dám mở miệng.
"Tửu lâu đã tốt lên, ta sẽ nói rõ với Tam ca, nói hắn chọn nhân thủ khác, ta không đi nữa." Trần Lương định trực tiếp nói ra, cũng trả lời nghi vấn trong lòng Ngải Thanh. Hắn không muốn làm Ngải Thanh chịu mệt nữa, hơn nữa mình cũng không nỡ rời khỏi đối phương, hai tháng này đối với hắn mà nói đã đủ giày vò."
"....Vậy sao được." Qua một hồi, Ngải Thanh mới phản bác, có điều ngữ khí lại rất nhỏ, bởi vì y cũng không nỡ Trần Lương rời khỏi lâu thế nữa, nhưng tửu lâu luôn lỗ hiện giờ đã tốt lên, vậy nói rõ Trần Lương là có thiên phú, y không muốn Trần Lương bởi vì chiếu cố mình và cái nhà này mà từ bỏ ước muốn của bản thân, mất vũ đài phát huy tài năng của bản thân, "Ngươi nên đi, nếu không thì chính là lãng phí tài năng của ngươi, hơn nữa Tam ca cũng cần người giúp, ngươi đã là huynh đệ của hắn, lại sao có thể lờ đi, ngươi cũng sẽ không nhẫn tâm."
"Thanh nhi......" Trần Lương tăng thêm lực trên tay, cảm thấy ấm lòng với thấu hiểu và thiện lương của Ngải Thanh. Hắn xác thực cũng muốn tiếp tục làm ăn, dẫu sao đây là ước muốn từ nhỏ tới nay, nhưng nếu nhất định bắt hắn lựa chọn giữa gia đình và sự nghiệp, hắn sẽ không hề do dự lựa chọn vế trước, bởi vì nơi đó mới là cội nguồn ấm áp và hạnh phúc, "Việc làm ăn của tửu lâu đã bước vào nề nếp, sau này cũng sẽ không xuất hiện tình hình hai tháng đều không thể về nữa." Trần Lương bảo đảm, má cọ cổ Ngải Thanh.
"Ha hả," Ngải Thanh bị động tác của đối phương chọc có chút nhột, đẩy đẩy đầu đối phương mới cười nói, "Hai tháng không về cũng không sao, chờ Kỳ nhi lớn chút, ta có thể mang theo Kỳ nhi đi thăm ngươi."
Hai người cứ vậy im lặng nói tâm sự, đều là sự tình xảy ra hai tháng này, tuy là chuyện thường ngày, lại cũng tăng ấm áp, bảo bảo một bên thỉnh thoảng chen vào, tiếng cười non nớt thoải mái thuộc về con nít.