Tề Thành kiên nhẫn đợi ba ngày, đến ngày thứ ba, anh hết kiên nhẫn đi tìm thầy chủ nhiệm ban 12.
“Em ấy đâu.” Anh đã đến nhà của Kỳ Chung rồi, nhưng không có ai ở nhà.
Giáo viên chủ nhiệm ban 12 nhìn anh và nói thật: “Thầy không biết, mẹ cậu ấy xin nghỉ phép.”
Tề Thành cau mày quay trở lại lớp học.
Điện thoại liên lạc không được, tìm cũng không thấy, mơ hồ có thể đoán được Kỳ Chung đã làm cái gì, bởi vậy kiên nhẫn đợi ba ngày.
Nhưng thời gian trôi qua, Kỳ Chung không xuất hiện.
Cho đến tối cuối tuần, chuông cửa nhà anh vang lên, kèm theo gió lạnh, người đứng ngoài cửa cười rạng rỡ.
Dưới chân anh ta xếp một chiếc vali, anh tuấn mỹ lệ, “Đã lâu không gặp.”
Tề Thành nắm chắc tay giữ cửa, “Có khỏe không.”
“Tốt lắm,” Kỳ Chung cởi khăn quàng cổ. Mở lời “Em rất nhớ anh.”
Sự chờ đợi nôn nóng biết bao, còn gì day dứt hơn thế này.
Tề Thành thả cửa, tiến lên ôm lấy cậu.
Kỳ Chung hừ một tiếng vì đau, nhưng cũng ôm lấy anh cười sảng kɧօáϊ.
“Làm sao vậy?” Tề Thành sững sờ không dám nhúc nhích. “Anh đụng vào đâu rồi?”
“Không sao đâu,” Kỳ Chung ôm anh chặt hơn, vùi đầu vào cổ Tề Thành, người đàn ông chỉ cười rạng rỡ. Nhưng bây giờ vai của cậu đang run lên, thì thầm, "Chết tiệt, em đã nghĩ rằng em sẽ không gặp anh nữa."
Cha mẹ Kỳ Chung đưa cậu về quê ngoại trong đêm, lấy đi điện thoại di động và máy tính của cậu, đóng cửa nhốt Kỳ Chung lại. Trong phòng nói với cậu như thế nào thích người đồng giới.
Mẹ Kỳ Chung làm động tác muốn đánh, nâng cây gậy cao lên nhưng tay bà run rẩy không thể hạ xuống.
Đây là con ruột của mình, đứa con trai đã bắt đầu chăm chỉ, đã lớn rồi có chí học hành, bây giờ vì tình yêu của mình bắt đầu phản kháng cha mẹ.
Những người cùng giới có thể kết hôn, điều đó có liên quan gì đến họ?
Chỉ vì đứa con trai này, chỉ vì đứa con trai này.
Kỳ Chung cúi thật thấp về phía cây gậy của bà, cây gậy đánh xuống khiến cậu bị thương nặng.
“Mẹ, nếu mẹ đánh con thấy dễ chịu hơn, mẹ có thể đánh nhiều hơn.” Kỳ Chung cúi người vì đau, nhưng vẫn cố chịu đựng, “Con có thể chịu được.”
…
Kỳ Chung nép vào vòng tay của Tề Thành khóc, Đầu tháng 12 mang gió lạnh bay vào hành lang gấp rút, Tề Thành mang Kỳ Chung vào nhà.
Khi anh ngồi trêи ghế sô pha, Tề Thành ôm Kỳ Chung, Kỳ Chung như muốn bộc lộ ủy khuất, nước mắt càng ngày càng nhiều, tiếng khóc càng đậm.
18 tuổi cùng cha mẹ comeout, cái quái gì cũng không sợ.
Thằng đéo nào muốn lấy gậy, làm bố mẹ thất vọng.
Nhưng Kỳ Chung rất nhớ Tề Thành. Ngô Du đã nói cậu là một con bò đực cứng đầu sắp đâm vào bức tường phía nam. Kỳ Chung cảm thấy những gì hắn nói trước đây là quá đúng. Khi đang khóc cậu đang nghĩ đến. Tại sao mình lại cứng đầu như vậy? Tại sao mình lại độc ác như vậy.
