Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 396: V141.1



Editor: Noãn

Beta-er: Chan

Bạch Mạc Ly nhíu mày, xét nghiệm DNA? Nhưng mà hình như không liên quan đến hắn?

Tuyết Khả lại nói: "Hình như là tóc của cô ấy và em trai, ngài có thấy… Có gì đó lạ không?"

Có gì đó lạ, tất nhiên là có rồi, không phải sao? Có ai lại đi xét nghiệm DNA của người thân mà không rõ lý do? Trừ khi phát hiện quan hệ huyết thống giữa bọn họ có khúc mắc… Đặc biệt là kiểu người thông minh hành xử bình tĩnh như  Mộc Như Lam, nếu không phải trong lòng đã mơ hồ có đáp án thì có lẽ sẽ không làm chuyện cùng nghĩa với bước xác nhận cuối cùng như này.

Nếu Mộc Như Lam không phải người Mộc gia cũng không phải người Kha gia...

Bạch Mạc Ly hơi nheo mắt, bút máy xoay tròn, đầu bút gõ nhẹ lên bàn, phát ra tiếng vang có tiết tấu giòn giã.

Tuyết Khả gật đầu, không làm phiền hắn suy nghĩ, xoay người nhẹ nhàng rời khỏi phòng đóng cửa lại, tiếng giày cao gót vang trong hành lang yên tĩnh xa dần, bóng dáng người phụ nữ thẳng lưng, ngẩng đầu tự tin kiêu ngạo dần dần đi xa.

Nếu Mộc Như Lam không phải công chúa Kha gia, như vậy, rất nhiều chuyện vốn dĩ không thể làm vì cô là công chúa Kha gia dường như lại trở nên đơn giản hơn, cũng là đả kích lớn đối với Kha gia, Bạch Mạc Ly nếu còn có bất mãn với Kha gia lại tạm chưa thể dành thời gian để chĩa đầu súng qua thì có thể dùng chuyện này ném tới một "quả bom" làm nội bộ của họ chấn động, rất đơn giản.  

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn hắn muốn làm.

Thật thú vị, Bạch Mạc Ly đột nhiên tìm được em gái thất lạc nhiều năm, Mộc Như Lam lại có thể trở thành đứa trẻ mồ côi.

...

Tại lúc này.

Cửa học viện Bạch Đế, ba chiếc xe màu đen đi tới, Sefino đứng ở cửa trường học chào đón, gặp công chúa nghe nói vừa được tìm về của.

Tâm trạng La Tĩnh rất tốt, cả người và nét mặt trông toả sáng kiêu ngạo như khổng tước, hành lý của cô ta nhiều gấp đôi so với lúc tới St.Peter, phần gấp đôi kia đều là quà tặng của những người sau khi biết cô ta là công chúa của  nên muốn ôm chân, vì vậy cô ta bắt đầu trở nên kiêu ngạo rất nhanh giữa một đám nịnh bợ, cô ta còn không biết mình nhận quà người khác đưa có thể có ý nghĩa gì, nhận không bỏ xót một món quà nào. Hiện tại biết  là do BML thành lập càng có cảm giác mình là lớn nhất.  

Sefino đẩy gọng kính, đi lên trước, "Tôi là Sefino, phó chủ tịch hội học sinh, tới đón ngài theo chỉ thị bên trên, đây là thẻ từ của cô, bây giờ tôi sẽ giải thích cho ngài về quy định liên quan đến học viện Bạch Đế, mong tiểu thư nghiêm túc nghe kỹ." Mặc dù cô ta chưa tính là học sinh, chỉ là tới tránh nạn, nhưng mà học viện Bạch Đế có quy định của mình, ít nhiều gì cũng có mấy điều cô ta nhất định phải tuân thủ, toàn thể công chúa hoàng tử bọn họ không thể nào nhường một mình cô ta.

La Tĩnh gật đầu, trong lòng lại không thèm để ý chút nào, cô cần gì tuân thủ quy định? Cô ta chính là em gái của người thành lập trường, công chúa của bđ, tất cả mọi người chắc chắn sẽ nhường nhịn cô ta như những người trong St.Peter.

Sefino cau mày, đang xoay người chuẩn bị dẫn người vào, một chiếc xe FBI chuyên dụng lại chậm rãi đi tới dừng ở bên cạnh, hấp dẫn tầm mắt những người khác.

