Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 191: V52



Mộc Như Lam đang đi với Ive!

Bên bang California nước Mĩ, trời còn chưa sáng mà Mặc Khiêm Nhân đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, nghe thấy câu nói của Ebert, hắn bật dậy khỏi giường, “Cái gì?!”

Ebert vừa lên xe vừa giải thích nhanh cho Mặc Khiêm Nhân rồi cúp máy. Sau đó hắn gọi ngay cho cảnh sát, Ive không phải là kẻ hiền lành, hắn ta đưa Mộc Như Lam đi thì chắc chắn bước tiếp theo chính là giết. Hắn hiểu tính cách của Ive, những điểm đặc trưng của biến thái như kiêu ngạo, tự cao tự mãn… đều hội tụ đủ trên người hắn ta, kết hợp thành một sức hấp dẫn đặc biệt. Chiến thắng liên tiếp làm Ive không còn cái gọi là kiên nhẫn, hắn chấm được con mồi thì sẽ xuống tay ngay, rất ít khi có kế hoạch, đấy là chưa kể đến chuyện Mộc Như Lam thoạt nhìn rất giống thỏ con dễ ức hiếp!

Ebert sốt ruột, Ive và Mộc Như Lam đi với nhau? Cả hai đều là những kẻ biến thái cực kì nguy hiểm, ngẫm lại các “chiến tích vĩ đại” của Ive, ngẫm lại mình từng bị Mộc Như Lam đánh suýt chết, mẹ nó, muốn hủy diệt trái đất đấy à? Được rồi, có thể hắn miêu tả hơi khoa trương. Quan trọng là, Mộc Như Lam mà gặp chuyện thì hắn sẽ không biết ăn nói thế nào với Amon, hắn không thể để Mộc Như Lam gặp bất trắc ngay trước mặt mình được. Tuy Mộc Như Lam cũng rất nguy hiểm nhưng sức đàn ông và sức phụ nữ chênh nhau rất lớn, hơn nữa Ive còn là một kẻ biến thái có võ, hắn không nghĩ Mộc Như Lam có thể thắng.

Chiếc xe lao vút đi trong màn đêm, xa dần xa dần, cuối cùng biến mất hẳn.

Ive rẽ vào một khu bến cảng hẻo lánh, gần đó nằm trơ trọi một căn biệt thự, ở bên kia còn có một máy ủi nghiền ô tô, hiện tại nơi này đã đóng cửa nên xung quanh vắng tanh không một bóng người.

“Anh Ive?” Thấy khung cảnh bên ngoài, Mộc Như Lam nhìn Ive đầy cảnh giác. Ai mà bị đưa đến chỗ này vào buổi tối thì cũng không thể khờ đến mức không nhận ra vấn đề, trừ khi là óc bã đậu.

“Đừng lo.” Ive mỉm cười mê hoặc, “Tôi chỉ muốn mượn của em một thứ thôi, cô thiên sứ xinh đẹp tốt bụng hẳn sẽ không từ chối tôi đâu, đúng không?”

“Anh muốn mượn cái gì?” Mộc Như Lam vừa hỏi vừa lén mở cửa nhưng oái ăm thay, cửa đã bị khóa. Ive phát hiện hành động của cô thì càng cười vui vẻ hơn, vui vẻ một cách kì dị, vượt xa mức độ bình thường.

Nhìn nụ cười của hắn, Mộc Như Lam cảnh giác tựa lưng vào ghế, thái độ vô cùng bình tĩnh và lý trí.

Ive thấy cô như vậy thì lại càng hứng thú hơn, quả nhiên là con mồi ngọt ngào nhất mà hắn từng chấm trúng, khác hẳn những kẻ chỉ biết cầu xin tha mạng, có lẽ cô sẽ trở thành bữa tiệc chính của hắn!

