Giả Ngốc Cùng Vai Ác Mù Kết Hôn

Chương 46



Cách đây không lâu, Bạc Việt Minh nhận được điện thoại của Lâm Chúng, nói rằng Bùi Ý đang vội vào toilet.

Điều mà Bạc Việt Minh không nghĩ tới chính là——

Cuộc trò chuyện giữa hắn và Chung Dịch chưa kéo dài quá năm phút, Bùi Ý đã vội vã quay lại mở miệng nói hai chữ "chồng ơi" tựa hồ còn mang theo ghen tuông và dấm chua.

Lần thu hoạch ngoài ý muốn này khiến Bạc Việt Minh cảm thấy sung sướng cả về thể xác lẫn tinh thần, hắn nhìn Bùi Ý sắp trở thành một nhóc mèo con bé xíu, vỗ nhẹ vào chiếc ghế trống bên cạnh: "Lại đây ngồi đi."

Bốn chữ ngắn ngủi và một nụ cười không thể kiểm soát lộ ra ngoài.

"..."

Cảm thấy mình đang bị cười nhạo, Bùi Ý không để ý đến hắn, ngồi xuống một chỗ khác, cúi đầu cắn một miếng bánh nhỏ một cách "ác độc", biến sự xấu hổ thành cảm giác thèm ăn.

Lâm Chúng nhớ tới chuyện quan trọng, liền đến gần Bạc Việt Minh, nhỏ giọng nói: "Bạc Tổng, tôi vừa mới cùng cậu chủ đi lên tầng hai, Trần Thuận và con rể ông ta đang ở trong phòng khách cuối hành lang!"

Sự chú ý của Bạc Việt Minh bị lời nói của trợ lý kéo về, lông mày hắn nhíu lại——

Vừa rồi Trần Thuận rời đi vẻ mặt không tốt, sau đó Bùi Ý vội vàng "đi vệ sinh", hắn đoán người sau sẽ thay mình điều tra. Bạc Việt Minh hỏi: "Cậu có nghe được gì không?"

Lâm Chúng trả lời: "Tôi vẫn chưa rõ, bởi vì đó là lối ra một chiều, tôi sợ sợ rút dây động rừng, cũng sợ liên lụy đến cậu chủ nên đã bỏ chiếc bút ghi âm vào chậu trang trí trước cửa."

Bạc Việt Minh nghe Lâm Chúng giải thích, càng nghiêm cẩn mà hỏi lại: "Bút ghi âm có chứa nội dung công việc trước đây của cậu không? Nếu không cần thận sẽ bị con cáo già đó phát hiện."

"Không đâu, bút ghi âm rất sạch sẽ."

Lâm Chúng hàng ngày chuyển nội dung cuộc họp vào máy tính sao lưu, sau đó xóa đi để không chiếm bộ nhớ, cho dù muốn kiểm tra nhãn hiệu máy ghi âm cũng không dễ dàng xác nhận.

Nếu đoạn ghi âm không thu được thông tin quan trọng thì bọn họ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nếu nó thu được một số nội dung quan trọng thì bọn họ cũng có thể dùng nó khi có chuyện quan trọng xảy ra.

"..."

Bạc Việt Minh linh cảm có điều gì mờ ám trong chuyện này.

"Cậu làm rất tốt, nhớ để ý chút."

"Vâng."

Bùi Ý nhìn thấy sự tương tác giữa Lâm Chúng và Bạc Việt Minh, cậu không cần suy nghĩ quá nhiều cũng hiểu được hai người đang nói về điều gì, sau khi ăn thêm một miếng bánh nướng nhỏ, cậu cuối cùng cũng áp xuống được hơi nóng toàn thân.

Đột nhiên, Bùi Ý chú ý đến một người đàn ông văn nhã mặc vest đen, người này gây cho cậu cảm giác hơi kì lạ khi dùng chân phải giẫm xuống đất.

Chưa đầy nửa phút, người đàn ông đó đi thẳng đến chỗ Bạc Việt Minh: "Bạc tổng, Bùi tiểu tiên sinh, chào mọi người."

Khi Bạc Việt Minh nghe thấy giọng nói xa lạ này, giữa lông mày hắn nhanh chóng tụ lại một tia lạnh lẽo.

Thân là trợ lý, Lâm Chúng thay hắn đặt câu hỏi: "Cho hỏi anh là?"

"Tôi là Trương Thuận Chi, tổng trợ lý của tập đoàn Du thị."

Người đàn ông văn nhã tự giới thiệu, cảnh giác nhìn xung quanh một vòng: "Bạc tổng, không biết bây giờ anh có rảnh không? Du tổng muốn mời anh uống một ly."

Du tổng?

