Giả Làm Sủng Phi Của Thánh Thượng

Chương 28: Là Muốn Gặp Người Nên Gặp Lần Cuối



Tiêu Lâm ở biên cương lúc nhận được thư tuyết đã rơi, hắn ngồi trong doanh trướng nhìn dòng chữ viết nắn nót, đường nét rất nhẹ nhàng mỏng manh cảm thấy thương nhớ vô cùng.

- " Gió phong thanh

Thu nguyệt minh

Lạc diệp tụ hoàn tán

Hàn nha thê phục kinh

Thương nhớ, biết bao giờ mới gặp?

Thử thi thử dạ nan vi tình."

Cẩn Huyên thức trắng một đêm chỉ để viết những dòng này, có chỗ còn có giọt nước thấm vào sẫm màu hơn những chỗ giấy khác.

Tiêu Lâm nhìn dòng chữ này trong lòng liền dâng lên cảm giác khó tả, chính là muốn phi ngựa thẳng về kinh thành gặp người ngày đêm hắn mong nhớ mấy tháng nay.

Chỉ mới bao lâu không gặp Cẩn Huyên đã tiến bộ lên không ít, Tiêu Lâm cầm thư trong tay bất giác đưa ngón tay cọ sát vào mặt giấy thô gáp.

Như làm vậy sẽ cảm nhận được nhiệt độ tay của Cẩn Huyên lúc đặt tay lên giấy.

Màn trướng bị xốc lên, tiến bước chân đạp tiếp đi vào.

- Hoàng thượng cho gọi thần.

Người này họ Ly là Ly Khải, lúc Tiêu Lâm còn ở biên cương Ly Khải chính là cánh tay phải của hắn nhưng sau này lên ngôi Ly Khải liền thay hắn trấn giữ biên cương, võ nghệ rất cao cường còn rất nhanh nhẹn.

Ly Khải yêu thích binh pháp nên lúc Tiêu Lâm lên ngôi cũng không để y theo về chỉ dẫn theo Cao Phùng, hiện tại chính là Cao Thái Uý, Cao Phùng thân thủ nhanh nhẹn trên chiến trường ra tay rất dứt khoác so với Ly Khải chỉ có ngang tài ngang sức.

Ở kinh thành Cao Phùng dẫn đầu đội mật thám.

Tiêu Lâm:" Trẫm vừa nhận được tình báo, địch cách chúng ta một ngàn dặm, đóng quân ở Châu Ô, tối nay tập hợp tất cả binh lính làm một buổi tiệc thịt thịnh soạn một chút."

Ly Khải:" Hoàng thượng muốn chúng ta xuất binh?"

- Ngày mốt sẽ xuất binh, địch không động phe ta sẽ động.

Ly Khải nghiêm túc mà gật đầu:" Thần tuân chỉ."



Buổi tiệc này chỉ sợ là buổi tiệc thịt rượu cuối cùng của bọn họ.

Tiêu Lâm nhìn bức thư trong tay lại nhìn rương gỗ chất không ít đồ đặt một góc trong lòng lại có chút không đành lòng.

Hắn đặt bức thư dưới gối, ngồi ngang ngắn trước rương gỗ, ở đây không gian hạn hẹp muốn bàn cũng không có chỉ có thể dùng rương gỗ mà làm bàn, rương gỗ dài chiếm ít diện tích.

Tiêu Lâm mài mực chấm bút lông, vuốt phẳng mặt giấy mới đặt bút xuống.

Chữ viết cứng cáp lại mạnh mẽ, lực tay rất dứt khoác.

Hắn viết xong còn dùng nến cẩn thận hung khô chữ mới cất vào phong thư, đút vào túi áo trong.

Tiêu Lâm thổi tắt nến, xốc màn trướng đi ra bên ngoài.

Bên ngoài tuyết trắng xoá, xung quanh không có cây cối chỉ có doanh trướng trơ trội giữa mênh mông tuyết.

Gió lạnh thổi đến làm người khác run cầm cập, Tiêu Lâm đưa phong thư cho binh lính đứng canh gần doanh trướng của hắn.

- Đưa cho đoàn xe đem vật phẩm tiếp tế, căn dặn bọn họ phải đưa thư đến tận tay hoàng hậu bên trong có tin tức khẩn, nếu lá thử xảy ra bất trắc bọn họ có bao nhiêu người trẫm sẽ lấy bấy nhiêu đầu.

