Giả Ngốc Cùng Vai Ác Mù Kết Hôn

Chương 101



Hai người ôm nhau nằm lên trên giường, ánh đèn lẳng lặng chiếu rọi, bao trùm lên hơi ấm đặc biệt chỉ thuộc về hai người.

Bùi Ý ngửa đầu, hôn lên yết hầu và cằm của Bạc Việt Minh: "Nhị ca, dù em có nói gì tiếp theo, anh cũng phải tin em nói thật chứ không phải cố ý nói đùa với anh."

"Kỳ thật em đã suy nghĩ rất lâu, vẫn luôn muốn tìm ra một lời giải thích thích hợp."

Nhưng tìm đâu ra lời giải thích phù hợp cho vấn đề "xuyên sách"? Ai mà nghe cũng sẽ cảm thấy vớ vẩn?

Bạc Việt Minh nhận ra lo lắng của Bùi Ý, chủ động bắt đầu chủ đề: "Hay là để anh đoán trước nhé?"

Bùi Ý sửng sốt: "Hả? Đoán sao?"

Bạc Việt Minh ôm chặt người yêu, nói ra suy nghĩ mà hắn đã đoán từ trước: "Em không phải là 'Bùi Ý'."

"Từ lần đầu tiên em vào nhà họ Bạc liên hôn với anh, hoặc thậm chí trước đó, em cũng đã thay tên tuổi, thân phận và vị trí của ' cậu ta'."

"Hơn nữa ngay từ đầu em nguyện ý liên hôn với anh, chỉ vì muốn nương theo tầng quan hệ này để thoát khỏi nhà họ Bùi phải không?"

"..."

Bùi Ý sửng sốt chớp chớp mắt, vừa ngạc nhiên vừa bội phục: "Nhị ca, anh, sao anh đoán được?"

Bạc Việt Minh nhìn thấy thái độ đáng yêu của cậu, đã hiểu mình đoán đúng hơn phân nửa rồi: "Từ lúc hai mắt anh khỏi hẳn, anh mới mơ hồ có suy đoán."

"Lúc đầu anh chỉ tưởng em giả ngu, nhưng sau đó anh phát hiện hành vi và thói quen của em rất khác với Bùi tiểu thiếu gia."

Một người dù có ngụy trang tốt đến đâu thì vẫn sẽ có sơ hở.

Tính cách của mỗi người cũng không thể tùy ý thay đổi, ít nhất không có khả năng trở thành một người hoàn toàn khác——

Ấn tượng của người ngoài về Bùi tiểu thiếu gia là người ngu ngốc, hướng nội, gặp chuyện cũng không hề hé răng, mà trong mắt hắn Bùi Ý là người thông minh, giảo hoạt, gặp chuyện cũng dám âm thầm phản kích.

"Anh phái người đi điều tra tiểu thiếu gia, cậu ta từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở nhà họ Bùi, mặc dù vợ chồng Bùi thị vẫn thường xuyên đưa cậu ta đến dự tiệc, nhưng cậu ta không hiểu rượu cũng không uống rượu, làm sao có thể hiểu biết về nhiều loại rượu như em?"

Bùi Ý rầm rì: "Em không ngờ rằng sở thích uống rượu của mình lại thành sơ hở."

Bạc Việt Minh khẽ hôn lên chóp mũi cậu: "Bùi Ý, anh cảm thấy rất may mắn vì người lúc đầu gặp là em, thích và yêu cũng là em."

Không có cái gì có thể thay thế được, càng không dễ dàng mắc sai lầm.

Bùi Ý nghe vậy cũng cảm thấy vô cùng may mắn.

Bạc Việt Minh chủ động đề cập đến hoang mang của mình: "Chẳng qua, em và 'Bùi tiểu thiếu gia' có dung mạo giống nhau, trong mắt người ngoài cũng quả thật là cậu ta, anh vẫn luôn không suy nghĩ cần thận về điểm này."

