Nước mắt Lục An An rơi xuống như những hạt châu bị đứt sợi, giọng nói mang theo thanh âm nức nở “Thật sao?”
“Mình thật sự rất sợ, sợ rằng ba mình sẽ xảy ra chuyện gì đó...”
Cô cố gắng hết sức để kìm nén tiếng khóc của mình, đôi mắt đã hoàn toàn đỏ hoe.
Mặt mày Thẩm Kha Từ hiện lên vẻ đau lòng.
Nhưng anh không thể làm gì khác hơn ngoài việc an ủi cô.
Sinh, lão, bệnh, tử luôn là điều mà con người không thể tránh khỏi.
Đến Hàng Châu đã là chín giờ tối, hai người xuống ga chạy nhanh đến bệnh viện.
Lục An An chạy tới cửa phòng cấp cứu: “Mẹ!”
Hạ Tri Khinh đang ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng cấp cứu quay đầu lại: “An An!”
“Ba thế nào rồi ạ!” Lục An An khóc ròng, nhìn đèn đỏ phía trên phòng cấp cứu, “Đã bao lâu rồi, sao ba vẫn chưa ra?”
Hạ Tri Khinh: “Ba của con…”
Lục An An chạy đến trước cửa sắt lớn lạnh lẽo trong phòng cứu hộ, dường như muốn phá ra,nghẹn ngào khóc lên: “Ba!”
“Ba con đang ở trong phòng cấp cứu …” Giọng của Hạ Tri Khinh vang lên từ phía sau.
Lục An An ngừng khóc: “?”
Advertisement
–
“Lục Chính!” Lục An An nhìn chằm chằm Lục Chính trên giường bệnh, “Ba có biết là ba đã dọa con và mẹ thành bộ dạng gì không?!”
Cô chỉ vào cánh tay đang bị băng bó của Lục Chính: “Tai nạn xe cộ chính là bị xe máy đụng vào rồi bong gân tay??”
Hạ Tri Khinh đứng bên cạnh con gái cũng giận dữ nói: “Đúng vậy, nghe âm thanh yếu ớt của ông trong điện thoại tôi còn tưởng là đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Đây không phải là chuyện lớn sao? Tay tôi dùng để dạy người ta đánh quyền đã bị thương rồi...” Lục Chính ấp úng nói.
“Im miệng!” Hạ Tri Khinh hét lên.
Lục Chính rụt cổ lại, nhìn Thẩm Kha Từ chuyển chủ đề: “Tiểu Thẩm, cảm ơn con đã đưa An An qua đây.”
“Chú không cần khách sáo đâu ạ, không có việc gì thì tốt rồi.” Thẩm Kha Từ nói.
“Ông còn không biết xấu hổ, tiểu Thẩm cũng bị ông làm hoảng sợ rồi.” Hạ Tri Khinh trừng mắt nhìn ông.
Lục Chính: “Bà xã, tôi sai rồi.”
Hạ Tri Khinh nhìn thời gian, nói với hai đứa trẻ: “Đã muộn rồi, hay là hai đứa tìm một khách sạn gần đây nghỉ qua đêm đi? Sáng mai lại trở về Ninh Thành.”
“Con muốn ở lại với ba.” Lục An An nói.
“Ba con một chút cũng không bị làm sao, con ở lại làm gì chứ, mẹ chăm sóc ông ấy còn phải chăm sóc cho con nữa sao?” Hạ Tri Khinh đưa một ít tiền cho cô, “Đi, cùng tiểu Thẩm đi tìm khách sạn đi.”
“Dạ.” Lục An An bĩu môi.
Lục An An và Thẩm Kha Từ đi quanh đó tìm khách sạn.
Khi nghe nhân viên lễ tân nói chỉ còn một phòng đôi, cả hai đều sững sờ.
Lục An An nhướng mắt nhìn Thẩm Kha Từ: “Nếu không … chúng ta tìm một khách sạn khác?”
Thẩm Kha Từ liếc nhìn thời gian: “Bây giờ cũng đã muộn rồi.”
“Cậu nói cũng phải.” Lục An An gật đầu.
Lòng bàn tay cô đang đổ mồ hôi, không hiểu sao cô lại cảm thấy lo lắng.
Không, tại sao cô lại lo lắng? Lục An An sững sờ tại chỗ.
Thẩm Kha Từ đã lấy thẻ phòng, nói với cô, “Đi thôi.”
“A, ừ.” Lục An An vỗ vỗ mặt của mình, nhanh chóng chạy theo.
Mở cửa phòng xong, Thẩm Kha Từ nhét thẻ vào nơi để trên tường.
“Tách” một tiếng, cả căn phòng sáng bừng lên ngay lập tức, ánh đèn vàng ấm áp chiếu trên đỉnh đầu bọn họ.
“Ùng ục ~” Bụng Lục An An kêu lên một tiếng.
Thẩm Kha Từ: “Cậu đói bụng sao?”
“Ừ.” Lục An An gật đầu.
Thẩm Kha Từ ngồi trên sô pha: “Cậu muốn ăn cái gì?”
