Giả Ngoan

Chương 60



Hạ Húc tham gia chương trình có tên gọi là « ca sĩ », mỗi tuần đều đổi mới hai lần, các tiết mục được chuẩn bị vô cùng công phu, rất nhiều ca sĩ có tên tuổi đều đến tham gia chương trình này.

Mỗi khi đến thời lượng phát sóng chương trình, Nguyễn Tinh Loan liền sẽ dành thời gian tan làm sớm, ngay lập tức xem phần biểu diễn của Hạ Húc.

Tuần vừa rồi anh xếp hạng thứ nhất.

Tên tuổi của Hạ Húc thường xuyên chiếm đóng vị trí thứ nhất của chương trình, ngay cả Nguyễn Tinh Loan đôi khi làm ở công ty, cũng sẽ nghe được các đồng nghiệp tán gẫu về anh.

Ban ngày lúc làm việc, còn có đồng nghiệp đang thảo luận ——

"Các cậu có xem chương trình Ca sĩ hay không?"

"Có, tớ đặc biệt thích nhất là người tham dự Hạ Húc, anh ấy lớn lên vừa soái thực lực lại rất mạnh, hôm qua tớ còn tích cực bỏ phiếu cho anh ấy đấy."

"Tớ cũng vậy, thí sinh này thật sự quá mạnh, tớ tuyệt đối cá với các cậu anh ấy chắc chắn là thí sinh sẽ giành được giải nhất của chương trình này."

Nguyễn Tinh Loan đến phòng giải khát rót chén cà phê, vừa vặn nghe thấy các cô ấy nói, trong lúc lơ đãng khóe môi bất giác cong lên, sau đó cô như trước trở lại vị trí của mình.

Ban đêm lúc về đến nhà.

Cô nhận được điện thoại của Hạ Húc gọi tới.

Hạ Húc giọng nói có chút ủy khuất mè nheo cùng cô: "Anh không gọi điện thoại cho em, em có phải đã quên anh rồi hay không, đến điện thoại cũng không gọi cho anh?"

Lúc này Nguyễn Tinh Loan còn đang chăm chú xem tiết mục mà anh biểu diễn, cô nhấp vào màn hình tạm dừng video, sau đó giải thích nói: "Không phải, em chỉ là sợ ảnh hưởng anh thi đấu."

Hạ Húc phản bác nói: "Em không gọi điện thoại cho anh, mới làm ảnh hưởng đến anh, khiến anh một mực lo lắng về em."

Nguyễn Tinh Loan kéo lên khóe miệng, yếu ớt cười: "Biết rồi, về sau mỗi lúc trời tối em sẽ đều điện thoại cho anh."

"Là em hứa đấy."

"Ừm."

Từ ngày đó trở đi, Nguyễn Tinh Loan liền đúng hẹn đến tối liền gọi điện thoại cho anh, thỉnh thoảng nghe anh trò chuyện về những thứ bát quái trong chương trình, có khi cô cũng sẽ kể cho anh nghe một ít sự tình tại nơi cô làm việc.

Hai tuần sau khi Hạ Húc đến tham gia chương trình, Giang Hải đột nhiên đến tìm cô.

Giang Hải cười nói: "Hạ Húc sinh nhật cậu ấy sắp đến, tôi đã chuẩn bị cho cậu ấy một bữa tiệc sinh nhật, đến lúc đó sẽ có fan hâm mộ cùng nhau đến, em có muốn đến tham dự với cậu ấy hay không?"

Nguyễn Tinh Loan vốn là đang có suy nghĩ đến sinh nhật anh liền sẽ đến thăm anh, vừa vặn Giang Hải đã an bài như vậy, chính hợp tâm ý của cô.

Nguyễn Tinh Loan cố ý xin nghỉ một ngày, cùng Giang Hải đi thu dọn đồ đạc.

Nơi tổ chức chương trình so với trên TV quy mô nhìn qua lớn hơn rất nhiều, Nguyễn Tinh Loan đi phía sau lưng Giang Hải, tất cả mọi người đều cho là cô là trợ lý của Giang Hải.

Giang hải đưa cô tới khách sạn của Hạ Húc.

Hạ Húc vừa thấy được người, lập tức liền nhào tới.

Giang hải lắc lắc đầu nhìn anh, Hạ Húc người này a, bình thường không quản người trước mặt là ai đều là vô cùng lạnh lùng, lễ phép xa lánh, nhưng chỉ vừa nhìn thấy Nguyễn Tinh Loan trước mặt, cả người liền biến đổi không tưởng, dáng vẻ tiểu thiếu gia ngây thơ lại xuất hiện trên người anh.

