Tiếng hô vang vọng như một người trôi ở giữa sông tìm được một chiếc thuyền cứu nạn đang lái về phía bọn họ, trong mắt mỗi người đều là tia hy vọng khao khát được cứu.
Bọn họ ở biên cương sống trở về được hay không cũng rất khó nói, nhưng ai lại không mong bản thân còn mạng trở về đoàn tụ với người thân, kẻ không còn người thân mới liều mạng.
Cẩn Huyên:" Doanh trại sao lại hiu quạnh như vậy, binh lính đâu? Hoàng thượng đâu?"
- Hoàng thượng đã xuất binh một tháng trước hiện tại đang đóng quân ở núi Châu Ô cách nơi này mấy ngàn dặm.
Cẩn Huyên tất nhiên không biết mấy ngàn dặm là bao xa chỉ biết rất xa hoặc rất gần mà thôi.
Hữu Kim nghe lời này liền bước tới, tóc được búi thành đuôi gà hất qua lại theo chuyển động của y.
- Giỡn hả? Địch lần này là Mãn Châu, uy danh bất bại vang mấy ngàn dặm, ở đây trên dưới chưa bằng phân nửa binh lính Mãn Châu, lại xuất binh mà không cần viện trợ?
Bọn họ tất nhiên biết nếu không chờ binh viện trợ cơ hội thắng rất ít.
Một người cao nhất đám binh lính ở lại hô lớn.
- Mãn Châu uy danh vang mấy ngàn dặm thì sao chứ, Mãn Châu có uy danh đất nước ta có thánh thượng đem binh khí ra trận, thánh thượng lập không ít thành tựu, từ nhỏ đã tinh thông võ nghệ, mười sáu tuổi xung phong ra biên cương giết đuổi địch, chưa từng thua trận trở về.
Nghe lời này xung quanh có người hùa theo.
- Đúng đó, hoàng thượng chúng ta cũng không thua người Mãn Châu, mãi mãi không chịu làm kiếp nô lệ để ngoại tộc ức hiếp.
Lời này như bơm vào não bọn họ một chất kích thích khiến máu mỗi người đều sục sôi.
Cẩn Huyên:" Hoàng thượng đến Châu Ô một tháng trước, sao ta không nghe mật thám gửi thư trở về?"
Bọn họ cũng không có ý định che giấu, một nữ nhân đến biên cương còn biết về chuyện mật thám nhất định không tầm thường, đám người ở đây không ai dám bất kính.
- Hoàng thượng có dặn không cần viết thư mật thám, ở kinh thành phe phái rất loạn nếu thư vào tay nội gián sẽ lành ít dữ nhiều, kinh thành có người hoàng thượng tin tưởng nhưng lại không biết gì về những chuyện này nên không cần viết.
Cái gì mà không biết? Cái này chính là đang xem thường cô.
Bọn họ tất nhiên nghĩ, người hoàng thượng tin tưởng nhất là một đại thần hoặc là thái hậu không nghĩ tới lại là nữ nhân kiều diễm trước mắt này.
Cẩn Huyên:" Binh viện trợ ở lại nghĩ ngơi một đêm, ngày mai xuất phát đến Châu Ô."
Cẩn Huyên có được bản vẽ nỏ của người Mãn Châu, cô trên thuyền không có việc gì làm liền ngồi phác thảo lại, tuy có phần giống như cơ chế có phần khác biệt, người Mãn Châu dùng nỏ gỗ, cung tên cần sức lực lớn mới có bắn được, nỏ gỗ ba mũi tên liền không dùng được, trên thuyền không có thợ rèn nhưng ở doanh trại có.
Còn có một cái lều lớn dùng để rèn binh khí, nơi này dựng lên là sửa binh khí cho binh lính, mỗi ngày lửa đều thắp đỏ, mùa đông lửa cũng vẫn cháy.
Cẩn Huyên hỏi đường một chút mới tìm được đến lều thợ rèn, bên ngoài lạnh buốt rèm vừa mở ra hơi nóng sộc ra bên ngoài, hai người thợ bên trong cởi trần trên cơ thể xuất hiện rất nhiều mồ hôi, như thời tiết lạnh buốt bọn họ không cảm nhận được.
Nghe tiếng động hai người liền nhìn ra bên ngoài.
Bên trong có một người cao nhưng có phần gầy hơn người lùn kia.
Người cao là Nguỵ Bách đảm nhận vai trò nấu sắt nun lửa.
Người còn lại là Chính Công là thợ rèn chính, ở đây còn có một người chuyên chế tạo giải mã cơ quan Tiểu Phúc.
Chính Công:” Nơi này bao giờ lại xuất hiện một nữ nhân? Ngươi là ai đến đây làm gì?”
Cẩn Huyên cầm trong tay một cuộn giấy, đi tới trước mặt Chính Công.
- Ta là Huyên Huyên theo binh viện trợ đến, có đem theo thứ hay cho các vị xem qua.
Chính Công ra hiệu, Nguỵ Bách cũng buông đồ trong tay xuống mà đi tới.
Cẩn Huyên đặt giấy tuyên lên bàn trống gần chỗ bọn họ, mới mở ra.
Đường nét trên giấy mảnh khảnh nhìn qua không giống dùng bút lông vẽ nên, mực có chỗ có chỗ không tuy đứt đoạn nhưng không khó nhìn.
Chính Công tất nhiên nhìn ra được là thứ gì nhưng không chắc chắn, hỏi:” Đây là?”
Cẩn Huyên:” Là bản vẽ của ta, nỏ nhưng chất liệu được làm bằng sắt tầm bắn mạnh, xa, chính sát hơn nỏ gỗ của người Mãn Châu.”
Chính Công với Nguỵ Bách nghe lời này không nén nổi kích động nhưng chưa được mấy giây, Chính Công liền bày ra vẻ mặt suy tư.
- Ngươi đưa bản vẽ này ra là muốn ta nun sắt thành khung của một cây nỏ?
Cẩn Huyên gật đầu, chỉ vào một góc trên tờ giấy.
- Khung nỏ không khó làm, chẳng qua cơ quan hơi phức tạp ngày mai binh viện trợ đến núi Châu Ô truy viện, đêm nay các ngươi có thể làm xong mười hai nỏ hay không?
Nguỵ Bách:” Mười hai nỏ trong một đêm? Chuyện này ta với Chính đại ca không thể đảm bảo, dù sao những thứ này phải thử qua mới biết được.”
Y nói xong lời này lại thở ra một hơi.
- Cơ quan trong đây nhìn qua cũng không phức tạp, một lát Tiểu Phúc trở về ta sẽ kêu người ngó qua mới quyết được.
Cẩn Huyên:” Tiểu Phúc, người này đi đâu?”
Lúc Cẩn Huyên đến xung quanh vắng lặn không một bóng người, kiếm một cái cây cũng không có.
Còn nơi này để đi ngoài nhà xí nữa hả?!
Chính Công:” Tiểu Phúc đã vào trấn, nửa canh giờ nữa sẽ trở về, ngươi không cần lo lắng, từ kinh thành đến đây xa xôi ngươi trở về nghỉ ngơi, một lát Tiểu Phúc trở về ta sẽ dẫn người đến gặp ngươi.”
Cẩn Huyên không ở lại lâu, để lại bản vẽ mà li khai.