Tần Lãnh Nguyệt chú ý đến người đàn ông mặc đồ đen đang nói chuyện với Mặc Khiêm Nhân nhất thời thót tim, nhìn về phía Osborn:
“Tôi thấy không nên nói nhiều với tên đó.”
“Hửm?” Osborn dừng tay đang đưa miếng bít tết vào miệng lại, miếng thịt nướng chín ba phần trên bề mặt vẫn còn nhìn thấy tia máu đỏ tươi.
“Hắn có thể đoán ra vị trí chỗ này…” Tần Lãnh Nguyệt cẩn thận nói. Cách chỗ cô ta không xa, Hans đang ngồi đọc sách khiến cô ta không khỏi có cảm giác sợ hãi đến dựng cả tóc gáy. Người đàn ông này rất đẹp, nhưng cô ta không quên người này bước ra từ Coen, nơi giam giữ những con quái vật đáng sợ hơn cả Hitler.
“Hahaha…” Osborn còn tưởng cô ta muốn nói gì, ngửa đầu cười haha, tiếng cười khàn khàn quái dị thông qua video truyền đến tai Mặc Khiêm Nhân. Ông ta không để tâm, thậm chí có phần đắc ý và kiêu ngạo: “Đây là căn cứ bí mật tôi chuẩn bị sẵn để dùng cho ngày này, ngay cả vệ tinh cũng khó mà tìm được. Nếu hắn chỉ cần hỏi thời tiết thế nào, nhiệt độ cao thấp ra sao hoặc bốn phía có đá hay dừa ở đây không là đoán ra nơi này, cô nghĩ tôi còn dùng nó sao? Vậy trực tiếp chặt đầu xuống cho hắn đá chơi cho rồi. Hahaha…”
Trong phòng văng vẳng tiếng cười quái dị của Osborn, Tần Lãnh Nguyệt cúi đầu ăn bánh mì không lên tiếng nữa, lão đại đã nói như vậy, phụ nữ như cô ta còn thể nói gì nữa chứ? Hơn nữa cô ta cũng không biết Mạc Khiêm Nhân có bao nhiêu thực lực, chỉ nghe từ chỗ Bạch Mạc Ly rằng hắn rất lợi hại, có điều lợi hại đến mức nào thì cô ta chưa rõ.
Mái tóc đen dài rũ xuống, mềm mại như lụa. Hans đưa tay vén tóc ra sau tai, dưới ánh đèn gương mặt hắn ta trắng bệch như phủ một tầng ánh sáng mờ ảo: “Đừng quên làm chuyện chính.”
Tiếng cười của Osborn ngưng lại, tốc độ ăn của Tần Lãnh Nguyệt cũng chậm lại, vểnh tai lên nghe, trong mắt có chút chờ mong. Cô ta cảm thấy mình khốn khổ như vậy đều là do Mộc Như Lam hại, không trực tiếp cũng là gián tiếp. Cô ta ghen tỵ cô được ông trời ưu ái, ghen tỵ với vẻ ngoài xinh đẹp của cô, đồng thời cũng oán hận tất cả những gì cô có! Cho nên kéo thiên sứ xuống bùn lầy, để cô từ trắng biến thành đen, để cô phải bi thảm hơn cả cô ta, đây nhất định là chuyện khiến cô ta vui sướng nhất trong đời.
“Nhưng việc này có thật sự cần thiết không? Co dù Đế chế Bạch có đánh tới, Caesar cũng chuẩn bị sẵn sàng rồi đúng không? Bắt cô gái kia ngược lại có thế khiến Amon tức giận không nghe lời nữa…” Osborn còn chưa lên tiếng, kẻ tâm phúc bên cạnh ông ta đã lên tiếng.
Hans không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú đọc sách, chậm rãi nói: “Tôi sẽ lấy tương lai tự do ra làm trò đùa sao? Cho dù là biến thái, cứ phải ngồi tù suốt cũng chẳng vui vẻ gì. Nếu không sao Ive phải bỏ trốn? Còn nữa, đừng thắc mắc về quyết định của tôi, tôi sẽ cảm thấy bị xúc phạm đấy, người bạn cũ của tôi.”
Osborn liếc nhìn Caesar vẫn đang lau súng, lại nhìn MonHason còn đang ngủ cuối cùng mới nhìn sang gật đầu với Hans, nói với tên tâm phúc: “Được rồi, làm theo cậu ta phân phó đi.”