Trong đầu Bùi Ý lập tức hiện ra một cái tên, Giám đốc điều hành mới được bổ nhiệm của Tập đoàn Du thị, người đã "vượt vòng vây" hồi đầu năm——

"Du Kỳ Niên?"

Cái tên Bùi Ý đang nghĩ tới cũng được Bạc Việt Minh đồng thời nói ra.

"Đúng vậy." - Trương Thuận Chi nói.

Trong con ngươi sâu thẳm của Bạc Việt Minh lóe lên một tia hắc ám ẩn giấu dưới tròng kính.

"Tôi phải mang theo những người này đi cùng."

Trương Thuận Chi có phần sửng sốt nhưng vẫn đồng ý: "Đương nhiên là có thể."

Lâm Chúng vẫn còn việc quan trọng phải giải quyết, đã lấy được địa chỉ, tạm thời phải ở lại.

Bạc Việt Minh và Bùi Ý cùng những người khác rời khỏi phòng tiệc, đi thang máy lên tầng 12.

Khi cửa thang máy mở ra, Bùi Ý phát hiện ra có điều gì đó đặc biệt ở tầng này——

Sau khi đi qua cửa an ninh, một phòng rượu riêng với cách trang trí cực kỳ xa hoa xuất hiện, hai bức tường liên tiếp được làm thành những bức tường rượu giống nhau, rất khoa trương và phong phú, thậm chí còn khoa trương hơn bộ sưu tập rượu của Bạc Việt Minh ở biệt thự Đế Kinh!

Bùi Ý nhìn thẳng vào những dãy rượu rực rỡ trước mắt, không thể di chuyển.

(°o°;)

Trên đời này làm sao có nơi nào đẹp như vậy? Đây là thiên đường sao?

Bạc Việt Minh nhận ra nhóc mèo con nhà mình có ý đồ xấu, đang định giơ tay nhéo gáy coi như trừng phạt thì bỗng nhiên, trên cầu thang gần đó vang lên tiếng bước chân.

"Bạc tổng, ngưỡng mộ tên tuổi cậu đã lâu."

Một giọng nói hơi khàn lọt vào tai, Bùi Ý nhìn người đang đi xuống cầu thang——

Dáng người rất cao, mái tóc cũng được chăm sóc tỉ mỉ. Chỉ là bên phải khuôn mặt y có một vết sẹo rõ ràng, kéo dài từ thái dương đến sống mũi, để lại ấn ký đặc biệt trên khuôn mặt vốn đẹp trai của y. Có lẽ bị vết sẹo ảnh hưởng, khí tức của Du Kỳ Niên trông đặc biệt đáng sợ.

"..."

Sự chú ý của Bùi Ý đối với rượu lập tức chuyển sang người vừa đến, Bạc Việt Minh đang giả vờ mù, cũng âm thầm ngạc nhiên trước vết sẹo này.

Đối phương đứng ở trước mặt Bạc Việt Minh, quang minh chính đại đánh giá, đồng thời còn không quên tiếp đón: "Xin chào, tôi là Du Kỳ Niên."

Sau khi Du Kỳ Niên đến gần, Bùi Ý lại lén lút so sánh chiều cao của y, khóe miệng hơi cong——

Chẹp! Vẫn là Bạc Việt Minh cao hơn một chút!

Bạc Việt Minh cảm nhận được khí tức của người trước mặt, bình tĩnh nói: "Du tổng, rất vui được gặp anh."

Du Kỳ Niên thu ánh mắt đánh giá lại, trong giọng nói vẫn còn khàn khàn của y có chút mời gọi: "Nếu Bạc tổng có thời gian, chúng ta ngồi xuống trò chuyện chứ? Cậu có muốn uống một chút không? Rượu trên tường có thể chọn bất kỳ kiểu dáng nào."

Có thể chọn? Là chuyện lớn đó! Bùi Ý âm thầm kinh ngạc cảm thán, trong chốc lát lại nghe thấy Bạc Việt Minh lịch sự từ chối: "Du tổng, Bạc mỗ tửu lượng không tốt, cũng không dám tùy tiện uống rượu."

Du Kỳ Niên nhìn ra Bạc Việt Minh đề phòng, ngữ khí thong dong: "Tôi tưởng Bạc tổng và Bùi tiểu tiên sinh đều là những người yêu thích rượu, dù sao lúc trước ở Lâm Minh Các hai vị cũng đã chọn được không ít rượu ngon đi." - Y dừng một chút, tựa như đang khen ngợi hắn - "Có thể chiếm được chỗ tốt từ Trần Thuận, toàn bộ người ở Ôn Thành không có mấy ai có thể làm được."

"..."

