Giả Ngoan, Xấu Lắm Nha!

Chương 4: Dù sao, con người đã rời khỏi Trái Đất hơn ba trăm năm rồi!



Lạc Minh Sơn sững sờ.

Trong phút chốc, cậu như không thể duy trì vẻ mặt yếu đuối sợ hãi được nữa, giọng nói trở nên mờ mịt hoang mang: “… Anh định bắt nạt em giống như người lúc nãy sao?”

… Giống như cái tên gay chết tiệt kia tự tay ‘bắt nạt’ Lạc Minh Sơn sao?

Trong nháy mắt, cả người Triệu Hành cứng đờ, da gà nổi hết cả lên.

Hắn lùi về sau, bỏ tay ra khỏi cằm Lạc Minh Sơn.

“Đầu óc cậu bị làm sao đấy? Ngoài chuyện đó thì không nghĩ được gì nữa à? Tôi không có hứng với đàn ông.”

Lạc Minh Sơn thở phào nhẹ nhõm. Lạc Minh Sơn thực sự không hiểu lý do nhiều gã đàn ông trên Trái Đất lại đi thích người cùng giới. Không thể đẻ con, cũng không lòi ra năng lượng được, làm thế để làm gì nhỉ?

Thật sự kỳ lạ.

Vừa rồi cậu còn nghĩ nếu Triệu Hành cũng hứng thú với đàn ông thì cậu nên làm sao bây giờ.

May mắn thay, Triệu Hành không giống những người đó.

Triệu Hành nhìn Lạc Minh Sơn rõ ràng thở phào, đột nhiên thấy hơi khó chịu.

Hắn híp mắt đánh giá Lạc Minh Sơn: “Lạc Lạc, có phải cậu đang vui mừng quá sớm rồi không?”

Lạc Minh Sơn sửng sốt, bất an nhìn Triệu Hành, trên mặt dần hiện lên vẻ sợ hãi.

Thấy cậu ta như vậy, phần tà ác trong lòng Triệu Hành rục rịch muốn trỗi dậy.

Hắn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Minh Sơn, cười mỉa một tiếng, giọng khàn khàn xen chút mập mờ: “Tuy tôi không có hứng với đàn ông, nhưng người bên ngoài có hứng thú với Lạc Lạc gom lại cũng được một bó to. Giờ thế này nhé, về sau nếu cậu lại khiến tôi không vui, tôi sẽ treo cậu lên đem đi bán, thế nào?”

Cả người Lạc Minh Sơn như bị xịt keo.

Triệu Hành như không phát hiện cậu ta đang cứng đờ, tiếp tục phấn khởi nói: “Tôi cũng mới biết thôi, thì ra chỗ này có thể dùng điểm hối cải để giao dịch. Một lần được 10 điểm hối cải. Lạc Lạc xinh đẹp thế này, chắc hẳn bán được 20 nhỉ?”

Lạc Minh Sơn khó tin nhìn Triệu Hành, hai mắt đỏ hoe, thân thể khẽ run, sợ hãi bất an gần như bao phủ cả người cậu ta.

Y hệt bé thỏ nhỏ lạc bầy.

Đáng yêu hết sức hà!

Nếu cậu có đôi tai dài, chắc sẽ vì dọa sợ mà rũ xuống nhỉ?

Ngón tay Triệu Hành không nặng không nhẹ xoa xoa vành tai trắng nõn mềm mại của cậu, híp mắt nói: “Cho nên, Lạc Lạc phải ngoan tí nhé. Đừng chọc tôi giận, có biết không?”

Lạc Minh Sơn cúi đầu cắn môi, ngay cả thanh âm cũng run bần bật: “Biết… Biết rồi ạ.”

Triệu Hành hài lòng rút tay ra khỏi vành tai đỏ bừng cậu. Tuy cố ý nói vậy dọa Lạc Minh Sơn, nhưng thỉnh thoảng làm thế cũng tốt. Góp phần mang lại niềm vui cho thể chất lẫn tinh thần.

Triệu Hành khẽ cười rồi đứng dậy: “Đi thôi, về phòng.”

Triệu Hành đẩy cửa bước nhanh đằng trước. Lạc Minh Sơn cúi đầu lẽo đẽo theo sau.

Triệu Hành vừa đi vừa nghĩ coi nên hành hạ bé thỏ trắng này sao đây? Đâu thể chỉ dọa suông được.

Nhưng công bằng mà nói… Mặc dù Triệu Hành không phải gay nhưng Lạc Minh Sơn khóc lên thực sự rất xinh.

