Anh thật sự không hiểu nổi bản thân mình của hiện tại!
Tay sờ nhẹ vào lòng ngực vẫn còn hằng vết thương do mảnh thủy tinh mà Lam Đình Niên đã tác động.
Bạch Hạc Hiên khẽ nhíu mày.
Cởi chiếc áo vest vẫn còn độ ẩm của nước mưa ra, chiếc sơ mi trắng loang lỗ đầy vết máu đã khô ở bên trong cũng xuất hiện.
Cởi bỏ mấy cúc áo liền, Bạch Hạc Hiên muốn xem xem vết thương bên trong thế nào thì lại bắt gặp ánh mắt đầy ai oán căm phẫn chăm chăm đang nhắm vào mình.
Cũng chẳng có dáng vẻ hoảng loạn hay vội vã, Bạch Hạc Hiên chậm rãi cài lại từng chiếc cúc áo một mà mình đã cởi dỡ, mặc lại áo vest anh đứng lên, đứng bên cạnh giường của Lam Đình Niên trầm tư:"Khuya rồi đừng loạn nữa, nghỉ ngơi đi khi nào cô bình tĩnh hơn thì chúng ta nói chuyện sau"
Cười nhạt, Lam Đình Niên vén nhẹ tấm chăn, cô trực tiếp rút kim truyền dịch ra khỏi người mình. Bạch Hạc Hiên liền khó chịu bởi hành động của Lam Đình Niên mà cau mày, anh đi đến nắm lấy tay cổ tay cô ghì giọng:"Lam Đình Niên cô đừng có mà quá đáng!"
Lần này vì Bạch Hạc Hiên không dùng sức nên Lam Đình Niên chỉ cần một cái xoay cổ tay đã có thể thoát khỏi lòng bàn tay anh, giương ánh mắt đầy thách thức, cô lườm anh.
"Lam Đình Niên con người cô biết điều một chút sẽ chết à?" Anh hằn giọng.
"Sẽ chết!" Lam Đình Niên không nặng không nhẹ mà cố thách thức.
Lòng chứa đầy sự ghét bỏ, Lam Đình Niên quay lưng bước chân hướng thẳng về phía cánh cửa.
Khựng lại trong giây lát.....
Bạch Hạc Hiên vẫn ung dung không có ý định sẽ ngăn cản?
Anh quyết định tha cho cô rồi....
Cơ hội tốt làm sao nỡ bỏ!
Lam Đình Niên lòng không còn do dự mà trực tiếp mở cửa. Chỉ là mộng đã vỡ ngay khi cô vừa mở cửa.
Bên ngoài có vệ sĩ của Bạch Hạc Hiên.
Không cần nghĩ cũng biết....
Anh là đang cầm tù cô trong chính sự tự do của mình, cô không có quyền quyết định nếu như anh không đồng ý.
Thất bại! Đúng là thất bại!
Lam Đình Niên tất nhiên hiểu rõ con người của Bạch Hạc Hiên, cô sẽ không cố gắng liều mạng chạy qua bức tường này vì cơ bản có chạy ra khỏi nơi đây cô cũng chẳng thể thoát được nhưng mà thực tế lại nói với cô rằng cô không thể vượt qua bức tường thành do Bạch Hạc Hiên anh xây nên cả.
Ngồi thụp xuống sàn nhà lạnh lẽo, hai tay bó gối, gương mặt trắng bệch đến độ gân xanh hằn lên nhìn thấy rõ, mái tóc dài rối tung vì chẳng có ai chải, hốc mắt cũng đã sưng húp đỏ hoe vì khóc quá nhiều, khắp người cũng chẳng nơi nào lành lặn mà hằn đầy vết móng tay cào cáu, bộ dạng này đúng là xác sơ đến thảm hại.
Lam Đình Niên nén cơn đau đang tấy lên ở nơi đầu lưỡi như một luồng điện kích thích sự tê dại trong cô xuống mà gượng cười đầy chua chát, hiện tại cô không có quyền phản kháng, càn không có cách để bỏ trốn. Gục mặt xuống gối, nước mắt lưng tròng Lam Đình Niên lại bật khóc.
Tiếng khóc lóc nỉ non ngày càng một lớn hơn, lớn đến độ chỉ cần người ta nghe thấy liền sẽ nát lòng vì cảm thương, chỉ tiếc là không ai nghe thấy cả, ở nơi này ngoài cô ra chỉ có một tên Bạch Hạc Hiên máu lạnh vô tình mà thôi!
Lam Đình Niên sau khi ngồi đó khóc chán rồi cô lại tự giác đứng lên quay trở lại giường nằm xuống.
Bạch Hạc Hiên nảy giờ vẫn không có động tĩnh anh đi đến sofa bình thản mà ngồi xuống vắt chéo chân anh nhìn Lam Đình Niên.
Trong cả một buổi tối dài đằng đẳng như tối hôm nay, hiếm khi Bạch Hạc Hiên nhìn thấy Lam Đình Niên tự giác ngoan ngoãn đến như thế, hiện tại anh cũng tự cảm thấy bản thân mình như vừa tạo ra được một thành tựu đáng tự hào.
Nhướng mày, Bạch Hạc Hiên đứng lên hai tay đút vào túi quần anh đi đến bên cạnh giường của Lam Đình Niên, từ trên cao anh nhìn xuống cô gái đang co ro trong chăn quay lưng về hướng mình mà đắc thắng:"Mọi chuyện hôm nay tôi sẽ không truy cứu nữa. Cô tốt nhất cũng nên biết khó mà lui, đừng ngu ngốc mà thách thức sự kiên nhẫn của tôi thêm lần nào nữa, nhớ chưa?"
Trong chăn Lam Đình Niên cợt nhã lòng mà cười....
Lam Đình Niên chậm rãi vươn tay kéo tấm chăn phủ lên người mình, cô không muốn thấy mặt con người tàn ác như Bạch Hạc Hiên đây nữa.
Ghê tởm!
Có điều người ta vẫn thường hay bảo "cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng" Bạch Hạc Hiên không thấy cô có phản ứng với lời cỉa mình vừa bảo thì liền kéo phăng tấm chăn trên người của Lam Đình Niên cô xuống mà đánh giá thái độ của cô:"Lam Đình Niên lời của tôi cô không bỏ vào tai sao? Đến một chút phản ứng cô cũng tiếc đến thế à?"
Ánh mắt đầy khinh bỉ, Lam Đình Niên giương cao đầy thách thức như muốn nói rằng: Đúng! Là cô thấy tiếc rẻ hành động trước một kẻ cặn bã như hắn vậy....