Nói đến đây, ánh mắt Bạc Việt Minh hơi thay đổi, Bùi Ý cùng hắn im lặng cũng cảm thấy kỳ quái——

Trong một nhà hàng tư nhân như Lâm Minh Các, chuyện gì cũng không thể bị lộ ra bên ngoài, huống chi từ đầu đến cuối đêm hôm đó, bọn họ khẳng định không nhìn thấy Du Kỳ Niên.

Nếu Du Kỳ Niên không giống người đặc biệt, khó có thể không có ấn tượng. Sau khi suy nghĩ, Bùi Ý nhận ra một khả năng, mà Bạc Việt Minh cũng có đáp án.

"Có vẻ như ông chủ đằng sau Lâm Minh Các là Du tổng?"

Du Kỳ Niên hào phóng thừa nhận: "Chỉ là buôn doanh nhỏ trước khi tiếp quản Du thị thôi, khiến Bạc tổng chê cười rồi."

Buôn bán nhỏ? Như vậy còn có thể tính là buôn bán nhỏ? Bùi Ý nghe thấy câu trả lời nhẹ nhàng này, trong nội tâm hô Du Kỳ Niên không phải người đơn giản——

Đối phương có thể xây dựng Lâm Minh

Các thành nhà hàng tư nhân nổi tiếng nhất ở Ôn Thành, khách hàng có đủ khả năng chi trả đều là những người giàu có và quyền lực.

Nhìn bề ngoài, nhà hàng này là nơi tiêu pha xa hoa nhất, nhưng cũng là nơi dễ dàng nhìn ra mối quan hệ riêng tư giữa các gia tộc lớn và các công ty ở Ôn Thành, quả thực chính là phiên bản hiện đại của cơ quan bí mật nha!

Bùi Ý thầm nghĩ không nói gì, trong khi Bạc Việt Minh vẫn vững vàng như núi thái sơn.

Thấy Bạc Việt Minh vẫn bất động, Du Kỳ Niên đành phải dẫn đầu bày ra quân bài của mình: "Bạc tổng, hôm nay tôi tới tìm cậu để bàn chuyện hợp tác."

Bạc Việt Minh giả vờ khó hiểu: "Hợp tác?"

Du Kỳ Niên bình tĩnh chỉ ra: "Tôi và cậu đều là những người thông minh, chúng ta biết cách phát huy tối đa lợi ích của dự án Trung tâm Thể thao Ôn Thành."

Bạc Việt Minh cuối cùng cũng có được câu trả lời như ý muốn, hơi nhướn mày: "Du tổng, anh muốn hợp tác như thế nào?"

Những lời này vừa nói ra, bầu không khí giằng co lập tức sụp đổ. Du Kỳ Niên chậm rãi ra hiệu: "Thuận Chi, không phải cậu nướng bánh táo sao? Mời Bùi tiểu tiên sinh nếm thử một lần."

Bùi Ý nghe vậy, theo bản năng nắm lấy góc áo của Bạc Việt Minh: "Nhị ca."

Cậu không thể chắc chắn 100% về "hợp tác" mà Du Kỳ Niên nói, Lâm Chúng vẫn chưa đến, nếu cậu và vệ sĩ rời đi, vạn nhất Du Kỳ Niên với khuôn mặt hung dữ đó muốn ra tay tàn nhẫn với Bạc Việt Minh thì sao?

Bạc Việt Minh cảm giác được Bùi Ý quan tâm tới mình, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang nắm góc áo của đối phương: "Không sao đâu, em cứ đi đi."

Du Kỳ Niên nhìn ra mối quan hệ giữa hai người, vô thức đưa mắt về phía Trương Thuận Chi.

Trương Thuận Chi bắt gặp ánh mắt của y, mỉm cười đẩy kính lên, mời: "Bùi tiểu tiên sinh, xin hãy đi cùng tôi."

"..."

Bùi Ý đương nhiên tin tưởng Bạc Việt Minh. Cậu không tham gia toàn bộ quá trình đấu thầu, nếu lúc này cậu cưỡng ép ở lại với đối phương, thứ nhất là cậu sẽ không hiểu, thứ hai là sẽ gây rắc rối trong cuộc trò chuyện hợp tác.

Nghĩ đến đây, Bùi Ý chỉ có thể chậm rãi đi theo Trương Thuận Chi lên tầng hai.

Vệ sĩ Tôn Uy đang canh gác gần lan can cầu thang trên tầng hai.

Mặc dù không thể nghe rõ cuộc trò chuyện ở tầng một, nhưng bóng dáng của Bạc Việt Minh có thể nhìn thấy từ phía trên, một khi có biến, anh ta có thể kịp thời lao xuống.

Phía bên trái cầu thang được xây dựng đặc biệt làm thành phòng nướng bánh, cách bố trí màu sắc tương phản giữa trắng nhạt và cam khiến toàn bộ không gian trông đặc biệt ấm áp và chữa lành.

