Giá Như Đừng Gặp Anh

Chương 14



Chuẩn bị đồ lên xe ,hôm nay cậu Duy cũng đi ,nhưng đi xe riêng,xe chị Hạnh chật người nên bà chủ bảo tôi sang xe cậu Duy ngồi cho thỏa mái vì còn đồ đạc nữa. Suốt đoạn đường cậu không nói gì ,tôi sợ cậu hơn cọp ấy chứ.

-Xin lỗi cô vì chồng cô mất do công tác nên tôi không đến viếng được ,chia buồn cùng cô.Hôm đó có đôi lời khó nghe,tôi không cố ý.

-Mọi chuyện qua rồi ,cảm ơn cậu đã an ủi tôi,tôi không còn bận lòng nữa.

Đi hơn 2 tiếng chúng tôi tới Hạ Long ,không khí trong lành và mát mẻ,nơi đây nhộn nhịp và đông đúc hẳn.

Chị Hạnh booking hẳng một villa rộng rãi,cậu Duy ,tôi ,thím Minh ở tầng 2 ,,chị Hạnh ,và bà chủ ở tầng 1. Do là chuyến đi chơi ,muốn được thỏa mái nhất nên chị Hạnh nhờ thím Minh trông giúp . Đi biển nhưng vốn dĩ tôi còn quê mùa lắm ,tôi chỉ đem đồ mặc thường ngày ,không mang đồ bơi,chị Hạnh thấy vậy liền đem cho tôi mấy bộ đồ hai mảnh:

-Bà cô của tôi ơi,em không thể mặc vậy được ,quê quá đi ,chị có mấy bộ không vừa ,dạo này ngải heo nhập ,em mặc chắc xinh lắm. Vòng một căng thế này ,vòng ba đẫy đà, da láng mịn ,mặc vào biết đâu kiếm thêm được anh chồng mới.

Chị Hạnh đưa tôi bộ kín đáo nhất trong tủ đồ,chiếc áo hai dây đen ôm trọn vòng 1 căng tròn,chiếc quần chip tôn lên vòng ba quyến rũ ,cũng may là có chiếc áo khoác mỏng,như vậy tôi cũng bớt ngại.

Tự ngắm mình trong gương,từ hồi sinh em bé,tôi thay da đổi thịt hẳn. Da trắng mịn ,ngực bự hơn ,vòng ba cũng lớn hơn . Do sinh mổ bụng tôi có vết sẹo nhỏ dưới bụng, nhìn trong gương còn ngỡ ngàng vì bản thân đã quá thay đổi,khác hẳn vẻ quê mùa ,cục mịch trước đây.

Mọi người đã xuống trước sẵn rồi ,Cốm được tắm nắng nên rất thích thú,chị Hạnh bơi dưới làn nước trong xanh,cậu Duy mặc quần sooc đầy nam tính ,cơ bụng rắn chắc ,cậu đeo chiếc kính râm ,vòm ngực vững chãi,bất cứ cô gái nào đi qua cũng ngây ngất một hồi ...Tôi bước ra chị Hạnh khen:

-Chà ,cô nương nhà ai đây?Thế này ối anh xin chết..

-Chị này ,cứ chêu em..

Mải nói hai chị em tôi không hề biết có một ánh mắt đăm chiêu vẫn dán chặt lên người tôi từ bao giờ.

Phục vụ có đưa nước uống và rượu , không hiểu tại sao anh ta va vào tôi khiến tôi mất thăng bằng, ngã xuống hồ bơi

“ùm”

Tôi chới với , vì tôi thực sự không biết bơi, mọi thứ dường như nhoè đi dưới làn nước trong xanh, Tôi nghe thấy tiếng hô hoán , bỗng có một vòng tay ấm nóng ôm lấy tôi và đưa tôi lên bờ,bụng tôi căng cứng vì lỡ uống mấy ngụm nước, cậu Duy hô hấp nhân tạo cho tôi, mùi bạc hà khiến tôi bừng tỉnh , tôi giật mình thoát khỏi cơn mê tưởng đó là anh...

-"Khụ Khụ"

Tôi ho mấy tiếng lấy hơi lấy không khí để thở:

-Cảm ơn cậu Duy

-Định quyến rũ ai mà cô ăn mặc thiếu vải vậy , nhìn phát ớn, người ngoài không biết lại bảo chúng tôi bạc đãi cô ,bị rơi xuống là xứng đáng lắm ..

-Cậu quá quắt vừa thoii chả nhẽ đi biển tôi mặc quần dài áo dài ?

Từ lúc anh đi , tôi thấy mình không giỏi nhẫn nhịn nữa , tôi không muốn quan tâm họ nghĩ gì về mình nữa , bởi tôi biết dù có nhịn đến mấy , anh cũng chẳng trở về .

Bực mình ,về phòng tôi thay bộ hai mảnh , kiếm một chiếc váy maxi dài kín đáo, nhưng mà vai lại hơi hở , váy này chị Hạnh cho tôi. Chuẩn bị vào phòng tắm bỗng "cạnh ", nghe tiếng mở cửa,tôi tưởng phục vụ đem khăn tắm , nhưng không là tên Đạt biến thái , lợi dụng mọi người ở dưới bể bơi, chắc chắn hắn lại không có gì tốt đẹp rồi.

-An à , lần trước sơ hở anh ko xơi em dc , lần này e có chạy đằng trời , hhahahhaah

Nụ cười của hắn khiến tôi lạnh sống lưng

Tôi biết lần này chết chắc rồi, nhanh trí tôi gọi cho cậu Duy,thế nhưng còn chưa kịp kết nối,hắn đã phát hiện ,giật phăng chiếc điện thoại của tôi

_Kìa em yêu , em định gọi chồng em hả , để anh nhắc cho e nhớ , nó đi đầu thai rồi , để anh chăm sóc cho em ,làm em sướng điên mà rên rỉ.

-Em có gọi ai đâu là do em nông nổi bữa trước chưa phục vụ a chu đáo , hôm nay để em nhé.

Nói đc câu này tôi kinh tởm chính mình ,nhưng để kéo dài thời gian tôi buộc phải làm vậy.

- Đấy ngoan ngoãn vậy có phải đáng yêu hơn không,đến đây hầu hạ anh đi.Nhưng mà thôi để anh chiều em trước.

Bên dưới cậu Duy lâu không thấy tôi và tên Đạt, lòng nóng như lửa đốt, cậu lật đật chạy lên phòng tôi.

Tên Đạt lúc này giữ chặt tôi ,hắn ta xoa nắn ngực ,tôi kịn tởm ,cố gắng dãy dụa ,hắn ta bị hụt một lần nên rất cẩn thận,trói tay chân và bịt miệng tôi lại. Lúc này hắn đã chạm vào ngực tôi ,tôi khóc nấc lên ,lúc này tôi tưởng không ai cứu được thì bất chợt có người gọi ngoài cửa

-An ,cô có ở đó không ,không lên tiếng là tôi vào đó.

Mở cửa không được ,không ai đáp ,cậu Duy phá cửa đi vào. Cảnh tượng bên trong khiến cậu sững sờ. Tôi bị trói chân ,tay ,áo ngực bị cởi phăng ra ,lộ ra hai trái đào lớn,bên dưới chỉ còn chiếc quần chip bé xinh.