Nếu Thẩm Kha Từ đã hỏi câu hỏi này, thì không có lí do gì để Lục An An từ chối đồ ăn, cô ngồi xuống và nói, “Buổi chiều ăn đồ nướng rồi, buổi tối ăn gì đó thanh đạm một chút đi!”
Cô nghĩ một hồi nghĩ nói: “Ăn tôm hùm đất!”
“… Cái này gọi là đồ ăn thanh đạm sao?” Thẩm Kha Từ cứng họng.
“Mình muốn ăn cái này, coi như chúc mừng ba sống sót sau tai nạn!” Lục An An cười nói.
“Chú mà biết mình bị cậu lấy làm cớ để được ăn tôm hùm đất thì chắc sẽ bị cậu chọc cho tức đến chết mất.” Thẩm Kha Từ ngoài miệng nói vậy nhưng cũng đã đặt hàng.
Lục An An nhìn thấy anh đã thanh toán xong tiền, liền cười nói: “Thẩm Kha Từ, cậu đối với mình thật tốt!”
Thẩm Kha Từ liếc cô một cái: “Sau này tôi sẽ đòi lại.”
“Biết rồi, sau này cậu muốn ăn gì tôi tuyệt đối đều sẽ cho cậu!” Lục An An nói.
Mắt phượng của Thẩm Kha Từ nâng lên, ánh mắt mang tính chiếm hữu nhìn cô: “Là cậu nói đấy.”
Bốn ngón tay Lục An An đặt bên cạnh thái dương: “Mình hứa.”
Quán ăn rất nhanh đã giao tôm hùm đất đến.
Lục An An mang đồ ăn tới đặt trên bàn, nóng lòng mở ra.
Tôm hùm đất sốt cay liền xuất hiện trước mắt cô.
Lục An An mang bao tay dùng một lần lột vỏ một con nhét vào trong miệng, vui vẻ híp mắt: “Ngon quá!”
Thẩm Kha Từ nhìn hai má cô ăn phình lên như con thỏ nhỏ, khóe miệng hơi câu lên.
Lúc đầu Lục An An vốn có chút lo lắng nhưng bây giờ lập tức đã bị quét sạch.
Ăn được một nửa, thấy Thẩm Kha Từ nhìn mình chằm chằm, cô bối rối hỏi: “Cậu không ăn sao?”
Lúc này Thẩm Kha Từ mới hoàn hồn, bỏ tất cả suy nghĩ, bắt đầu bóc vỏ tôm hùm.
Nhưng anh cũng không ăn nhiều, tôm được bóc vỏ đều bỏ vào bát của Lục An An.
Hai người ăn xong, liền đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lục An An bóp kem đánh răng lên bàn chải đánh răng, cho vào miệng, lúc ngẩng đầu lên vô tình bắt gặp ánh mắt của Thẩm Kha Từ trong gương.
Thẩm Kha Từ cũng đang đánh răng, tính khí lạnh lùng thường ngày của anh dường như đã dịu đi không ít dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Hai người đứng trước gương, Lục An An đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Bây giờ hai người họ... như thể đang sống với nhau...
Lục An An bị suy nghĩ trong đầu làm cho giật mình, hoảng sợ nuốt kem đánh răng xuống.
“!”
Tiếng nuốt nước bọt vang vọng trong phòng tắm, Lục An An sau khi phản ứng lại cảm thấy xấu hổ.
Thẩm Kha Từ trầm mặc nhìn cô, độc miệng nói: “Nếu cậu ăn không no thì cũng không cần phải ăn kem đánh răng đâu.”
“Oa …” Lục An An nhổ kem đánh răng trong miệng ra, mặt đỏ bừng: “Mình không có! Đây là ngoài ý muốn!”
Thẩm Kha Từ cười khẽ: “Ồ.”
“Không được cười!” Lục An Noãn ngượng ngùng trừng mắt nhìn anh: “Không cho cậu cười!”
Đôi mắt phượng của Thẩm Kha Từ cong thành hình vòng cung, nụ cười nhàn nhạt tràn ra từ cổ họng.
“Thẩm Kha Từ!” Lục An An tức giận đánh anh.
Hai người cãi nhau ầm ĩ, kim đồng hồ điểm 12 giờ.
Thẩm Kha Từ hỏi cô: “Cậu muốn mấy giờ thì đi ngủ?”
“A? Chắc là nhanh thôi.” Lục An An nuốt nước miếng.
Nói tới việc đi ngủ, trái tim cô đột nhiên trở nên căng thẳng.
Thẩm Kha Từ gật đầu: “Được.” Anh đi đến phía bên trong của chiếc giường, vén chăn nằm xuống, “Cậu nhớ tắt đèn.”
”...” Lục An An nhận thấy được sự căng thẳng của mình là điều không cần thiết.
Cô thả lỏng người, ngồi lên trên phần giường của mình và tắt đèn.
Căn phòng trở nên tối tăm, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người họ.
Lục An An sợ Thẩm Kha Từ đã ngủ say, không dám trở mình.
