Tống Tự nuốt một ngụm nước, đắng chát nói: "Tinh Loan, Tự ca trước kia cảm thấy, chỉ cần chúng ta cố gắng, thì nhất định có thể thực hiện giấc mơ của mình. Thế nhưng đến sau này ca mới phát hiện, mọi chuyện không giống như chúng ta nghĩ. Chúng ta ở hoàn cảnh này,dù cố gắng biết bao nhiêu lần thì thế giới vẫn thật nhiều tàn nhẫn."
Nguyễn Tinh Loan nhẹ giọng hỏi: "Anh đến cùng là có chuyện gì?"
Tống Tự lắc đầu, "Không có việc gì, em còn nhỏ, điều này bây giờ em không cần hiểu, chỉ cần thật vui vẻ lớn lên là tốt, về sau tự nhiên sẽ biết đến thôi."
Nguyễn Tinh Loan không thích bộ dạng Tống Tự lúc này, trong nội tâm cô khó chịu đến phải hốt hoảng.
"Về sau có lẽ mọi việc sẽ khá hơn."
Nguyễn Tinh Loan an ủi anh, trước kia Tống Tự cũng từng an ủi cô như vậy, Tống Tự thường nói, không quản hiện tại trải qua cái gì, nhưng chỉ cần kiên trì cố gắng, về sau liền nhất định sẽ tốt hơn.
Tống Tự cười cười, nụ cười này thật có quá nhiều miễn cưỡng.
Anh nói: "Sẽ không, về sau khả năng sẽ chỉ là như thế này."
Liếc về ánh mắt trong suốt của cô gái, Tống Tự ý thức được mình nói ra điều không tốt, tranh thủ thời gian giải thích: "Tinh Loan, lời vừa rồi Tự ca đều là nói bậy, em không cần để ở trong lòng."
"Ừm."
Nguyễn Tinh Loan trong lòng trĩu nặng, cô nghĩ khuyên Tống Tự đừng bi quan như vậy, đồng thời lại cảm thấy tiếng nói của mình quá mức vô lực, nói ra cũng chẳng có tác dụng gì.
Cuối cùng cô đứng dậy, đi đến bên ngườiTống Tự, đưa ra tay nhỏ, hai tay chống đỡ tại trên huyệt thái dương của anh, nhẹ nhàng xoa xoa.
Xoa bóp một lúc sau, Tống Tự bảo cô dừng lại, Nguyễn Tinh Loan ngồi xuống, nghiêm túc nói với anh: "Tự ca, em sẽ luôn ủng hộ anh."
Tống Tự trong lòng cảm nhận được một tia an ủi ấm áp, trên mặt lộ ra một vòng thản nhiên ý cười, anh nhếch miệng cười nói: "Tự ca thật mất mặt, lớn rồi lại cần một đứa bé như em đến dỗ dành."
"Em không phải đứa nhỏ." Nguyễn Tinh Loan nghiêm túc nói.
"Đối với Tự ca, em mãi mãi là tiểu hài tử. Tinh Loan, em muốn một tương lai tốt đẹp hơn, thì hãy nhớ cố gắng kiên trì, luôn hi vọng, sẽ không có người nào có thể cản bước em đâu."
Nguyễn Tinh Loan gật đầu: "Ừ, em biết rồi."
Cơm nước xong xuôi, Tống Tự đưa cô trở lại trường học, bên trong sân trường khu công viên,trên con đường nhỏ hai người lại đi hai vòng.
Lúc gần đi, Tống Tự nói: "Lần trở về sau có lẽ sẽ rất xa, bất quá lúc đó Tự ca cũng đã tốt nghiệp, khả năng cũng trở về nhưng không được mấy ngày. Tinh Loan, em hảo hảo chiếu cố chính mình, có việc liền nhớ gọi điện thoại cho anh biết không."
"Ừ, anh cũng thế."
Đưa mắt nhìn Tống Tự rời đi, Nguyễn Tinh Loan rảo bước một mình trên đường.