Hắn vươn lưỡi liếm lên cánh môi khiêu gợi, đôi mắt xanh thâm thúy cơ hồ biến thành màu đen. Ive hơi ngả người ra sau, dưới ánh mắt cảnh giác của Mộc Như Lam, hắn lim dim hít hai cái thật sâu, sau đó thỏa mãn thở dài như một kẻ nghiện được hít thuốc, “Thật là ngọt… Làm tôi muốn ngừng mà không được…”

Mộc Như Lam dịch sang bên một chút, bất thình lình, Ive mở mắt, bật cửa đi ra ngoài, hắn vòng ra sau, mở khóa, nghiêng người vào trong, biểu cảm tràn đầy thèm khát, hắn không coi Mộc Như Lam là người, đối với hắn, cô là một bữa ăn ngon tuyệt!

Ive vươn tay chặn lại cú đá của Mộc Như Lam, dễ dàng lôi cô ra ngoài, lúc này nhìn Mộc Như Lam y hệt một con mồi yếu ớt bị dồn vào đường cùng, chỉ có thể mặc cho thợ săn bắn giết.

Cảm giác ấy quả thật đáng sợ vô cùng.

“Thả ra.” Mộc Như Lam bị lôi ra khỏi xe, cô thở gấp nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, “Anh muốn gì? Tiền sao? Anh muốn bao nhiêu tiền cũng được! Chỉ cần anh thả tôi ra!”

Ive sở hữu vóc dáng cao lớn của người phương tây, cơ bắp chắc khỏe, sức lực rất mạnh, hắn vừa ôm vừa kéo Mộc Như Lam vào trong biệt thự, đối với lời cô nói, hắn chẳng cảm thấy gì khác ngoại trừ càng thêm thèm ăn.

Ngồi trong chiếc xe đậu ở bên kia bến cảng, Thanh Hổ thấy cảnh này thì nhướng mày, “Sao thế này? Thằng kia là ai?”

“Chắc là người yêu cãi nhau?” Đồng bọn của Thanh Hổ ngậm điếu thuốc nói, “Quan tâm làm gì, bây giờ bọn chúng hoặc là chết dưới tay chúng ta, hoặc là trở thành uyên ương bị chúng ta chia cắt.” Mộc Như Lam còn có thể được giữ mạng chứ người đàn ông kia thì không, làm vậy cũng coi như đánh một đòn cảnh cáo vào Kha gia.

“Phía sau không có ai cả.” Một tên đàn em báo cáo.

Thanh Hổ âm trầm nhếch miệng, “Được lắm! Đi theo tao! Không dạy cho Kha gia một trận là bọn chúng không chừa cái thói tự cao tự đại!”

“Dạ!”

Bốn cánh cửa bật mở, một đám đàn ông chui ra từ bên trong, tổng cộng có sáu người, trên tay đều cầm súng.

Mộc Như Lam bị Ive nửa ôm nửa kéo vào biệt thự, cô có thể cảm giác được hắn vùi đầu vào gáy mình, hơi thở âm ấm phả vào người làm cô run lên, tay hắn kẹp lấy hông cô chặt cứng, vững vàng như một gọng kìm.

Đèn không bật, Mộc Như Lam sợ hãi kêu lên, “Anh Ive, bật đèn!”

“Hừ hừ hừ… Đèn hỏng rồi, bé cưng, đừng sợ, tôi sẽ rất dịu dàng…” Ive hít tiếp một hơi thật sâu, mùi hương của Mộc Như Lam làm hắn phát nghiện, ôi, thật là ngọt, chưa bao giờ hắn nổi lên hứng thú với một món ăn không phải tử cung như thế này, có thể lần này sẽ là ngoại lệ, hắn sẽ ăn hết cô gái xinh đẹp này, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, toàn bộ toàn bộ…

Vì quá đỗi phấn khích, Ive nhịn không nổi lè lưỡi liếm cổ Mộc Như Lam, thậm chí hắn còn há miệng ra, muốn cắn ngập răng vào da thịt cô.

Lực cắn của biến thái, có thể bì với dã thú.

Cùng lúc đó, Mộc Như Lam khởi động xong máy bắn đinh, lặng lẽ nhắm ngay đùi của Ive, thật ra cô muốn nhắm vào tim hoặc nửa thân trên nhưng Ive đã kẹp chặt hai tay cô sang bên rồi, nơi mà cô có thể chạm đến chỉ có bắp đùi của hắn.