Ngày hôm nay trải qua chuyện kinh sợ như vậy, thể lực cũng đã bị cạn kiệt, Lục An An cảm thấy buồn ngủ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Phần giường bên cạnh không có động tĩnh.
Thẩm Kha Từ trở mình, đầu gối lên cánh tay nhìn Lục An An đang ngủ say.
Tóc mái của thiếu niên rủ xuống, che khuất đôi mắt đen láy của anh.
…
Từng ngày qua đi, tiết trời cũng dần trở lạnh, nhưng Tết càng đến gần, không khí càng rộn ràng.
“Giáng sinh vui vẻ! Tặng cậu một quả táo.” Hứa Chi đặt một quả táo đỏ tươi vào tay Lục An An.
“Cảm ơn cậu nha~” Lục An Noãn lấy ra một túi kẹo, “Cho các cậu.”
Hứa Chi và Trình Dụ nhảy lên giành lấy kẹo.
Trình Dụ cười thần bí lấy ra một gói từ trong ngăn kéo: ” Tằng tắng tăng tằng tăng!”
“Đây là gì vậy?”
“Đồ trang điểm đó!” Trình Dụ vỗ vỗ túi đựng đồ, “Đã đến lúc beauty blogger này phải ra tay rồi! Nhất định phải trang điểm cho hai cậu theo kiểu trang điểm Giáng sinh siêu hoàn hảo.”
“Sau giờ học chúng ta đi trang điểm, trang điểm xong thì đi dạo phố. Khẳng định tỷ lệ quay đầu rất cao nha!”
Lục An An nhấc tay: “Chúng ta đi ăn lẩu đi!”
“Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn, sắp thi cuối kì rồi còn không biết học tập chăm chỉ một chút.” Không biết Diệp Thịnh đã đứng phía sau lưng bọn họ từ lúc nào.
Cả ba nhanh chóng im lặng.
Diệp Thịnh hận sắt không thành thép mà nhìn chằm chằm Lục An An: “Thỉnh thoảng thả lỏng một chút cũng được, nhưng mà nhất định phải chuyên tâm học hành. Các em hiện tại đã học lớp 11 rồi, một năm rưỡi nữa phải thi đại học, chuyện quan trọng nhất chính là học tập, giáo viên có sự kỳ vọng rất lớn đối với các em…”
Lục An An ngoáy ngoáy lỗ tai nói nhỏ với Hứa Chi: “Diệp lão sư càng ngày càng giống mẹ mình.”
“Còn không phải sao, về đến nhà nhìn thấy mẹ như nhìn thấy Diệp Thịnh, đến trường nhìn thấy Diệp Thịnh lại như nhìn thấy mẹ.” Hứa Chi tráo phúng.
Nghe Diệp Thịnh lải nhải nửa buổi, cuối cùng cũng tan học.
Ba cô gái ở sửa soạn lại quần áo, chụp ảnh selfie một cách hào hứng, sau đó cầm cặp sách đi đến trung tâm mua sắm Ninh Hưng.
“Mặc dù kỳ thi cuối kỳ chưa đến nhưng mình đã nghĩ đến việc sẽ chơi như thế nào trong kỳ nghỉ đông rồi, thật háo hức quá đi.” Trình Dụ nói, “Các cậu có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ đông không?”
“Mình sẽ tham gia cuộc thi tiếng Anh trong kỳ nghỉ đông, chắc sẽ cần phải chuẩn bị một chút, sau cuộc thi thì đi thăm người thân.” Hứa Chi nói, “Mình không thích đi du lịch lắm, thích ở nhà hơn.”
Lục An An châm chọc: “Ừm … Mình chắc cũng đi thăm người thân, ở nhà bà nội nửa tháng, nửa tháng sau lại tới nhà bà ngoại.”
Cô cho thịt cừu vào miệng và đột nhiên ngừng nhai.
Nếu cô đi thăm họ hàng, không phải sẽ không thể nhìn thấy Thẩm Kha Từ sao?
Lục An An ăn mà không biết mùi vị gì, đem thịt nuốt xuống, lại uống một ngụm nước mận chua.
Hôm nay anh không đi học … Có lẽ là đang ở nơi đó?
Thấy lẩu đã gần hết, ba người chia tiền, Hứa Chi hỏi họ có muốn chăm sóc tay không, đây là dịch vụ miễn phí do tiệm lẩu cung cấp, Lục An An từ chối vì sợ trì hoãn thời gian.
Cô tạm biệt hai người rồi một mình bước ra khỏi trung tâm thương mại, dựa theo trí nhớ mà đi về phía tòa nhà bị bỏ hoang.
Trên đường đi có một, hai chàng trai dừng lại hỏi thông tin liên lạc nhưng cô không cho.
Đi được khoảng mười phút, cuối cùng cũng đến con hẻm hẻo lánh.
Khi nhìn lên, cô thấy tòa nhà bỏ hoang đang lóe lên một chút ánh sáng ấm áp.
Lục An An chạy nhanh lên tầng hai. Quả nhiên, cô nhìn thấy Thẩm Kha Từ đang nằm đó, một tay che mắt, cánh tay còn lại để sau đầu.