Kha Vãn Nhu ở lại trường không muốn về nhà, cô ta không muốn nhìn thấy vẻ tự ti của mẹ mình, vẻ phách lối của Kha Kim Lan, và nhất là cảnh Mộc Như Lam được mọi người vây quanh. Cái gia đình này nhìn thì đường hoàng hoa lệ nhưng thực ra đã thối ruột từ lâu rồi! Một gia đình méo mó như vậy, làm sao có thể tồn tại những điều tốt đẹp cơ chứ?
Đây không phải là lần đầu Kha Vãn Nhu ở lại trường đến khuya mới về, Quan Hoàng không phải kiểu học viện quý tộc với những chuẩn mực nghiêm ngặt như Lưu Tư Lan, cứ nhìn cách bọn họ coi trọng gia thế hơn thành thích là hiểu. Nhờ nội quy tương đối rộng rãi, các học sinh chăm chỉ được phép ở lại học khuya nếu muốn, chỉ cần không quá mười giờ là được.
Mà Kha Vãn Nhu lại chính là người siêng năng nhất lớp số ba, cô ta khao khát dùng thành tích đánh bại tất cả, quá khứ có thể không thay đổi được nhưng ít nhất cô ta phải nắm chắc tương lai trong tay! Tự dặn lòng là thế, tuy nhiên Kha Vãn Nhu vẫn không kìm nổi lòng ghen tị khi biết Mộc Như Lam có một bà mẹ vừa mạnh bạo vừa là dòng chính.
Ngoài trời gió rít từng cơn, cả ngôi trường chìm vào im lặng, các dãy phòng hầu như đều đã tắt điện, duy chỉ còn một hai phòng sáng đèn, bên trong có vài người đang ngồi đọc sách làm bài tập, đại để là những học sinh mà gia đình có vấn đề nội bộ, ở nhà không học được nên đành phải lên trường.
Bóng đèn trên đầu Kha Vãn Nhu đột nhiên chập chờn làm cô ta giật cả mình, cửa sổ bị mưa đập vào kêu lộp độp, Kha Vãn Nhu bỗng cảm thấy sờ sợ, đây là lần đầu tiên cô ta ở lại trường trong mùa đông này, trước đó trời khá nóng nên phòng học lúc nào cũng có một hai người.
Cô ta lấy di động định gọi người tới đón nhưng lại phát hiện di động không có sóng, vị trí của lớp số ba rất xấu, mỗi lần mưa gió là điện thoại luôn luôn mất tín hiệu, đã thế nơi đây còn cách những lớp khác khá xa, Kha Vãn Nhu không thể mạo hiểm chạy sang đó trong thời tiết này được, vì thế cô ta quyết định lên lầu, nghe nói ở tầng sáu sóng mạnh lắm.
Giữa bóng tối lặng im, tiếng bước chân trên cầu thang vang lên thật nhẹ.
Mới lên tới tầng hai nhờ ánh sáng điện thoại mà Kha Vãn Nhu đã bắt đầu cảm thấy hối hận, hành lang và cầu thang đều có đèn nhưng cô ta không biết công tắc nằm ở đâu, tìm quanh không được, cô ta cắn răng đi lên luôn, định bụng chạy nhanh đến nơi bắt được sóng rồi tức tốc rời đi, tự đánh giá cao lá gan của mình.
Bóng tối, luôn là thứ làm lòng người sợ hãi.
Bóng tối vô tận trùm khắp hành lang, nhuộm đen cái cầu thang hun hút, Kha Vãn Nhu nhìn mà sợ run, nhưng nếu không đi thì đêm nay cô ta sẽ phải ở lại trong căn phòng tối mù kia, nghĩ đến cảnh khuya khoắt mà cả trường chỉ còn mỗi mình mình, Kha Vãn Nhu ớn rợn cả người. Đau dai dẳng chẳng bằng đau một lần, cô ta cắn răng, bước nhanh lên từng bậc thang.