"Không lừa em, anh lúc trước còn lên mạng tra qua, có vài bài nói 'mượn xác dời hồn', nhưng những bài đó không đáng tin cậy, nói tóm lại không tìm ra được câu trả lời hợp lý."

Bùi Ý nghe thấy Bạc Việt Minh nói, nhịn không được bật cười.

Không biết vì cái gì, cậu tưởng tượng thấy dáng vẻ Bạc Việt Minh bí mật điều tra tư liệu "huyền học", cảm thấy sự tương phản đặc biệt đáng yêu.

"Được được, đừng cười nữa, anh biết nội dung trên mạng không thể tin."

Bạc Việt Minh ngoài miệng ngăn cản, nhưng trong mắt không hề có chút không vui, chỉ ẩn giấu mong chờ hỏi: "Chuyện tới bây giờ, đáp án vẫn phải để tự em nói cho anh."

Bùi Ý lấy lại bình tĩnh, mím môi: "Nhị ca, nếu em nói thế giới này lúc đầu chỉ là một câu chuyện trong sách, mà em từ 'thế giới hiện thực' xuyên vào thì anh có tin không?"

"..."

Bạc Việt Minh khẽ cau mày, tựa hồ còn có phản ứng.

Bùi Ý sợ hắn phủ định nên nhanh chóng nói thêm: "Em biết, đối với anh, Lê Vu An và Yến Sầm mà nói đây chính là thế giới thực sống sờ sờ, em bây giờ cũng đã ở chỗ này rất lâu cũng cho là như vậy."

"Nếu, nếu anh không thể lý giải câu ' xuyên sách ' này, vậy anh coi như em là từ thế giới song song tới!"

"Lúc trước nguyên chủ nghe mình sắp phải đi liên hôn nên bị kích thích, chạy ra ngoài nhảy sông chết đuối, mà em lúc ấy liên tục thức đêm tạo ra cốt truyện trò chơi, cho nên mới trời xui đất khiến thay thế được cậu ấy, sau đó vẫn luôn ở lại chỗ này."

Tốc độ nói của Bùi Ý càng lúc càng gấp: "Em, em thực sự không bịa chuyện để dỗ dành anh, em..."

Bạc Việt Minh đúng lúc nói: "Mèo con, anh tin em."

"Ah?"

Bùi Ý sửng sốt, hỏi đi hỏi lại: "Anh không thấy chuyện này rất vớ vẩn sao?"

"Có gì vớ vẩn? Cho dù là xuyên sách hay thế giới song song mà em đang nói đến, hay anh vẫn tưởng về mượn xác, trọng sinh——"

"Mặc kệ lý do là gì, anh chỉ quan tâm người trước mặt anh là em, người sẽ đi cùng anh mãi mãi là em, thế là đủ rồi."

Hơn nữa lời giải thích mà Bùi Ý đưa ra cũng đủ giải thích mọi lời giải đáp cho những suy nghĩ trong quá khứ của hắn.

Bạc Việt Minh hôn lên môi cậu, dẫn dắt câu chuyện: "Vậy em lại nói cho anh biết, em ở 'thế giới đó' như thế nào?"

Bùi Ý như trút được gánh nặng, cười khẽ: "Vâng."

Người yêu vui vẻ chấp nhận phần khó giải thích nhất, vậy tiếp theo cậu có thể thẳng thắn về thân thế của mình.

"Nhị ca."

"Hửm?"

Bùi Ý bắt đầu một cách bình tĩnh: "Thật ra em là một đứa trẻ mồ côi, từ khi sinh ra cũng không biết ba mẹ của mình là ai."

