Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 176: V45.2



Kha Uyển Tình biết chuyện anh em Mộc Như Sâm đã chạy tót tới chỗ Mộc Như Lam thì tức điên cả người, nhất là khi nghe Hoắc Á Lận kể lại Mộc Như Lam vui vẻ thế nào với Mặc Khiêm Nhân ở Evian, bà ta tức đến nỗi cúp điện thoại cái rụp, ly rượu vang thượng hạng trên tay văng xuống đất vỡ choang, vẽ nên một bông hoa đỏ rực đầy gai máu.

Hoắc Á Lận biết chuyện này là do Âu Khải Thần nói ra trong lúc gọi điện báo tình trạng của Âu Á Thần. Bà ta yêu vô cùng cái việc chọc ngoáy vết thương của Kha Uyển Tình, đầu tiên là Mộc Chấn Dương, tiếp theo là đến Mộc Như Lam yêu quý. Hoắc Á Lận mải vui mà không hề hay biết mình đã bị con trai lợi dụng.

Đương nhiên là Âu Khải Thần cố tình để Kha Uyển Tình biết chuyện rồi, chẳng phải bà ta chính là món vũ khí tốt nhất sao? Kha Uyển Tình đời nào cho phép Mộc Như Lam qua lại với một giáo viên trung học tầm thường? Cách này vừa đuổi được Mặc Khiêm Nhân đi, vừa không trực tiếp nhúng tay làm Mộc Như Lam ghét hắn.

“Khốn kiếp! Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp!” Kha Uyển Tình phẫn nộ gạt phăng đồ đạc trên bàn. Rõ ràng thằng chết tiệt đó đã biến đi rồi cơ mà? Tại sao hắn lại dám chạy đến núi Alps quấn quít lấy con gái bà ta?! Nhất định là hắn cố ý, nhất định là cố ý! Hắn biết con gái bà ta đang trong độ tuổi dễ bị lừa tình nhất, đã vậy còn là mối tình đầu! Cái thứ tình đầu chết tiệt, dạy người phản nghịch, dạy người hư đốn, dạy người liên tiếp phạm sai lầm! Quá ghê tởm!

Chu Phúc đứng trong góc tối lẳng lặng nhìn Kha Uyển Tình nổi điên, ánh mắt có phần lạnh lẽo, Kha Uyển Tình càng ngày càng làm người ta thất vọng. Sở dĩ ông theo Kha Uyển Tình rời khỏi Kha gia một phần là vì ông coi bà ta như con gái, một phần là vì thích cái sự kiêu hãnh dám làm dám chịu của bà ta. Gả cho một tên đàn ông vô dụng? Không sao, bà ta một tay điều hành công ty kiếm tiền nuôi cả gia đình. Tên đàn ông kia ngoại tình? Cũng không sao, bà ta dứt khoát đá gã ra khỏi nhà.

Nhưng bây giờ thì sao? Kể từ ngày Kha Uyển Tình muốn Mộc Như Lam kiếm tiền nuôi mình thì Chu Phúc đã hoàn toàn thất vọng về bà ta rồi.

Một kẻ không tự lập mà lại ưỡn ngực kiêu hãnh thì đó không còn là kiêu hãnh nữa, đó là không biết tự lượng sức.

Kha Uyển Tình xả giận xong thì liền nhấc điện thoại gọi cho Mộc Như Lam, bà ta muốn cô về đây ngay lập tức, bà ta phải khóa cô bên cạnh mình, không được phép bước ra ngoài một bước kẻo có ngày cô bỏ trốn cùng đàn ông hoang!

Di động trên đầu giường rung lên làm Mặc Khiêm Nhân đang ngồi tựa vào đầu giường xem tài liệu không khỏi ngẩng đầu. Nhìn cô gái đang ôm mình ngủ say, Mặc Khiêm Nhân với tay cầm lấy điện thoại, thấy tên người gọi đến, hắn im lặng giây lát rồi ấn nút nghe.

Kha Uyển Tình thấy điện thoại được kết nối thì liền to tiếng quát một tràng mà không để người bên kia kịp nói nửa lời, “Mộc Như Lam, con thu dọn hành lý về ngay cho mẹ! Mẹ cấm con ở chung với tên đàn ông kia có nghe không hả!”

Mặc Khiêm Nhân đưa điện thoại ra xa một chút, hắn nhét tay Mộc Như Lam vào trong chăn rồi đặt lên eo mình. Ừm, hắn thích được cô ôm như thế này.

Không nghe thấy bên kia trả lời, Kha Uyển Tình tức tối gầm lên, “Mộc-Như-Lam! Mau nói chuyện với mẹ! Mẹ cấm con ở chung với tên đàn ông kia, có nghe không hả?!” Bà ta sắp tức chết rồi, trước đấy nó ngoan ngoãn làm mình nở mày nở mặt lắm kia mà, từ khi nào thì nó đã bắt đầu trở nên bướng bỉnh như vậy?

“Xin lỗi nhé, đời này Mộc Như Lam nhất định phải là người của tôi.” Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt nói một câu rồi trực tiếp ngắt máy, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ muốn phí thời gian cho những kẻ điên khùng, dù bà ta có là mẹ của Mộc Như Lam cũng kệ.

