Giá Như Em Chưa Từng Yêu

Chương 35: Hung hăng mà hỏi tội



Tâm thức bị người ta giễu cợt, Bạch Hạc Hiên anh là loại người gì mà cam chịu để cho người ta giễu cợt mình như thế chứ?

Cánh tay đem theo lực Bạch Hạc Hiên lao đến một chân quỳ trên giường bóp chặt lấy cằm của Lam Đình Niên ép cô phải dùng tay ghì chặt xuống giường cố giữ cơ thể của mình lại, anh nghiến răng:“Lam Đình Niên cô đừng có mà quá đáng! Chiều nay cô còn tự ý ra ngoài tôi còn chưa hỏi tội cô, cô đừng có ở đây mà dở cái giọng điệu châm chọc đó rõ chưa?”

Mi mắt khẽ chớp đầy giễu cợt, Lam Đình Niên nghiêng đầu sang một bên lười đối diện với khuôn mặt Bạch Hạc Hiên mà giễu cợt lòng không đáp.

Thái độ của Lam Đình Niên vô tình làm cho Bạch Hạc Hiên càng điên tiết hơn, anh hất mạnh đầu cô xuống giường, may thay có chiếc gối đỡ lại nên đầu của Lam Đình Niên cũng chẳng có thương tổn gì, Bạch Hạc Hiên tưởng chừng đã dừng lại hành động ngờ đâu anh lại trực tiếp leo lên giường của Lam Đình Niên, kẹp chặt cô dưới thân mình, giữ chặt hai cánh tay cô hai bên, áp sát khuôn mặt anh ghì từng chữ một:“Cô muốn chọc điên Bạch Hạc Hiên này lên thì mới vừa lòng đúng không, hả?”

Cười mỉa Lam Đình Niên vẫn vậy một câu cũng lười phải rặng chữ.

“Mở miệng ra nói chuyện ngay cho tôi! Còn cố chống đối tôi nữa, ngay lập tức cho người đến tận nơi của mẹ cô!”



Mi tâm thoáng run rẫy, nhưng rất nhanh cũng có thể bình tâm, Lam Đình Niên thờ ơ khó khăn dưới lực đạo của Bạch Hạc Hiên mà mở miệng:“Muốn tôi nói gì?”

Thái độ hoa hòe cho có lệ này của Lam Đình Niên, đúng là càng ngày cô càng biết cách chọc điên Bạch Hạc Hiên.

Được! Tạm thời anh không tính toán với cô!

Bạch Hạc Hiên vẫn duy trì tư thế cũ trên người Lam Đình Niên đôi phần dịu đi:“Cô đang làm mình làm mẩy cái gì? Chẳng phải chỉ là ăn một bữa cơm cùng nhau thôi sao? Có như thế cô cũng thái độ là thế nào?”

Lam Đình Niên tự hỏi: Cô làm mình làm mẩy khi nào? Tại sao cô phải làm mình làm mẩy? Cô không muốn ăn cũng bắt cô phải xuống ngồi ăn cho anh xem à?

Còn anh nói cái gì chỉ là một bữa cơm thôi mà?

Bạch Hạc Hiên anh có đang phân biệt được một bữa cơm bình thường với một bữa cơm phải dùng cùng với tình nhân của chồng mình hay không?

Đối với anh nó bình thường nhưng trong mắt cô nó không phải như vậy mà trái lại nó đối với cô còn cực kì bài xích, cực kì ghê tởm, cô có chết đói cũng chẳng muốn dùng chung mâm với tình nhân của chồng mình, dù có không còn yêu đi chăng nữa nhưng dù sao trên danh nghĩa cô vẫn là vợ hợp pháp cơ mà.

Anh nói như thế không tự thấy mình vô lí lắm hay sao?

Hiện tại cô chỉ sống một cuộc sống bình thường, nước sông không phạm nước giếng.

Anh sống với ai anh làm gì với người ta thì đó là việc của anh!

Cô chẳng thèm quan tâm đến.

Cô ở lại đây cũng chỉ vì anh đang có trong tay thứ mà cô muốn bảo vệ thôi!

Lam Đình Niên nghĩ trong lòng mà cười chua chát, như có như không uốn lưỡi mà rằng:“Thứ nhất tôi chẳng có việc gì không vừa mắt mà phải làm mình làm mẩy rồi thái độ với ai cả, anh muốn làm gì, ở cùng ai chẳng liên quan gì đến tôi!”

“Thứ hai cơm tôi có ăn hay không đó là chuyện của tôi! Chân tay tôi có, muốn ăn tôi tự kiếm mà ăn! Hơn nữa ăn cơm với tình nhân của chồng tôi không đủ bao dung nên mới cố tình cho người không gian riêng!”

“Và người hiện tại đang thái độ là anh chứ chẳng phải tôi!”

“Cho nên mời anh xuống khỏi người tôi đi. Kẻo cô tình nhân nhỏ của anh thấy được lại nổi điên lên hỏi tội tôi!”

“Lam Đình Niên!” Sắc mặt đen sì lại ngay trong tức khắc, Bạch Hạc Hiên ghì mạnh hơn hai cổ tay của Lam Đình Niên, thật sự anh muốn bóp nát cô ngay lập tức.

“Ồ! Giận rồi sao?” Lam Đình Niên dường như cũng muốn chọc điên thêm Bạch Hạc Hiên một chút cho hả dạ mà cố tình thách thức.

“Lam Đình Niên cô càng ngày càng giỏi rồi!” Bao nhiêu cục tức Bạch Hạc Hiên cuối cùng vẫn phải ngậm đắng nuốt cay.

“Để tôi xem gan cô lớn đến đâu! Muốn chống đối tôi đến lúc nào!” Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền hung hăng mạnh bạo mà hôn xuống, làm cho Lam Đình Niên bất động mà chẳng có cách nào để né tránh, ngoài việc cố giằng co hai bàn tay nhỏ đang bị Bạch Hạc Hiên ghìm lấy và đôi chân đang bị kẹp chặt.

Bạch Hạc Hiên như điên như dại mà lao vào Lam Đình Niên như một con hổ đói khát mồi, liên tục c.ưỡng ép mà hôn xuống, đầu lưỡi càng muốn nhiều hơn mà cạy mở hai hàm răng đang cố gắng ngậm chặt của Lam Đình Niên, không một chút nhân từ anh cắn mạnh vào môi cô đến khi bật cả máu, Lam Đình Niên vì đau đớn mà kêu lên một tiếng, nhân cơ hội Bạch Hạc Hiên liền luồn chiếc lưỡi của mình vào trong khoang miệng cô mà quấy phá mặc cho cô có chống đối bao nhiêu đi chăng nữa.

Anh không quan tâm!

Nước mắt bị đè nén, Lam Đình Niên cuối cùng vẫn không đủ mạnh mẽ để phản kháng được Bạch Hạc Hiên, mi mắt khép lại một giọt nước mắt nóng hổi mang theo bao nổi uất hận chảy ra lăn dài trên má rồi kết thúc tại nơi gối đầu. Lam Đình Nhiên từ từ thả lỏng cơ thể, cơ miệng dần bất động, cả cơ thể rơi vào trầm tư.

Cô buông bỏ chống cự!