Trương Thuận Chi đang bận lấy bánh táo ra khỏi lò. Bùi Ý nhìn theo bóng lưng của Trương Thuận Chi, ánh mắt vô thức rơi xuống đùi anh——

Vừa rồi cậu cảm thấy chân phải của đối phương có chút kỳ lạ, nhất là khi bước lên cầu thang, trọng lượng và chuyển động của hai chân trên mặt đất không nhất quán. Lấy xong bánh táo Trương Thuận Chi đột nhiên quay người lại, Bùi Ý còn chưa kịp thu ánh mắt lại đã bị đối phương bắt được.

"..." - Bùi Ý không được tự nhiên trong hai giây, sau đó liền không giấu nữa hỏi- "Chân?"

Trương Thuận Chi ngẩn người, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Tôi vốn tưởng rằng mình ngụy trang rất tốt, nhưng không ngờ ngay cả Bùi tiểu tiên sinh cũng không giấu được."

Anh chậm rãi đi đến chỗ Bùi Ý, kéo lên một chút quần tây hơi rộng, hào phóng khoe tình trạng bàn chân phải của mình——

Là chân giả. Hơi thở của Bùi Ý hơi khựng lại, cậu nhận ra rằng mình có thể đã chạm vào vết sẹo trong nội tâm của Trương Thuận Chi, vội vàng đáp lại bằng lời xin lỗi chân thành nhất: "Thật xin lỗi."

Sự hiểu biết của Trương Thuận Chi về Bùi Ý chỉ giới hạn ở tư liệu điều tra, nhưng bây giờ khi anh chính thức tiếp xúc với cậu, anh cảm thấy Bùi Ý thực sự có tâm hồn thuần tuý bên dưới vẻ ngoài "ngu ngốc" bị người ngoài chế giễu.

"Bùi tiểu tiên sinh, cậu không cần phải xin lỗi tôi đâu."

Trương Thuận Chi rất coi trọng thương tích tàn tật của mình. Anh không biết Bùi Ý có thể hiểu được bao nhiêu, suy nghĩ một lúc, anh vẫn dùng giọng điệu chậm giải thích: "Chân giả này là hàng mới, tôi còn chưa đi quen."

Bùi Ý im lặng gật đầu, không có ý đi sâu vào chuyện riêng tư của Trương Thuận Chi, nhưng cậu cảm thấy cách nói chuyện và tính tình của Trương Thuận Chi không giống như anh chỉ có thể làm "trợ lý".

Trương Thuận Chi cho rằng Bùi Ý vẫn còn lo lắng cho Bạc Việt Minh nên đặt nửa miếng táo lên đĩa đưa qua cho cậu: "Bùi tiểu tiên sinh, cậu có muốn thử không?"

"Cậu không cần lo lắng, vết sẹo trên mặt Du tổng là do anh ấy bị tai nạn, anh ấy nhìn có vẻ hung dữ nhưng thực ra lại rất dễ nói chuyện."

"..."

Rất dễ nói chuyện?

Bùi Ý luôn cảm thấy những lời này có sàng lọc, nhưng cậu cũng không phản bác. Cậu cắn nhẹ miếng bánh táo, hương vị ngọt ngào ấm áp lập tức mê hoặc vị giác của cậu.

Trương Thuận Chi nhìn thấy đôi mắt của Bùi Ý đột nhiên sáng lên: "Hương vị thế nào?"

"Ngon lắm!"

Đồ ngọt trong bữa tiệc giao lưu đều có hương vị trung bình, vẫn là bánh táo trước mắt ngon hơn nhiều, Bùi Ý không keo kiệt chính mình thích món này, lại cắn thêm một miếng nữa.

...

Trong phòng rượu ở tầng 1, Du Kỳ Niên đưa rượu whisky đặt trên mặt bàn đến trước mặt Bạc Việt Minh, mời: "Bạc tổng, cậu có muốn uống một chút không?"

Bạc Việt Minh khẽ gật đầu, nhưng cũng không vội nâng ly lên uống. Du Kỳ Niên ngồi xuống đối diện hắn, nhấp một ngụm rượu cay: "Bạc tổng, tôi không nhiều lời nữa, Du thị và Bạc thị liên hợp với nhau tham gia đấu thầu, chia đôi 50-50, thế nào?"

Y trước đó đã xem qua quy định cụ thể của các bộ phận liên quan, chỉ cần hai công ty đạt được sự hợp tác trước khi đấu thầu, đó vẫn tính là hợp quy.

Bạc Việt Minh không đồng ý ngay: " Du tổng, nếu anh muốn giành được dự án này, tại sao ngay từ đầu anh không chọn hợp tác với tập đoàn Thuận Thiên?"

