Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 286: Chương V83.2



Tuy nhiều người đã tranh thủ thời gian nghỉ để ra ngoài mua đồ ăn nhưng trong hội trường vẫn còn rất đông, vì sắp đến phần tranh cử những chức vị quan trọng khác của hội học sinh rồi.

Sau hậu trường, các thiết bị âm thanh hình ảnh đã tắt hết, còn lại chẳng được mấy người, và hai trong số đang đứng trong phòng hóa trang.

“Chát!” Một tiếng tát tay hốt nhiên vang lên, chỉ nghe thôi đã biết nó mạnh đến cỡ nào.

Ánh mắt Thư Mẫn sắc lẻm như những lưỡi băng, nữ vương lãnh diễm bất khả xâm phạm rút tay lại, “Nếu còn ăn nói hàm hồ thì bất chấp sau lưng cô là ai, tôi cũng sẽ xé toạc cái miệng cô ra!”

Phỉ Phi ôm mặt, không thể tin nổi Thư Mẫn dám tát mình. Thế nhưng chỉ vài giây sau, cô ta lại thả tay xuống, miệng nhếch lên, “Bị tôi nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận chứ gì?”

Quả nhiên cô ta không nhìn nhầm, lúc nãy trên sân khấu Thư Mẫn đứng cạnh cô ta, nếu không tình cờ bắt gặp ánh mắt đó thì cô ta cũng không thể nào ngờ được, phó hội trưởng Thư Mẫn mà người ta đồn là luôn đối đầu với Mộc Như Lam, lại yêu Mộc Như Lam.

“Chát!” Lại thêm một cái tát nữa.

Bên má của Phỉ Phi bị đánh đến nỗi hơi biến dạng.

“Cô cứ nói nữa đi, sau đó sẽ không chỉ là mấy cái tát đơn giản đâu, tôi sẽ xé miệng cô thật đấy.” Thư Mẫn rút tay về, thần sắc cao ngạo như chỉ đang nhìn một tên dân đen.

Phỉ Phi trừng Thư Mẫn đầy căm thù, thấy Thư Mẫn hơi hếch cằm khinh thường nhìn lại, cô ta nhất thời tức mà không xả được, lúc này thì cóc cần giữ hình tượng cái khỉ gì nữa, Phỉ Phi rít qua kẽ răng, “Có giỏi thì chờ đó, hai cái tát hôm nay sớm muộn gì tao cũng sẽ trả lại cho mày!”

Nói đoạn bỏ ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại, ngay khoảnh khắc đó, lớp băng cao ngạo trấn định trên mặt Thư Mẫn lập tức tan thành nước, cô hai tay run run, vẻ mặt luống cuống, bị phát hiện mất rồi… Phải làm sao đây… Không, chỉ cần cô không thừa nhận thì Phỉ Phi có nói gì người ta cũng không tin, chỉ cần cô không thừa nhận thì sẽ không ai biết, không ai biết Thư Mẫn yêu Mộc Như Lam… Không ai biết hết…

Thư Mẫn từ từ ngồi khuỵu xuống, vòng tay ôm lấy hai đầu gối.

Không ai biết hết… Thật ra cô cũng muốn thừa nhận lắm chứ, được thổ lộ tình cảm của mình là một chuyện hạnh phúc biết mấy, cho dù nó sẽ khiến cô nhận lấy vô vàn khinh bỉ kì thị…

Cô phải giữ im lặng, cô sẽ tiếp tục giữ im lặng. Không ai biết hết.

++++

Cuộc tranh cử chức hội trưởng vừa xong thì trận bóng bên Mộ Hoa cũng kết thúc, dưới tay các cao thủ, nhóm nam sinh Mộ Hoa đã không ít lần té ngã, tuy cuối cùng không thắng nhưng vẫn được đội học viện Quân Chính công nhận.

Mộc Như Lam được một phen cao hứng.

Trận bóng kết thúc được một lúc thì đến giờ cơm trưa, bình thường đây là lúc Mộc Như Lam có hẹn với Tô Trừng Tương nhưng vì hôm nay Tô Trừng Tương ra sân bay tiễn Lục Tử Mạnh nên Mộc Như Lam rảnh rỗi đành nhận lời cùng đi ăn trưa với các thiếu niên.

Mọi khi nhà ăn tầng hai chỉ có bọn họ sử dụng nhưng hôm nay hơi đặc biệt, nhóm kiện tướng bóng đá học viện Quân Chính ở lại ăn trưa rồi mới đi, và cả những nữ sinh hồi trước cùng lớp với Tô Bắc Thiệu nữa, bọn họ tới xem đá bóng rồi không chịu về nên cũng tiện thể dùng cơm tại đây luôn.

