Mặc Khiêm Nhân nhìn cô, đôi mắt bình thản trên gương mặt lạnh nhạt in hằn bóng dáng cô, phảng phất một chút dịu dàng khó thấy. Hắn bước tới, vươn bàn tay khớp xương rõ ràng, cầm lấy tay cô kéo về phía hắn.
Hai người đứng cạnh nhau trông hệt như một bức tranh tuyệt đẹp, mặt trời và mặt trăng, ngày sáng và đêm đen, những thứ vốn không thể cùng xuất hiện bỗng trở nên vô cùng hài hòa khi đặt trên người bọn họ, tựa hồ bọn họ sinh ra đã dành cho nhau…
“Cộp.” Cây gậy đập mạnh xuống sàn như một nắm đấm đập vỡ ảo giác đẹp đẽ, lôi mọi người trở về thực tại.
Như bất ngờ bị kéo vào một thế giới khác, mọi người mơ màng trong giây lát, sau đó mới kịp nhận ra tình huống hiện tại, ánh mắt nhìn Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân cũng khác đi nhiều.
Mọi người tránh sang bên, Kha Xương Hoàng thong thả chống gậy đi tới, nhìn bàn tay của Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam lồng vào nhau, vẻ hung dữ trong mắt mắt lão càng rõ ràng hơn, những người khác không khỏi lui lại hai bước.
Chính tên đàn ông này, mơ tưởng muốn nhúng chàm cháu gái cưng của lão!
Đoạn Ngọc, Mộ Thanh Phong, Mộ Dương Khúc cùng lui về sau, nhường sân khấu lại cho bọn họ, cả ba nhếch môi cười, chờ xem một màn kịch vui.
Mặc Khiêm Nhân nhìn lại lão không chút kiêng dè, đôi mắt lạnh lùng như có thể nhìn thấu mọi sự giả dối làm trong lòng Kha Xương Hoàng thịch một cái, nỗi kinh ngạc cắt ngang vẻ hung tợn của lão, sát khí ngay tức khắc giảm đi không ít.
Đây là lần đầu tiên Kha Xương Hoàng trực tiếp gặp mặt Mặc Khiêm Nhân, lúc trước điều tra về hắn lão cũng từng xem ảnh, chỉ thấy khí chất của hắn không tệ, bây giờ nhìn người thật, nhìn đôi mắt kia, Kha Xương Hoàng chinh chiến cả đời, mặc dù lão tin tưởng thế lực Kha gia không thể nào điều tra sai được, nhưng vẫn không thể không hoài nghi.
Người đàn ông này… Hẳn phải là một kẻ không tầm thường mới đúng…
Tiếng bước chân dừng lại, Kha Xương Hoàng đứng trước mặt Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam. Mắt nhìn Mặc Khiêm Nhân, lão nói với Mộc Như Lam, “Lam Lam, qua đây.” Lão còn chưa cho phép mà đã dám cầm tay cháu gái cưng của lão, đáng bị băm vằm!
Mộc Như Lam chớp mắt mấy cái, nắm tay Mặc Khiêm Nhân định đi qua, Kha Xương Hoàng lập tức nhíu mày, “Buông tay hắn ra, qua chỗ ông ngoại!”
“Không.” Câu trả lời không chút đắn đo của Mộc Như Lam khiến những người vây xem trợn to hai mắt.
Kha Xương Hoàng trừng mắt khó tin, lửa giận bùng lên, “Cái gì?” Tên đàn ông này đúng là đáng chết, vừa xuất hiện là đã khiến Mộc Như Lam coi nhẹ người ông ngoại này!
“Khiêm Nhân là của con, chết cũng không buông tay.” Mộc Như Lam thu lại nụ cười, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc. Mặc Khiêm Nhân lúc sống là người của cô, nếu hắn chết trước cô, cô sẽ chế tác hắn thành rối, tuyệt đối không cho ai hết.
Biến thái vốn không biết ngượng, cô đứng trước đám đông nói một câu không khác gì tỏ tình mà vẫn chẳng hề đỏ mặt.
Mặc Khiêm Nhân lặng lẽ đỏ tai, nhanh chóng dời sự chú ý sang Kha Xương Hoàng.
Kha Xương Hoàng bị cao huyết áp, lúc trẻ lão không biết quý trọng sức khỏe, bây giờ tuy có tiền điều dưỡng nhưng tóm lại vẫn không khỏe như trước được, nghe Mộc Như Lam nói vậy, lão tức đến nỗi tăng xông, sắc mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập.
Trước khi những người khác kịp phản ứng, Mặc Khiêm Nhân vội thả tay Mộc Như Lam ra, hắn bước lên hai bước, một tay cầm tay Kha Xương Hoàng, một tay vuốt ngực lão, giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo ma lực làm lòng người thả lỏng, “Bình tĩnh, thở sâu…”
Kha Xương Hoàng trừng Mặc Khiêm Nhân, ra sức siết chặt tay hắn. Mặc Khiêm Nhân vẫn bình thản như thể lão chẳng dùng tí lực nào, tiếp tục giúp lão nhuận khí. Kha Xương Hoàng dần bình tĩnh lại, hô hấp cũng dễ dàng hơn, có điều lão vẫn nhìn Mặc Khiêm Nhân trừng trừng, tựa như đang nói, đừng tưởng cứ nịnh bợ là lão tử sẽ công nhận ngươi.