Đột nhiên một chiếc xe đạp lao nhanh qua, Nguyễn Tinh Loan chưa kịp phản ứng, đã bị va vào.
Ngỡ là rất đau nhưng lại không có cảm giác, đợi khi cô mở mắt ra, lần đầu tiên nhìn thấy chính là Hạ Húc.
Kỷ Tu Trạch hướng người kia mắng một câu: "Ngươi đi đường có mở mắt không vậy?"
Người kia liền tranh thủ đỡ xe qua một bên, lại đây xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi quá vội vã, lại vừa đi vừa nghĩ linh tinh, thế nên liền..."
Kỷ Tu Trạch vẫn như cũ không cao hứng, vừa rồi người này đi vừa không nhấn chuông cũng không biết hô một câu nhắc nhởt, chờ bọn hắn phát hiện thời điểm, đã đụng vào người.
Nguyễn Tinh Loan từ trong ngực Hạ Húc đứng dậy, thấp giọng nói: "Tớ không sao, cậu đi đi."
"Cám ơn."
Kỷ Tu Trạch cảnh cáo nói: "Lần sau cẩn thận lại cho tôi, đụng vào người cũng không phải giải quyết dễ dàng như thế này đâu."
Hạ Húc nhìn xem tiểu cô nương mặt mày hoảng hốt, nhất thời đau lòng.
"Có bị thương hay không? Hay là đi phòng y tế kiểm tra xem."
Nguyễn Tinh Loan: "Không có việc gì, trở về phòng học đi."
Tiểu cô nương tâm tình mười phần sa sút, từ bóng lưng cũng có thể nhìn ra được.
Kỷ Tu Trạch lặng lẽ hỏi: "Tiểu tiên nữ thế nào? Làm sao cùng Tự ca gặp xong mặt liền biến thành bộ dáng này, buổi sáng không phải vẫn vui vẻ sao?"
"Cậu hỏi tớ, tớ biết hỏi ai bây giờ?"
Hạ Húc nói xong, liền đuổi theo.
Kỷ Tu Trạch ở phía sau sờ sờ mũi, Húc ca cùng hắn đi cả một ngày dài, làm sao lại biết tiểu tiên nữ xảy ra chuyện.
Trở lại phòng học.
Nguyễn Tinh Loan yên lặng trở lại chỗ ngồi của mình, từ trong bàn học lấy ra mấy bộ bài thi. Kỷ Tu Trạch nhìn thoáng qua, ngoan ngoãn xoay người.
Nhất trung buổi trưa, Nguyễn Tinh Loan một giây đều không ngủ, vẫn đang làm đề.
Hạ Húc lúc đầu ngủ thiếp đi, giữa lúc tỉnh lại một hồi, thấy được bộ dáng nghiêm túc của cô nàng, phảng phất lại nhớ về cô ngày đầu tiên khi đến Hạ gia.
Tuy là lúc đó cô biểu hiện còn tính nhu thuận, thế nhưng là không cùng hiện tại đồng dạng, tỉnh táo lạnh nhạt, tựa như ai cũng không thể đến gần.
...
Buổi chiều khóa, Nguyễn Tinh Loan không phải đang cày đề thì cũng là nghe giảng bài, ánh mắt chuyên chú giống là chỉ có thể chứa đựng việc học tập, điển hình là một học sinh ngoan ngoãn.
Chỉ có Hạ Húc là biết, cô có tâm sự.
Sau giờ học, Hạ Húc liền nói với Nguyễn Tinh Loan: "Theo tôi đi."
Nguyễn Tinh Loan bị anh kéolấy đứng dậy, đôi bàn tay trắng nõn bị anh nắm đỏ lên một vòng, cô ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn anh một chút, nói khẽ ——
"Buông ra đi, tớ đi với cậu."
Hạ Húc một mình đi ở phía trước.
Kỷ Tu Trạch hỏi: "Húc ca cậu đi đâu vậy? Hôm nay phải luyện tập đâý."