“Bụp” một tiếng thật khẽ, chiếc đinh bạc cắm vào đùi Ive ngay khi răng hắn sắp đụng vào da của Mộc Như Lam, vì đinh này là đinh đặc chế dài 7cm mà Mộc Như Lam chuyên dùng để chế tác rối nên nó dễ dàng đâm thủng da thịt hắn ta, khảm vào tận trong xương cốt.

Dù biến thái đến đâu thì thân thể cũng là máu là thịt, cơn đau kịch liệt làm Ive cứng đờ cả người, Mộc Như Lam nhân cơ hội này thoát khỏi vòng tay hắn ta, biến mất trong bóng đêm đặc quánh.

Xung quanh tối mù, trong phòng có gì cũng không nhìn thấy, Ive vừa ôm đùi thở phì phò vừa khóa cửa lại, “Tôi biết em trốn ở đâu, em cho là em thoát được sao?” Khác với Mộc Như Lam hoàn toàn mù tịt về kết cấu căn biệt thự, Ive đã ở đây được mấy ngày rồi, hắn nhắm mắt cũng biết chỗ nào có vật cản chỗ nào không.

Nén lại cảm giác đau đớn vẫn còn trong giới hạn chịu đựng, Ive lấy điện thoại mở chức năng đèn pin, chùm sáng màu trắng soi lên từng mảng nhỏ. Hắn cầm dao phẫu thuật, miệng cười vặn vẹo, “Đừng trốn nữa bé cưng, trốn tìm là trò chơi dành cho trẻ con, người lớn chơi trò đó không đáng yêu chút nào… Không tự đi ra, để tôi chộp được là sẽ bị phạt nặng lắm đấy.”

Không gian im lặng như tờ, chỉ có tiếng thở dốc của Ive quanh quẩn, chiếc điện thoại trên tay hắn hướng về trước, phía trước là phòng khách, ở đó có tivi và một bộ sô pha, cái nào cũng đủ để che cho vật thể lớn, tốt hơn hết phải kiểm tra thật kĩ càng.

Cứ tưởng là một con thỏ vô hại mà hóa ra cũng biết cắn người, nhưng phải vậy mới kích thích, hắn hưng phấn tới nỗi nhịp tim tăng nhanh rồi này. Hắn không ngại bỏ chút công sức vồ bắt trước khi tận hưởng mồi ngon đâu, con mồi mà vất vả một phen mới bắt được thì nhất định sẽ càng thêm mỹ vị!

Liếm môi thèm thuồng, Ive từ từ kiểm tra xung quanh, nếu cô đi lên tầng hai thì hẳn phải có tiếng bước chân, bởi vì cầu thang kia được làm bằng gỗ, vì thế, con mồi đáng yêu của hắn nhất định đang trốn ở một góc nào đó dưới tầng một này.

Mộc Như Lam đang nấp ở sau ghế sô pha, ánh đèn di động đảo qua ngay trên đầu cô. Tim Mộc Như Lam đập thật nhanh, hưng phấn như thể muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô tháo dây chun buộc tóc xuống, cẩn thận căng ra, bên tai là tiếng bước chân của Ive, hắn kiểm tra dưới bàn, sau đó bất thình lình quay người bổ nhào lên ghế sô pha, mặt đối mặt với Mộc Như Lam, ánh đèn trắng lóa chiếu thẳng vào cô, đáng sợ đến chết khiếp.

Ấy thế mà Mộc Như Lam không hoảng chút nào, trái lại còn có vẻ đã sớm chuẩn bị tinh thần, ngay trong tích tắc Ive đâm dao về phía cô, sợi dây chun được gấp thành bốn nhanh chóng chặn lại con dao, nhân lúc Ive còn chưa kịp phản ứng, cô quấn hai vòng dây lên dao đồng thời há miệng cắn mạnh lên cổ tay hắn, Ive bị đau, cô thừa dịp giật sợi dây về, kéo đi con dao của Ive.