Mở cửa xe màu đen sáng bóng, Mặc Khiêm Nhân đi ra, thân hình cao lớn lạnh lùng, trong thoáng chốc, màu đen trên người hắn như hòa vào màn đêm dày đặc, màu trắng trên người lại như ánh trăng sáng lạnh lùng nhất, ánh mắt lạnh nhạt hờ hững liếc tới mọi người, không có gì biến đổi, cũng không có ai lọt được vào mắt hắn, khiến người ta có cảm giác bị hắn hoàn toàn khinh thường nhưng không có cách nào tức giận bất mãn, ngược lại có loại cảm giác đó là chuyện đương nhiên, hắn cao cao tại thượng, hắn khinh thường chúng sinh, đều như chuyện đương nhiên.

Sefino đẩy gọng kính có chút trượt xuống, lịch sự lại có chút tôn kính lên tiếng chào: "Amon tiên sinh." Không biết bắt đầu từ khi nào, người đàn ông từng là vương giả trong truyền thuyết lại trở thành khách quen trong trường học của bọn họ, hơn nữa còn có vẻ ra vào tự do.

Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt đáp lại, Schmidt vẫn luôn được Mặc Khiêm Nhân biến thành tài xế chuyên dụng lấy vali trong cốp xe rồi giao tay kéo vali cho hắn, hắn ta nhấn mạnh từng câu như thể anh trai lớn đang dạy dỗ em trai nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, vỗ vỗ vai hắn. "Đừng chơi lâu quá, chúng tôi cần anh."

Mặc Khiêm Nhân liếc mắt nhìn tay hắn ta đặt trên vai, Schmidt lập tức giật mình rút tay về, giật giật khóe miệng, cái tên đáng chết cuồng sạch sẽ này, có bản lãnh thì đừng lên giường ôm hôn vợ! … Mà chờ chút, bọn họ từng lên giường với nhau chưa? Schmidt mở rộng trí tưởng tượng trong giây lát, không thể kiềm chế mà tưởng tượng tới viện trưởng Amon của bọn họ luôn luôn tiết chế, lạnh lùng hờ hững thì khi lên giường có gì khác với đàn ông bình thường hay không... mẹ nó, rất bỉ ổi!

Mặc Khiêm Nhân kéo vali đi vào trong trường, Sefino đưa thẻ từ đã chuẩn bị sẵn cho Mặc Khiêm Nhân, hiện tại coi như hắn và  như đồng minh hợp tác, hơn nữa còn là người hợp tác mạnh mẽ nhất từ trước đến nay, hắn đã đồng ý sống trong địa bàn  thì không còn gì tốt hơn, có gì ngoài ý muốn cũng có thể tới xin hắn giúp đỡ ngay.

Cho đến khi Mặc Khiêm Nhân mở một chiếc xe golf rời đi, Schmidt cũng lên xe rời khỏi, La Tĩnh mới kinh ngạc tỉnh lại, mạnh mẽ chớp chớp mắt sờ mặt, nóng rực, chắc chắn đã đỏ hồng. Lần đầu cô ta thấy một người còn làm cô ta cảm thấy khó thở hơn cả anh trai Bạch Mạc Ly...

"Tiểu thư." Đáy mắt Sefino thoáng qua nét không kiên nhẫn.

Lúc này La Tĩnh mới theo Sefino đi vào cổng sắt hoa lệ, Sefino ngồi ở ghế lái phía trước, La Tĩnh ngồi ở chỗ ngồi sau hắn, đằng sau còn có cấp dưới xách vali vào một xe golf khác đi theo sau xe Sefino.

Sefino đang nói về quy định, La Tĩnh lại như đi vào cõi thần tiên thiên cảnh, Sefino nhìn rõ vẻ mặt không tập nghe của cô ta từ trên kính chiếu hậu, mím môi không vui, cô gái này, rất bất lịch sự, nên mới lơ đễnh khi người khác đang nghiêm túc nói chuyện với cô ta.

"La Tĩnh tiểu thư, La Tĩnh tiểu thư!"