Triệu Hành nhớ tới đôi mắt đỏ bừng ấy là lỗ chân lông toàn thân đều phấn khởi đến nở ra. Triệu Hành đắm chìm trong ảo tưởng ‘hành hạ’ Lạc Minh Sơn, đương nhiên không thấy khuôn mặt Lạc Minh Sơn phía sau, bước chân nhẹ nhàng theo hắn nhưng trên khuôn mặt lại mang theo ý cười vui sướng giống như hắn.

… Anh A Hành có thay đổi một chút, nhưng không nhiều lắm. Tuy miệng nói lời đao búa, nhưng lòng vẫn rất mềm mại.

Dễ thương y như hồi còn bé.

À, không đúng.

Còn dễ thương hơn hồi còn bé nữa.



Không lâu sau, Trương Thăng giả vờ ngất bò ra khỏi phòng kho.

Gã ta nghiến răng, run rẩy mắng chửi: “Mẹ nó chứ… toàn một lũ biến thái chết tiệt!”



Trở lại ký túc xá, Triệu Hành buồn chán lật ‘Sổ tay hành vi cải tạo’ trên bàn.

Lạc Minh Sơn ở cạnh lặng lẽ dọn dẹp.

Triệu Hành lật một lúc, cảm thấy vô tri quá nên ngẩng đầu hỏi Lạc Minh Sơn: “Sao cậu lại vào đây?”

Lạc Minh Sơn thoáng dừng, nói lí nhí: “Ngộ sát.”

Triệu Hành sửng sốt: “Tại sao ngộ sát?”



“… Tự vệ ạ.”

Nhìn vẻ mặt hơi khó chịu của Lạc Minh Sơn, Triệu Hành chợt hiểu ra.

Hắn ném sách đi, thở dài nói: “Cái thói đời này, sao nhiều thằng gay chết tiệt tồn tại thế nhỉ?”

Không thể trách Triệu Hành có thành kiến ​​​​với đám gay được, vì hắn đã gặp phải quá nhiều kẻ biến thái.

Tên gay đầu tiên mà Triệu Hành thấy chính là tên tội phạm chuẩn bị ra tay với Lạc Minh Sơn khi còn bé.

Tên gay thứ hai lại là ‘bạn’ của hắn.

Một ngày nọ ‘bạn’ này hỏi Triệu Hành: “Anh Triệu, anh có kỳ thị gay không?”

Triệu Hành khi đó cũng đáp khách quan: “Tôi không kỳ thị gay, dù là ai cũng đáng được tôn trọng, tôi chỉ kì thị mấy thằng biến thái thôi.”

Ví dụ như cái tên tội phạm có ý định lạm dụng tình dục trẻ em kia.

Đêm đó, ‘bạn’ ở nhờ nhà hắn, còn mặc quần tất ren và váy ngắn hai dây, nửa đêm bò lên giường của hắn.

Triệu Hành tưởng mình gặp ma, sợ điếng cả hồn. Sau đó hắn đen mặt đuổi xuống, thế mà người kia còn giận dỗi: “Anh Triệu, người khác đều quen bạn gái, chỉ có anh là không. Anh thừa nhận đi, anh gay chứ còn gì nữa.”

Triệu Hành: “…”

Triệu Hành cạn lời, quen bạn gái kiểu nay cô này mai cô khác ấy hả? Đó là ăn chơi đàn đúm mà! Không sợ dính bệnh chắc. Hắn giữ mình trong sạch cũng là sai ư?

Với cả so với gái, hắn càng thích motor hơn.

Sau đó, ‘bạn’ này biến mất một thời gian, đến khi nghe tin thì cậu ta gửi cho Triệu Hành đoạn video. Trong video là ba người, nội dung siêu đau mắt hột, Triệu Hành coi tầm ba giây thì bỏ cuộc.

Mà ba giây cũng quá nhiều rồi.

Vì ngay giây đầu tiên ‘bạn’ kia nhún nhảy trên người gã đàn ông xa lạ, mồm liên lục rên rỉ ‘anh Triệu, anh Triệu’.

Anh Triệu: “…”

Anh Triệu mắc ói đến da đầu tê dại.

Triệu Hành ôm bồn cầu xong trở ra, ‘bạn’ kia còn nhắn thêm câu: “Anh Triệu, anh coi hết chưa, thấy sao? Có cứng lên không? Có muốn on top on me không?”

Triệu Hành thành thật trả lời: “Mắc ói.”

Sau đó chặn và xóa luôn cả đám.

Lần thứ ba gặp gay chính là tên khốn nạn Trương Thăng ở trong nhà tù này.

Cứ như thế, rất khó để Triệu Hành cởi bỏ thành kiến ​​​​với gay.

“Đúng rồi, những người ở chung ký túc xá này đâu?”

Lạc Minh Sơn: “Hai người đã dọn ra ngoài, những người còn lại đều đi trực ca đêm rồi ạ.”