Cũng may là nhà ăn khá rộng, bằng không còn lâu mới đủ sức chứa nhiều người thế này.

Nhà ăn không có gian riêng nên tất cả đều ngồi chung trong một không gian, bình thường vắng vẻ thoải mái quen rồi thành ra bây giờ ai cũng thấy chật chội ồn ào.

Mộc Như Lam cùng Thời Ngũ, Thời Nhất, Liễu Phong Phong và lớp trưởng ba lớp ngồi chúng một bàn, vừa ngồi xuống đã liên tục được học sinh Quân Chính tới bắt chuyện, gần như trở thành trung tâm sự chú ý, ai ai cũng ngồi vây quanh họ làm không ít nữ sinh nhìn mà ghen tị.

Cách đó không xa, có người tức tối đập mạnh ly nước xuống bàn đoạn hung hăng trừng cô gái thiên sứ đang được quan tâm hết mực kia, hai tròng mắt trợn trắng thiếu điều lồi ra ngoài.

Từ khi nghe tin Mộc Như Lam đến Mộ Hoa, Tang Hạm Nhi đã luôn muốn tới chỗ cô gây sự. Cô ta cảm thấy Mộc Như Lam cứ như là sinh ra để làm cô ta khó chịu vậy, hễ nghe tên Mộc Như Lam là cô ta lại thấy bực cả mình. Ngặt nỗi Tang Tranh không cho, đã thế còn kể người Tang gia biết chuyện xảy ra giữa Tang Hạm Nhi và Mộc Như Lam nữa, báo hại cô ta bị mỗi người sạc một trận, thậm chí bố mẹ còn thuê người trông coi không cho cô ta chạy tới chỗ Mộc Như Lam, cũng không cho cô ta đi tìm Tô Bắc Thiệu nốt, vì thế hai tháng này cô ta mới không xuất hiện trước mặt Mộc Như Lam.

Mãi mới có cơ hội, Mộc Như Lam đang ở ngay đây, bộ não khuyết tật của Tang Hạm Nhi hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả, chỉ biết mình phải đi gây sự với Mộc Như Lam mới được.

“Có hôn phu rồi mà vẫn cứ đi rù quến đàn ông lạ, đúng là thứ trơ trẽn.” Giọng Tang Hạm Nhi cao vút, ai nghe cũng dễ dàng nhận ra là cô ta cố ý kiếm chuyện bắt lỗi.

Cả nhà ăn tức khắc lặng đi.

Mộc Như Lam nhíu mày nhìn về phía Tang Hạm Nhi, mấy đứa đần đáng sợ thật, không ngờ còn sống đến tận bây giờ cơ đấy. Mộc Như Lam cứ nghĩ Tang Hạm Nhi đã chết từ vụ bắt cóc lần trước rồi.

“Cô kia, cô đừng nói lung tung.” Đội trưởng đội bóng học viện Quân Chính cau mày, bọn họ ai ai cũng rất cường tráng, chỉ cần lại gần một chút là có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ bắp, thuộc dạng mãnh nam đẹp trai.

“Tôi nói lung tung hồi nào?” Tang Hạm Nhi khoanh tay cười lạnh, “Ngồi giữa một đống đàn ông mà mặt chẳng hề đỏ, người gì trơ trẽn quá thể, rõ ràng đã có hôn phu mà vẫn không chịu tém tém lại tí, có khi cô ta đang âm mưu cái gì dơ bẩn ấy chứ!”

“Im đi đồ đần!” Tô Bắc Thiệu nhịn không nổi quăng ly nước về phía cô ta, ly không đập trúng người nhưng nước trong đó thì hắt Tang Hạm Nhi ướt sũng. Kỳ thật Tô Bắc Thiệu cũng không hiểu nổi, sao cái thể loại đần độn này có thể sống tới tận ngày hôm nay?

Tang Hạm Nhi uất ức nhìn Tô Bắc Thiệu, “Thấy chưa, ngay cả cậu cũng bị nó rù quến mất rồi! Thứ trơ trẽn!”

Trán Tô Bắc Thiệu nổi gân xanh, hắn chưa bao giờ thích Tang Hạm Nhi, “bị rù quến mất” là cái quái gì?! Hắn có muốn người ta cũng không thèm thì có!

Hoắc Dạ Chu uống một ngụm nước, sau đó thản nhiên lên tiếng, “Ở đây không hoan nghênh người bị bệnh thần kinh, ai rảnh đưa cô ta ra ngoài đi.”