Giọng điệu không thể bình tĩnh hơn khiến nội tâm Bạc Việt Minh nổi trận sóng to gió lớn, mặt này hắn nhanh chóng xuất hiện đau lòng, thở hắt ra một hơi——

Bạc Việt Minh vốn tưởng rằng với người yêu biết thưởng thức rượu, có sự tự tin trong sự nghiệp, chắc hẳn cậu là thiên chi kiêu tử được nuôi trong một gia đình giàu có, nhưng hắn không ngờ đối phương lại nói cho hắn một cuộc sống hoàn toàn khác.

Trẻ mồ côi?

Chẳng trách người yêu lại tích cực theo đuổi công việc từ thiện của viện phúc lợi khi còn ở Hải thị, hóa ra là do mình tự trải qua?

Giống như trên mạng nói: "Bởi vì bản thân từng bị ướt mưa, cho nên mới cố gắng đóng vai làm người che ô."

Bùi Ý đưa tay vuốt nhẹ lông mày của Bạc Việt Minh rồi nói tiếp: "Em lớn lên trong trại trẻ mồ côi, nơi có những đứa trẻ không ba mẹ, chờ đợi người khác nhận nuôi."

Hồi đó trại trẻ mồ côi không tính là giàu có, mỗi ngày đều rất ít người đến.

Thức ăn chính là khoai lang đỏ, ngô và bánh mì nhỏ, uống nước đun sôi và sữa đậu nành, thỉnh thoảng sẽ có nước đường. Sữa bò và đồ ngọt là những thứ hiếm có với những đứa trẻ như bọn họ.

"Quần áo đều là các anh chị lớn hơn để lại, còn đồ chơi... cơ bản là không có đồ chơi."

Bùi Ý kể lại vài ký ức thời thơ ấu của mình: "Nhị ca, anh còn nhớ con bướm cỏ chúng ta mua ở chân núi Yến Sơn không?"

Mặc dù mang con bướm cỏ nhỏ đó về nhà, nó gần như đã bị Tham Trường làm hỏng.

Bạc Việt Minh đáp lại: "Nhớ rõ."

Bùi Ý nhớ lại: "Món đồ chơi đầu tiên của em là một con châu chấu nhỏ đan bằng cỏ, được một người bán rong đi ngang qua tặng cho em, nhưng đáng tiếc lúc đó em quá gầy yếu, không thể bảo vệ được món đồ chơi của mình."

"Vài ngày sau, những đứa trẻ lớn hơn ở trại trẻ mồ côi đã cướp nó đi rồi làm hỏng, em tức giận đến mức cùng bọn chúng đánh nhau."

Bùi Ý nói rất nhẹ nhàng, Bạc Việt Minh lại nghe đến chua xót.

So sánh với hắn, trước khi lên sáu tuổi hắn còn có được tình yêu thương của mẹ ruột, đồng thời sau khi vào nhà họ Bạc cũng có được sự bảo vệ của Bạc lão phu nhân.

So với người yêu khi còn nhỏ của mình, lại không có được hạnh phúc?

Bạc Việt Minh vỗ về sau gáy người yêu, dịu dàng hỏi: "Vậy em vẫn luôn ở cô nhi viện sao?"

Bùi Ý rúc đầu vào trong lòng hắn, lắc đầu: "Không, năm em chín tuổi em được một đôi phu phu nhận nuôi."

Bạc Việt Minh cả kinh: "Phu phu?"

"Ừm, hôn nhân đồng giới ở đó được công nhận hợp pháp cũng như ở đây, mỗi đôi phu phu có thể nhận nuôi tối đa hai người con."

Bạc Việt Minh cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nhưng vẫn muốn biết nhiều hơn: "Bọn họ đối với em tốt không?"

Trong mắt Bùi Ý xẹt qua một tia phức tạp, cậu vẫn như cũ, cười nói về chuyện quá khứ: "Đương nhiên rồi, trước khi gặp anh, ba Ngạn và ba Dung là những người tốt nhất mà em từng gặp."

"Nhị ca, anh có biết không? Ba Ngạn nhỏ hơn ba Dung sáu tuổi."