Giang Hải hiểu chuyện dành cho bọn họ không gian riêng để gặp nhau, sau đó nhắc nhở: "Sáu giờ cậu có một bữa tiệc, đừng quên."

Hạ Húc gật gật đầu: "Biết rồi." Ánh mắt kia mang theo ý chỉ đuổi người đi càng mau càng tốt.

Cũng may Giang Hải cũng thức thời, hắn không có nhiều lời làm chậm trễ bọn họ.

Nguyễn Tinh Loan nhìn Hạ Húc một chút, cảm giác anh gầy gò không ít, cô đau lòng vươn tay ra sờ lên.

"Mệt không?" Cô hỏi.

Hạ Húc đem đầu tựa ở trên vai của cô, thấp giọng nói: "Không mệt, anh phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền, để cho em có một cuộc sống thật tốt."

Lúc trước anh không để cho Hạ Nhân mua nhà một phần cũng là có nguyên nhân khác, là Hạ Húc sợ Tinh Loan cảm thấy có áp lực, cho nên anh mới cự tuyệt.

Vợ của mình nên chính mình nuôi, Hạ Húc nghĩ đến những thứ này, mỗi ngày làm việc động lực trong người anh liền tăng lên hừng hực như hỏa tiễn được đốt cháy.

Nguyễn Tinh Loan ngoan ngoãn để anh ôm, hai người cái gì cũng không làm.

Cứ như vậy an tĩnh mà ôm nhau, Hạ Húc cảm thấy thời gian này đặc biệt tốt đẹp.

Hạ Húc ôm cô ngủ một hồi, đến hơn năm giờ, Giang Hải liền tới đón anh.

Nguyễn Tinh Loan lẫn trong đám người, cùng anh đi đến bữa tiệc.

Bánh gatô là do fan hâm mộ chuẩn bị, còn có rất nhiều quà tặng.

Mọi người đồng loạt dán ánh mắt vào Hạ Húc, nhân viên công tác đem bánh gatô thắt lên ngọn nến, fan hâm mộ liên tục thúc giục Hạ Húc mau mau cầu nguyện.

Hạ Húc nói: "Tôi chỉ có một cái nguyện vọng, trước kia đã từng cầu nguyện qua, cho nên lần này không có điều gì để ước mong nữa."

Fan hâm mộ còn chưa kịp kinh ngạc, Hạ Húc liền thổi tắt ngọn nến, sau đó đem bánh gatô phân cho mọi người. Cuối cùng lưu lại hai khối, một khối cho Nguyễn Tinh Loan, một khối cho mình.

Cuộc gặp mặt kết thúc về sau, Hạ Húc cùng Nguyễn Tinh Loan lại len lén quay trở về phòng.

Đã hai tuần lễ không gặp, Hạ Húc có vẻ vội vàng không muốn chờ đợi nữa.

Nguyễn Tinh Loan rất thích cảm giác được anh chặt chẽ ôm vào lòng, thích cảm giác được anh nâng niu. Lúc Hạ Húc cởi áo ra, Nguyễn Tinh Loan có chút xấu hổ lãng tránh ánh mắt của anh.

Lại nhịn không được vụng trộm nhìn về phía anh, giống yêu đương vụng trộm, Hạ Húc bắt gặp dáng vẻ này của cô khóe miệng lập tức cong lên thành một nụ cười.

"Thế nào vẫn thẹn thùng như vậy?" Hạ Húc nhẹ giọng cười nói, thanh âm này khiến cả người tê tê dại dại, cảm giác như lời nói xuyên thấu lòng cô.

Nguyễn Tinh Loan nhỏ giọng đáp lại: "Không có."

Tuy là ngoài miệng nói không có, nhưng thân thể lại rất thành thật, da thịt trắng noãn của cô liền nổi lên một tia nhàn nhạt màu đỏ ửng lan tràn khắp.

Hạ Húc đem người ôm đến, bốn mắt nhìn nhau.

Đêm nay, tiếng hít thở ôn nhu lưu luyến không ngừng vang lên bên tai, Nguyễn Tinh Loan không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào.

Ngày thứ hai tỉnh lại, bên giường đã trống không.

Giang Hải gọi điện thoại đến, nói cho cô biết Hạ Húc đã đi huấn luyện, đêm nay còn có buổi thi đâu.

Giang Hải mang cô đến nơi tập luyện, xa xa Nguyễn Tinh Loan đã nhìn thấy anh đnag chăm chỉ tập luyện, ánh mắt của anh chuyên chú mà nghiêm túc, khắp người tản ra mị lực lấp lánh hấp dẫn lòng người.

Giang hải cử người đưa cô về, lúc về đến nhà, nhìn gian phòng trống rỗng, Nguyễn Tinh Loan phát hiện chính mình lúc này lại cảm thấy nhớ anh.