Du Kỳ Niên có thể nhìn ra Bạc Việt Minh cố ý đặt câu hỏi: "Bạc tổng, không biết cậu biết bao nhiêu về chuyện ở Ôn Thành? So với vị trí tuyệt đối của Bạc thị ở Đế Kinh, trong 10 năm qua, ở Ôn Thành doanh nghiệp cạnh tranh lợi hại nhất vẫn luôn là Thuận Thiên và Du Thị."

Hai công ty có mối hận thù sâu sắc. Trừ khi Trần Thuận thất thủ và Tập đoàn Thuận Thiên thay đổi giám đốc điều hành, nếu không thì khó có khả năng hợp tác. Bạc Việt Minh trong lòng có một cán cân, vẫn như cũ trả lời: "Nếu đã như vậy, tại sao Du tổng không tiếp tục cùng tập đoàn Thuận Thiên phân thắng thua, ngược lại còn muốn kéo tôi, một kẻ ngoài cuộc, vào trong làm gì?"

Du Kỳ Niên cuối cùng cũng hiểu được thái cực của Bạc Việt Minh——

Điều đó có nghĩa là, y phải đợi hắn kể hết mọi chuyện rồi hắn mới sẵn sàng nói chuyện hợp tác.

Đôi mắt hẹp dài của Du Kỳ Niên hiện lên một tia kiên quyết, nói thẳng: "Bạc tổng, cậu là người xuất thân từ một gia đình giàu có, cậu hẳn là biết cuộc chiến tranh giành "quyền lực" có thể tàn nhẫn đến mức nào."

Du Kỳ Niên sờ lên vết sẹo thô dài trên mặt, trầm giọng nói: "Mặc dù tôi đã đột phá vòng vây, trở thành tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Du thị, nhưng vẫn có vô số cặp mắt theo dõi nhất cử nhất động của tôi. Chỉ có thực lực tuyệt đối mới có thể khiến người ta câm miệng."

Bạc Việt Minh đồng ý với nửa câu sau:

"Cho nên, Du tổng muốn cùng Thuận Thiên cạnh tranh trong thời gian nắm quyền, cho dù từ bỏ lợi nhuận, tìm người hợp tác, cũng phải đảm bảo chính mình sẽ thắng? "

Du Kỳ Niên dừng một chút, nói rõ mục đích của mình: "Đúng, tôi muốn Trần Thuận và tập đoàn của ông ta cùng nhau rớt đài."

Bạc Việt Minh không tỏ ý kiến.

"Du tổng, có dã tâm là chuyện tốt, nhưng anh vì sao lại cho rằng tôi phù hợp để hợp tác với anh? Anh trước đó hẳn đã điều tra qua tôi, vậy hẳn là sẽ biết... Tôi chỉ là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Bạc, tôi không nhất thiết phải hoàn thành xong dự án Ôn Thành này."

Du Kỳ Niên đặt ly rượu xuống, giọng khàn khàn hàm chứa một tia hiểu rõ: "Thật sao? Tôi còn tưởng rằng Bạc tổng muốn lợi dụng thành công của dự án này để trở về tổng bộ của Bạc thị. Thà chịu đựng sự chế giễu của người khác còn hơn là giả vờ như mắt mình chưa lành, Bạc tổng nói tôi có dã tâm, vậy còn cậu thì sao?"

"..."

Quai hàm Bạc Việt Minh căng chặt trong một cái chớp mắt, khí tức sắc bén ngay lập tức lan rộng.

Du Kỳ Niên trong chớp mắt nắm quyền chủ động: "Kỹ năng nguỵ trang của Bạc tổng rất tốt, nhưng mẹ tôi trước khi qua đời cũng có bệnh về mắt, chỉ là tôi có kinh nghiệm nhiều hơn người khác mà thôi. Hơn nữa, lúc Bạc tổng vừa mới vào cửa, trong chốc lát đã muốn giơ tay chạm vào người yêu mình phải không? Dù cậu đã nhanh chóng kiềm chế nhưng lại vô tình bị tôi đứng trên cầu thang bắt gặp."

"..."

Người yêu?

Bạc Việt Minh nghe thấy âm thanh này, hắn cuối cùng cũng chậm rãi tháo kính dẫn đường cản trở xuống, đôi mắt màu xanh lam không còn vô hồn nữa, hiếm hoi lộ ra một tia thưởng thức.

"Du tổng, rất vui khi được gặp anh."

Cùng một hành động nhưng ý nghĩa lại khác nhau.

Du Kỳ Niên đọc hiểu ngụ ý của hắn, càng thẳng thắn thành khẩn: "Thành thật mà nói, dự án này quả thực quá lớn, Du thị kỳ thực có thể nuốt trôi, nhưng tôi không thể mạo hiểm đầu tư toàn bộ vốn của mình vào đó."

