Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 163: V39.3



Editor: Jenny

Beta-er: MDL, Thanh Hương

Mộc Như Lam ngáp nhẹ một cái, nhìn đồng hồ trên tay mới biết là đã khuya lắm rồi, vì vậy cô nói, “Đi ngủ thôi.”

Mặc Khiêm Nhân đứng dậy chực ra ngoài, Mộc Như Lam thấy vậy thì hỏi, “Anh đi đâu thế?”

“Đi mướn phòng.”

“Khách sạn đã hết phòng rồi.” Bọn họ đã bao trọn tất cả các phòng mà vẫn chưa đủ để ở, thành ra phải thuê thêm khách sạn khác.

Lưng Mặc Khiêm Nhân thẳng băng, “Đằng trước có khách sạn.”

“Nhưng bà Smith đã khoá cửa lại rồi, anh định gọi bà Smith dậy mở cửa cho anh sao?” Mộc Như Lam nháy mắt mấy cái, vỗ vỗvịtrí bên cạnh mình, gọi như gọi môt con cún, “Lại đây, buổi tối anh ngủ ở đây.”

Mặc Khiêm Nhân ngoái đầu nhìn Mộc Như Lam, trái tim lập tức đập dồn dập, “Không cần.” Biến thái đúng là không biết thẹn, sao có thể nói ra những lời như vậy chứ, nếu hắn bất ngờ nổi thú tính thì sao?

Mộc Như Lam nhất định sẽ biến hắn thành con rối...

“Lại ngại ngùng rồi à?” Mộc Như Lam nghiêng đầu, “Thôi thì anh ngủ dưới đất đi, bà Smith sợ em buổi tối bị lạnh nên đã chuẩn bị rất nhiều chăn bông.” Mộc Như Lam không muốn để Mặc Khiêm Nhân lang thang bên ngoài vào giờ này, ngộ nhỡ gặp phải Jack thì sao? Gương mặt hắn đẹp như vậy, nếu bị cướp đi thì không hay đâu.

Vì thế dưới sự sắp đặt cố ý của Mộc Như Lam, trái tim Mặc Khiêm Nhân bắt đầu rục rịch, hai người đành ngủ chung một phòng.

Mộc Như Lam nằm trên giường nhìn Mặc Khiêm Nhân trải một lớp nệm mỏng bên cạnh giường của mình, sau đó lại đắp thêm một lớp chăn bông thật dày, cô bỗng nhớ đến lần được hắn thay ga giường bẩn ở trung học Tử Viên, người đàn ông ngồi bên cửa sổ, áo sơ mi trắng sạch sẽ tinh tươm, hai cúc áo trên cùng mở ra, từ bên ngoài nhìn vào, tựa như một vương tử bị giam trong tòa tháp...

Cô có cảm giác, hắn là một người đàn ông rất biết chăm lo chogiađình, mặc dù bản thân hắn là một người rất khó nuôi, có tí hành thôi mà cũng muốn gắp ra cho bằng được, phải dỗ dành cả buổi mới miễn cường ăn một chút xíu.

Mặc Khiêm Nhân vào phòng tắm, cởi quần áo xong xuôi mới sực nhớ mình chạy vội đến đây, ngoại trừ tiền và một số giấy tờ tuỳ thân thì không mang theo gì khác, quần áo không có, khăn mặt cũng không. Liếc nhìn đống quần áo bị hắn ném vào sọt, Mặc Khiêm Nhân cau mày ghét bỏ, bệnh sạch sẽ nghiêm trọng khiến hắn không thể nào cầm lên mặc lại, bây giờ giặt sạch thì ngày mai cũng chưa chắc khô, chi bằng ngày mai nhờ phục vụ đem đi giặt sạch rồi cầm ra ngoài.

Mộc Như Lam tựa hồ cũng nhận ra vấn đề Mặc Khiêm Nhân tay không đến đây, nhớ đến bệnh sạch sẽ của hắn, cô nói với cái phòng tắm, “Nếu anh không ngại thì cứ dùng đồ của em, tạm thời mặc áo choàng tắm ngủ một đêm, ngày mai em sẽ giúp anh mua quần áo.”

Nghe Mộc Như Lam nói vậy, Mặc Khiêm Nhân mới nhận ra tình cảnh hiện tại của mình, không quần áo không khăn mặt thì cũng thôi đi, trọng điểm là —— Không! Quần! Lót!

Chẳng lẽ ngày mai lại muốn Mộc Như Lam mua quần lót giùm hắn sao? Nhớ có lần Lục Tử Mạnh bảo Mộc Như Lam đi mua quần lót cho hắn, bây giờ nghĩ lại, hắn quả nhiên cần phải xé nát cái miệng quạ đen của Lục Tử Mạnh!