“...Vâng.”
Đôi mắt màu xanh lục của Hans phản chiếu dòng chữ trong cuốn sách, trong nháy mắt màu trắng đen như xoắn lại với nhau trở lên quỷ dị. Nếu thiên thần nhỏ đáng yêu kia không tới, làm sao Amon thân ái của hắn ta tới được chứ. Vậy thì trò chơi làm sao kích thích và thú vị được đây? Haha...
...
Ngày hôm sau, sương mù dày đặc, Mộc Như Lam đứng ở ban công nhìn những chậu cây của mình, cuối cùng chọn một chậu xương rồng gói vào hộp giấy rồi bỏ vào túi, đây là vật may mắn của cô.
Cô vừa mới gọi cho Ive, đương nhiên là không thể kết nối được, toàn bộ hệ thống tín hiệu đã bị Giáo Hội làm nhiễu. Nhưng cũng may là, biến thái có cách liên lạc của biến thái. Vài ngày trước, Ive đã vào hộp thư của cô để lại tin tức. Tuy nhiên, thời gian ở bên Mạc Khiêm Nhân, trừ khi có cuộc gọi, nếu không cô chẳng cầm đến điện thoại chứ đừng nói là đăng nhập vào hộp thư.
Đương nhiên, việc này cần ngườ hữu dụng nhất làm trung gian thì mới có tác dụng.
Tại đại học Harvard, cả người Ebert như bị yêu nữ hút hết tinh khí mà ngủ thiếp đi. Đêm qua, Mộc Như Lam yêu cầu hắn đứng ở góc độ suy nghĩ của Ive để phân tích thông tin, từ đó tìm ra ý định tiếp theo và vị trí của Ive. Có trời biết tài năng của hắn cũng đâu phải siêu năng lực, cho nên cứ phỏng đoán, suy tư miên man quá nhiều khiến hắn kiệt sức, hậu quả hắn suýt chút nữa thật sự coi bản thân là Ive. May là Mộc Như Lam ở đầu dây bên kia gọi một tiếng, nếu không hắn sẽ bị đồng hoá nhân cách không thì cũng có nguy cơ hình thành nhân cách phân liệt.
Mộc Như Lam thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi nói với Mặc Khiêm Nhân một tiếng. Cô muốn đi cứu các em trai đáng yêu của mình, mấy tên khốn bên Giáo Hội chắc chắn sẽ không giữ lời, một khi chúng hạ được Đế chế Bạch và lấy được virus thì sẽ cho là trên thế giới không ai địch nổi chúng nữa, đến lúc đó bọn chúng nhất định giết em trai cô rồi tiếp tục tính kế giết cả Mặc Khiêm Nhân. Osborn càng kiêng dè hắn sẽ càng muốn giết hắn, giống như những kẻ tài cao lập công lớn thời cổ đại, một khi hoàng đế cảm thấy người này quá tài giỏi có thể trở thành mối đe doạ sẽ lập tức diệt trừ hậu họa, nhẹ thì tước quyền nặng thì giết chết.
Dĩ nhiên, trước tình huống này người bình thường sẽ chọn liên minh với Đế chế Bạch nhưng đối với kẻ biến thái mà nói chưa bao giờ tồn tại liên minh hay đồng bọn, người của Đế chế Bạch chỉ là gánh nặng làm vướng chân cô mà thôi. Cô không thể tin tưởng họ sẽ giữ được an toàn cho người thân của cô. Cô cũng không muốn cùng hành động với họ, không muốn để lộ thân phận với họ. Bởi vì cô không có thói quen vì diệt khẩu mà giết người vô tội.
Mộc Như Lam lái xe golf chạy chầm chậm trên con đường mù sương, con bồ câu trắng đậu trên lan can ban công khẽ gù hai tiếng.
Lúc này vẫn còn quá sớm, toàn bộ học viện Bạch Đế im lặng đến mức dường như nghe được tiếng trái tim mình đập trong lồng ngực.
Mộc Như Lam đang rẽ vào một khúc cua, khúc cua này bị khóm cây nhỏ và bụi rậm che khuất, Mộc Như Lam vừa rẽ vào, một chiếc xe bất ngờ xuất hiện khiến cô không kịp đề phòng. Hai chiếc xe va vào nhau.
