Trên tầng cao nhất của bệnh viện Coen, Mặc Khiêm Nhân bày lên thảm mớ giấy in đầy những số và hình vẽ, hắn đi dọc theo rìa, đằng sau đôi mắt sắc lạnh là một bộ óc thiên tài đang mạnh mẽ vào guồng.
Mặc Khiêm Nhân không hứng thú với két Desno nhưng lại hứng thú với thử thách. Lớp mật mã mà Đế chế Bạch và Giáo hội giải năm năm vẫn chưa ra, hắn muốn biết rốt cuộc nó khó đến mức nào, tiện thể giết thời gian trong lúc nhàn rỗi.
Lát sau có tiếng điện thoại reo lên, Mặc Khiêm Nhân thấy người gọi là Mộc Như Lam thì dừng chân.
“Em phải tới Ý một thời gian, Khiêm Nhân đừng lo, em sẽ về sớm thôi.” Hiện tại chưa tới giờ bay, Mộc Như Lam ngồi gọi điện cạnh Morse. Hôn phu của Mộc Như Lam là Mặc Khiêm Nhân, nếu cô đột nhiên mất tích thì chẳng mấy chốc hắn sẽ tra được đầu sỏ chính là Giáo hội, đến lúc đó thù mới nợ cũ dồn lại… Thành ra Mộc Như Lam phải gọi cho Mặc Khiêm Nhân, mặc dù thái độ hợp tác của cô làm Morse không khỏi nghi ngờ.
“Ý? Em tới đó làm gì?” Mặc Khiêm Nhân nheo mắt nhìn mấy bản vẽ dưới đất. Ý, địa bàn của Giáo hội, quan trọng hơn hết đó là nơi đặt két Desno…
Mộc Như Lam cười nhẹ, “Có chuyện để chơi.”
“Lam Lam, đừng bướng.” Mặc Khiêm Nhân hơi nhăn mày, trong mắt cô, những chuyện mà hắn cho là vô cùng nguy hiểm đều biến thành trò chơi!
“Em lúc nào chẳng ngoan.” Nhìn này, cô đang ngoan ngoãn ngồi cạnh Morse, rất là hiểu chuyện nha.
Mặc Khiêm Nhân đay trán, cố dằn xuống thôi thúc muốn đi theo Mộc Như Lam. Cô có suy nghĩ và cái nhìn của riêng mình, hắn theo quá sát e là sẽ làm cô phản cảm. Hắn muốn cho cô bầu trời, chứ không phải nhà kính.
“Hứa với anh là em sẽ giữ mình an toàn, được chứ?”
“Khiêm Nhân cần à?” Mộc Như Lam ngạc nhiên, cô cứ tưởng Mặc Khiêm Nhân không phải người quan trọng hứa hẹn, hắn thuộc tuýp nói ít làm nhiều, thích dùng hành động để chứng minh hơn.
“Rất cần.” Hắn đáp lại không chút do dự.
Mộc Như Lam ngẩn ra, đoạn cười híp mắt, “Được, em hứa.”
Morse nghe vậy không khỏi cau mày, hứa? Chuyện này mà cũng hứa được sao? Đã vậy Mặc Khiêm Nhân còn tin nữa chứ? Bộ cả hai là con nít à? Chẳng lẽ yêu vào rồi đầu óc mụ mị đi?
Morse đâu biết Mộc Như Lam xưa nay nói được làm được, Mặc Khiêm Nhân cũng biết cô nhất định sẽ giữ lời nên mới bảo cô hứa. Chí ít vào thời khắc nguy hiểm, thay vì thuận theo cảm xúc sôi trào, Mộc Như Lam sẽ đảm bảo an toàn của mình trước rồi mới hành động.
Đã đến lúc cất cánh, Mộc Như Lam tắt điện thoại, sau đó thoải mái ngả lưng ra ghế, trông cứ như đang đi du lịch vậy.
Máy bay bay được một lúc thì Morse sực nhớ ra chính sự, hắn bỏ ngang giấc ngủ mà nhìn sang Mộc Như Lam, đôi mắt xám âm trầm tựa biển sâu.
“Chìa khóa đâu?”
Ngồi trong khoang hạng nhất toàn bộ đều là người của Giáo hội, nghe Morse hỏi vậy, bọn họ dồn mắt vào Mộc Như Lam, so với người của Đế chế Bạch, ánh mắt bọn họ khát máu hơn thấy rõ.
Nếu Mộc Như Lam nói thật rằng chìa khóa không có trên người cô thì có khi sẽ bị đánh mất.
Mộc Như Lam rầu rĩ, vốn cô muốn thấy biểu cảm của Morse khi hay tin, khổ nỗi cô vừa hứa với Mặc Khiêm Nhân là sẽ giữ mình an toàn rồi. Thực ra có nói họ cũng không đánh chết cô được, bởi họ còn cần cô về Bạch Đế lấy chìa khóa cho họ kia kìa.
Thế là…
“Nếu chìa khóa là một sợi dây chuyền thì… Trên người tôi chỉ có cái này thôi.” Mộc Như Lam tháo sợi dây chuyền đang đeo xuống.