Vừa lấy được vũ khí, Mộc Như Lam lập tức nhả miệng ra để chạy, Ive nhanh tay túm lấy tóc cô, Mộc Như Lam trả đòn, vung dao chém từ dưới lên trên, Ive vội vàng thả tay ra, con dao kia thiếu chút nữa đã cứa đứt động mạch cổ tay hắn!

Mộc Như Lam kéo ra khoảng cách với Ive, hắn quỳ trên ghế sô pha còn cô thì đứng ở dưới cầu thang, nếu hắn lao tới, cô sẽ chạy lên trên lầu… mới là lạ, đây tuyệt đối không phải là một quyết định sáng suốt, bởi ngay giây phút cô dời mắt lên trên và đưa lưng về phía Ive, cô đã thua cuộc mất rồi.

Đàn ông và phụ nữ, sức lực đôi bên trời sinh đã có sự khác biệt.

Xung quanh im lặng vô cùng, đưa tay không thấy được năm ngón tay, tia sáng duy nhất là từ chiếc điện thoại trên tay Ive.

Ive nhìn Mộc Như Lam, Mộc Như Lam nhìn Ive, một đôi mắt thâm thúy điên cuồng đối một đôi mắt đen láy thấu triệt, trong phòng khách nho nhỏ, bầu không khí căng như dây đàn, khuếch tán một nhiệt lượng ma quái.

Ive hơi nheo mắt, “Thì ra không phải là thỏ con yếu đuối mà là một bé mèo biết cắn xé à?” Nói đoạn, khóe miệng hắn nhếch lên, đầu lưỡi đỏ trượt trên cánh môi, mang theo một hương vị khát máu, “Nhưng phải vậy mới càng thêm ngọt. Nghe nói thức ăn được bọc càng kĩ thì sẽ càng ngon, bởi vì đằng sau lớp vỏ cứng chính là một thứ vừa mềm vừa đầy dinh dưỡng.”

Nâng tay nhìn dấu răng của Mộc Như Lam, hắn thè lưỡi liếm liếm, hành động ấy quỷ dị đến cùng cực, tựa như một con thú ăn thịt đang liếm láp móng vuốt sắc bén, chuẩn bị cho đợt vồ mồi tiếp theo.

Mộc Như Lam không thể không thừa nhận, từ trước tới nay, đây là một con mồi làm cô sôi trào nhiệt huyết nhất, quả nhiên chỉ có đồng loại biến thái mới đem lại cảm giác này. Tuy rất mạo hiểm tính mạng nhưng cô vẫn cảm thấy hết sức hưng phấn, vậy ra biến thái không bao giờ hiểu tình yêu, không bao giờ biết sợ hãi sao? Như thế cũng không tệ, đấu trí đấu dũng đến chết là chuyện kích thích biết bao, bị ăn thịt cũng chẳng sao cả, ha ha…

Mộc Như Lam quan sát Ive bằng ánh mắt cảnh giác mà đầy hưng phấn, lúc này hắn tựa như một con thú ăn thịt khổng lồ đang chờ con mồi lơi lỏng để vồ tới cắn đứt cổ nó – mạnh mẽ, hung ác, mỗi thớ cơ bắp đều tràn ngập sức bật.

Cứng đối cứng là thứ không nằm trong khả năng của Mộc Như Lam, cô không thể nào chọi lại sức đàn ông, vì vậy cô phải động não thật nhanh và tìm ra cách ứng phó trong thời gian ngắn nhất. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến cô hưng phấn đến mức này. Giết, hoặc bị giết! Một trò chơi chết chóc mà chỉ cần lơi lỏng là sẽ mất mạng… Thật phấn khích chết đi được!

Mộc Như Lam nắm chặt chiếc máy bắn đinh giấu sau áo, loại súng này hay ở chỗ dễ che giấu, tầm bắn ổn, lực bắn lớn, nhưng nhược điểm là chỉ có thể chứa tối đa hai cây đinh 5cm, bắn hết phải mở ra nạp lại. Ban nãy Mộc Như Lam đã bắn một cây đinh 7cm rồi, đó là cây đinh duy nhất cô nạp sẵn để phòng thân, bây giờ mà muốn bắn tiếp thì bắt buộc phải nạp đinh, điều đó cũng đồng nghĩa với việc Ive sẽ phát hiện và dễ dàng né tránh, cô nằm mơ mới có cơ hội thứ ba.