“Rầm!” Tiếng va chạm không quá lớn vì ở đầu xe có một vòng đệm bằng cao su để đề phòng xảy ra tai nạn.
Tài xế chiếc xe kia là một người phụ nữ trung niên, có vẻ là nhân viên trong học viện Bạch Đế. Phía sau xe chị ta là mấy lồng gà, vịt, thịt, rau, mỗi sáng sớm đều có rau thịt của những nông dân tin cậy cố định, sau khi trải qua kiểm tra được đưa ra phía sau chờ các nhân viên nội bộ kéo vào. Trong phòng giám sát B, các giám sát viên theo dõi tình hình Mộc Như Lam và người phụ nữ qua màn hình, xác định danh tính người phụ nữ và không nhận thấy hành động bất thường hay nguy cơ đe dọa nào, đây dường như là một cảnh rất bình thường. Vì vậy khi họ thấy Mộc Như Lam giúp người phụ nữ chuyển đồ vào xe của chính cô thì chỉ cảm thấy cô gái này quá tốt bụng, nếu là học sinh khác không tức giận với người kia là tốt rồi, làm sao có chuyện còn chuyển đồ lên xe của mình để giúp đỡ?
Bọn họ đều nhìn không rõ, bởi lẽ góc độ kia chọn cũng quá khéo. Người phụ nữ bên cạnh Mộc Như Lam trên mặt đầy ý cười dịu dàng mà ở một góc khuất chắn tầm nhìn của mọi người, một lưỡi dao mỏng sắc nhọn đã dí vào bên sườn Mộc Như Lam. Hai mặt trước sau bị xe và ghế ngồi che khuất, hai bên trái phải cũng bị thân hình hai người che đi.
“Lái xe ra cửa sau.” Người phụ nữ ra lệnh, ánh mắt trống rỗng vô hồn nhưng động tác trên tay không hề chậm chạp chút nào. Mộc Như Lam liếc nhìn cô ta rồi ngoan ngoãn làm theo, mắt liếc tới mũi dao bên eo mình đã xuyên thủng lớp áo chạm vào da thịt, cảm giác đau đớn rất rõ ràng. Cô không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là Hans đã thôi miên chị ta, nói rằng chị ta là sát thủ máu lạnh vô tình. Mà con tin là cô nếu không nghe lời thì sẽ thực sự bị một dao đâm chết.
Đối thủ này cũng thật khó xơi, người ta vẫn nói ngày phòng đêm phòng giặc trong nhà khó phòng. Mà Hans lại có khả năng dễ dàng khiến người ta trong vô thức trở thành giặc trong nhà. Giáo Hội lần này thuê được một tên trợ thủ rất đắc lực, tuy rằng khả năng này cũng chỉ dành cho loại chuyện lén lút như này mà thôi.
Chiếc xe golf chầm chậm đi về phía cửa sau, những người trong phòng giám sát và điều khiển B nhìn theo chằm chằm nhưng không có ai nghĩ nhiều. Hắc Báo hai mắt thâm quầng đứng ngủ gật ở bên cạnh, hai chân mềm nhũn suýt nữa ngã lăn ra đất, hắn bừng tỉnh đảo mắt nhìn quanh rồi mí mắt lại rũ xuống…
Mặc Khiêm Nhân ở phòng giám sát và điều khiển A. Theo yêu cầu của Osborn, tất cả mọi người đều ra ngoài chỉ để mình hắn ở lại, cho nên trước mắt hắn ngoài đoạn phim mà Osborn gửi còn có một bức tường video giám sát của học viện Bạch Đế. Trong phòng gián sát có ghế sô pha và nhà vệ sinh, mọi sinh hoạt đều không bị cản trở, có điều ngủ trên sô pha không thoải mái nên Mặc Khiêm Nhân thức dậy sớm.
Chế độ giám sát video là 180° nên hắn có thể đi xung quanh phòng bao gồm cả đi vệ sinh.
Hắn xoa xoa mi tâm từ phòng tắm bước ra, hắn vừa rửa mặt, trên mặt vẫn còn ướt. Hắn liếc nhìn video, trên màn hình một người áo đen khác đang ngồi đó giám sát hắn. Hắn chẳng mấy quan tâm, vẻ mặt lạnh lùng ngồi xuống sô pha. Ánh mắt bất ngờ chú ý tới bức tường giám sát phía sau màn hình đối diện, trên các màn hình dường như đều trống không, chỉ có hình ảnh đen trắng của Mộc Như Lam đang di chuyển trên một màn hình.
