Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 293: Chương V88



Đèn cấp cứu lòe đỏ giữa bầu không khí ảm đạm, Mộc Như Lam ngồi cúi đầu trên dãy ghế nhựa ngoài phòng, mái tóc đen che khuất gương mặt cô làm người ta không tài nào nhìn thấy được biểu cảm.

Đoạn Nghiêu ngồi cạnh đó, hờ hững đưa mắt nhìn Lễ Thân, “Đi tra xem là kẻ nào.”

Lễ Thân gật đầu, liếc Mộc Như Lam một cái rồi xoay người rời đi.

Chuyện lần này chỉ cần suy nghĩ kĩ một chút là có manh mối, chiếc xe đó lúc sắp tông Mộc Như Lam đã đột nhiên phanh lại, đến khi Thư Mẫn đã đẩy Mộc Như Lam ra thì nó mới rồ máy lao tới, tất cả xảy ra quá nhanh, nếu không đủ nhanh nhạy thì người nhìn rất dễ bỏ qua điểm quan trọng này.

Ngay từ đầu, mục đích của đối phương đã là Thư Mẫn.

Bọn họ lợi dụng Mộc Như Lam, ý đồ sát hại Thư Mẫn, hơn nữa còn thành công.

Thật không thể tha thứ.

Nhưng đồng thời họ cũng không hiểu nổi tại sao kế hoạch của đối phương lại thành công? Tại sao Thư Mẫn lại liều mình đẩy Mộc Như Lam ra để rồi rơi vào bẫy của chúng? Giả sử là một chàng trai và một cô gái thì còn có thể coi là anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cả hai đều là nữ… Phụ nữ đối xử với nhau nhiều khi vô cùng gay gắt và cay nghiệt, huống chi Thư Mẫn còn có tiếng là bất hòa với Mộc Như Lam.

Đoạn Nghiêu nheo mắt suy tư, sau đó ngả lưng dựa vào tường.

Trời tối dần mà đèn cấp cứu vẫn không ngừng sáng, trong hoàn cảnh u ám, trông nó như có thể phụt tắt bất kì lúc nào.

Thái Sử Nương Tử mang đồ ăn đến cho Mộc Như Lam và Đoạn Nghiêu, ngoài ra còn mang đến hai cậu thiếu niên.

“Chị!” Mộc Như Sâm chống nạng, ôm cánh tay vẫn còn bó bột đi nhanh tới, đầu nạng đánh lên mặt đất những tiếng lộc cộc vội vàng.

Mộc Như Lâm lặng lẽ đi theo sau, khồng hề có xu hướng bị chậm lại.

Mộc Như Lam ngẩng đầu nhìn họ, “Như Sâm, Như Lâm, cho chị xin lỗi, không đến thăm hai em trước được.”

Vốn Mộc Như Sâm định làm dỗi nhưng khi thấy ánh mắt mệt mỏi đầy lo lắng của Mộc Như Lam, cậu chỉ còn biết đau lòng mà thôi, “Không sao không sao, em cũng không phải con nít nữa, tối nay chị tới thăm em cũng được!”

Nhìn Mộc Như Sâm hớn ha hớn hở, Mộc Như Lâm đang dợm mở miệng nói chuyện thì bỗng nghe thấy một tiếng cười khẽ, cậu theo phản xạ nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy Đoạn Nghiêu đang ngồi khuất sau bóng dáng Mộc Như Lam, hắn nửa cười nửa không, mí mắt hờ hững nâng lên để lộ thần thái u ám.

Mộc Như Lâm tái mặt, cặp mắt kính hầu như không che giấu nổi vẻ kinh hoảng khi nhìn thấy ác ma.

Mộc Như Sâm bây giờ chỉ biết có Mộc Như Lam, hoàn toàn không nhìn thấy ai khác ngoài cô, Mộc Như Lâm nhìn đôi mắt Đoạn Nghiêu ngày càng trở nên nguy hiểm mà tim đập như trống.