Nghe thấy giọng Mặc Khiêm Nhân, Kha Uyển Tình mặt mày tái nhợt, giờ này ở chỗ Mộc Như Lam đã khuya lắm rồi, vậy mà Mặc Khiêm Nhân lại nhận điện thoại của cô? Rốt cuộc bọn họ đã làm cái gì?!

“Mộc Như Lam đâu?! Đưa máy cho con bé...” Kha Uyển Tình còn chưa nói hết câu thì bên kia đã cúp máy.

Hai mắt bà ta trợn to đỏ gay như muốn rớt ra ngoài, Kha Uyển Tình trừng cái điện thoại trong tay, sau đó ngất xỉu vì quá tức giận.

Hay lắm, chiến công của Mặc Khiêm Nhân hôm nay: bắt được hai kẻ biến thái, bị Mộc Như Lam ăn đậu hủ hai lần, đánh phủ đầu em trai cuồng chị, chọc tức ngất mẹ già cuồng con.

Mặc Khiêm Nhân đặt chiếc điện thoại đã tắt nguồn lại trên bàn rồi tiếp tục xem tài liệu, chỉ chốc lát sau, điện thoại của hắn cũng đổ chuông. Nhìn thông báo hiện trên màn hình, Mặc Khiêm Nhân dứt khoát tháo pin ra. Thiệt tình, tội phạm mới quậy một chút là lại gọi điện giục hắn về Mỹ, cứ như không có hắn là hỏng hết không bằng. Người yêu đang nằm trong lòng, ai mẹ nó muốn đi làm việc?

Bên kia, Chu Phúc vội gọi Trần Hải tới cùng nâng Kha Uyển Tình về phòng. Ông lặng lẽ liếc Trần Hải một cái, sau đó mệt mỏi thở dài thườn thượt, “Ôi… cái nhà này sắp đổ mất rồi, đầu tiên là Mộc Chấn Dương, tiếp theo lại tới tiểu thư liên tục gặp chuyện không may…”

Trần Hải đang định đi xuống lầu mà nghe Chu Phúc đột nhiên nói vậy thì vội vàng hỏi, “Tiểu thư làm sao?” Chẳng lẽ tiểu thư gặp tai nạn ở Pháp? Đừng nha! Lão gia tử không chịu được đả kích lớn như vậy đâu!

Chu Phúc lắc đầu, “Ôi...”

“Trời ạ, ông mau nói đi.” Trần Hải thấy vậy càng sốt ruột hơn.

“Là vấn đề về tên đàn ông họ Mặc chứ gì nữa?” Chu Phúc tức giận, “Tên đàn ông kia mặt dày bám theo tiểu thư tới tận Pháp, nghe nói hắn đã quấn lấy tiểu thư suốt hai ngày nay. Mà tiểu thư còn nhỏ, kinh nghiệm xã hội chưa đủ lại không rành thế sự, nói không chừng đã bị hắn ta ngon ngọt dụ dỗ rồi!”

Trần Hải nóng nảy, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Chu Phúc lập tức thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam, Trần Hải nghe xong thì vội chạy đi ngay. Nhìn bóng lưng của Trần Hải, Chu Phúc gật gật đầu hài lòng, tuy ông rất bất mãn về Kha Uyển Tình nhưng cũng phải đồng ý với quan điểm của bà ta: Mộc Như Lam không thể hẹn hò với một tên đàn ông tầm thường. Tiểu thư ưu tú như vậy thì phải sánh đôi với một người cực kì ưu tú mới đúng, mặc dù cậu trai kia tài giỏi nhưng xã hội hiện nay không thiếu người tài giỏi hơn. Chu Phúc thương Mộc Như Lam, ông làm việc này cũng chỉ muốn tốt cho cô.

Trần Hải vừa ra khỏi phòng là vội vàng lấy điện thoại gọi về Hồng Kông ngay. Thật nguy hiểm, không thể để tiểu công chúa của bọn họ bị trai hư lừa gạt được, ngộ nhỡ hắn ta là Mộc Chấn Dương thứ hai thì hỏng bét. Nhớ khi xưa Kha Uyển Tình đã kiên quyết rời khỏi Kha gia thế nào, và lão gia tử đã dùng thời gian để chứng minh sai đúng ra sao.

Sự thật chứng minh, Kha Xương Hoàng đúng, Kha Uyển Tình sai, nhưng bây giờ thắng bại cũng đâu còn nghĩa lý gì nữa? Kết cục đã định ra rồi! Kha lão gia tử tuyệt đối sẽ không để Mộc Như Lam đi theo con đường của Kha Uyển Tình, nếu cô cũng cường ngạnh giống mẹ thì lão gia tử chỉ có thể cứng rắn hơn! Lão gia tử thà làm Mộc Như Lam hận mình chứ nhất quyết không để cô phải chịu khổ như Kha Uyển Tình!

Ở bên kia đại dương, hai người trong cuộc vẫn ôm nhau ngủ ngon lành, tuyệt nhiên không hay biết Kha gia đang loạn lên vì họ.