Càng lên cao Kha Vãn Nhu càng cảm thấy tim mình đập nhanh, trong đầu tự động liên tưởng đến những cảnh trong phim kinh dị, nhà vệ sinh ma quái, giết người trong phòng học… Lên đến tầng năm, Kha Vãn Nhu bước chậm lại, cảm thấy đáng lẽ mình phải bất chấp mưa gió để chạy sang dãy khác mới đúng, ít ra ở đó còn có người. Chợt thấy di động của mình bắt được sóng, Kha Vãn Nhu mừng rỡ đánh vội một cuộc gọi, thế nhưng sóng ở đây quá yếu nên không kết nối được, có lẽ lên tầng sáu là ổn.
Đâm lao thì phải theo lao, Kha Vãn Nhu hít sâu một hơi, sợ thật đấy, nhưng chỉ còn một tầng nữa là xong rồi.
Trên tầng sáu của dãy năm một trường Quan Hoàng cũng có vài phòng học nhưng đã bỏ không từ lâu vì thiếu học sinh, Hồng Kông nhỏ thế này thì sao con nhà giàu tụ tập được cho nhiều, đấy là chưa kể có những người cho con theo học ở những học viện quý tộc bên đại lục như học viện Lưu Tư Lan, Tử Viên, Mộ Hoa. Trường Quan Hoàng tính qua tết âm lịch sẽ đổi những lớp trống thành phòng thí nghiệm hoặc thư viện. Tóm lại, tầng sáu không hề có hơi người.
Đến tầng sáu, quả nhiên biểu tượng sóng di động tăng lên vài vạch, Kha Vãn Nhu vội vàng gọi điện bảo tài xế đến đón mình và thở phào nhẹ nhõm khi ông ta nói sẽ đến ngay, tóc gáy cô ta dựng hết lên rồi, thề không bao giờ ở lại trường vào buổi tối nữa, sợ chết đi được.
Kha Vãn Nhu đang định chạy nhanh xuống lầu thì bỗng thấy cái toilet cạnh cầu thang sáng lên, cô ta giật thót nhưng cũng đồng thời thở phào, so với bóng tối, ánh sáng ít đáng sợ hơn nhiều lắm.
Chắc là toilet tầng sáu bị bỏ không lâu quá nên mới có chút thất thường.
Nghĩ vậy, Kha Vãn Nhu bước vào trong, cô ta muốn đi toilet, vừa nãy sợ quá nên không dám giải quyết, bây giờ đã có đèn, không phải sợ gì nữa.
Vào trong toilet, Kha Vãn Nhu nhìn chiếc gương treo tường sạch sẽ phản chiếu hình ảnh của mình, cô ta ngắm khuôn mặt mình hồi lâu, thấy thế nào cũng không kém Mộc Như Lam.
Bĩu môi, Kha Vãn Nhu đi tới một phòng bất kỳ, vừa mới đẩy cửa ra thì ánh đèn sáng ngời bỗng tắt phụt.
“Mẹ kiếp!” Kha Vãn Nhu không nhịn được chửi một tiếng, trường quý tộc kiểu gì mà có cái đèn cũng không chịu sửa cho đàng hoàng?
Kha Vãn Nhu bước vào phòng vệ sinh, một tay cởi quần, một tay cầm di động để chiếu sáng, cô ta cúi người chuẩn bị ngồi xuống bồn cầu, ngay giây tiếp theo, toàn thân cô ta cứng khựng lại...
Cô ta nhận ra mình không thể ngồi xuống bồn cầu, bởi vì, cô ta đang ngồi trên đùi một người...
Kha Vãn Nhu bủn rủn tay chân, tim đập thùm thụp như muốn nhảy ra ngoài, sự kinh hoảng bao trùm lên khuôn mặt nhu nhược. Trong bóng tối đen đặc, tại nhà vệ sinh nữ, có người ngồi bất động trên bồn cầu, cái mông trần của Kha Vãn Nhu đụng vào đùi người nọ, cảm giác cứng ngắc lạnh lẽo từ một lớp vải không thuộc về mình lập tức kích thích thần kinh cô ta.