Thi đấu tiến hành càng ngày càng khẩn trương, Hạ Húc cùng một nam sinh khác tranh đấu không ngừng tranh đua đạt xếp hạng. Bọn họ tự mình tạo một group, Kỷ Tu Trạch thỉnh thoảng liền phát phiếu kết nối, nhắc nhở mọi người tranh thủ thời gian bỏ phiếu cho Hạ Húc.

Không chỉ có như thế, Kỷ Tu Trạch còn tại vòng bạn bè phát ra đủ loại bỏ phiếu, sức mạnh mười phần tinh thần cổ vũ anh.

Nguyễn Tinh Loan rất ít tại vòng bạn bè phát này nọ, có một lần gửi phiếu bầu chọn kết nối chia sẻ, phía dưới liền có rất nhiều bình luận ——

[ Tinh Loan cậu cũng thích Hạ Húc nha ]

[ a a a a a, Tinh Loan cậu cũng theo đuổi thần tượng sao? ]

[ chỉ cần cậu thích Hạ Húc, chúng ta chính là chị em tốt ha ha ha ha ]

Nguyễn Tinh Loan cùng đám bạn cùng phòng bình luận đều là ——

[ Ẩn giấu lâu như vậy, rốt cục cũng thấy được hai người các cậu tú ân ái. ]

[ hai người các cậu nếu là lại không phát động thái, tớ liền nhanh hoài nghi các cậu có phải chia tay hay không đấy. ]

[ tớ dựa vào, bên cạnh tớ bạn bè đều đang theo đuổi Hạ Húc, Hạ Húc là muốn phát hỏa à. Xem tớ bỏ phiếu tích cực cho Hạ Húc này, mong ước Hạ Húc sẽ kí cho tớ vài cái tên đấy? ]

Mà Kỷ Tu Trạch bọn họ khí thế cổ vũ liền càng thêm kỳ quái ——

Kỷ Tu Trạch: [ Húc ca nếu là thấy được việc làm này của Tinh Loan, tuyệt đối sẽ cao hứng đến cả một ngày. ]

Tống Sơ Dương: [ tớ đoán cậu ta có thể hài lòng đến một tuần lễ. ]

Hạ Tuyết: [ tớ đoán hắn có thể hài lòng đến một tháng. ]

Tần Miên: [ tớ đây đoán cậu ấy có thể hài lòng một năm. ]

Nguyễn Tinh Loan cơ bản trên trang cá nhân một năm đều không phát ra hoạt động gì, đột nhiên cô gửi một tin tức như vậy, lập tức bên dưới bình luận liền sôi nổi đến dâng tràn.

Ngay từ đầu Nguyễn Tinh Loan còn muốn lễ phép trả lời bình luận của mọi người, đến sau nhìn thấy số lượng người bình luận nhiều như vậy, suy nghĩ một chút vẫn là quên đi, cô vẫn là tiếp tục chú ý bỏ phiếu cho Hạ Húc.

Đêm chung kết, Giang Hải mang Nguyễn Tinh Loan cùng đám bạn thân thiết nhất của Hạ Húc đến tham dự, Kỷ Tu Trạch bọn hắn cũng được mời tới.

Nguyễn Tinh Loan ngồi ở vị trí phía trước, sân khấu đều có thể nhìn được rõ ràng.

Kỷ Tu Trạch ở một bên nói: "Lúc trước tớ đều là xem tivi, hiện tại đột nhiên nhìn sân khấu như vậy cảm giác có chút kích thích nha."

Tống Sơ Dương chọc cậu: "Cậu xem lại thử mình còn có chút dáng vẻ nào đã lăn lộn ngoài xã hội chưa."

Kỷ Tu Trạch không phục nói: "Tớ đây chưa thấy việc đời thì thế nào a?"

Tống Sơ Dương nói: "Đúng dịp, tớ cũng chưa từng thấy qua việc đời đó."

Kỷ Tu Trạch lập tức cho hắn một cái liếc sắc lẹm, người này thật sự là thiếu đánh.

Nguyễn Tinh Loan khẩn trương nhìn chăm chú vào sân khấu, trận chung kết cuối cùng là năm người thi đấu, Hạ Húc bốc thăm được vị trí thứ ba, là vị trí chính giữa.

Ngay từ đầu sân khấu còn hò hét ầm ĩ, thi đấu vừa bắt đầu, người xem lập tức liền bị thay đổi bầu không khí.

Nguyễn Tinh Loan lòng tràn đầy chờ mong Hạ Húc xuất hiện, đợi đến lúc anh ra sân khấu, ánh mắt Nguyễn Tinh Loan đều yên lặng rơi ở trên người anh.