Có thể thắng được mọi thứ thì đã tốt, nhưng lỡ như trong quá trình thi công xảy ra một tai nạn không thể khống chế được thì sao——

Những người khác như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào Du TThị sẽ trực tiếp mượn cơ hội này kéo y từ vị trí trên cao xuống dưới. Bằng cách tham gia đấu thầu theo hình thức liên hợp, cả hai bên đều có thể tăng cơ hội chiến thắng. Du Kỳ Niên vừa mới nhậm chức có thể chừa ra một ít chỗ trống, Bạc Việt Minh cũng có thể dựa vào dự án này thành công để trở về trung tâm vị trí tổng bộ của tập đoàn.

Bạc Việt Minh cầm lấy ly rượu whisky trên bàn, nói: "Du tổng, hợp tác cũng được, nhưng tôi yêu cầu liên hợp Bạc thị phải dẫn đầu, cuối cùng lợi ích sẽ được chia 40-60."

"..."

Ánh mắt Du Kỳ Niên hơi thay đổi: "Bạc tổng, ăn uống không nhỏ."

Trong tầm nhìn của y, Du thị phải là công ty dẫn đầu, việc chia tỷ lệ 50-50 là sự chân thành lớn nhất mà y có thể đưa ra.

Bạc Việt Minh nhấp một ngụm whisky, không phủ nhận: "Du tổng, nếu tôi không có hứng thú thì sao lại ngồi đây nói chuyện hợp tác với anh? Từng bước một, chúng ta sẽ đánh bại Thuận Thiên và đưa Du thị trở thành duyên hải long đầu ở Ôn Thành, về những dự án khác trong tương lai, Bạc thị sẽ không bao giờ tranh giành với Du thị."

Bạc Việt Minh đặt lại rượu whisky xuống bàn, giải quyết dứt khoát: "40-60, không quá phận."

Du Kỳ Niên không có dấu vết mà căng chặt hàm dưới, một lúc lâu sau mới trả lời: "Thời gian còn ba ngày, để tôi suy nghĩ một chút."

...

Tiếng bước chân vang lên trên tầng.

Bạc Việt Minh nhanh chóng đeo kính dẫn đường vào, giả vờ nhìn không thấy.

Bùi Ý từ trên cầu thang đi xuống trước, nhìn thấy Bạc Việt Minh chậm rãi đứng dậy sờ soạng, vội vàng chạy đến bên cạnh hắn: "Nhị ca."

Bạc Việt Minh theo thói quen nắm lấy cổ tay cậu, dời tầm mắt nói: "Du tổng, nếu không còn chuyện gì nữa, chúng tôi rời đi trước."

Du Kỳ Niên nhìn thấy hắn ra vẻ chỉnh tề trước mặt Bùi Ý, đột nhiên cảm thấy không nói nên lời, y nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc: "Bạc tổng đi thong thả."

Trương Thuận Chi làm tiễn bọn họ ra ngoài, sau đó lại quay trở về: "Kỳ Niên, giải quyết xong rồi sao?"

Du Kỳ Niên dỡ xuống lớp phòng bị, xoa hai huyệt thái dương như sắp muốn nổ tung: "Bạc Việt Minh có ý hợp tác, nhưng điều kiện hắn đưa ra nghiêm ngặt hơn tôi tưởng."

Kể từ khi bị đâm vào năm ngoái, thái dương bị thương của y luôn đau đột ngột khi trời mưa.

Trương Thuận Chi kéo y ngồi xuống, đau lòng không thôi: "Nói không được thì thôi đừng tự làm khổ chính mình, hà cớ gì anh phải tập trung vào một dự án này?"

"Nếu tôi không cướp đi dự án này từ tay Trần Thuận, lấp kín cái miệng của những kẻ có dụng tâm kín đáo đó, vị trí của tôi sẽ không hoàn toàn được đảm bảo."

Nếu y không thể ngồi vững, chắc chắn y sẽ bị người khác nhìn chằm chằm. Du Kỳ Niên muốn nói lại thôi: "Có chút đau, tôi không muốn trải qua lần thứ hai."

Năm ngoái, khi cuộc chiến giữa Du thị đang ở giai đoạn khốc liệt nhất, không chỉ khuôn mặt của Du Kỳ Niên ngoài ý muốn mà cả chân của Trương Thuận Chi cũng bị thương vào thời điểm đó.

Du Kỳ Niên để Trương Thuận Chi ngồi xuống, liếc nhìn đầu gối anh: "Hình như trời đang mưa, chân của cậu có đau không?"

"Còn tốt lắm."