Hạ Húc cũng không quay đầu lại: "Tớ có việc, các cậu tự huấn luyện đi."
Vừa tan học, lối đi nhỏ vẫn như cũ chen chúc, Nguyễn Tinh Loan bị người khác xô đẩy một lần, Hạ Húc đem người kéo lại gần, lôi trở lại bên cạnh mình.
Anh đứng sau lưng Nguyễn Tinh Loan, phàm là cố ý xông về phía trước, anh lạnh lùng hướng phía sau quét mắt một lần, lập tức liền có thể đi qua.
"Hạ Húc." Nguyễn Tinh Loan quay đầu nhẹ nhàng kêu một tiếng.
"Cậu có việc gì sao."
Anh không thúc cũng không nháo, lúc này ngược lại rất bình tĩnh, cùng với bộ dáng vội vàng lại nóng nảy của thiếu niên lúc trước khác nhau.
Cuối cùng từ trong thang lầu xuống tới, đứng ở trong đại sảnh trống trải.
Nguyễn Tinh Loan hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Hạ Húc mặt lộ xoắn xuýt, hiển nhiên là nhất thời xúc động liền đem người kéo ra ngoài, căn bản chưa nghĩ ra muốn đi đâu.
Suy tư một hồi qua đi, Hạ Húc nhạt tiếng nói: "Trước tiên ra trường học rồi sẽ nói."
Có chút xảy ra bất ngờ, không mục đích gì.
Nguyễn Tinh Loan an tĩnh đi ở phía sau anh, không rên một tiếng.
Đến cửa trường học về sau, hai người ăn ý đều ngừng lại. Hạ Húc không biết nghĩ đến cái gì, lại đột nhiên bắt đầu tiếp tục đi lên phía trước.
Lần này Nguyễn Tinh Loan không hỏi anh muốn đi đâu, cũng không hỏi anh muốn làm gì, cứ như vậy đi theo, trong lòng giống như vô cảm chẳng sợ điều gì.
Hạ Húc mang theo cô đi đến bờ sông, nước sông xuôi dòng từ tây hướng đông, chậm rãi chảy dài. Một trận gió thổi tới, sợi tóc tung bay.
Nguyễn Tinh Loan cúi đầu, môi mỏng khẽ mím môi, hai mắt vô thần trống rỗng mà nhìn xem phía trước.
Hạ Húc cảm thấy mình không thể nào hiểu hết về cô.
Người trước mắt này, mềm mại cứng rắn đều không ăn, buồn vui không lộ. Anhhôm qua mới cảm thấy mình giống như rốt cục cũng gần cô thêm một chút, hôm nay lại trở về con số không.
Lớn như vậy, gặp qua đủ loại nữ nhân, duy chỉ không có một ai co thể giống như cô, làm anh muốn tới gần, rồi lại tiến thêm một điểm...
Hạ Húc thở dài.
Nguyễn Tinh Loan quay đầu kinh ngạc nhìn anh, trong mắt toát ra vẻ khó hiểu.
Lời hỏi thăm vừa đến miệng, Hạ Húc mắt thấy cô lại nuốt trở vào.
Hạ Húc tức giận đến muốn đánh người.
Lại không dám.
"Tống Tự nói với cậu cái gì vậy?" Hạ Húc rốt cục nhịn không được hỏi.
Kể từ lúc cùng Tống Tự cơm nước xong xuôi, Nguyễn Tinh Loan cả người cảm xúc rõ ràng là không đúng. Anh lại không phải người ngu, làm sao lại nhìn không ra.
Nguyễn Tinh Loan mặt mày thoáng giãn ra, trầm mặc một hồi, giọng nói có chút xa cách ——
"Không có gì." Cô nói, sợ Hạ Húc không tin, lại bổ sung một câu: "Tự ca nói anh ấy hôm nay muốn về trường học, đến nói trước với tớ một tiếng."
"Liền vì cái này, cậu cả một buổi chiều đều không cao hứng?" Hạ Húc giọng nói không tính quá tốt, nhưng sự quan tâm rất rõ ràng.