Hạ Húc cũng nhìn thấy cô, khuôn mặt liền lộ ra nét cười rạng rỡ.

Bên cạnh người xem đều nhanh điên mất rồi, nói thẳng ——

"Má ơi, Hạ Húc sao có thể đẹp trai như vậy, awsl."

"Nam nhân vừa nhìn tớ cười kìa, quá phạm pháp."

"Này nhìn anh ấy cười tôi thật muốn phạm tội mà."

Kỷ Tu Trạch nghe được fan hâm mộ nói đến những lời này, không khỏi trêu ghẹo nói: "Húc ca hoa đào khắp nơi nha, trước kia nhiều nữ sinh theo đuổi như vậy, hiện tại nổi danh, phỏng chừng người theo đuổi càng đáng sợ hơn."

Nguyễn Tinh Loan không để ý những lời xung quanh, ánh mắt của cô một mực dừng tại trên thân ảnh của anh.

Hạ Húc giới thiệu một chút về mình, sau đó liền bắt đầu ca hát.

Tiết mục mà anh mang tới là một bài tình ca khúc « Anh muốn cùng em vượt qua cả một đời», tiếng ca ôn nhu trìu mến thâm tình vang vọng toàn bộ đại sảnh sân khấu, trên khán đài hoàn toàn yên tĩnh, mọi người an tĩnh lắng nghe anh hát.

Tiếng ca vừa kết thúc, các lão sư ban giám khảo có chút cảm động.

"Bài hát này lúc trước chưa từng nghe qua, đây là do em sáng tác?"

Hạ Húc vẫn còn chưa dứt ra khỏi bài hát, anh chậm rãi trở lại, nhẹ gật đầu.

Ban giám khảo lão sư đều đánh giá cho tiết mục của anh rất cao, điểm số cuối cùng cùng nhau công bố.

Bởi vì có tiết mục buổi diễn đặc sắc thâm tình của Hạ Húc, hai vị tuyển thủ phía sau ngược lại có vẻ không kinh diễm như vậy dường như bị lu mờ. Cuối cùng người chủ trì bắt đầu tuyên bố kết quả thi đấu, tất cả mọi người thấp thỏm chờ mong.

Người chủ trì đầu tiên là tuyên bố tên thí sinh hạng năm và hạng tư, không có gì lo lắng.

Tiếp theo lại tuyên bố thứ ba, vẫn là không có gì bồn chồn.

Cuối cùng chỉ còn lại Hạ Húc cùng một thí sinh chuyên về lĩnh vực âm nhạc chưa được công bố.

Người chủ trì đột nhiên đọc to tên Hạ Húc, hiện trường toàn bộ người xem đều thở dài một cái, Kỷ Tu Trạch lập tức mắng: "Cmn, Húc ca hát tốt như vậy, vậy mà không phải là hạng nhất."

Dưới thanh âm xôn xao của toàn bộ khán đài, người chủ trì cười nói: "Hạ Húc, vị thứ nhất."

Toàn trường lập tức sôi trào.

Kết quả cuộc thi đã được tuyên bố hoàn tất, Hạ Húc đi lên trước, cầm lấy cup mà tổ tiết mục đã chuẩn bị.

Vốn dĩ ban đầu anh còn có chút khẩn trương, nhưng sau khi hát xong ca khúc, anh ngược lại vô cùng bình tĩnh.

Anh bình tĩnh nói: "Ca khúc vừa rồi là bài hát tôi dặng tặng cho người vợ mà tôi yêu, tôi không có cảm nghĩ gì quá nhiều, chỉ muốn nói cho cô ấy biết điều này, anh yêu em, anh muốn cùng em vượt qua cuộc đời dài đẳng đẳng và ngập tràn hạnh phúc này, cám ơn em đã lựa chọn anh."

Giang Hải đại khái đã sớm đoán được một màn này của anh, hắn cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Thực lực Hạ Húc bày ở đây, tin tức anh tuyên bố đã kết hôn có thể sẽ có chút ảnh hưởng, nhưng cũng không tới nỗi thành tình huống không thể khống chế.

Tiết mục kết thúc, Hạ Húc từ phía sau khán đài bước ra.

Mang theo Kỷ Tu Trạch bọn họ tụ tập, từ trên đường trở về, anh nắm lấy tay Nguyễn Tinh Loan, ngước đầu nhìn bầu trời đầy sao, cùng tiếng côn trùng kêu vang của mùa hè.

Bất giác giơ lên khóe miệng cười nói: "Anh muốn bên cạnh em cho đến đầu bạc răng long."

Nguyễn Tinh Loan quay đầu nhìn về phía anh, mỉm cười cười nói: "Em cũng vậy."