Nơi này có việc làm trực ca đêm, cứ trực ba giờ là nhận được 0,5 điểm hối cải. Bởi vì kiếm cũng không được nhiều nên bình thường ít ai chịu làm, hôm nay những người khác trong ký túc xá đều đi trực là do Triệu Hành.

Triệu Hành vừa đến đã đánh Lạc Minh Sơn, tiếng xấu đồn xa, hơn nữa Chu Minh đi đồn đại khắp chốn những gì mà cậu ta nhìn thấy khiến ai cũng hoảng sợ, chỉ muốn trốn ở ngoài khỏi về phòng.

Trong đó có hai người đã tiêu điểm hối cải để được dọn ra ngoài.



Không lâu sau, ba bạn cùng phòng khác tan làm về.

Ngoài dự kiến là trong số ba người thì có hai bố con, người bố là một đàn ông trung niên gầy gò tầm bốn mươi tuổi, đứa trẻ thì mới sáu bảy tuổi, cả hai lần lượt nằm trên giường số 5 và số 6.

Cậu bé không sợ người lạ, khi biết Triệu Hành là bạn cùng phòng mới của mình, cậu bé lập tức vui vẻ giới thiệu bản thân, nói mình tên Lữ Hiểu Phong và bố tên Lữ Chí Cường.

Thấy Lữ Hiểu Phong dễ ​​thương, Triệu Hành ném cho cậu bé viên kẹo.

Còn giường số 1 là người đàn ông tên Trương Nhạc, anh ta khoảng 35-36 tuổi, khuôn mặt bình thường, vóc dáng cao lớn, rất ít nói.

Anh ta về thì không nói lời nào, lẳng lặng thay quần áo, sắp xếp đồ đạc.

Mãi đến khi Lạc Minh Sơn từ phòng tắm đi ra, anh ta nhìn thấy băng gạc đỏ như máu trên trán Lạc Minh Sơn, mới nói câu nói đầu tiên: “… Nghe nói cậu bị thương. Đây… Đây là thuốc tôi mua.”

Anh ta mở lòng bàn tay to lớn đầy thô ráp, trong đó có một tuýp thuốc mỡ mới toanh.

Lạc Minh Sơn không lấy ngay mà nhìn Triệu Hành.

Triệu Hành nheo mắt, im lặng.

Lạc Minh Sơn gom hết can đảm, hỏi: “Anh Triệu, em… em có thể lấy không?”

Triệu Hành khá hài lòng.

Lạc Minh Sơn thực sự rất nghe lời.



Không hư chút nào.

Ngoan ngoãn y hệt một bé nô lệ vậy.

Nhưng trên mặt hắn lại không tỏ ra tí hài lòng nào cả, còn ngang ngược hỏi: “Cậu lấy thuốc mỡ làm gì? Muốn xóa nhanh dấu vết quà gặp mặt mà tôi tặng cậu sao?” Lạc Minh Sơn lập tức hiểu ý hắn, cười khổ lắc đầu với Trương Nhạc rồi im lặng đi lướt qua anh ta.

Trương Nhạc nắm chặt tuýp thuốc mỡ, lườm Triệu Hành, mặt đỏ au.

Triệu Hành chẳng đếm xỉa anh ta giận cỡ nào, hắn vẫy tay gọi Lạc Minh Sơn, xoa đầu cậu như xoa chó con: “Lạc Lạc ngoan, cậu đã làm sai, phải đau dài mới nhớ lâu được.”

Lạc Minh Sơn run rẩy: “Anh Triệu, em biết rồi ạ.”

11 giờ, tất cả đèn lớn trong ký túc xá đều tắt hết, chỉ còn ánh đèn ngủ mờ ảo.

Bởi vì mọi người đều sống ở dưới lòng đất, rất nhiều người mắc chứng sợ bóng tối nên dù đang ngủ thì đèn ở đây cũng không tắt hoàn toàn.

Trong nháy mắt đèn ngủ bật lên, một bóng người thận trọng bước đi, lén lút đẩy cửa ký túc xá ra.

“Đứng yên.” Triệu Hành mở miệng.

Người đàn ông lập tức cứng đờ như một pho tượng.

“… Anh, anh Triệu.” Trương Thăng run rẩy mở miệng.

Triệu Hành: “Ngày mai dọn đi.”

Hắn thực sự không muốn nhìn thấy tên gay có ý đồ với Lạc Minh Sơn suốt ngày cứ lắc lư ở trước mặt mình, cay mắt thấy mẹ.

Trương Thăng thở phào nhẹ nhõm.

Gã ta vốn định ngày mai chuyển đi, nếu không phải một người mỗi ngày chỉ có thể chuyển ký túc xá một lần, thì bây giờ gã ta đã sớm cút ra ngoài rồi.