Cậu không biết Đoạn Nghiêu đã nắm được điểm yếu gì của Mộc Như Sâm. Mộc Như Sâm không kể, cậu cũng chẳng tài nào đoán được. Nếu Đoạn Nghiêu đe dọa cậu ta như cách hắn đe dọa cậu thì chắc chắn là không ăn thua, vì Mộc Như Sâm là kiểu người dễ chó cùng rứt giậu. Mộc Như Lâm không thể tưởng tượng ra thứ gì có thể khiến Mộc Như Sâm phải im như thóc.

Dù thế nào đi nữa, hiện tại họ đang phải đối mặt với một kẻ thù mạnh hơn mình rất nhiều.

Mộc Như Lâm kéo tay áo Mộc Như Sâm, Mộc Như Sâm lúc này đang bận cười tươi rói để Mộc Như Lam được vui, cậu bực bội hất tay em trai ra, tiếp tục nói chuyện với cô.

Sắc mặt Mộc Như Lâm không tốt chút nào, cậu lại kéo, Mộc Như Sâm lại hất ra, vài lần như thế mới bực mình quay lại quát, “Cái gì?!” Phiền chết đi được!

“Đoạn Nghiêu đang ở đây.” Mộc Như Lâm cũng không có thời gian giận Mộc Như Sâm coi thường ý tốt của mình, cậu ghé miệng nói thầm, tầm mắt đảo qua Mộc Như Lam, cô đang dồn sự chú ý vào phòng cấp cứu. Mộc Như Lâm vừa thấy may, lại vừa hơi chạnh lòng.

Từ lâu cậu đã biết, sẽ có rất rất rất nhiều người xuất hiện trong cuộc sống của cô, làm cô quan tâm, làm cô phải lòng, làm cô nguyện hy sinh thứ gì đó vì họ. Mà tất cả những điều này, đều không có phần cho cậu.

Mộc Như Sâm nhất thời không hiểu, “Đoạn Nghiêu gì, liên quan gì—” Chợt cậu im bặt đi, sắc mặt trắng bệch, tầm mắt xuyên qua Mộc Như Lam đến chỗ thiếu niên mị hoặc mà nguy hiểm đang ngồi.

Hai anh em song sinh sắc mặt xấu đi, miệng im thin thít.

Mộc Như Lam thấy lạ nên quay sang nhìn Đoạn Nghiêu, hắn chỉ đáp lại bằng nụ cười mê hồn như mọi khi, hầu như không moi được thông tin gì.

“Sao vậy?” Mộc Như Lam đặt tay lên gò má tái nhợt của Mộc Như Sâm.

Tiếp xúc ấm áp làm Mộc Như Sâm mê luyến muốn cọ cọ như một chú cún được chủ nhân vuốt ve, thế nhưng ánh mắt của Đoạn Nghiêu đang găm vào cậu, gợi cho cậu nhớ lại cái ngày trời đầy sương khi ấy, cậu tông chết bố của mình rồi chôn xác ông ta giữa đồng hoang, thậm chí còn ma xui quỷ khiến thu dọn hiện trường một cách không thể bình tĩnh hơn… Chính cậu tự ngẫm lại cũng đã thấy kinh khủng rồi, nếu để chị ấy biết…

Mặt Mộc Như Sâm trắng bệch, vội vàng kéo Mộc Như Lam tay, “Em… Em…”

“Chân lại đau à?” Mộc Như Lâm lên tiếng.

Mộc Như Sâm tức khắc gật đầu, “Ừ đúng rồi đúng rồi, chân em đau!”

“Vậy em đi nghỉ đi, tối nay chị đến thăm em nhé?” Mộc Như Lam không níu kéo, hai anh em như trút được gánh nặng, vội vàng chạy lấy người sau khi đồng loạt liếc về Đoạn Nghiêu.

Nhìn hai người đi xa dần, Mộc Như Lam quay lại hỏi Đoạn Nghiêu, “Cậu đã làm gì hai đứa nó vậy A Nghiêu?” Câu hỏi nghe nhẹ nhàng thật, nhưng ánh mắt lại cho thấy cô biết chắc Đoạn Nghiêu đã làm gì họ rồi.

Đoạn Nghiêu tựa lưng vào tường, miệng cười mà mắt không cười, “Sao cậu không hỏi là tụi nó đã làm gì?”