Mặc Khiêm Nhân chăm chú nhìn vào hình ảnh trên màn hình, dường như cũng không có gì bất thường, bên cạnh Mộc Như Lam là một người phụ nữ trung niên hoà ái, sau xe có thêm mấy giỏ rau thịt…
Xe golf chạy ngang qua khu massage suối nước nóng, từ xa có thể nhìn thấy một chiếc xe tải đậu ở cửa sau, trên xe có người đẩy một rổ nguyên liệu xuống, người bên dưới đỡ lấy, chất đống sang một bên, cửa sau mở ra, chiếc xe gôn của nhân viên bị chặn trước cửa, sương mù mịt mờ, đây dường như là một cảnh bình thường sẽ xảy ra vào mỗi buổi sáng.
Xe chạy tới dưới gốc cây, một cơn gió thổi qua làm giọt nước đọng trên lá rơi xuống thân xe và cả người ngồi trên xe. Người phụ nữ có vẻ bị lạnh nên rụt cổ tay lại, chị ta vừa cử động lưỡi dao trên tay loé lên giọt nước đọng trên lá phản chiếu ánh sáng bạc nhưng chỉ một chớp mắt đã biến mất.
Con ngươi Mặc Khiêm Nhân co lại: “Dừng lại!”
Trong video của Osborn một tên đeo kính dâm đang ngủ đột nhiên bị tiếng nói của Mặc Khiêm Nhân đánh thức, hắn ta đưa mắt đảo quanh người Mặc Khiêm Nhân sau khi xác nhận không có người nào khác mới thở phào. Nhưng hắn ta chợt như nghĩ ra điều gì đó, lập tức nói: “Không được phép nói chuyện với bất cứ ai. Nếu còn lên tiếng chúng tôi sẽ nghi ngờ trong phòng có máy nghe trộm để anh truyền tin tức ra ngoài. Lúc đó sẽ coi như anh bội ước, hai tên kia sẽ lập tức bị khử.”
Trong phòng thức sự có máy nghe trộm ngày hôm qua trước khi rời đi Hắc Báo đã lén để lại. Chiếc máy đặt sau ghế sô pha Mặc Khiêm Nhân ngồi, vì vậy khi Mặc Khiêm Nhân kêu lên Hắc Báo đã tỉnh. Tuy nhiên hắn ta không kịp phản ứng xem đây là Mặc Khiêm Nhân nằm mơ hay là xảy ra chuyện gì. Lúc này trên màn hình giám sát Mộc Như Lam đã lái xe gôn ra ngoài, vòng qua xe tải, khuất khỏi tầm quan sát của họ.
Mặc Khiêm Nhân yên lặng nhìn màn hình giám sát đã không còn bóng dáng Mộc Như Lam. Vẻ mặt hắn lạnh nhạt và bình tĩnh, chỉ có lồng ngực nhấp nhô có phần nặng nề hơn, hắn dường như đang kìm nén điều gì đó, vết đạn lưu lại cạnh trái tim lại mơ hồ có cảm giác đau nhói lên.
“Cúc cu” Tiếng kêu của Tiểu Bạch đột nhiên truyền tới, Mặc Khiêm Nhân quay sang thấy chú bồ câu trắng đang đứng ngốc trên bệ cửa sổ nhìn hắn, dưới cánh nó giấu thứ gì đó làm cho hai cánh khép lại bên cao bên thấp mất cân đối.
...
Túi của Mộc Như Lam bị cướp, người đàn ông mặc đồ đen thô lỗ trút bỏ mọi thứ trong đó, trong túi có rất ít đồ, chỉ có một cây xương rồng, một hộp đựng bút bên trong có một cây bút chì và một cây bút mực, một cục tẩy và chiếc gọt bút chì. Ngoài ra còn có ví tiền và điện thoại di động, tiền mặt bị người đàn ông kia lấy ra đút vào túi của hắn ta.
Mộc Như Lam thu mình một bên xe, chiếc xe không ngừng lao nhanh khiến cô liên tục bị xóc nảy va quệt, cô lên tiếng có vẻ rụt rè: “Anh trả lại đồ cho tôi được không?” Cô chỉ vào mấy thứ đồ rơi trên ghế, “Như vậy tôi sẽ đỡ sợ hơn.”