Trương Thuận Chi che đậy bằng một câu, nói sang chuyện khác: "Tôi mới tiếp xúc với Bùi tiểu tiên sinh, cảm thấy cậu ấy còn rất có ý tứ, là người rất tốt, anh cảm thấy Bạc tổng thế nào?"

"Cậu ta kém tôi bốn năm tuổi, tuổi còn trẻ..." - Du Kỳ Niên lắc đầu nhận xét - "Cậu ta có dã tâm có thể khống chế được đại cục, không biết người đứng đầu hiện tại của Bạc thị nghĩ gì về cậu ta?"

Lại coi một thanh kiếm sắc bén như Bạc Việt Minh là đứa con bị bỏ rơi? Thật nực cười.

Du Kỳ Niên điểm đến thì dừng, ôn nhu ra hiệu: "Ngồi một lát đi, tôi đi lấy nước ấm đắp lên chân cho cậu."

Trương Thuận Chi mỉm cười trêu chọc: "Vậy thì làm phiền Du tổng."

...

Bạc Việt Minh và Bùi Ý đi đến thang máy trong phòng, đi theo bên cạnh phụ trách, bảo vệ Tôn Uy mở miệng: "Bạc tổng, anh muốn quay lại bữa tiệc giao lưu hay quay lại bãi đậu xe?"

"Chúng ta quay lại bãi đậu xe, cậu liên lạc với Lâm Chúng đi."

Trên thực tế, một trong những lý do chính khiến Bạc Việt Minh quyết định đến bữa tiệc giao lưu này là để gặp Du Kỳ Niên, giám đốc tập đoàn Du thị ở Ôn Thành. Vốn không gặp nhau trong bữa tiệc giao lưu, Bạc Việt Minh còn tưởng rằng ý định của mình đã thất bại. Không nghĩ tới, liễu ánh hoa tươi lại tới thôn.

Là một doanh nghiệp mang tính bước ngoặt ở Ôn Thành, Tập đoàn Thuận Thiên quả thực có lợi thế trong cuộc đấu thầu này, dù Bạc Việt Minh có tự tin đến đâu trong kế hoạch đấu thầu của mình, cũng lo lắng ở điểm này.

Bạc Việt Minh vốn đang cân nhắc tính khả thi của việc liên hợp đấu thầu, nhưng hắn không ngờ rằng Du Kỳ Niên lại chủ động tìm tới hắn, hơn nữa còn đem quyền chủ động "nhường" lại cho hắn.

Hiện giờ cùng Du Kỳ Niên ban đầu đàm phán đã hoàn thành, hắn cũng không cần phải ở lại Hồng Môn Yến.

Bùi Ý không xác định về kết quả đàm phán giữa Bạc Việt Minh cùng Du Kỳ Niên: "Nhị ca?"

"Không có việc gì. "

Bạc Việt Minh nắm tay cậu: "Đi thôi, về nhà nào."

"..."

Bùi Ý rũ mắt nhìn hai tay đang nắm chặt, đầu tim đột nhiến thấy một mảnh ấm áp.

Cậu vốn tưởng rằng ban đầu Bạc Việt Minh "chán ghét" cuộc liên hôn này, không cho cậu tiếp xúc thân thể hay xưng hô tùy tiện, nhưng bây giờ mọi thứ dường như đã thay đổi, điều này phải chăng gián tiếp chứng minh một điều——

Liệu sự tồn tại của mình vẫn đóng một vai trò thiết yếu nào đó? Bạc Việt Minh cũng không giống trong nguyên tác tính tình quái gở, bất thường và hắc hoá?

Bùi Ý nghĩ tới khả năng này, vô thức siết chặt tay.

"Nhị ca!"

Cửa thang máy theo tiếng mở ra. Bạc Việt Minh nhận thấy cậu dùng sức, đáp lại: "Sao vậy?"

Bùi Ý trong lòng có chút đắc ý, nhưng không nói rõ ràng: "Em lợi hại."

Bạc Việt Minh nghe thấy một câu không đầu không đuôi này, trêu chọc: "Ừm, phải gọi 'chồng ', thật lợi hại."

"..."

Tên này toàn trêu chọc mình! Bao giờ phải mách anh họ mới được!

Bùi Ý hít một hơi thật sâu, cố gắng rút tay mình ra nhưng không thành công.

...

Thang máy nhanh chóng đến tầng -1, Lâm Chúng hoàn thành nhiệm vụ xuống trước đang đợi ở cửa, nhìn thấy Bạc Việt Minh lập tức báo cáo: "Bạc tổng, tôi đã lấy được bút ghi âm, không bị Trần Thuận và những người khác phát hiện. Khi tôi rời khỏi sảnh tiệc giao lưu, tôi lại gặp lại cô Chung Dịch, cô ấy chủ động để lại thông tin liên lạc cho tôi, nói muốn tìm thời gian để cùng anh tụ họp, hỏi một chút về lão phu nhân."