"... Vị tiên sinh kia, anh mới vừa gọi hắn là gì? A gì cơ? Tên tiếng Anh sao? Vậy tên tiếng Trung là gì?" La Tĩnh liên tục hỏi một tràng câu hỏi.

Sefino nhíu mày, "Vị tiên sinh kia đã có người yêu. Xin đừng làm chuyện dư thừa cũng đừng có suy nghĩ không cần thiết, đó là tự làm cô khó xử."

La Tĩnh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, cắn cắn môi, "Tôi chỉ có chút tò mò mà thôi."

Sefino không để ý, tiếp tục nói quy định của  cho cô ta, La Tĩnh lại không vừa lòng với thái độ của Sefino, lại dám làm cô ta khó chịu, cũng chỉ là một kẻ đầy tớ mà thôi! Khốn kiếp! (truyện được đăng duy nhất tại dđLQĐ và wattpad các trang khác là coppy)

Mộc Như Lam vẫn ở trên ban công nhỏ ngoài phòng ngủ tầng hai, cô quấn một cái chăn lông dê rất mỏng, ngồi trên xích đu ngủ thiếp đi lúc nào không hay, vài sợi tóc đen nhánh dính vào gương mặt trắng nõn, cô gái trông càng mỏng manh như cánh hoa mềm mại.

Người đàn ông nhẹ nhàng đặt valo trước tủ treo quần áo, đi qua cửa sổ sát đất treo rèm hoa màu vàng nhạt, đi tới ban công nhỏ ở ngoài, hai mắt bồ câu trắng như hạt đậu nhìn hắn, nghiêng đầu nhỏ giọng "cúc cu" hai tiếng, nó ngây ngốc nhận ra đây là nam chủ nhân cực kỳ ghét bỏ nó, đáng thương cất cánh bay từ ổ ấm chỗ Mộc Như Lam đến hàng rào trắng trước mặt. Trên hàng rào bày một hàng chậu hoa nhỏ đáng yêu, trắng, vàng, hồng, lam đủ màu sắc, lại có cả những chậu hình thỏ, con ếch, đứa bé và nhiều hình khác nhau nữa, bên trong trồng nhiều cây xương rồng, cũng không thiếu những cây tươi tốt không biết tên, có vài đóa hoa nho nhỏ đáng yêu vừa nở. Mỗi một chậu đều tràn đầy sức sống, có vẻ được chủ nhân chăm chút rất tốt.

Mặc Khiêm Nhân cúi người xuống, cổ áo sơ mi trắng không cài cúc để lộ xương quai xanh trắng nõn gợi cảm, vòng tay đỡ đầu gối và lưng cô, bế cô gái lên một cách dễ dàng, cô cũng không phản kháng, thân thể ngủ say dựa lại gần trong vô thức, cọ cọ vào lồng ngực của hắn, dường như ngủ say hơn chút.

Nhẹ nhàng đặt người lên giường, đắp kín chăn, Mặc Khiêm Nhân lại rón rén lấy quần áo ngủ từ trong vali xuống tầng dưới tắm, cẩn thận không tắm trên tầng đánh thức cô.

Mộc Như Lam quay đầu trên gối, nửa mơ nửa tỉnh hơi mở mắt nhìn bóng dáng cao gầy của người đàn ông ngoài cửa, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ, nhắm mắt lại ôm chăn tiếp tục ngủ...

La Tĩnh được sắp xếp ở khu ký túc xá học sinh cấp hai, bởi vì khu biệt thự cho học sinh cấp một tổng cộng có mười hai tòa biệt thự, trừ đi mười một nhà dành cho người trên bảng xếp hạng, chỉ còn dư lại một nhà của Bạch Mạc Ly, tất nhiên không thể nào để cô ta ở. (*cấp ở đây không phải chỉ lớp nhé, là độ "xịn" của biệt thự ấy)

Khu ký túc xá cấp hai tất nhiên kém hơn một bậc so với khu biệt thự cấp một mỗi người một nhà, ở đây có hai tòa nhà lớn, mỗi học sinh có thể một mình ở một căn hộ trong đó, mặc dù không bằng biệt thự nhưng cũng tương đối ổn, những người khá giả trong xã hội cũng chưa chắc có thể sống trong căn hộ tốt như này.