“Ông ngoại, ông không sao chứ?” Mộc Như Lam lo lắng hỏi.
“Hừ! Có con làm ta tức nhất ấy!” Kha Xương Hoàng trừng Mộc Như Lam một cái rồi chống gậy đi lên lầu mà không để người khác đỡ. Đi được nửa đường, lão ngoái lại nhìn Mặc Khiêm Nhân, nổi giận đùng đùng quát, “Sao không đi theo!”
Mọi người xung quanh kinh ngạc, lão gia nói vậy là có ý gì? Xem ra lão không định cứng rắn đuổi tên đàn ông theo đuổi Mộc Như Lam đi, quả nhiên sự ân cần khi nãy của hắn rất hữu dụng! Ít nhất nó đã khiến lão gia cho hắn một cơ hội, tuy rằng ai cũng nghĩ, khả năng lão Mộc Như Lam để ở bên một tên đàn ông tay trắng là không lớn.
Đoạn Ngọc nhìn bóng lưng Mặc Khiêm Nhân, y hơi nheo mắt lại, chợt lên tiếng, “Vị tiên sinh kia, xin hỏi là người nhà nào?”
Mặc Khiêm Nhân dừng bước chân lên lầu, hắn quay đầu lại, thần sắc lạnh nhạt, “Mặc gia, ở thủ đô.”
Nụ cười trên mặt Đoạn Ngọc cứng đờ, sau đó chậm rãi biến mất, thái độ xem kịch vui cũng dần thu lại.
Những người khác không khỏi thắc mắc, Mặc gia ở thủ đô, Mặc gia nào cơ? Nhắc tới thủ đô người ta chỉ nghĩ tới Hoắc gia, Mặc gia này, thật đúng là không có ấn tượng…
“Rầm.” Từ trên lầu truyền xuống tiếng va đập, kèm theo đó là giọng nói lo lắng của Triệu Thúc, “Lão gia, ngài cẩn thận một chút, sao lại đột nhiên ngã thế này…”
Mộc Như Lam chớp chớp mắt, nhìn bóng lưng của Mặc Khiêm Nhân, lại nhìn vẻ mặt của Đoạn Ngọc, xem ra người của cô cũng có bí mật, cơ mà, không sao cả…
Một nữ giúp việc tiến lại, trên tay cầm di động của Mộc Như Lam, nó đang rung lên từng hồi.
Mộc Như Lam mỉm cười nhận lấy, cô bảo mọi người cứ tự nhiên, sau đó rời khỏi đại sảnh. Kha Thế Vinh và Kha Thế Kiệt khó chịu trong bụng, nhưng ngại ở đây có nhiều người nên bọn họ cũng không dám bộc lộ rõ ràng, bằng không sẽ bị người ta chê cười. Bầu không khí dần sôi động hơn, dưới sự phối hợp của mọi người, bữa tiệc náo nhiệt trở lại.
Ngoài cửa Kha gia, Lưu Bùi Dương mặc quần áo quá cỡ đứng chờ bên cạnh xa taxi, thấy nữ thần Mộc Như Lam của mình chầm chậm đi đến dưới ánh trăng, hắn nhất thời có cảm giác mọi khổ cực đều đáng giá.
Mộc Như Lam thanh toán tiền taxi, nhìn bộ dáng của Lưu Bùi Dương, cô có chút kinh ngạc, “Sao cậu…”
Cứ nhắc tới chuyện đó là Lưu Bùi Dương lại cảm thấy hoa cúc nhức nhối, hắn vốn định trần truồng chạy đi, nhưng ngặt nỗi dấu vết trên người thật sự quá khó coi, cho nên, vì mỹ quan, hắn miễn cưỡng phải mặc thứ quần áo này.
“Lam Lam, chuyện này… mất mặt lắm, tớ không nói được không?” Dứt lời, Lưu Bùi Dương bá đạo ôm chầm lấy cô, mắt phượng xinh đẹp cong thành hình trăng khuyết, ôi, được nữ thần chữa lành rồi! Hoa cúc không còn đau nữa!
Mộc Như Lam cười khẽ, “Được, cậu có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?”
“Mẹ nó! Tớ đói sắp chết rồi! Muốn ăn Muốn ăn! Tớ còn muốn một cái gương!” Lưu Bùi Dương cảm thấy nếu không đẹp thì sống không còn ý nghĩa gì nữa, bụng có thể đói, nhưng hình tượng thì có chết cũng phải giữ gìn!
“Ừ, đi nào, tớ đưa cậu đi ăn cơm.” Mộc Như Lam kéo bàn tay Lưu Bùi Dương đặt trên vai cô xuống, trực tiếp dắt đi, cô định vòng ra sau biệt thự dẫn hắn đến Noãn các của Akustu Junko để ăn chút gì đó, lúc đi ngang cửa chính, bọn họ đụng mặt ba người Đoạn Ngọc.