Có ai bị ánh mắt như vậy nhìn mà có thể từ chối chứ? Ngay cả một kẻ hung ác, nhìn thấy một con thỏ trắng mềm mại không chút đe dọa sẽ cảm thấy việc cắt móng vuốt của nó để đề phòng là làm việc dư thừa và xúc phạm chỉ số IQ của hắn ta. Vì thế tên kia nhìn Mộc Như Lam một lát rồi chỉ lấy con dao trong hộp bút và điện thoại di động còn những thứ còn lại có vẻ không có uy hiếp gì thì ném đại vào túi rồi quăng túi lại cho Mộc Như Lam.
“Cảm ơn.” Mộc Như Lam ôm túi trước ngực nhỏ giọng nói.
Không biết xe chạy bao lâu, cả đoạn đường Mộc Như Lam đều thấy xa lạ. Tên kia nhận một cú điện thoại rồi lấy băng vải đen bịt lên mắt Mộc Như Lam, cô chìm vào bóng tối, chỉ dùng cảm giác để nhận biết xung quanh.
Xe dừng lại, cô bị người nào đó túm cánh tay lôi xuống xe. Đi được một đoạn, không khí có vị mặn và lạnh vô cùng, xung quanh rất ồn ào, có tiếng cánh quạt sau đó... không có sau đó, cô thấy sau gáy đau nhói và mất ý thức.
“Này! Sao phải đánh ngất cô ta hả?” Người đàn ông đỡ lấy Mộc Như Lam đã ngất xỉu, lên tiếng chất vấn người phụ nữ vừa đánh ngất cô.
Người phụ nữ ánh mắt sắc bén, vẻ mặt vô cảm: “Tôi thấy tai cô ta động đậy, cô ta không đơn giản đâu, đề phòng bất trắc.”
“Bệnh thần kinh! Ai bị bịt mắt mà chẳng lắng tai nghe động tĩnh xung quanh?” Người đàn ông có vẻ có bất mãn khá lớn với người phụ nữ, một tay hắn ta đỡ Mộc Như Lam một tay xách túi của cô đưa cô lên trực thăng.
Người phụ nữ đi theo phía sau giật lấy túi xách của Mộc Như Lam kiểm tra lại một lượt, trước ánh mắt lộ rõ không hài lòng của người đàn ông, cô ta nói: “Tịch thu toàn bộ, bên trong toàn những thứ nguy hiểm.”
“Hừ, có gì nguy hiểm chứ, trong đó chỉ là...” Giọng nói của hắn ta đột nhiên mắc lại trong cổ họng, cánh môi dày run lên. Chiếc bút chì nhọn hoắt kề bên cổ hắn ta, đầu bút sắc nhọn đã đâm vào da thịt, một giọt mồ hôi chảy ra từ làn da đen của hắn ta thấm ướt đầu bút. Động tác của người phụ nữ không đổi, trên mặt không biểu cảm: “Thấy rồi chứ? Chỉ cần dùng lực chuẩn, tìm đúng điểm để xuống tay thì một cây bút chì cũng có thể giết người. Trong túi của cô ta ngoài cục tẩy thì những vật còn lại đều có đầu nhọn, kể cả cây xương rồng này. “
Chiếc bút chì được rút ra, trên ngòi vẫn còn dính máu. Người phụ nữ thu dọn lại đồ vật, lấy túi xách ngồi thẳng lưng ở phía đối diện như một nữ quân nhân.
“...Thật không hổ là người huấn luyện.” Một người đàn ông da trắng lau mồ hôi trên trán nhìn người phụ nữ nói thầm.
“Con khốn đa nghi...” Tên áo đen vuốt vuốt vết máu trên cổ, trong lòng càng bất mãn thấp giọng chửi một câu, nhìn sang Mộc Như Lam còn đang ngất xỉu, cô ta cho rằng nữ nhân nào cũng hung tàn mạnh mẽ như cô ta sao. Mẹ kiếp.
Lúc này, trong phòng thí nhiệm đèn đuốc sáng rực, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, mặc áo blouse trắng đang ngâm nga một giai điệu và nghiên cứu thứ gì đó. Chất lỏng trong ống nhiệm màu xanh nhỏ vào ống nhiệm màu đỏ, dường như lỡ tay đổ nhiều hơn một giọt, ống nhiệm sôi mạnh nhanh chóng nóng lên. Ive chưa kịp buông tay ống nhiệm đã nổ tung.