Khóe miệng Bạc Việt Minh cong lên: "Vậy tiếp theo thì sao?"

Bùi Ý thấy người yêu rất tò mò, vì thế đã chia sẻ tất cả những khoảng thời gian vui vẻ trong ký ức của mình——

Tống Bách Ngạn sinh ra trong một gia đình quyền quý, từ nhỏ đã có vốn liếng, có thực lực. Trước khi gặp Bạc Việt Minh, Bùi Ý thực sự không tìm được ai có thể so sánh được với ba Ngạn của mình.

Mà lớn tuổi chút là Hứa Dung một họa sĩ nổi tiếng trong ngành. Anh trở thành giáo sư tại một trường đại học nghệ thuật đứng đầu, ở tuổi đôi mươi đã tổ chức nhiều triển lãm tranh cá nhân ở nước ngoài.

"...Ba Ngạn có một người em gái, là học sinh của ba Dung khi cô ấy còn là sinh viên năm nhất."

Lần đầu tiên Tông Bách Ngạn và Hứa Dung gặp nhau là ở ngoài lớp học đại học.

Tông Bách Ngạn đang đợi em gái mình tan học, lần đầu tiên gặp được một người giảng bài dịu dàng như Hứa Dung

Nói không rõ là thấy sắc nảy sinh lòng tham hay là nhất kiến chung tình, dù sao trải qua bao nhiêu thăng trầm, cả hai đã chính thức ở bên nhau.

Sau nhiều cân nhắc, hai người đã nhận nuôi người ngoan ngoãn và gầy yếu nhất trại trẻ mồ côi: Bùi Ý.

Bùi Ý nhớ lại khi mình còn nhỏ: "Có thể lúc đó em bị suy dinh dưỡng, gần mười tuổi mà vẫn thấp hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi khác, lúc trước được chọn trong số những đứa trẻ vì lòng thương hại."

Bạc Việt Minh bất đắc dĩ nói: "Em còn rất kiêu ngạo sao?"

Bùi Ý nhướng mày: "Đương nhiên, từ trẻ mồ côi trở thành tiểu thiếu gia của một gia đình giàu có, trong mắt những đứa trẻ cùng tuổi được coi là một bước lên trời đó."

Bạc Việt Minh mỉm cười, chỉ nghe người trong ngực tiếp tục nói: "Ngoài rượu vang đỏ và lập trình, em còn có rất nhiều kỹ năng 'đốt tiền' mà em học được từ ba Ngạn."

"Đúng rồi, ba Dung cũng sẽ dạy em vẽ tranh, còn làm đồ ngọt cho em theo nhiều cách khác nhau nữa."

"Em lúc trước ở trại trẻ mồ côi đã bỏ lỡ rất nhiều chương trình học, hai người họ không chỉ thuê giáo viên riêng mà còn dạy kèm riêng cho em khi có thời gian."

Tất cả những điều đó đủ tạo nên khoảng thời gian hạnh phúc hiếm hoi trong tuổi thơ của Bùi Ý.

Đang nói, Bùi Ý đột nhiên rơi vào im lặng.

Bạc Việt Minh nhìn ra cậu đột nhiên sa sút tâm tình, thấp giọng hỏi: "Mèo con, sao vậy?"

Bùi Ý theo bản năng tiến lại gần lòng ngực Bạc Việt Minh, cuối cùng đề cập đến bước ngoặt: "Em vốn tưởng rằng mình sẽ luôn hạnh phúc như vậy, ba Ngạn và ba Dung cũng sẽ mãi hạnh phúc như vậy, nhưng hóa ra lại không phải."

Bạc Việt Minh thận trọng hỏi: "Sao vậy?"

"Khi em mười ba tuổi, ba Dung mang theo một đội nghiên cứu sinh chuyên ngành mỹ thuật đi thi, một học sinh của ba Dung đã sao chép một tác phẩm không được nhiều người để ý tới, bị ba Dung phát hiện ra."