“Vậy tụi nó đã làm gì?” Mộc Như Lam rất biết lắng nghe.

Đoạn Nghiêu quay đầu đi không trả lời, tụi nó đã làm gì? Đoạn Nghiêu sẽ nói cho Mộc Như Lam biết bọn họ yêu cô, em trai ruột yêu chị gái ruột sao? Nếu Mộc Như Lam biết đến sự tồn tại của mối tình méo mó và bệnh hoạn này, hắn dám cá cô sẽ không ghét hai đứa em, thay vào đó sẽ cho rằng có vấn đề gì ở mình nên mới làm cả hai đứa em lầm đường lạc lối, rồi cô sẽ áy náy, khổ tâm, thậm chí là ôm trong lòng một khúc mắc không thể nào giải đáp.

Mộc Như Lam nhìn Đoạn Nghiêu, Đoạn Nghiêu vẫn nhất quyết không nói.

Thái Sử Nương Tử đứng làm nền nãy giờ thấy vậy vội cầm bịch đồ ăn đưa cho hai người, “Cơm sắp nguội rồi, các cậu ăn một chút đi.”

++++

Thời gian chậm chạp trôi, lúc Lễ Thân về đèn cấp cứu vẫn còn sáng.

“Tra ra chưa?” Giọng Đoạn Nghiêu như sắp ngủ đến nơi, người mềm oặt giữa hái chiếc ghế.

Mộc Như Lam nhìn Lễ Thân chằm chằm.

Lễ Thân nhìn Mộc Như Lam một cái, áy náy sờ sờ mũi rồi cúi xuống nói thầm vào tai Đoạn Nghiêu, không cho Mộc Như Lam nghe được gì.

Mộc Như Lam lại nhìn sang Đoạn Nghiêu.

Đoạn Nghiêu đứng dậy duỗi người, “Không chết là được rồi… Tôi về ngủ đây.”

Đoạn Nghiêu bỏ đi, Lễ Thân nhìn Mộc Như Lam và Thái Sử Nương Tử, sau đó vội chạy đuổi theo Đoạn Nghiêu, hắn nên chuồn đi thì hơn, mất công lát nữa Thái Sử Nương Tử giúp Mộc Như Lam cạy miệng hắn, hắn mà trụ không được thì Đoạn Nghiêu sẽ lột da hắn mất!

Đoạn Nghiêu sẽ không cho Mộc Như Lam biết ban giám hiệu đã cho hủy toàn bộ băng ghi hình xe tông người ngay trước cổng học viện với cái cớ là camera hỏng từ trước rồi. Rõ ràng là họ đang bao che cho kẻ đứng sau vụ việc lần này, mà kẻ đó là ai? Lễ Thân tiếp tục tìm hiểu sâu hơn, mọi con đường đều dẫn đến Phỉ Phi.

Quả nhiên chẳng phải thứ tốt lành gì, dám vấy bẩn học viện Lưu Tư Lan mà Mộc Như Lam yêu nhất, thực sự không thể tha thứ.

Mà đám người bao che cho Phỉ Phi lại càng nặng tội hơn nữa. Chúng làm trắng trợn như thế, tưởng đây là nơi thiên sứ trưởng thành thì cô sẽ không bao giờ rời đi à?

Nếu đã dám nghĩ vậy thì liệu mà trả giá thật đắt đi, thiên sứ lương thiện, nhưng ác ma thì tàn nhẫn vô tình.

++++

Nước Mỹ.

Mặc Khiêm Nhân đưa văn thư mình vừa gõ xong cho Joey để hắn đem đến chỗ FBI. Tờ đơn xin nghiên cứu vẫn còn nằm chỏng chơ trên bàn làm việc, họ kiên quyết yêu cầu Mặc Khiêm Nhân để tên lạ mặt này gặp Hans, nhưng Mặc Khiêm Nhân chưa bao giờ là người bọn họ có thể ra lệnh hay bắt phải phục tùng.

Joey đau đầu ôm văn thư, “Amon, chẳng phải anh không làm chuyện vô ích phí thời gian sao?” Mặc Khiêm Nhân gửi thư bác bỏ thế này thì người FBI đã duyệt sẽ bị cấm không được nghiên cứu Hans nữa.