Ive đứng yên tại chỗ, tay cầm ống nhiệm đã bị mấy mảnh thủy tinh đâm vào
“Lại thất bại... thật là bực mình.” Ive thờ ơ rút mảnh thủy tinh vẫn còn ghim vào tay mình ra, dùng tay còn lại vuốt phần tóc dựng đứng trước trán, sau đó lấy khăn ướt ra vừa lau bụi trên mặt vừa bước ra khỏi phong thí nhiệm đi đến phòng y tế.
Nữ y tá xinh đẹp gợi cảm đang giúp hắn bôi thuốc. Vừa mới biết Ive đang ở trong giáo hội, Hans đứng tựa vào cửa nhìn hắn mỉm cười: “Thật không ngờ lại gặp cậu ở đây, người bạn cũ.”
Ive quay lại nhìn Hans, đôi mắt xanh thẳm khẽ nheo lại giây lát, một giây sau khóe môi nở một nụ cười, trong mắt đục ngầu hiện tia quỷ dị:
“Hans? Chúa ơi! Anh vượt ngục à?”
“Vượt ngục? Haha. Tôi quang minh chính đại ra khỏi Coen đó.” Hans bước tới chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, bắt chéo chân cười nói: “Tôi có một trò chơi đã lên kế hoạch từ lâu, tôi đang giăng lưới bắt mộ con sói nhỏ đáng yêu. Cậu muốn tham gia không, Ive?”
“Trò gì?” Ive nhẹ nhàng nắm lấy phần tóc đã cuộn tròn trên đỉnh đầu, có vẻ không mấy hứng thú.
Sẽ có rất nhiều con mồi, nhưng Amon thân ái đương nhiên thuộc về hắn ta, hắn ta muốn cắt hắn thành từng mảnh vụn, sẽ giúp hắn thoát khỏi thống khổ.
Săn mồi? Chiếc lưỡi đỏ tươi của Ive liếm môi dưới, đôi mắt màu lam sâu thẳm quỷ dị. Có trò vui rồi, Thiên Sứ thân yêu của hắn có biết rằng có ác quỷ đang ở nơi này chờ cô không? Có biết có bao nhiêu hiểm nguy không? Đến cùng, ai sẽ là thợ săn, ai sẽ là con mồi, hắn thật sự mong chờ. Dù có thua cuộc, cũng không cần lo lắng, hắn sẽ ăn thịt bạn, từ đầu đến chân không bỏ phí chút nào, ăn bằng hết.
Không ai lường trước được ngày hôm trước giáo hội tiến hành uy hiếp, đến hôm sau đã ra tay với Mộc Như Lam. Tệ nhất là họ không cách nào phòng bị thuật thôi miên. Osborn bên kia màn hình rất đắc ý cười haha nói: “Thật xin lỗi. Vị hôn thê cũ của anh nói rằng chỉ có vị Thiên Sứ đáng yêu này là hữu dụng nên để phòng bất trắc tôi đành tốn chút tâm tư mời cô ấy đến làm khách một chuyến. Nếu trước 12 giờ đêm mai tôi không nhận được những thứ đã yêu cầu, tôi chỉ đành tiễn Thiên Sứ về với vòng tay Thượng Đế.”
Màn hình dừng lại ở hình ảnh gương mặt đắc ý của Osborn rồi tắt. Bạch Mạc Ly sắc mặt u ám, không khí xung quanh bị nén đến đáng sợ.
“Boss”
“Hành động”
“Rõ”
Cách đây không lâu, Mặc Khiêm Nhân đã cho bồ cầu báo tin cho Hắc Báo biết nơi ẩn nấp của giáo hội.
Osborn không biết đến chiêu “Tự mình hại mình”. Hợp tác với biến thái vốn là mạo hiểm liều lĩnh, hắn ta muốn chúng thực sự hành động theo ý muốn của hắn ta? Osborn muốn đạt được lợi ích lớn nhất với hy sinh nhỏ nhất, nhưng Hans và Cesar lại muốn dùng thật nhiều sinh mạng và máu tươi để ăn mừng bọn chúng thoát khỏi nhà tù. Thất bại? Thật đáng tiếc. Biến thái là sinh vật chỉ tận hưởng niềm vui sảng khoái trước mắt, chúng tự tin và ngông cuồng, tương lai thế nào bọn chúng không màng tới.