Nỗi sợ hãi và cảm giác tội lỗi mà cậu phải chịu đựng trước mặt cha mẹ mình đã lan ra hết trong vòng tay của Tề Thành.
Tề Thành không dám chạm vào lưng, cứ như vậy lỏng lẻo ôm lấy cậu, dùng miệng dỗ dành, " Đừng sợ, đừng sợ."
Anh ném mũ trêи đầu, lại cởi áo khoác. Một ngày lạnh như vậy, áo khoác của cậu mặc chỉ một chiếc tay ngắn bên trong.
Tề Thành kéo chăn bên cạnh đắp cho cậu.
“Tóc có dầu,” Kỳ Chung kêu một tiếng, “ Em vẫn chưa gội.”
Tề Thành nói, “Từ từ gội, anh không chê em.”
- -----
Mẹ Kỳ Chung đã nói: "Mẹ sẽ không ngăn cản con, con đi liền đi đừng quay trở lại nữa."
Đây là một câu nói tức giận, mở cửa và ném vali trước mặt cậu cũng là một hành động điên rồ.
Kỳ Chung biết là lời nói nói ra khi giận, nhưng vì nhớ Tề Thành, cậu không có chữ hiếu, chỉ là một con sói mắt trắng, xách vali chạy ra ngoài, chạy được một đoạn thì thấy lạnh cả sống lưng, nên thản nhiên lôi quần áo của mình ra khỏi vali lấy mũ và khăn quàng cổ.
"Nếu họ thực sự không muốn em thì sao?"
“Sẽ không.”
Tề Thành nói: “Ngày mai anh sẽ cùng em đi tìm bọn họ, em xem, mẹ của em hẳn là đã cố ý chuẩn bị xong mọi thứ trong vali.”
Kỳ Chung: “Thật sao?”
“Thật sự? ”
"Nhưng em không thể đi trở về, " Kỳ Chung mí mắt càng ngày càng thấp," Họ sẽ đánh anh, em còn không che chở tốt. "
Nói xong, cậu đã hoàn toàn ngủ say.
Tề Thành vẫn duy trì tư thế bị cậu đè, sau khi Kỳ Chung đã ngủ say, anh mới thận trọng đi ra, vén áo của lên, bôi thuốc lên vết gậy sưng tấy trêи lưng.
Anh không dám nặng lời, cảm xúc trong lòng rất phức tạp, Kỳ Chung ngủ thϊế͙p͙ đi khi ở bên anh, đó là bởi vì cậu đã buông tha cho trái tim mình.
Tề Thành có chút khó thở khó chịu, cầm bao thuốc đi ra ban công hút thuốc.
Khi gói thuốc rơi xuống đáy, anh gọi Giang Phượng và đi thẳng vào vấn đề. . ngôn tình ngược
“Con có bạn trai.”
Hơi thở ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên nặng nề hơn, hồi lâu sau, Giang Phượng mới nói: “Mẹ biết rồi.”
Tề Thành ho khan một tiếng, đối với Giang Phượng nói: “Nhiệt độ đã hạ thấp. vì vậy mẹ nên mặc thêm quần áo."
""... Con thích ai, mọi người trong gia đình đều ủng hộ con." giọng Giang Phượng bắt đầu run rẩy, như thể cố gắng để ổn định "Trong đó có mẹ."
Tề Thành im lặng hồi lâu." Cám ơn mẹ. ”
Giang Phượng rốt cục rơi lệ.
Khi Kỳ Chung tỉnh dậy, cảm thấy thoải mái không muốn cử động.
Toàn thân ấm áp toàn là mùi của Tề Thành, cậu hít hà, nhắm mắt làm con tằm.
Ấm áp và thoải mái.
Mùi cơm tràn ngập, Tề Thành bước tới, đem đầu của Kỳ Chung chui ra khỏi chăn, hôn lên trán cậu, nói nhỏ: “Dậy ăn cơm đi.”