Nguyễn Tinh Loan còn không có kịp phản ứng, chỉ nghe thấy Hạ Húc lớn giọng mở miệng nói: "Hắn không phải là so với tớ biết cậu sớm một chút sao, hắn có thể làm được, tớ cũng có thể làm đến. Hắn làm không được, tớ cũng có thể làm được. Cho nên, coi như anh ta đi, cậu cũng không cần lo lắng. như vậy"
Dứt lời, hai người mới ý thức tới lời này đột nhiên có chút mập mờ.
Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu lên, cùng Hạ Húc đối mặt.
Thiếu niên có chút xấu hổ đảo sang chuyện khác cặp mắt đào hoa hơi nhíu, ngụy biện nói: "Tớ chỗ nào nói không đúng sao? Dù sao tớ nhất định có thể so với hắn làm tốt hơn."
Tự tin lại chắc chắn.
Ánh mắt của anh dời xuống, chỉ gặp trước mắt tiểu cô nương cắn cắn môi, lông mi thật dài bất an chớp động.
Anh lại chậm dần giọng nói, mang theo một tia áy náy nói ra: "Thật xin lỗi, tớ chỉ là, chỉ là lo lắng cho cậu."
Nguyễn Tinh Loan yên tĩnh nói: "Ừ, tớ biết."
Hạ Húc luống cuống đứng ở nơi đó, anh không biết an ủi con gái thế nào, lại cảm thấy chính mình lời mới rồi có chút không đúng lắm.
Anh gãi gãi đầu, mặt lộ vẻ thất bại.
Nguyễn Tinh Loan nhìn xem một loạt động tác của anh, trong lòng nơi nào đó đen như mực, cô liều mạng giấu kín không khiến người khác nhìn thấy địa phương ấy, đột nhiên đã nứt ra một khe hở, sáng ngời từ bên ngoài vọt vào.
Cô há to miệng, nhạt âm thanh dò hỏi: "Giống như tớ dạng người này, có phải hay không bất kể cố gắng, đều chỉ có thể dạng này?"
Nguyễn Tinh Loan cảm thấy trước nay chưa từng có mơ hồ, trước kia cô chỉ là không biết mình đến cùng là muốn cái gì, nhưng ít ra vẫn còn cố gắng.
Nhưng hôm nay lời nói của Tống Tự, làm cô cảm thấy dù cố gắng đến đâu cũng không có ý nghĩa gì.
Hạ Húc mắng một câu: "Máu chó mà! Có phải hay không Tống Tự đã nói gì với cậu? Chính hắn bị ủy khuất liền cam nguyện lựa chọn cuộc sống như vậy, kia là do chính hắn lựa chọn. Cậu nghe này, hắn là hắn, cậu là cậu, hắn có làm gì cũng không thể áp đặt dùng đến trên người của cậu được biết không."
Khi nhìn đến Phan Duyệt lần đầu tiên, Hạ Húc liền biết Tống Tự không phải thật sự thích nữ nhân này, tuy là thoạt nhìn cẩn thận quan tâm, nhưng thật sự đều là qua loa.
Anh không muốn đi chỉ trích Tống Tự vì muốn đạt đến mục đích của mình mà tìm đường tắt, nhưng anh tuyệt đối không cho phép hắn có loại ý nghĩ này mang đến Tinh Loan bất kỳ ảnh hưởng gì.
Hạ Húc có chút kích động, khom người xuống đến, hai tay bắt lấy hai tay Nguyễn Tinh Loan, con mắt sáng ngời.
"Nghe tớ, đừng có loại ý nghĩ này. Vận mệnh vĩnh viễn chỉ có thể tự mình nắm giữ trong tay, cho dù có một số người mất phương hướng, nhưng tớ tin tưởng, cậu sẽ không."
Ánh mắt của thiếu niên, chân thành tha thiết, chắc chắn, tràn đầy năng lượng, trên mặt còn mang theo một tia suy nghĩ cùng lo lắng.