La Tĩnh ở St. Peter cũng được xếp cho một căn hộ tương tự vậy nên cũng không thấy có gì không tốt, cô ta không biết còn có một khu biệt thự cấp một, mà chỗ cô ta ở chỉ là khu cấp hai, lúc này đang là buổi tối, học sinh không phải trong phòng ngủ thì là ra ngoài chơi ở khu đặc quyền, vì vậy không gặp ai, cũng chưa có xích mích, một đêm yên bình.

Hôm sau.

Ánh sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua mây trắng nơi chân trời, khí thế như mở ra một vở kịch rực rỡ hoa lệ, ánh sáng đủ mọi màu sắc cuối cùng hội tụ thành hào quang vàng chói chiếu sáng cả vùng đất.

Rèm cửa màu vàng nhạt điểm hoa che đi phong cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất, ánh mặt trời chiếu xuyên qua tạo thành một khoảng màu vàng. bao phủ phòng ngủ bằng một ánh sáng vàng nhu hòa ấm áp, làm người ta dễ chịu muốn mãi mãi ngủ say.

Nằm giữa một khoảng giường màu vàng ấm áp, mắt Mộc Như Lam sau một đêm ngủ say còn chưa mở đã muốn duỗi người, đầu ngón chân dưới chăn cong lại đáng yêu, còn chưa duỗi toàn thân, cô dừng lại động tác, chậm rãi mở mắt, giật giật chop mũi khéo léo, cô ngửi thấy trong không khí thoang thoảng có mùi bạc hà mát mẻ quen thuộc, ngang hông có một cánh tay, sau lưng cảm giác một khoảng ấm áp, hô hấp nhẹ nhàng thổi vào gáy cô, có vài sợi tóc bị đè lên.

Ừ, mùi hương quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, còn có tư thế quen thuộc.

Tâm trạng Mộc Như Lam vui vẻ, ánh mắt cong cong nhẹ nhàng xoay người trong ngực người đàn ông, nhìn từng sợi tóc rũ xuống theo tư thế nằm nghiêng của hắn, gương mặt vẫn đẹp trai như cũ, còn có mấy phần rũ bỏ làn da tái nhợt, rõ ràng đã không còn như trước, không còn sống nhiều năm không thấy mặt trời tại Coen, tầm mắt dời xuống, nhìn cánh môi mỏng của hắn, tiến lại gần lén hôn một cái, lại nhìn cổ áo của hắn.

Cô nhớ thời gian một tháng trước, nơi này còn quấn từng vòng băng vải, sáu viên đạn, có năm viên từng khảm trong cơ thể hắn, còn một viên xuyên qua chỗ trí mạng, sau đó bắn vào cơ thể cô, ở cùng một vị trí...

Mộc Như Lam vươn tay, đụng tới cúc áo nhựa màu xanh nhạt trên áo hắn, còn chưa kịp cởi một cúc đã bị nắm lấy tay, đầu bị ôm lại áp sát vào lồng ngực hắn, bên tai là tiếng ti, đập mạnh mẽ có lực của người đàn ông, Mộc Như Lam sẽ không biết, nó đã từng dừng lại, sau đó lại vì cô mà đập lại lần nữa.

"Đừng nghịch. Ngủ thêm một chút đi." Giọng người đàn ông thản nhiên còn chứa vài phần buồn ngủ vang lên trên đầu.

"Được." Mộc Như Lam nhẹ nhàng lên tiếng, vươn tay ôm lấy hông hắn, nhưng cô không ngủ được nữa, trong lòng yên lặng đếm từng tiếng tim đập của hắn, thịch, thịch, thịch... Hai trái tim áp sát lại rất gần, dường như cùng chậm rãi đập từng nhịp.

Lúc này, bên trong bệnh viện học viện Bạch Đế.

Các y tá bác sĩ mặc áo blouse lại bắt đầu bận rộn,hỗ trợ đám người Hayabusa thiết bị xét nghiệm vừa khởi động, bác sĩ cầm túi nilon đựng tóc Mộc Như Lam đưa cho tới khoa xét nghiệm, bác sĩ phụ trách khoa này đang chuẩn bị, bên cạnh để vài ống máu xếp thành hàng.

"Lát nữa cậu có rảnh thì xét nghiệm quan hệ giữa hai sợi tóc này một chút.."