“Em không muốn nhúc nhích,” Kỳ Chung nói " Em lười biếng. “
"Anh đút em?” Tề Thành.
Kỳ Chung suy nghĩ một chút, vẫn là chật vật đứng dậy, “Hai ta đều ăn một miếng đi.”
Bởi vì khóc nhiều quá, mi mắt lẽ ra phải sưng lên, nhưng sau khi tỉnh lại, cậu không cảm thấy khó chịu trong người. Chắc Tề Thành đã bôi thuốc cho đôi mắt của mình.
Kỳ Chung mỉm cười khi nhìn thấy món ăn.
Tề Thành lấy thức ăn ra trêи đĩa, vì vậy trông nó giống như thức ăn tự nấu ở nhà, Kỳ Chung có thể hình dung ra đôi tay vụng về của Tề Thành.
Hai người vừa ăn vừa nhìn nhau, cảm thấy ở tuổi này mới nhận ra được hạnh phúc là như thế nào.
Sau khi ăn cơm xong, Tề Thành lại thu dọn bàn sau đó đi tới ghế sô pha, đem Kỳ Chung ôm vào trong lòng, hai người xem TV.
Gió ngoài cửa sổ vù vù, có tiếng rơi rất lớn.
“Anh cũng đã nói với gia đình,” Tề Thành nói, “Họ đều ủng hộ chúng ta.”
Kỳ Chung cảm thấy mình như được ngâm mình trong suối nước nóng, trong lòng nóng lên, hai mắt cũng nóng lên.
Có chút khó hiểu đột nhiên, “Anh cùng em sẽ chia tay sao?”
Tề Thành, “Em cho rằng anh sẽ cùng em chia tay sao?”
Kỳ Chung nói không thể.
Tề Thành mỉm cười, “Vậy đừng lo lắng.”
Cuối tháng này là lễ giáng sinh, sau lễ giáng sinh là tết dương lịch.
Năm tháng sau, là kỳ thi tuyển sinh đại học.
Bọn họ đang nằm ở trêи sô pha đếm thời gian, thời gian rõ ràng đã đặt ở trước mặt, Kỳ Chung có chút lo lắng, “Mấy ngày trước làm được bao nhiêu bài kiểm tra.”
Hôm nay Tề Thành cười nhiều hơn so với tuần trước.
Ngày mai là chủ nhật, ban đầu muốn xin nghỉ để đi gặp cha mẹ Kỳ Chung, nhưng Kỳ Chung ngăn anh lại, "Đừng chậm trễ học."
Nhưng Tề Thành cũng khẳng định: "Chúng ta cần phải gặp mặt."
Kỳ Chung nhìn biểu hiện của anh. Núp trêи ban công và gọi cho bố mẹ của mình.
Kết quả cuối cùng làm cậu ngạc nhiên, vì khi từ ban công trở ra, cậu đã xuất thần.
Tề Thành vẫn lo lắng và cố gắng hết sức để làm cho anh trông bình tĩnh, để Kỳ Chung cũng không hoảng sợ, "Như thế nào?"
"Mẹ em nói rằng không muốn gặp," Kỳ Chung lặp lại những lời mẹ nói, "Hãy để em sống với anh. Khi anh không muốn em nữa, hãy để em quay về. "
"... "Tề Thành," Nếu anh không muốn em nữa thì sao? "
Kỳ Chung:"Bà ấy nói rằng bà ấy sẽ đợi đến năm mới, rồi đưa anh đến nhà ăn cơm tất niên. ”
Tề Thành thở phì phò đưa tay về phía Kỳ Chung:“ Ôm lấy? ”
Kỳ Chung lao vào.
Thời gian học nhanh nhất, Kỳ Chung trở nên lo lắng, Tề Thành cũng lo lắng, Ngô Nguyên chỉ có thể đi theo.
Mặc dù sống trong nhà hàng ngày và ăn cũng ăn ở trong nhà, nhưng ít tiếp xúc thân mật hơn rất nhiều, vì tất cả thời gian rảnh đều bị lấp đầy bởi những tờ giấy thi lãng phí.