“Nói thừa.” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên đáp.

Joey bấy giờ mới hiểu ra, ừ nhỉ, viện trưởng Amon không bao giờ làm chuyện vô ích, vậy nên chắc chắn văn thư này có tác dụng gì đó.

Nhưng Joey cũng hơi ngạc nhiên, sao Amon không cho người nọ gặp Hans?

Mặc Khiêm Nhân làm sao mà để người khác tùy ý gặp Hans được, Hans nguy hiểm hơn Ive rất nhiều, gã là một chuyên gia tâm lý kì cựu bị biến thái đồng hóa, thứ gã am hiểu nhất và thích làm nhất chính là đồng hóa những nhà tâm lý học khác, ai năng lực càng cao là gã càng hứng thú. Gã đã nhắm Mặc Khiêm Nhân nhiều năm rồi, từ cái ngày Mặc Khiêm Nhân tóm được gã.

Mặc Khiêm Nhân rời văn phòng đi xuống cầu thang, giám ngục mở từng cánh cửa cho hắn, tiếng sắt thép nghe sắc lẻm như cứa vào tai.

Tại tầng hai nhà giam dưới lòng đất, các buồng giam bị cách ly khỏi nhau như những căn phòng độc lập, cánh cửa sắt màu đen được gia cố hai lớp kính chống đạn, bên trong là ba mặt tường cẩm thạch chắc chắn, chỉ có một cái giường nhỏ, một cái bàn, một cái ghế.

Giống nhau bốn bề thọ địch, bọn chúng không thể trốn đi đâu được, bọn chúng sẽ là chuột bạch thí nghiệm cho bác sĩ tâm lý mổ xẻ đến chết. Người thường gặp tình huống này thì mất trí như chơi, thậm chí còn không nhớ nổi mình đã phạm tội gì.

Chỉ có điều, bọn chúng là biến thái, tâm lý bọn chúng đã méo mó từ lâu, người như coi là kinh khủng nhưng đối với chúng lại là chuyện đáng rót rượu ăn mừng. Không có chút sợ hãi, hoảng loạn, hay tuyệt vọng nào ở bọn chúng. Tiếng bước chân thong thả mà dứt khoát vang lên, Mặc Khiêm Nhân đứng trước cửa phòng giam, nhìn kẻ ở bên kia hai lớp kính chống đạn.

Đập vào mắt đầu tiên là mái tóc đen mướt dài ngang hông cùng chiếc cầm v-line thon gọn, gã là con lai, có cả nét đẹp tinh tế của người phương đông và ngũ quan sâu sắc góc cạnh của người phương tây, đôi mắt gã mang màu lục thâm thúy, cặp môi mỏng đỏ tươi tựa cánh hoa hồng.

Gã chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, như hoa hồng đương thời hoàng kim, kiều diễm ướt át, hương thơm nồng nàn. Gã lẳng lặng ngồi đọc sách, giống hệt một họa sĩ tao nhã thoát tục.

Mỗi phạm nhân trong bệnh viện Coen đều sở hữu diện mạo mê hoặc và khí chất hút hồn lừa người ta sa vào cạm bẫy, như hoa ăn thịt dùng hương thơm hấp dẫn con mồi vậy, kẻ bị sắc đẹp dụ dỗ, sớm muộn gì cũng trở thành bữa ăn của chúng.

Để ý thấy người đứng trước cửa buồng giam, gã bỏ sách xuống, chống tay nghiêng đầu nhìn Mặc Khiêm Nhân, vài sợi tóc đen dán trên gương mặt gã, phong tình say lòng người.

“Hiếm hoi lắm mới có dịp cậu đến thăm tôi đấy, viện trưởng Amon đáng mến.” Trượt ra khỏi cặp môi kia là một giọng nói trầm ấm êm tai trái ngược hẳn với cái tên nam tính của gã. Nghe đâu bố gã thấy gã nhìn ẻo lả quá nên mới đặt cho gã một cái tên thật đàn ông* để sau này lớn lên xứng với nó, có điều xem ra điều ước của ông đã hiệu nghiệm đến mức hơi bị đáng sợ rồi.