Đây là món vũ khí hạng nhất cho việc đánh lén, nhưng để đánh trực diện thì nó chỉ là đồ bỏ đi.

Tất nhiên, trừ máy bắn đinh ra thì hiện tại trên tay Mộc Như Lam còn có một vũ khí khác là dao giải phẫu của Ive, dây chun đã bị đứt lúc giật dao, may mà cô quấn bốn vòng nên mới không thất bại.

“Đủ rồi, tôi không muốn chơi với em nữa đâu, bé mèo đáng yêu à.” Ive mới nãy còn hứng trí bừng bừng nhưng giờ nhìn vào dấu răng thì lại thấy bớt vui. Cây đinh cắm ngập trong đùi cơ hồ chẳng hề hấn gì với hắn, hắn xuống khỏi sô pha, bước chân thong thả mà đầy áp lực tiến về phía Mộc Như Lam, cô lui về sau một bước, chỉ chờ có thế, Ive bất ngờ lao tới.

Điện thoại rơi xuống đất đánh cộp, bóng tối mù mịt lại bao trùm căn phòng, kèm theo đó là tiếng cơ thể đập lên mặt sàn.

Ive đè trên người Mộc Như Lam, một tay áp chặt tay cầm dao của Mộc Như Lam sang bên, hắn há to miệng muốn táp vào cổ cô, hệt như sư tử bắt được linh dương, hành động đầu tiên chính là cắn đứt cổ.

Ngay lúc này, cửa chính hốt nhiên bị đá văng, vài ánh đèn soi tới làm gián đoạn cuộc chiến phân định con mồi và thợ săn.

“Trời! Tụi nó định làm tình trong phòng khách kìa!” Một tên đàn em cầm đèn pin hào hứng hét lên với đám đại ca đằng sau.

Ive đè Mộc Như Lam không nhúc nhích, hắn nghiêng đầu nhìn những kẻ đang đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt âm trầm đến khủng khiếp.

Mộc Như Lam cũng nằm im không động đậy, cô tạm thời ngừng động tác bắn đinh vào tim Ive để nhìn về phía đám đàn ông vừa ập vào.

“Đồ ngu!” Tên đàn em bị đánh một cái, giờ không phải là lúc để nghĩ đến mấy chuyện đó.

Tên đàn em vội vàng đưa tay mò mẫm vách tường, đụng đến công tắc, hắn bật hai lần mà đèn vẫn không sáng, “Lão đại, phòng không có điện!”

Thanh Hổ mặt mày dữ tợn, chĩa súng vào hai người, “Ra ngoài!”

Ive và Mộc Như Lam đồng loạt híp mắt, Thanh Hổ thấy bọn họ không nhúc nhích thì liền tỏ vẻ mất kiên nhẫn muốn nổ súng giết Ive, “Nhanh lên! Muốn chết hả?!”

Ive cúi đầu nhìn Mộc Như Lam, trong nháy mắt, cả hai như đạt được một thỏa thuận nào đó. Ive thả lỏng tay ra, Mộc Như Lam thu máy bắn đinh về. Ive từ từ đứng dậy và kéo Mộc Như Lam theo, hai người cùng giơ tay đầu hàng, máy bắn đinh của Mộc Như Lam lắc lư nơi cổ tay cô, nom y hệt một cái ví tiền.

Hai người chậm rãi đi ra ngoài, Thanh Hổ thấy Mộc Như Lam thì lại nghĩ ngay đến quãng thời gian khổ sở ở thành phố K, đầu tiên là mất Kim gia – phát ngôn viên trực tiếp của Ám Long, rồi sau đó lại bị người bên thủ đô cảnh cáo, tới nỗi cuối cùng phải chật vật trốn về Hồng Kông! Tất cả đều tại con nhãi Mộc Như Lam!

“Mẹ mày!” Thanh Hổ vung tay định tát Mộc Như Lam, mặt mũi xinh đẹp thì sao? Làm hỏng chuyện của gã, có là thiên tiên gã cũng nghiền nát!