Hứa Dung có niềm đam mê hội họa không thể lay chuyển, nên đương nhiên anh rất chán ghét hành vi như vậy.

Anh hủy bỏ thành tích của sinh viên kia, gọi cậu ta lên văn phòng hung hăng phê bình cậu ta, với hy vọng cậu ta có thể biết hối cải.

Giọng điệu của Bùi Ý trở nên mạnh mẽ hơn: "Xuất phát ban đầu là đúng, nhưng đáng tiếc là gia đình nghiên cứu sinh kia gặp phải biến cố, cảm xúc tiêu cực đã đạt đến cực hạn."

Đối phương nhìn như bình tĩnh rời khỏi văn phòng của Hứu Dung, nhưng đêm ngày hôm sau cậu ta lại chọn cách nhảy lầu tự sát.

"Điều khó hiểu nhất trước khi nhảy khỏi tòa nhà chính là cậu ta đã để lại một lá thư tuyệt mệnh công khai lên án. Cậu ta tố cáo ba Dung vì lợi ích cá nhân không cho phép cậu ta thuận lợi tốt nghiệp!"

Còn nói rằng Hứa Dung ngụy trang thành chính nhân quân tử, trên thực tế đã xâm hại tình dục cậu ta trong văn phòng.

Bùi Ý biết rõ tính cách của Hứa Dung, cũng hiểu rằng lá thư lên án này là một sự trả thù trắng trợn ác ý.

Dù sức khỏe không được tốt, lại muốn kéo người xuống chôn cùng, nhưng chính Hứa Dung chưa bao giờ làm chuyện này.

"..."

Hắn không ngờ rằng mọi chuyện lại diễn ra như vậy.

Nghiên cứu sinh, nhảy lầu, giáo sư xâm hại tình dục, những từ ngữ này kết hợp với nhau ngay lập tức gây ra sóng to gió lớn trên mạng!

Vô số lời nguyền rủa trút vào cuộc sống của Hứa Dung, ba của người quá cố lợi dụng cơ hội này để tống tiền, cư dân mạng không nghi ngờ gì đã lên tiếng tẩy chay, mà những âm thanh lên tiếng cho anh đã chìm trong cơn sóng lên án.

Mặc dù Tống Bách Ngạn vội vàng thu thập bằng chứng càng sớm càng tốt, tiến hành làm rõ, nhưng vẫn có anh hùng bàn phím không phân biệt đúng sai, tin rằng nhà họ Tống đứng sau vụ việc, ngày qua ngày mà mắng chửi công kích Hứa Dung!

Tổn thương gây ra là không thể xóa nhòa, bẩn thỉu cuối cùng đã nuốt chửng sự dịu dàng.

"Ba Dung sinh bệnh, chứng trầm cảm của ông ấy ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn bắt đầu không thể khống chế ảnh hưởng đến những người xung quanh."

Bùi Ý nhớ tới Hứa Dung từng chút một xảy ra biến hóa, hốc mắt đỏ lên: "Càng là như vậy, ông ấy càng cảm thấy áy náy."

Hứa Dung áy náy vì không thể làm một người "người yêu" hay làm một người "ba" tốt, thậm chí dưới sự chỉ trích của anh hùng bàn phím, anh đã nhận hết sai lầm về mình——

Anh cảm thấy chính việc mình không phát hiện kịp thời cảm xúc của học sinh đã khiến anh dấn thân vào con đường không thể quay đầu.

Nhưng Bùi Ý biết rất rõ, làm sai chuyện chưa bao giờ là lỗi của Hứa Dung.

"Mặc dù lúc đó ba Ngạn tuy rằng rất bận nhưng ba vẫn gác lại công việc để ở với ba Dung. Vì sợ bỏ bê em nên ông ấy chỉ có thể tạm thời gửi em đến trường nội trú, nhưng em vẫn có thể về một lần một tuần."