“Ắt xì!” Ở Trung Quốc xa xôi, Lục Tử Mạnh đột nhiên hắt hơi một cái, hắn vừa lấy khăn lau nước mũi vừa oán thầm trong bụng, ai vậy ta, mới sáng tinh mơ mà đã nhớ đến mình!

Mặc Khiêm Nhân đỏ tai, miễn miễn cưỡng cưỡng dùng sữa tắm của Mộc Như Lam (có mùi hương của cô), khăn mặt của Mộc Như Lam (cũng có mùi hương của cô), sau đó khó chịu mặc vào áo choàng tắm của khách sạn. Hắn lấy quần lót ra khỏi đống quần áo mà mình vừa ném sang bên, bắt đầu giặt sạch, giặt xong thì tai đỏ mặt nghiêm treo lên cửa sổ kế bên chỗ treo nội y của Mộc Như Lam.

Dưới mũi hơi nóng, hắn vội vàng xoay người đi ra ngoài, tránh cho suy nghĩ lung tung rồi lại lau “súng” cướp cò, hắn hoàn toàn không có hứng thú với việc để tiểu Khiêm Nhân phát sinh quan hệ với tay trái tay phải.

Mộc Như Lam dường như đã ngủ, cả người vùi trong chăn mềm, đã thế còn nằm nghiêng sang trái, Mặc Khiêm Nhân thuần thục nhấc đầu cô đặt lên trên gối, sau đó trở mình cho cô, trở mình xong mới nhận ra, cứ như vậy, cô đang quay mặt về phía hắn.

Trầm mặc hai giây, hắn tự tay tắt đèn làm cả căn phòng chìm vào bóng tối, sau đó xốc chăn nằm xuống.

Vừa mới nhắm mắt được vài giây, Mặc Khiêm Nhân bỗng cảm giác được một ánh mắt nhìn mình chăm chú, hình như Mộc Như Lam vừa di đầu ra khỏi mép giường, bởi vì sợi tóc nhu thuận của cô đang trượt trên mặt hắn, có hơi ngứa, nhưng phần nhiều là mềm mại.

“Khiêm Nhân.” Xung quanh tối om, đôi mắt thích nghi với bóng đêm có thể nhìn thấy hình dáng của hắn một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi.

“Ừ.” Mắt hắn cũng bắt đầu thích nghi với bóng tối, có thể lờ mờ thấy cô ghé đầu vào mép giường, không biết từ lúc nào, sợi tóc đen nhánh đã bị hắn quấn quanh ngón tay.

“Anh tới đây lùng bắt tội phạm?”

“... Ừ.”

“Anh làm việc cho ai? Chính phủ Mỹ? Hay FBI?”

“... Xem như là vậy.” Trừ khi hắn tự nguyện, bằng không rất ít người có thể kiểm soát được hắn, trông thì có vẻ hưởng rất nhiều quyền lợi, kỳ thực chỉ nói lên một điều: hắn bị người ta đề phòng và bài xích. Năng lực của hắnquámạnh nhưng hắn lại không phải người Mỹ và không có ý muốn định cư ở Mỹ, đã thế còn không chịu phục tùng chính phủ, những người đó có thể yên tâm về hắn mới là lạ. Một mặt là sợ hắn bỏ về nước nên ra sức ép buộc hắn, mặt khác lại sợ ép buộcquásẽ khiến hắn bỏ về nước, vì Mặc Khiêm Nhân, những người trong chính phủ phải nói là muốn điên cả đầu.

“Xem như?” Đúng là đúng, sai là sai, “xem như” là có ý gì?

“Nói đơn giản tức là đôi khi tôi giúp bọn họ phá án, đôi khi cố vấn tâm lý, đôi khi giảng dạy trong học viện đặc công của FBI, ngoài ra thì không tham dự vào chính trị và cũng không có quyền lợi gì đặc biệt, có thể gọi nôm na là nhân viên ngoài biên chế.” Đôi khi, là chỉ những lúc hắn có tâm tình.

“Có vẻ lợi hại nhỉ, vậy còn bệnh viện tâm thần của anh thì sao?” Mộc Như Lam rất hứng thú đối với đề tài này, trước nay vẫn vậy, chỉ là bây giờ mới có cơ hội hỏi.

Nhắc tới viện tâm thần của mình, Mặc Khiêm Nhân liền nghĩ đến Ive đã chạy trốn, đến một đám sinh vật nguy hiểm bên trong, cân nhắc lại phản ứng của Mộc Như Lam khi nghe được chuyện của Jack, hắn dứt khoát xốc chăn lên, thản nhiên nói, “Ngủ đi.”