Nghe hắn nói vậy những nam sinh đứng gần Tang Hạm Nhi lập tức kéo tay cô ta lôi ra ngoài, chịu hết nổi cái con nhỏ này rồi, cô ta chỉ sống trong thế giới của mình! Cho dù người ta có nặng đến đâu thì cô ta vẫn làm như nghe không hiểu hoặc không thèm quan tâm, đúng y như câu “ngu quá không ai thèm chấp”, thật không biết đối xử với cô ta ra làm sao luôn! Nói không được, thôi thì cứ động thủ cho nhanh!

“Thả ra, sao các người dám làm thế?! Thật quá quắt! Đáng lý phải lôi Mộc Như Lam ra ngoài chứ không phải tôi!” Tang Hạm Nhi bị lôi ra khỏi nhà ăn rồi sập cửa vào mặt, cô ta không cam lòng đứng ngoài hét to.

Mộc Như Lam hơi trợn mắt, lần đầu tiên cô gặp một cô gái khiến người ta bó tay như vậy đấy. Cô còn chẳng muốn chế cô ta thành rối nữa là, ai lại đi bắt một con gián núc ních hôi hám về làm tiêu bản để ngắm cơ chứ? Kinh chết đi được. Cái loại sinh vật đần độn này thật đáng sợ…

Tang Hạm Nhi đứng ngoài hét cả buổi mà bên trong không mảy may có ý định mở cửa, quê quá, cô ta giậm chân, vừa bĩu môi vừa bực dọc xuống lầu, cô ta muốn đi tìm Lương Khâm Luân, muốn nói cho anh ta biết Mộc Như Lam là một đứa trơ trẽn! Ấy vậy mà khi đi ngang qua dãy phòng nghỉ, cô ta bỗng dừng bước, nhìn về phía gian phòng của Mộc Như Lam.

Trước nay ba gian phòng nghỉ luôn bị ba lớp trưởng chiếm, mọi người đều biết gian nào là của ai, lúc nãy ở nhà ăn, Tang Hạm Nhi nghe một nữ sinh nói Mộc Như Lam cướp phòng nghỉ của Hoắc Dạ Chu…

Tang Hạm Nhi nhìn gian phòng ở giữa, thử kiểm tra cánh cửa một chút, không ngờ nó không đóng!

Tang Hạm Nhi cười lạnh, xem cô ta dạy cho con nhỏ trơ trẽn kia một bài học!

Tang Hạm Nhi bước vào rồi khép cửa lại, cô ta muốn làm chuyện xấu thì không thể để người khác thấy được.

Phòng rất sạch, trong không khí đượm một mùi hương thơm ngát, rèm cửa màu vàng nhạt che đi nắng trời, để lại trong phòng một mảnh râm mát rất hợp cho giấc ngủ trưa.

Xung quanh thật tĩnh lặng.

Tang Hạm Nhi nhìn quanh không thấy gì hay ho nên bèn hướng sự chú ý sang tủ quần áo, muốn nhìn xem bên trong có gì, thế nhưng khi vừa mới tới gần, cô ta liền nghe thấy một mùi quái dị…

Tang Hạm Nhi nhíu mày, Mộc Như Lam giấu cái gì ở trong mà mùi kinh thế?

Cô ta nhẹ nhàng mở tủ, cái mùi quái dị ấy đập vào mặt nồng nặc, thối đến mức Tang Hạm Nhi phải bịt mũi, đến khi nhìn kĩ rồi, cô ta mới sợ xanh cả mặt.

Trong tủ quần áo không có quần áo mà lại treo toàn tay, chân, và những cục thịt bị chặt thành từng khúc, chúng được móc vào các lưỡi câu, nom hệt như một cửa hàng thịt heo…

“Á—” Tang Hạm Nhi hãi hùng la thất thanh, ngay sau đó, một bàn tay bất thình lình thò ra từ dưới gầm giường, tóm lấy chân cô ta…

++++

Mộc Như Lam ăn trưa xong thì chào mọi người ra về, buổi chiều không có tiết nên cô không cần ở lại Mộ Hoa, còn các thiếu niên thì vẫn đến dải đất hải âu luyện tập.

Mộc Như Lam xuống lầu định vào phòng lấy đồ, cô cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa nhưng lại phát hiện cửa không khóa.

Mộc Như Lam dừng tay, mắt hơi nheo lại, cô thận trọng vặn tay nắm, cánh cửa “cạch” một tiếng rồi từ từ hé ra một khe hở, mùi máu tanh ngọt theo đó xộc ra…