Một sợi dây chuyền bạc cực kỳ bình thường lồng một chiếc huân chương.
Morse cầm huân chương lên nhìn kỹ… Là huân chương thủy quân lục chiến Mỹ… Thủy quân lục chiến? Caesar?
Quả nhiên cái két có liên quan đến Caesar? Caesar từng làm vệ sĩ tạm thời cho tiến sĩ Desno, một ngày hắn nổi điên sát hại ông ấy, đột ngột đến mức khó hiểu. Sau đó bác sĩ tâm lý cho biết, hắn là thái nhân cách bẩm sinh từng có tiền án nên động cơ chắc cũng chỉ xoay quanh vài chuyện lông gà vỏ tỏi, chỉ một câu nói hay một ánh mắt thôi đã đủ để thúc đẩy Caesar giết người rồi. Tuy vậy, Morse vẫn luôn cho rằng chuyện này còn có nguyên nhân khác.
Mộc Như Lam chớp chớp mắt, Morse không nghi ngờ chút nào sao? Đây chỉ là vật thay thế cô nộp đại ra thôi, mặc dù hơi có lỗi với cô gái kia nhưng rồi cô cũng sẽ lấy nó về. Ai ngờ Morse chẳng những không hoài nghi mà còn bày ra biểu hiện “Quả nhiên là thế”… Sao mà… Thú vị quá… Tựa hồ có một sự trùng hợp đầy kích thích đang lặng lẽ xuất hiện, sẽ là cái gì đây? Cô rất tò mò đấy.
++++
Washington.
Chiếc xe màu đen băng qua cổng sắt.
Đất bên trong chia làm hai khu vực, được phân cách bởi một bức tường cây. Một khu là đại biệt thự xa hoa, khu còn lại chính là tổng bộ của Đế chế Bạch, quy mô không thua kém gì Nhà Trắng.
Người hầu trong đại biệt thự đã đứng sẵn trước cửa để đón chủ nhân, đáng tiếc Bạch Mạc Ly chẳng buồn đếm xỉa đến họ, y hầm hầm bước vào nhà, nhóm Tuyết Khả thì theo sát đằng sau.
“Anh Bạch…” Tần Lãnh Nguyệt từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt dịu dàng hệt một người vợ đang mừng chồng về nhà.
Ánh mắt Bạch Mạc Ly lạnh như băng, y tiến về phía Tần Lãnh Nguyệt cùng lãnh ý ngút trời.
Tần Lãnh Nguyệt hơi khựng lại, đôi mắt sắc lẻm của Bạch Mạc Ly làm cô ta căng thẳng, cô ta vội vàng nhìn sang chỗ khác, lòng nơm nớp lo âu.
Tuyết Khả đứng sang bên, những người khác cũng lui ra cạnh cô ta.
Tần Phá Phong và Tần Xuất Vân thần sắc phức tạp.
Bạch Mạc Ly giẫm lên mặt sàn, bước chân cơ hồ mang theo một áp lực nặng trịch.
“Anh, anh Bạch… Sao vậy?” Tần Lãnh Nguyệt giương mắt nhìn Bạch Mạc Ly, cố gắng tỏ ra trấn định. Bình tĩnh, cô ta không tính sai bước nào cả, nhất định là Bạch Mạc Ly đang tức giận vì mộ em gái bị đào, y tức kẻ đào mộ chứ không phải tức cô ta…
“Cô quá đáng rồi đấy Lãnh Nguyệt.” Âm thanh kia như phả ra từ trong hầm băng, Tần Lãnh Nguyệt nghe mà run rẩy.
Tần Lãnh Nguyệt trố mắt nhìn Bạch Mạc Ly, y bất ngờ nói vậy làm cô ta không kịp trở tay, “Anh Bạch… A-anh nói gì thế?”
“Bình thường tôi dung túng cho cô quá nên cô nghĩ tôi là thằng ngốc phải không?!” Bạch Mạc Ly túm áo xốc Tần Lãnh Nguyệt lên, chiều cao chênh lệch khiến cô ta không thể không nhón chân. Thấy chị gái tái mét cả mặt, Tần Phá Phong lo lắng định bước ra nhưng lại bị Tần Xuất Vân ngăn cản.
Tần Xuất Vân lắc đầu với hắn, lần này đúng là chị ấy hơi quá đáng. Bạch Ly Mạt là nghịch lân duy nhất của Boss, chỉ vì muốn Boss về mà chị ấy làm tới mức đó, nếu không dạy một bài học thì sau này có ngày chị ấy chọc phải họa sát thân.
====
Các nàng nhớ đoạn mà A Khiêm bị Giáo hội bắt lên đảo, Lam Lam với Joey chạy tới cứu không?
Lần đó Lam Lam có cứu một cô gái, tuy cuối cùng cổ không qua khỏi nhưng trước lúc chết vẫn kịp giao cho Lam Lam một sợi dây chuyền, bảo là của anh trai mình, chính là sợi Lam Lam đưa tạm cho Morse đó.