“Ai đó…” Kha Vãn Nhu vừa run run hỏi vừa cầm di động chiếu ra sau, đầu từ từ quay lại.
Đập vào mắt, là khuôn mặt trắng bệch của một cô gái!
“A a a a a a!”
++++
Mới tờ mờ sáng mà trường Quan Hoàng đã nhộn nhạo cả lên.
Xe cảnh sát tập trung trước cổng trường, tất cả học sinh được nghỉ học hôm nay.
Dãy năm một cao trung, tầng sáu, nhà vệ sinh nữ.
Trong gian phòng đã làm Kha Vãn Nhu sợ chết khiếp, cô gái nọ tắt thở ngồi trên bồn cầu, mặt mũi trắng bệch, thân thể cứng ngắc, trên người còn mặc đồng phục Quan Hoàng. Nhìn bề ngoài thì sẽ không biết được cô ấy đã bị giết như thế nào, thế nhưng khi vén áo lên, nhân viên pháp y phát hiện một khoang bụng mở toang hoác.
“Thời điểm tử vong khoảng từ chín đến mười một giờ sáng hôm qua, địa điểm tử vong là tại phòng vệ sinh này, hung thủ đổ máu của nạn nhân vào bồn cầu, sau đó rạch bụng lấy đi tử cung...”
Pháp y bước đầu kiểm tra, cánh sát từ đó đưa ra phỏng đoán.
“Thủ pháp gây án hoàn toàn giống với vụ giết người ở một trường trung học bên Cửu Long: giết rồi lấy đi tử cung, sau đó còn sửa soạn cho nạn nhân ngồi chỉnh tề để hù dọa học sinh phát hiện hiện trường. Nhiều khả năng hung thủ là một tên biến thái.” Chỉ có sát nhân biến thái mới đi mặc quần áo cho thi thể rồi xếp tư thế để hù người khác thay vì vội vàng chạy trốn.
Cảnh sát kết luận rằng hung thủ đã gây án nhiều lần trước đó, thủ pháp của hắn ta rất dứt khoát, thậm chí cả vết rạch bụng và vết cắt tử cung cũng rất chuyên nghiệp. Hung thủ có thể là một bác sĩ ngoại khoa hay ít nhất phải có kiến thức về giải phẫu. Lần trước hắn ta gây án ở trường công lập, lần này thì đến trường tư nhân, hơn nữa lại còn là trường quý tộc Quan Hoàng với hàng đống camera giám sát. Trong hoàn cảnh đó mà hung thủ vẫn có thể tránh được tất cả các camera để gây án trơn tru thì hắn ta nhất định phải nắm rất rõ vị trí lắp đặt camera trong trường Quan Hoàng…
Trải qua quá trình điều tra cẩn mật, phạm vi tình nghi đã được thu hẹp nhưng vẫn không có manh mối gì thêm.
Hung thủ là kẻ biến thái, mà sát nhân biến thái lại chính là loại tội phạm khó bắt nhất. Đám tâm thần này đôi khi còn bình tĩnh và thông minh hơn người thường gấp bội, chúng đủ bình tĩnh để coi việc giết người nhẹ nhàng tựa lông hồng và đủ thông minh để tiêu hủy mọi chứng cứ có thể gây bất lợi cho mình, cảnh sát sẽ không tài nào lần ra được.
“Đúng là nhức đầu…” Người phụ trách vụ án mệt mỏi xoa huyệt thái dương, sợ nhất là gặp phải cái loại tội phạm này, chúng quá khó để bắt.
Một viên cảnh sát vừa nhận điện thoại đi tới nói, “Sếp Dương, ngài đừng lo lắng, cấp trên đã mời người viện trợ chúng ta rồi.” Người nọ là chuyên gia có tiếng chuyên xử lý loại tội phạm này, nghe nói anh ta mới đến Hồng Kông nên vừa hay được mời tới góp sức phá vụ án.