*Đàn ông nam tính (hán tử) và tên tiếng Trung của Hans (Hán Tư) đọc khá giống nhau, ở đây tác giả có chơi chữ nha.

Mặc Khiêm Nhân lạnh mặt nhìn tên đàn ông trong buồng giam, “Nếu anh chịu trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ miễn cưỡng bằng lòng gặp đến anh.”

Hans cười cười, “Nhìn Amon ‘muốn mà không được’ thế này thật thú vị làm sao. Đúng thế, tôi biết cậu muốn đấy nhưng tôi không nói đâu, có tức không? Có muốn cầm dao xé xác tôi ra không? Hey, không cần phải chần chừ đâu, chẳng phải cậu đã từng nhấm nháp cái cảm giác tuyệt vời đầy sức mạnh khi giết chết kẻ chọc tức cậu rồi sao?”

Mặc Khiêm Nhân nhìn hắn, thần sắc hờ hững đến nỗi ai nhìn cũng phải bực mình, như thể hắn coi rẻ tất cả mọi thứ vậy.

Mười lăm năm trước, người đã bắt được và bỏ tù tên biến thái sát hại ông Mặc chính là viện trưởng bệnh viện tâm thần Coen khi ấy, là Hans.

Không biết lúc đó Hans đã bị biến thái đồng hóa hay chưa, nhưng Mặc Khiêm Nhân chắc chắn Hans đã biết được gì đó từ tên biến thái ăn thịt người kia, ngặt nỗi gã nhất quyết không chịu nói cho hắn. Lúc làm luận văn, Mặc Khiêm Nhân đã đệ đơn xin được vào Coen đối thoại nghiên cứu tên biến thái giết ông Mặc nhưng bị từ chối, lý do là tên đó đã chết bệnh từ mấy năm trước rồi.

Tên biến thái ăn thịt người là manh mối quan trọng nhất, gã chết rồi thì manh mối chỉ còn mỗi Hans, trớ trêu thay đã bao nhiêu năm trôi qua mà Hans vẫn không chịu hé cho Mặc Khiêm Nhân lời nào, chỉ luôn miệng muốn biến Mặc Khiêm Nhân thành một kẻ biến thái.

Có thể nói Mặc Khiêm Nhân ở lại bệnh viện Coen là vì Hans, Hans là con mồi của hắn, trong bức thư từ chối đã tỏ rõ quan điểm: họ để người khác nghiên cứu Hans thì có khả năng sẽ làm hỏng đáp án hắn muốn lấy được từ gã, không còn lý do lại ở lại Coen, viện trưởng Amon hắn đây sẽ từ chức.

Đây không phải đe dọa, mà là trần thuật sự thật.

FBI không ngốc, Amon luôn nói được làm được.

“Bị từ chối rồi! Tức chết được!” Trong khu chung cư sơn màu đồng cổ, chàng trai cúp điện thoại tức giận đá chân, chiếc áo len họa tiết tartan vắt trên vai tung lên theo động tác của hắn.

“Bị từ chối?” Phun hạt anh đào vào thùng rác đoạn gác tay lên ghế sô pha, một người đàn ông khác vuốt vuốt mái tóc vàng, “Sao lại bị từ chối được? Bên kia đã xác nhận sẽ cho cậu nghiên cứu rồi mà?”

“Tôi không biết! Tức chết được!”

“Cho người điều tra xem nguyên nhân là gì.”

“Nhanh đi! Tức chết được!”

“Rồi rồi, biết cậu tức rồi.”

“Tức chết được!”

“…”

++++

Trung Quốc. Thành phố K.

Tiếng nước tí tách đều đều vang lên giữa phòng bệnh tĩnh lặng, Thư Mẫn đeo ống thở, sắc mặt trắng như tờ giấy, trông cô yếu ớt lạ thường trong bộ đồ bệnh nhân, số ống dây cắm trên người cô nhiều đến rợn người.

Mộc Như Lam đứng ngoài nhìn vào qua ô cửa kính, trông điềm tĩnh tựa bình yên trước giông bão.

Điện thoại rung lên báo tin nhắn mới, Mộc Như Lam trầm mặc nhìn tên người gửi một lát rồi xóa, cô đút tay vào túi áo, từ từ rời khỏi bệnh viện.