"Em đã thấy nhiều người nói rằng chứng trầm cảm không chỉ tàn phá nội tâm của một người mà còn tàn phá những người xung quanh người đó."

Sự thật chứng minh, đúng thật là như thế.

Mỗi tuần khi Bùi Ý đi học về, cậu có thể cảm nhận được không khí trong nhà ngày càng lạnh lẽo.

Cuối cùng khi lên mười bốn tuổi, Bùi Ý đã chứng kiến ​​​​những cuộc cãi vã giữa Tông Bách Ngạn và Hứa Dung hết lần này đến lần khác.

Nguyên nhân đều là những chuyện nhỏ nhặt, phần lớn là do Hứa Dung nhạy cảm lo lắng.

"Lúc đầu khi xảy ra cãi vã, mâu thuẫn rất nhỏ, ba Ngạn đều sẽ kiên nhẫn xoa dịu ông ấy, nhưng dần dần ba Ngạn đã thay đổi, thậm chí, thỉnh thoảng cãi nhau, ông ấy còn đóng sầm cửa rời khỏi nhà."

Bùi Ý không thể phán đoán được đâu là đúng đâu là sai giữa hai người, Hứa Dung bị bệnh, nhưng gia đình và sự nghiệp là hai đầu khác nhau, Tống Bách Ngạn sao có thể nhẹ nhàng như vậy được?

Mâu thuẫn ngày càng gây chia rẽ cho đến khi không thể dung hòa được nữa.

"Một ngày nọ, em trở về từ trại huấn luyện, thấy trong nhà bừa bộn, chai rượu vỡ và đồ dùng vương vãi khắp sàn nhà."

"Ba Ngạn không có ở nhà, gọi cũng không thấy nghe máy, em tìm kiếm xung quanh, tìm thấy ba Dung sắc mặt tái nhợt ở phòng vẽ trên tầng ba."

"Kể từ khi lâm bệnh, ba Dung rất ít khi vào phòng vẽ, khi nhìn thấy em, ông ấy nói vẫn luôn đợi em trở về."

Thuốc rơi xuống đất, giấy bị vò nát, vô số viên thuốc màu tạo thành một không gian chật chội tối tăm.

Bùi Ý cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn, nhưng cậu vẫn lo lắng đến gần, nhưng chuyện tiếp theo sẽ trở thành bóng ma trong ký ức của cậu mãi mãi——

Hứa Dung điên cuồng bóp cổ cậu, tố cáo Tống Bạch Ngạn phản bội anh, sau lưng đã có tình mới, đã sớm không còn yêu anh nữa!

Anh còn hung tợn bảo Bùi Ý đừng để bị vấy bẩn bởi tình cảm, dù có nói gì cũng đừng nhảy vào hố lửa.

Bùi Ý không biết trong tuần cậu đi vắng đã xảy ra chuyện gì, cũng không thể nói rõ việc Tống Bạch Ngạn có tình yêu mới là đúng hay sai.

Cậu chỉ biết đoạn tình cảm bên nhau nhiều năm này cuối cùng cũng đi đến hồi kết.

"Ba Dung cầm dao rọc giấy, tự sát trước mặt em..."

Bùi Ý nhớ tới cảnh máu tươi phun lên mặt cậu, hốc mắt một lần nữa lại đỏ lên, hô hấp run rẩy rõ ràng.

Bạc Việt Minh hôn lên mặt mày của cậu, kịp thời ngăn cản: "Được, chúng ta không nói nữa."

"Mèo con ngoan, chuyện này đều đã qua rồi."

"..."

Bùi Ý vùi mặt vào trong ngực Bạc Việt Minh, im lặng nói về làn sương mù đã không được giải phóng trong mấy năm qua.

Nếu cậu chỉ không biết giải thích thế nào về chuyện "xuyên sách" thì cái kết nhận con nuôi chính là quá khứ mà cậu không dám đối mặt nhất.