Mộ Thanh Phong đang định nhạo báng Mộc Như Lam mới nãy còn tình tứ với Mặc Khiêm Nhân mà bây giờ đã tay trong tay với người đàn ông khác, thế nhưng khi nhìn thấy người đang nắm tay Mộc Như Lam là ai, hắn nhất thời sửng sốt, sao, sao thằng nhóc này lại ở đây?
Ánh mắt Đoạn Ngọc dừng trên hai bàn tay nắm chặt, sau đó dừng trên cậu thiếu niên xinh trai, miệng y ngậm cười, nhưng ánh mắt lại nguy hiểm chết người.
Mộc Như Lam không hiểu lắm thái độ của bọn họ, cô còn chưa lên tiếng thì Lưu Bùi Dương đã bực bội nói, “Nhìn cái gì? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à?”
Được lắm, Lưu Bùi Dương đã quên người đàn ông mặc vest trắng này là ai, và cũng quên luôn hai người đứng sau y rồi.
Đoạn Ngọc cười thật thâm thúy, trong mắt dần ngưng tụ sương lạnh. Mộ Thanh Phong và Mộ Dương Khúc ăn ý lùi ra sau, nghĩ bụng thằng nhóc này muốn chết đây mà.
“Lợi dụng xong là vứt đi à?” Đoạn Ngọc nhìn Lưu Bùi Dương.
Đang định giục Mộc Như Lam mau mau dẫn hắn đi soi gương ăn cơm, Lưu Bùi Dương nhíu mày, cẩn thận quan sát Đoạn Ngọc, trong đầu xẹt qua một tia sáng, kí ức đột nhiên ùa về, Lưu Bùi Dương trợn mắt nhìn Đoạn Ngọc, nghiến răng nghiến lợi, “Là anh?!”
“Là tôi.” Vẻ nguy hiểm trong mắt Đoạn Ngọc vơi đi một chút, ngay sau đó Lưu Bùi Dương phẫn nộ lao tới túm áo hắn, nghiến răng nghiến lợi hét to.
“Mẹ kiếp! Khốn nạn! Tôi bảo anh gọi con vịt* cho tôi, vậy mà anh lại gọi một kẻ biến thái! Làm suốt một ngày một đêm, rốt cuộc hắn đã uống bao nhiêu vỉ viagra?! Đấy còn chưa tính, chẳng phải tôi chỉ chê kỹ thuật của hắn không tốt nên không trả tiền thôi sao? Thế mà hắn lại nhẫn tâm muốn tôi chết đói! Hắn chơi trò cầm tù vô nhân đạo! Lại còn cướp đi thẻ ngân hàng và hộ chiếu của tôi! Anh tốt nhất nên tìm con vịt chết bầm đó cho tôi, bằng không tôi tìm anh tính sổ! Có nghe không hả?” Lưu Bùi Dương càng hét càng tức, cảm thấy hoa cúc đau muốn chết, hai má hắn đỏ lên, đôi mắt phun ra lửa. Lớn đến từng này, chưa một ai dám động vào hoa cúc của hắn, vậy mà con vịt kia thiếu chút nữa làm tê liệt luôn!
Đoạn Ngọc mặt không biểu cảm.
Mộc Như Lam không hiểu chuyện gì.
“Phì…” Mộ Thanh Phong rốt cuộc nhịn không nổi phải cười thành tiếng. Hóa ra thằng nhóc này coi Ngọc thiếu thành con vịt? Thậm chí còn không biết Ngọc thiếu chính là con vịt kia? Phì… Buồn cười chết mất, ha ha ha… Mẹ ơi… Đau bụng quá phụt ha ha ha…
“Cười cái gì mà cười?” Lưu Bùi Dương trợn mắt, mẹ nó, lại là cái tên cà chớn này!
Mộc Thanh Phong che miệng kìm nén, trong mắt tràn đầy ý cười, quay đầu lại thấy Mộc Như Lam đang nghi hoặc nhìn bọn họ, cặp mắt trong veo hơi hoang mang, một hồi lâu sau mới dần có điểm tụ, có vẻ đã bị bọn họ làm cho bối rối, trông cô có chút ngây ngô, có chút đáng yêu, làm hắn đột nhiên cảm thấy chẳng có gì đáng cười…
“Bùi Dương?” Mộc Như Lam nhẹ nhàng hạ mắt, gọi Lưu Bùi Dương.
Lưu Bùi Dương nghe thấy tiếng của cô thì mới giật mình bừng tỉnh, hắn tức tối buông Đoạn Ngọc ra, trở lại bên cạnh Mộc Như Lam, trừng mắt nhìn y, “Tìm con vịt đó cho tôi! Tôi muốn làm hắn thành vịt nướng Bắc Kinh! Tìm được nhớ cho tôi biết, đồ của tôi mà thiếu mất món nào, anh nhất định sẽ phải chết!”
====
Con vịt là từ lóng chỉ trai bao ấy mà, lần trước ta đã chú thích rồi nhưng vẫn nhắc lại phòng khi các nàng quên.