Gã thật sự không dám ở cùng phòng với hai tên biến thái này nữa đâu.

Nếu Triệu Hành là tên biến thái bình thường với chủ trương bạo lực, thì Lạc Minh Sơn chính là loại sát khí sống khiến cho người ta phải quỳ xuống đất xin tha mạng.

Đến tận bây giờ, gã vẫn còn cảm thấy cần cổ mình đang bị siết chặt giống như là bị ai đó bóp lấy, ranh giới đến cái chết là một lằn ranh mỏng như tơ.

Trương Thăng sờ cổ, đáp nhanh: “Ngày mai tôi… sáng mai tôi sẽ đổi chỗ với Chu Minh.”

“Chu Minh?” Triệu Hành nhíu mày: “Cậu ta đã ồn còn ngáo, nghe không hiểu tiếng người.”

Trương Thăng vội vàng nói lại: “Vậy thì ngày mai tôi sẽ dọn ra ngoài ngay, không đổi với Chu Minh nữa.”

Thế là ktx 8 người nay chỉ còn 5.

Tốt! Càng ít người càng tốt, đông người thêm phiền chứ ích lợi gì.

Triệu Hành ngáp dài, trở mình ngủ tiếp.

Bảy giờ sáng hôm sau, Lạc Minh Sơn cẩn thận đánh thức Triệu Hành dậy.

Trong ký túc xá chỉ còn hai người họ. Rõ ràng là Lạc Minh Sơn cố gắng kéo dài thời gian ngủ của Triệu Hành càng nhiều càng tốt.

Triệu Hành rửa mặt sạch sẽ xong, hắn mê man mở to mắt, cầm chiếc bánh mì Lạc Minh Sơn đã mua từ nhà ăn lúc sáng tinh mơ ăn.

Không biết do Triệu Hành đói bụng hay sao mà thấy cái bánh mì này ngon lạ kỳ. Ăn xong, cơn buồn ngủ và mệt mỏi đều biến mất không còn tăm hơi. Nhưng Triệu Hành vẫn không tỏ ra mình hài lòng, bước chân nhanh nhẹn, bỏ lại cho Lạc Minh Sơn cái bóng lưng lạnh lùng.

Lạc Minh Sơn cúi đầu đi theo.

Bởi vì đang là giờ cao điểm, Triệu Hành không đi cầu thang bộ mà đi thang máy xuống tầng hai, đến phòng giáo dưỡng.

Chỗ này có phòng giáo dưỡng, cũng có cả nhà xưởng.

Đi học ở phòng giáo dưỡng không thể kiếm được điểm hối cải, nhưng nếu không lên lớp đúng hạn sẽ bị trừ điểm hối cải. Làm việc trong nhà xưởng có thể kiếm được điểm hối cải, nhưng nếu không đi làm thì cũng không bị trừ.

Vì vậy những tên ‘tội phạm’ ở đây thường đi học vào buổi sáng và đi làm vào buổi chiều.

Triệu Hành cũng định tạm thời như vậy.

Không còn cách nào khác, chỉ riêng trên người Lạc Minh Sơn mà hắn đã tiêu mất 35 điểm hối cải rồi, bây giờ phải tiết kiệm một chút thôi.

Triệu Hành và Lạc Minh Sơn đều được phân đến phòng giáo dưỡng số 7, cách ký túc xá của hắn không xa, lội bộ trên mặt đất mất 20 phút xuyên qua quảng trường Mặt Trời là đến nơi.

Đã hơn bảy giờ sáng, quảng trường Mặt Trời đã có ‘mặt trời’, chính là những chiếc đèn pha màu đỏ treo trên cao, chiếu sáng rực rỡ xung quanh.

Đã lâu Triệu Hành chưa từng nhìn thấy một quảng trường Mặt Trời đơn sơ như thế.

Quảng trường Mặt trời ở Thành phố C lớn hơn cái này gấp trăm lần, ‘mặt trời’ ở đó lơ lửng trong không trung và đổi màu theo thời gian, buổi sáng có màu đỏ, giữa trưa thì màu vàng và vào lúc chạng vạng chuyển sang cam.

Tờ quảng cáo của quảng trường Mặt Trời ở thành phố C nói rằng đèn mặt trời ở đó hoàn toàn được mô phỏng theo mặt trời thật, thậm chí còn phát ra nhiệt và tia cực tím khiến con người bị rám nắng, được xếp vào top 10 trong danh sách ‘mặt trời mô phỏng’. Có điều chẳng mấy ai quan tâm đến việc mặt trời giả có giống mặt trời thật không.

Dù sao, loài người đã rời khỏi Trái Đất hơn ba trăm năm rồi.