"Nhị ca, rất xin lỗi."

Bùi Ý nhỏ giọng nghẹn ngào, bộc lộ sự do dự trong quá khứ của mình: "Em bắt đầu tránh né tình cảm của anh, không muốn nghĩ đến tương lai của chúng ta, thực sự là vì chuyện này đã ảnh hưởng đến em quá sâu."

Cho dù tình huống của Hứa Dung chỉ là ngoại lệ thì bóng ma trong quá trình trưởng thành chung quy là bóng ma.

Đối mặt với lời xin lỗi của người yêu, Bạc Veiejt Minh cảm thấy đau lòng: "Bảo bảo, em không sai, em không cần phải xin lỗi anh."

"Là anh nên cảm ơn em nguyện ý nói cho anh biết tất cả, nhưng chuyện quá khứ, anh không đề cập tới, em cũng không nghĩ tới, được không?"

"Tin tưởng anh, chúng ta với hai người họ không giống nhau."

"Ừm."

Bùi Ý khẽ nức nở, đợi cho đến khi nỗi lòng bình tĩnh lại một chút mới tiếp tục nói: "Sau khi ba Dung xảy ra chuyện, em đã trốn khỏi 'ngôi nhà' đó."

Bùi Ý đã làm những công việc lặt vặt ở thành phố máy tính trong hai năm, ông chủ của cậu là một kỹ thuật viên đã nghỉ hưu.

Bùi Ý đã học được rất nhiều điều từ đối phương, sau đó cậu đã gặp được những người bạn đầu tiên.

"Sau một thời gian quen nhau, em đã chấp nhận lời mời của họ, bắt đầu gây dựng sự nghiệp với ý tưởng trò chơi của riêng mình."

"Bọn em phấn đấu mấy năm, cũng coi như tạo ra một ít tên tuổi."

Bạc Việt Minh khen ngợi đúng lúc: "Mèo con nhà ta giỏi quá."

Bùi Ý cuối cùng cũng nở nụ cười, lại nghe thấy người yêu hỏi: "Mèo con, em bao nhiêu tuổi trước khi xuyên sách?"

Bùi Ý nói: "Có lẽ là hai mươi lăm hoặc sáu tuổi, em không có ngày sinh chính xác."

Bạc Việt Minh lại hỏi: "Nếu là xuyên thư, vậy nội dung trong sách là gì?"

Bùi Ý đoán được đối phương sẽ hỏi vấn đề này, liền kể lại ngắn gọn câu chuyện trong sách.

Thân là "nhân vật phản diện" Bạc Việt Minh nghe vậy cau mày: "Trong sách ' anh ' và ' Yến Sầm ' đều có hứng thú với ' Bùi Hoán '?"

"Là đầu óc anh có vấn đề hay là đầu óc cậu ấy có vấn đề? Mèo con, em đọc bản lậu hả?"

Bùi Ý thấy người yêu tàn nhẫn lên tiếng nên mắng mình, cười khẽ ra tiếng: "Em cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng không thể suy nghĩ cẩn thận."

Rốt cuộc "sách" là chết, "người" là sống.

Khi "thế giới này" trở thành hiện thực, các nhân vật trong sách phải có ý thức của riêng mình, không nên chỉ tuân theo những thiết lập trong văn bản.

Bạc Việy Minh không chú ý đến vấn đề này, mượn đúng vấn đề trêu chọc: "Sao em lại thích xem loại tiểu thuyết này?"

"..."

Bùi Ý nhất thời đỏ mặt: "Em không thích, là vì nhu cầu công việc thôi."

Bạc Việt Minh khó hiểu nói: "Nhu cầu công việc."

Bùi Ý đúng sự thật trả lời: "Công ty bọn em muốn theo đuổi phổ biến trên thị trường, nghiên cứu phát triển một trò chơi di động giải mã siêu nhiên theo định hướng Otome."