Bác sĩ kia ngẩng đầu nhìn, lại cúi đầu, đưa ngón tay chỉ tới một hộp sắt chứa đồ linh tinh ở một bên: "Cậu để đó đi, tối nay tôi xét nghiệm cho, bây giờ đang vội gần chết đây."

Người nọ đánh một cái vào cổ hắn: "Đây là yêu cầu của điện hạ, cậu đừng có để ngoài tai!"

Người vừa định cãi lại gãi gãi cổ ngẩng đầu, thần bí hỏi: "Cậu đang nói tới người đó... vị giống như Thiên Sứ kia?"

"Còn không phải sao, trừ cô ấy thì bây giờ còn ai có thể ấp dụng danh hiệu "Điện hạ"?" Xưa nay đều là người đứng đầu toàn bộ bảng xếp hạng trong học viện Bạch Đế mới có thể được gọi "Điện hạ".

"Đi đi, tôi nhớ rồi, bảo đảm sẽ không quên." Lúc này mới nghiêm túc nhớ kỹ.

"Ừ, ngày mai cô ấy tới đây lấy kết quả xét nghiệm, trước khi cậu tan việc phải chuẩn bị xong đó."

"Biết rồi, dài dòng, mau đi đi." Không nhịn được khoát khoát tay đuổi người.

Không lâu sau cánh cửa vừa đóng lại bị người vội vội vàng vàng đẩy ra, "Cái nhíp cái nhíp!"

"Suýt chút nữa bị cậu hù chết! Ở đâu!" Tay nắm ống nghiệm máu hơi run, suýt nữa làm rơi máu bên trong xuống đất, bác sĩ trừng mắt nhìn người đang vội vàng luống cuống, chỉ chỉ hộp sắt chứa đồ.

Người nọ đang nóng vội, trực tiếp cầm luôn hộp sắt chạy đi.

"A! Đợi chút!" Bác sĩ vội vàng đứng lên đuổi theo ra ngoài, cậu nha, đừng có làm mất hai sợi tóc bên trong đó! Lát nữa hắn ta còn phải xét nghiệm!

Sáng sớm, tiếng chuông nhắc nhở học sinh dậy ăn sáng và chuẩn bị đến lớp vang lên khắp khuôn viên học viện Bạch Đế rộng lớn, bên trong khu thú cưng có con hổ màu trắng lười biếng giật giật lỗ tai, híp mắt nhìn một chút rồi lại nhắm hai mắt lại, con khỉ nhỏ gãi gãi cái đầu tròn xoe, đưa tay nhận cái giỏ chứa đầy đậu phộng, hạnh nhân, đào được nhân viên đưa qua cửa chuồng, trèo lên cây ngồi ăn, con vẹt với bộ lông xanh đỏ đan xen vui mắt ở trong lồng kêu "Nên rời giường, ngu xuẩn, nên rời giường, ngu xuẩn...".

Sáng sớm La Tĩnh hưng phấn không ngủ thêm được, lái xe golf đi lung tung trong trường rồi dừng lại ở ngoài khu thú cưng, ánh mắt tỏa sáng, còn tưởng trong trường có vườn thú, cho đến khi cô ta thấy một cô gái cắm thẻ từ đi vào, đi tới lồng của con khỉ kia, cười gọi ‘em yêu’, đưa thẻ từ vào mở cửa lồng, con khỉ ôm dưa và trái cây nhảy vào trong ngực cô ấy, còn tưởng động vật ở đây có thể tùy ý chơi đùa, đi tới trước lồng của con vẹt cắm thẻ từ của mình vào, lại không có chút động tĩnh nào, còn khiến nhân viên trong khu thú cưng và học sinh tới chơi có vẻ mặt kỳ lạ, khiến La Tĩnh cảm thấy khó chịu, cô ta cảm giác mình như người nhà quê bị người thành phố xem thường.