Vào ngày này, khi Kỳ Chung và Ngô Nguyên nhìn lên tờ giấy kiểm tra, họ phát hiện ra rằng bên ngoài trời đang có tuyết.
Hai người sững sờ nhìn nhau, mặc quần áo dày rồi đi ra ngoài.
Bông tuyết đang bay trong tuyết dày, và cả thế giới đều trắng đến dọa người, khi bước lên, tuyết có thể bao phủ toàn bộ.
Mọi thứ đều được bao phủ bởi tuyết.
“… Fuck,” Kỳ Chung, “đã là mùa đông.”
Đông chí đã qua đi, nhưng cho tới bây giờ tuyết mới rơi báo hiệu là mùa đông tới.
Kỳ Chung đột nhiên thở dài, “Nếu Tề Thành ở đây, liền rất lãng mạn.”
Ngô Nguyên bên cạnh liếc mắt nhìn cậu, cũng lười nói nhảm.
Ngoài cổng tiểu khu, có người mang theo hai cái túi lớn đi lại đây, Ngô Nguyên không nhìn ra là ai, Kỳ Chung ở bên cạnh chạy tới hét lớn: “Tề Thành!”
Tề Thành mở tay ôm cậu. Một cái túi trong tay bị Kỳ Chung lấy đi, “Anh mua cái gì?”
“Lẩu,” Tề Thành đưa tay ôm chiếc áo khoác to xuống của cậu, “Ăn lẩu uống chút rượu đi."
Khi hai người bước vào, Ngô Nguyên vừa vặn nghe câu này, ngay lập tức vặn lại, "Cậu một chút cũng không mù."
Trong băng tuyết xa như vậy còn nhìn rõ Tề Thành, cậu không bị mù.
Nhưng sau khi học lâu như vậy, hiếm khi tranh thủ đi nghỉ ngơi trêи tuyết.
Bên ngoài tuyết rơi, bốn mùa như xuân trong nhà.
Cả ba người cởi áo khoác, cởi khăn quàng cổ và găng tay rồi cùng nhau ngồi dậy ăn tối.
Ăn được nửa bữa, chuông cửa bắt đầu vang lên, Tề Thành đi tới mở cửa, vừa thấy đúng là mấy người Hàn An.
“ Khốn nạn, thơm quá.” Vài người hít mũi như hổ đói, giơ túi xách lên cho Tề Thành. “Chúng tớ sợ không đủ, nên mua thêm thịt nữa, Tề Thành cậu có phải đã mua đủ nước sốt? Chúng tớ không mua. "
" Tớ mua rồi, đi giúp đi", Tề Thành giao việc cho họ hài lòng sau khi thấy mọi người bận rộn." Hiệu suất rất nhanh chóng. "
" Có thể không tích cực sao? " Hạ Lập và Kỳ Chung nói móc," Có thể ăn bữa ăn này hay không, đều là cậu có tiếng nói cuối cùng. "
Kỳ Chung lấy con dao chém xuống," Tôi cũng có thể có tiếng nói cuối cùng. "
Hạ Lập nhìn cậu với vẻ mặt “Tôi không biết cậu."
“…”
Kỳ Chung dè dặt: “Tôi cũng có thể thổi gió dưới gối.” ( ý ổng là mách lẻo ý)
Hạ Lập giơ ngón tay cái lên.
Đêm nay là đêm giáng sinh, mọi người ăn uống no nê rồi về nhà với cái bụng no căng.
Còn lại ba vị bụng bự lại ăn nhiều, cho đến khi giải quyết xong gần hết món ăn trêи bàn, Kỳ Chung mới nấc lên, cùng Tề Thành nói bằng tiếng Anh, “Merry Christmas!”
Miệng Tề Thành co giật, “Học viết chữ Giáng Sinh vui vẻ này đi. "
Kỳ Chung:"... "
Ngô Nguyên ở bên cạnh nhìn cậu chế nhạo, khịt mũi.