"Vốn dĩ, em chỉ phụ trách giải mã cốt truyện thôi, nhưng người phụ trách tuyến tình cảm đã nói, em không thể cái gì cũng không biết."

Chỉ là Bùi Ý từ đầu đến cuối chưa bao giờ yêu đương, làm sao biết cách đưa tuyến tình cảm của loại game này vào cốt truyện?

"Đối phương thấy em thật sự dốt đặc cán mai, nên đề cử cho em một trò chơi tương tự, còn có mấy chục quyển tiểu thuyết vạn nhân mê, yêu cầu em phải nghiên cứu nhiều lên."

Bùi Ý nghĩ đến chuyện này, nhịn không được bắt đầu phun tào.

"Nhị ca, anh không biết đâu, những bộ tiểu thuyết đó khiến đầu em đầy dấu hỏi chấm, nhưng bộ tiểu thuyết 《 Hào Môn Thác Ái 》này nhìn qua này vẻ bình thường."

Bạc Việt Minh lên tiếng, nhịn cười rất vất vả.

Bùi Ý thấy vậy, lại nghĩ tới một chuyện khác: "Nhị ca, anh có nhớ lần đầu tiên gặp, em đã nói gì không?"

Bạc Việt Minh trả lời: "Tất nhiên là nhớ, lúc đó anh vừa bị sốc còn vừa hoảng sợ nữa."

Bùi Ý ngượng ngùng mỉm cười, tiết lộ sự thật.

Khi nghiên cứu và lên kế hoạch đề xuất các trò chơi otome, cánh nhận thấy những nhận xét phổ biến nhất từ ​​người chơi là——lần đầu gặp mặt, thích, giới thiệu, kết hôn, chồng iu.

"Lúc trước em vì giả ngu muốn ở lại nhà họ Bạc, đành phải cái khó ló cái khôn nói được chút ít."

—— thích, kết hôn, chồng ơi.

Bạc Việt Minh không ngờ rằng lần đầu gặp lại ẩn chứa một bí mật nhỏ như vậy, tức khắc bả vai rũ xuống, cười ngã xuống cổ người yêu.

Trong lúc nhất thời, hắn đều đã quên chuyện không vui ở khách sạn.

Vai và cổ của Bùi Ý cọ đến nóng bừng, không phục mà lẩm bẩm: "Không thích hợp sao? Em cầm thấy mình đã nghiên cứu kỹ lưỡng rồi."

Bạc Việt Minh miễn cưỡng dừng lại, dỗ dành giải thích: "Bảo bảo, anh cảm thấy em rất đáng yêu."

Màu đỏ lan khắp mặt Bùi Ý, tiếp tục khống chế nhịp điệu nói chuyện: "Nhị ca."

"Hửm?"

"Em đã kể cho anh nghe toàn bộ bí mật của mình, đồng thời anh cũng biết được nỗi đau trong quá khứ của em, từ nay trở đi, hai chúng ta sẽ ở bên nhau, được không?"

Ánh mắt Bùi Ý sáng lấp lánh, lần đầu tiên tràn ngập sự mong đợi về tương lai.

"Em cam đoan với anh, về sau chỉ cần anh không phụ em, em sẽ cùng anh đi đến cuối đời, cho nên em cũng hy vọng em anh thể làm được, được không?"

Liên tiếp hai tiếng "được không" làm trong lòng Bạc Việt Minh mềm nhũn, tất cả u ám đều tan biến.

Hắn cúi đầu hôn lên môi Bùi Ý một lúc lâu mới nói: "Được."

Bùi Ý nhận được câu trả lời mình mong muốn, cậu dứt khoát ghé vào tai hắn thổ lộ: "Bạc Việt Minh, em yêu anh."

Hai mắt Bạc Việt Minh nóng lên, trịnh trọng đáp: "Anh cũng yêu em."