Binh lính nghe lời này đáp một tiếng, cẩn thận cầm lá thư chạy đi.

Người kia đi chưa được bao lâu đã chạy về.

Tiêu Lâm đặt tay phía sau, trên người khoác áo khoác rất dày lông trên cổ áo được làm từ lông chồn, rất ấm còn mềm mịn tay áo cũng được đính lông nhằm để giữ ấm.

Hắn đi một vòng quanh trại, quan sát từng thứ rất cẩn thận.

Ở giữa doanh trại có một võ đài dùng để thí luyện, mỗi năm sẽ tổ chức một lần chỉ dùng để so tài, là nam nhân nên tính hiếu thắng rất cao, tuy hiếu thắng nhưng mỗi người đều công bằng không gian lận.

Doanh trại có hai cổng ra vào mỗi nơi đều có đài canh gác, Tiêu Lâm nhìn nhóm binh lính luyện tập gần võ đài mà nheo mắt.

Ly Khải không biết từ đâu chạy tới, trong tay còn cầm một củ khoai mật nướng.

- Bên ngoài tuyết sắp rơi, hoàng thượng khoác áo mỏng như vậy sẽ bị cảm mạo.

Ly Khải đưa khoai tới, Tiêu Lâm không e dè mà nhận lấy.



Tiêu Lâm:" Trẫm da thịt dày, chỉ sợ người ở kinh thành bị lạnh."

Ly Khải thở ra một hơi, hơi thở mang theo khói mà bay ra.

- Cao Phùng nói con người khi yêu, một cơn gió lạnh cũng sẽ lo cho người không ở gần, lúc trước thần tin nhưng không tin câu này áp dụng với hoàng thượng, không ngờ tình yêu hoàng đế hay dân đen đều trúng, không có ngoại lệ.

Tiêu Lâm nhìn củ khoai mật đang bốc khói trong tay rồi đưa mắt nhìn ra phía xa, tuyết bao phủ khắp nơi không thấy điểm cuối, nói:" Hoàng đế hay dân đen đều là con người, dao cứa cũng sẽ chảy máu."

Hoàng đế xem như may mắn hơn một chút, sinh ra trong hoàng tộc không lo lắng cái ăn cái mặc nhưng lại lo cho không ít bá tánh, mỗi ngày đều đau đầu vì hai chữ minh quân.

Ly Khải đi theo Tiêu Lâm không ít năm, bộ dáng hiện tại đúng là chưa từng nhìn thấy.

Ly Khải cắn một miếng khoai trong tay, củ khoai liền còn phân nửa.

- Hoàng thượng đang lo lần xuất binh này là lần cuối?

Tiêu Lâm lắc đầu:" Là muốn gặp người nên gặp lần cuối."

Hắn ngừng một lúc mới nói tiếp:" Nếu được trẫm nhất định để mọi người trở về thăm gia đình nhưng đáng tiếc, tình thế cấp bách không thể trở về."

Buổi tối doanh trại bọn họ bày ra không ít rượu thịt, mọi người tất nhiên biết lần xuất binh này thắng bại khó đoán, nhưng không ai nhắc đến.

Hưởng thụ một chút, cho dù có chết cũng không thành ma đói.

Mọi người ăn uống no say, Tiêu Lâm đứng trên bục cao mà hắng giọng.

Xung quanh đang ồn ào đột nhiên yên lặng, đều hướng về phía Tiêu Lâm mà chờ đợi.

- Lần này xuất binh cho dù thắng hay thua chúng ta đã làm hết sức mình, thua trong vinh quang thắng trong vinh dự, lần này thắng trận trẫm sẽ để mọi người trở về quê nhà thăm người thân hai tuần trăng khi về sẽ trọng thưởng cho mỗi người hai lượng.

Nghe lời này của hắn không khí như sôi sục, người hò reo hú hét.

- Hoàng thượng anh minh.

- Vì hoàng thượng vì bá tánh, binh lính ở biên cương nhất định sẽ thắng trận oai phong phất cờ trở về.

Tiếng nói người này xen lẩn người kia, rất náo nhiệt.

Rượu thịt xong mọi người đều trở về doanh trướng nghỉ ngơi, bên ngoài lửa bập bùng gió thổi qua run lắc xong trở về như cũ.