“Khiêm Nhân?” Mộc Như Lam gọi vài tiếng, thấy Mặc Khiêm Nhân không để ý đến mình nữa, cô ngáp một cái rồi quấn kín chăn, cứ thế nằm ngủ ngay mép giường. Chất giọng trầm thấp, mềm mại phiêu phiêu tựa như bồ công anh, nhẹ nhàng bay đến bên tai hắn, “Ngủ ngon, Khiêm Nhân.”

Hắn nghĩ, có lẽ đêm nay hắn sẽ ngủ rất ngon.

++++

Hôm sau.

Khi Mộc Như Lam tỉnh lại, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là Mặc Khiêm Nhân.

Chớp chớp đôi mắt mơ màng vì hơi nước, cô nằm im nhìn Mặc Khiêm Nhân hồi lâu, đến khi đã giữ lại tất cả trong trí nhớ, Mộc Như Lam ngồi dậy, chăn bông trên người trượt xuống từng chút, bị khí lạnh ập vào, cô lại kéo chăn lên. Đồng hồ chỉ hơn bảy giờ, nhìn Mặc Khiêm Nhân còn đang ngủ, cô đột nhiên không muốn rời giường, thân là một người luôn luôn làm theo ý mình, Mộc Như Lam nằm xuống mép giường, lặng lẽ quan sát người đàn ông đang ngủ bên cạnh.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân nằm ngủ, lần trước ở trong phòng, hắn ngồi ngủ trên sô pha, cao cao tại thượng như một đấng quân vương, vậy mà khi nằm ngủ, hắn lại đem đến cho người ta cảm giác khác hẳn.

Hắn nằm thẳng, tựa hồ đã nằm như vậy cả đêm, thoạt nhìn vô cùng nhu thuận. Mái tóc lộn xộn làm hắn tăng thêm vẻ trẻ con. Khuôn mặt không còn tái nhợt như lần đầu gặp mặt, nhưng cũng chẳng hồng hào được bao nhiêu.

Mộc Như Lam hơi nghiêng người xuống, sợi tóc đen nhánh rủ xuống mặt hắn, cô đẩy tóc ra, tỉ mỉ đánh giá Mặc Khiêm Nhân như đang thưởng thức con rối của mình, chà, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng làn da lại rất đẹp, lông mi vừa rậm vừa dài, kén ăn thiếu dinh dưỡng mà cũng được như vậy sao? Hay là thật như anh ta nói, mỗi ngày đều dùng thực phẩm chức năng bổ sung dinh dưỡng? Nếu thế thì, chắc cũng không khó nuôi lắm...

Mộc Như Lam càng nhìn Mặc Khiêm Nhân lại càng muốn chế tác hắn thành rối, trong mắt cô dần dâng lên làn sóng si mê, phải làm sao bây giờ? Hình như cô đã tìm được một con rối còn đẹp hơn cả Bạch Tố Tình rồi. Cô bỗng nhiên hiểu vì sao những tên biến thái ăn thịt người lại biến thái đến độ giết chết hay thậm chí ăn luôn người mình yêu, chẳng phải như thế mới là tốt nhất sao? Ấy mới là thực sự kết hợp, ấy mới là thực sự hòa làm một thể.

Thật muốn chế tác hắn thành con rối, trở thành con rối, hắn sẽ vĩnh viễn là của mỗi mình cô...

Cô vươn tay ra, thân mình tiếp tục nghiêng xuống dưới để chạm đến gò má hắn, cuối cùng, vì nghiêng xuốngquánhiều, cô bất ngờ té khỏi giường. Thấy mình sắp ngã đè lên Mặc Khiêm Nhân, Mộc Như Lam lanh lẹ chống tay xuống bên cạnh đầu hắn, một chân vắt qua người hắn, đỡ lấy trọng lượng của cô. Nếu có người thứ ba ở đây, có lẽ sẽ nhìn thấy cảnh Mộc Như Lam lấy tư thế bá vương ngạnh thượng cung mà đè hờ lên Mặc Khiêm Nhân.

Ừm, hình như hơi bị mất hình tượng.

Mộc Như Lam vừa ảo não nghĩ vậy vừa chậm rãi dịch thân mình, nào ngờ Mặc Khiêm Nhân bỗng cau mày, sau đó đột nhiên mở mắt ra, doạ Mộc Như Lam giật thót, tấm chăn vừa nãy rớt xuống theo cô nay lại làm cô vấp chân, cô ngã ngồi ngay trên người hắn, vừa vặn đè lên tiểu Khiêm Nhân!