Bạc Việt Minh gật đầu, không muốn nhiều lời. Mãi đến khi đến gần xe của Lão Trương, hắn mới cố tình để Tôn Duy ở lại: "Cậu ở ngoài xe thêm một lúc nữa."

Trong mắt Bùi Ý hiện lên một tia tán thành, hoàn toàn hiểu được cách làm của Bạc Việt Minh.

Bọn họ phải xác nhận thông tin trong bút ghi âm càng sớm càng tốt, nhưng dù sao thì đây cũng chỉ là ngày đầu tiên Tôn Uy làm việc với bọn họ nên vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng.

Tôn Uy làm hết phận sự, hoàn toàn tuân theo sự sắp xếp của Bạc Việt Minh.

"Được, Bạc tổng."

Cửa xe lại đóng lại, ngăn cách mọi tầm nhìn tò mò bên ngoài, Bạc Việt Minh nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề: "Có ghi âm được gì không?"

"Có!"

Lâm Chúng lộ ra vẻ mặt phức tạp không thể diễn tả được, chỉ bấm nút phát lại trên bút ghi âm: "Bạc tổng, tôi cảm thấy anh vẫn nên trực tiếp nghe thử đi!"

Âm thanh ghi âm có chút ồn ào nhưng không ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện rõ ràng giữa Trần Thuận và Phan Thành Công——

Trần Thuận tức giận không giảm: "Lần trước tao yêu cầu mày thay lô thiết bị an toàn kia, mày cho rằng lời của tao như gió thoảng qua tai sao? Lúc này mới qua bao lâu, mày lại hại chết một mạng người nữa! Mày còn muốn sống nữa không hả!!"

"Ba...ba nghe con giải thích, con thật sự đã thay đổi! Chỉ là... số lô hàng bị làm giả quá nhiều, con cũng không ngờ sẽ có cá lọt qua lưới, còn xảy ra chuyện!"

"Mày không biết? Tao chắc hẳn mày biết rõ hơn ai hết, mày ăn gan hùm mật gấu, lừa trên gạt dưới! Ngay ngày hôm nay cút khỏi công ty, tự đi mà nghĩ cách giải quyết!"

Phan Thành Công cầu xin: "Ba! Con thực sự biết mình sai rồi! Tú Tú đang mang thai sắp sinh, nếu con bị cảnh sát bắt đi, cô ấy nhất định sẽ lo lắng! Ba giúp con một lần nữa thôi!"

" Mày..." - Trần Thuận tức giận, trầm mặc hồi lâu.

Trong lúc tạm dừng ghi âm, Lâm Chúng kể lại thông tin mình tìm được: "Con gái của Trần Thuận là Trần Tú và Phan Thành Công gặp nhau ở trường đại học, kết hôn nhiều năm, năm nay mới mang thai."

Giọng nói của Trần Thuận vang lên, nhưng lần này gần như bé đến mức không thể nghe được, may mắn thay Lâm Chúng đã kịp thời điều chỉnh âm lượng lên mức cao nhất——

"Giải quyết riêng bằng tiền bồi thường, đối phương muốn nhiều hay ít, mày trực tiếp trả gấp đôi cho tao, những chuyện khác tao sẽ lo, chuyện này không được để cho Tú Tú biết, nếu con bé và đứa con trong bụng có chuyện gì, tao sẽ trực tiếp lột da của mày ra!"

Tiếng mở cửa vang lên, rồi đóng lại thật mạnh, chấn động đến mức khiến lỗ tai mọi người tê dại. Cùng với cuộc trò chuyện này, Bùi Ý cảm thấy một cảm giác chán ghét không thể ngăn cản, nổi lên trong lòng——

Vì con gái ông đang mang thai mà ông có thể bao che cho thằng rể tham lam, vì tiền mà ông có thể mạo hiểm mạng sống của người khác như vậy? Còn anh của Kiều Đông thì sao? Chị dâu của cậu ấy cũng đang mang thai, cháu trai của cậu ấy còn chưa kịp chào đời.

Cha của Kiều Đông phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Bọn họ thì sao? Mạng sống của kẻ có tiền thì quan trọng, còn mạng sống của những người dân lao động nhỏ bé thì có thể bị khinh rẻ, bị giẫm đạp sao?

Trong đáy mắt Bạc Việt Minh ngưng kết một tia lạnh lẽo, hắn suy nghĩ một chút, quyết định nói: "Lâm Chúng, cậu lên tầng 12 nói chuyện bút ghi âm và Kiều Đông cho Du Kỳ Niên."

Muốn cùng hắn liên hợp đấu thầu, có một số thứ nên để lại cho người phù hợp hơn đi làm!