Đến khi lái xe tới trước nhà ăn gặp được Sefino, sắc mặt của cô ta cũng không hề tốt, chất vấn hắn tại sao không nói cho cô ta biết những động vật này là thú cưng do người khác nuôi, Sefino bình tĩnh đẩy gọng kính lạnh nhạt nói: "Tối hôm qua tôi đã nói với cô, là cô tự để ngoài tai, cố tình gây sự sẽ làm người ta chán ghét, xin tiểu thư tự trọng." Dứt lời mới xoay người vào khu ăn uống, La Tĩnh tức giận đến mức giậm chân cắn môi, cô ta ở St. Peter được nâng tới tận trời, vốn tưởng rằng mình địa bàn của anh trai sẽ còn cao quý kiêu ngạo hơn, kết quả là một Sefino cũng dám đối xử với cô ta như vậy, chẳng lẽ hắn không biết thân phận của cô ta sao?

La Tĩnh nghĩ thế, rồi cho rằng chắc chắn là như vậy, nếu như không phải vì không biết cô ta là ai thì sao hắn dám vô lễ với cô ta thế được? Những học sinh kia sao dám không quan tâm cô ta hoặc nhìn cô ta với ánh mắt kỳ lạ vậy được?

Vì vậy La Tĩnh lại nhanh chóng trở nên kiêu ngạo, ngẩng cao đầu nhấc chân bước lên bậc thang đi vào phòng ăn, đập vào mắt là phòng ăn hình cái bánh năm tầng rực rỡ khiến cô ta kinh ngạc một trận, từ tầng một tới tầng cao nhất đều có không ít người đang nhìn cô ta, vì La Tĩnh không mặc đồng phục học sinh của học viện Bạch Đế, nhìn qua tuổi cũng không lớn, quan trọng nhất là nhìn cô ta đã thấy không phải người thuộc tầng quý tộc, mọi hành động đều là cố tình tỏ vẻ tao nhã, khác hoàn toàn với những đứa trẻ lớn lên trong nhung lụa.

Đây là con của nhân viên lạc tới đây hả?

Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ như vậy, chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân này thôi, người bên ngoài không thể đi vào Bạch Đế.

La Tĩnh cảm thấy tầm mắt của bọn họ như chứa gai nhọn, cô ta lúng túng đứng ở giữa đường, vẻ mặt gần như cứng ngắc, nắm chặt tay hô lên: "Tôi là công chúa của Đế chế Bạch!"

"Điện hạ!"

"Điện hạ! Buổi sáng vui vẻ!"

"Điện hạ!"

"..."

Từng tiếng chào đều đặn truyền đến từ lầu một tới lầu bốn át mất tiếng La Tĩnh nói, trong giọng nói hầu như đều là hoặc kính trọng hoặc vui sướng, dường như người vừa tới rất được hoan nghênh.

La Tĩnh quay đầu nhìn theo phản xạ, nhìn tới một nam một nữ nắm tay nhau đi vào từ cửa, cô gái mặc đồng phục học sinh của học viện Bạch Đế, màu trắng như phản xạ ánh sáng, toàn thân cô dường như tỏa sáng tại nơi này, thản nhiên như Thiên Sứ, mà người đàn ông đi cùng cô mặc áo sơ mi trắng phối với quần đen, dáng người cao gầy, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như có một tầng chắn tách biệt hắn khỏi thế giới này, lại dung hòa với cô gái kia một cách thần kỳ không bài xích.

Thời điểm lần đầu tiên Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam cùng xuất hiện, đa số người đều kinh ngạc, nhưng bây giờ bọn họ lại thấy không có gì lạ, tất cả mọi người đều biết, điện hạ của bọn họ là hoa đã có chủ, hơn nữa còn là nhân vật danh tiếng lẫy lừng, vì vậy dưới sự mạnh mẽ khí phách của Mặc Khiêm Nhân, các nam sinh muốn tới gần Mộc Như Lam đều tự ti hoặc tự biết thân biết phận lặng lẽ dấu đi tâm tình, yên lặng ngắm, không hề gửi thư tỏ tình gì nữa, cũng giúp cuộc sống của Mộc Như Lam thêm yên bình.

Đó là lý do Mộc Như Lam thích học viện Bạch Đế, quy định nghiêm khắc nhưng tất cả mọi người đều biết rõ địa vị của mình, sẽ không gặp phải dạng người phiền toái vô duyên vô cớ làm người khác ghét bỏ.

Vốn muốn tự nấu bữa sáng, kết quả lại phát hiện một chút rau trong tủ lạnh cũng, vậy nên dứt khoát đi ăn sáng bên ngoài.