Lễ Thân không biết phải chuyển hành lý của Mộc Như Lam đến đâu nên đã dặn cô gọi cho hắn trước khi rời bệnh viện, có điều bây giờ Mộc Như Lam có nơi khác cần đi, tỉ như… Hắc ốc.

Khu biệt thự Thanh Hòa.

Kha Uyển Tình giật cánh cổng sắt rầm rầm như một mụ điên, bà ta giận dữ quát bác Bao ngồi trong phòng an ninh, “Mở cửa ra! Con gái tôi đang ở bên trong! Ông dựa vào cái gì mà hông cho tôi vào! Mở cửa ra!”

Cả ngày hôm nay Kha Uyển Tình ngồi nhà chờ Mộc Như Lam về, đến tận đêm mà vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, bà ta liền phát hoảng, Mộc Như Lam là chỗ dựa và là niềm hy vọng duy nhất của bà ta, bà ta luôn ngóng Mộc Như Lam về để mình được vùng dậy một lần nữa, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Mộc Như Lam sẽ không về!

Kha Uyển Tình sốt ruột điên liên được, cuối cùng bất chấp cái nhà mà chạy ra ngoài, chạy tới Lâu Lan các làm loạn một hồi rồi sang khu biệt thự này, đây là nơi duy nhất mà bà ta nghĩ có thể tìm được Mộc Như Lam, nó yêu cái nhà âm u đen đủi đó lắm mà?!

“Tiểu thư không có ở trong!” Bác Bao bực bội gắt lại. Đồ điên! Nếu không nể tình bà ta là mẹ của tiểu thư thì ông đã cầm chổi quét bà ta ra khỏi đây từ lâu rồi!

“Ông cho tôi vào đi! Tôi vào trong nhà con gái tôi chờ nó!” Kha Uyển Tình biết bây giờ có về Mộc gia thì cũng không vào được, cơ mà không sao, bà ta vào ở trong hắc ốc, thể nào cũng gặp được Mộc Như Lam! Vả lại bà ta không tin thằng ác nhơn Đoạn Nghiêu có thể vươn tay tới tận đây!

Bác Bao đời nào cho? Mộc Như Lam rất quý căn biệt thự đó, bác Bao thúc đương nhiên cũng muốn giúp cô trong coi nó cẩn thận, chưa được Mộc Như Lam cho phép thì đừng hòng bước vào!

Kha Uyển Tình vẫn cứ nhặng xị cả lên, cuối cùng bác Bao phải gọi người tới lôi bà ta đi, vừa lôi ra đường thì chiếc taxi Mộc Như Lam đi ngang, Kha Uyển Tình kích động gọi to tên cô nhưng dường như cô không nghe thấy, cánh cổng sắt khu biệt thự mở rồi lại đóng, chắn mất tầm nhìn của Kha Uyển Tình, bà ta nghiến răng rít lên giận dữ, “Con ranh bất hiếu!”

++++

Mộc Như Lam dừng chân ngoái lại nhìn nhưng không thấy được Kha Uyển Tình, cô nghiêng đầu, sau đó tiếp tục đi về phía hắc ốc.

Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, chiếc liềm sáng giữa trời bị áng mây che mất, chồi non đầu ngọn nay đã lớn, lá rụng trên đất nay đã rữa, trong bầu không khí lặng ngắt rùng rợn, tiếng lá rã nát dưới chân vang lên, dinh dính, nhùn nhũn.

Cột đèn cô độc không soi nổi khoảng đất rậm rạp cây cối, ánh sáng của nó như bị nuốt chửng bởi bóng tối nơi này.

Mộc Như Lam bước lên sườn núi về phía căn nhà màu đen, cô nhìn chiếc xích đu cũ kĩ, đài phun nước cạn khô, lá rụng đầy mặt đất, cổng sắt đã được khóa lại đàng hoàng, nom không có gì bất thường.

Gió thổi cành lá xào xạc, lạnh lẽo đến rợn người.

Bỗng nhiên Mộc Như Lam chuyển hướng, chầm chậm bước vào rừng cây tối mịt…