Giá Như Em Chưa Từng Yêu

Chương 88: Đi tựa xuất hiện?



Mi mắt khó tránh khỏi phiền lòng, chơi vơi trong hư không Bạch Hạc Hiên thu bàn tay mình về, trầm ngâm nhìn bóng lưng của Lam Đình Niên lưỡng lự lời không thể mở.

Không khí trong căn phòng nhỏ thoáng chóc đã trở nên tỉnh lặng như tờ. Lam Đình Niên chờ mãi chờ mãi đến cuối cùng cũng chỉ có ở bên tai những hơi thở nặng trĩu đầy tâm tư.

Một khoảng hư không vô định bao trùm lấy tất cả.

Khóe môi nhếch nhẹ, mi mắt khẽ nhắm, Lam Đình Niên dường như hiểu rõ tâm tư của ai đó mà thành câu:“Bỏ đi! Cứ xem như tôi chưa nói gì!”

“Niên Niên…” Dường như Bạch Hạc Hiên là muốn giải thích nhưng rồi lần nữa lời lại nghẹn đắng nơi cổ họng, lại bị Lam Đình Niên mở miệng cắt ngang:“Được rồi! Đừng nói nữa, tôi hơi mệt tự dưng lại muốn ngủ rồi!”





Sáng hôm sau, tại nhà kho.

Nhã Thanh Lam thu mình ngồi trong một góc, dưới tia nắng le lói của mặt trời hắt qua khung cửa nhỏ, cô ta cầm trên tay một que thử thai với kết quả hai vạch đỏ chói đặt ngang tầm mắt có phần trầm tư.

Đứa bé này chính xác là cô không ngờ đến sự xuất hiện của nó, nhưng ở tình cảnh hiện tại chỉ cần dẹp đi một số thứ cốt yếu thì đứa bé này rất có thể sẽ là vị cứu tinh của cô ta, cô ta không tin Bạch Hạc Hiên lại có thể nhẫn tâm gạt bỏ đi sự tồn tại của một sinh linh trong bụng cô ta.

Vậy nên bậy giờ chỉ cần cái bào thai này là của Bạch Hạc Hiên anh, nhất định Nhã Thanh Lam cô sẽ có con đường sống.

Bàn tay đưa nhẹ lên phần bụng phẳng lì của mình Nhã Thanh Lam nở một nụ cười.

Tiện tay thảy que thử thai xuống nền nhà ẩm mốc, Nhã Thanh Lam vươn tay kéo chiếc hộp hôm qua được quản gia Phương xuống cho mình, từ dưới đáy hộp cô ta lấy lên một gói thuốc, nhìn chăm chăm vào gói thuốc trên tay.

Nhã Thanh Lam đã tính kế sẵn, qua nốt đêm nay mọi thứ chắc chắn sẽ trở về y như khoảng thời gian tươi đẹp của trước đây…

Không có sự phản đối kịch liệt của Bạch phu nhân, không sự xuất hiện của Lục Chí Khiêm, hay sự chen chân của một Lam Đình Niên, mà chỉ duy có tình yêu của Bạch Hạc Hiên.



Tâm nghĩ, gói thuốc được đặt lại xuống chiếc hộp, Nhã Thanh Lam liền cầm lên ống xilanh kim tiêm rút thuốc từ trong một chiếc lọ ra, chuẩn bị sẵn sàn cô ta đóng nắm mũi kim tiêm lại đem giấu vào trong lớp váy của mình, ngồi chờ quản gia Phương bà ta mang cơm xuống là có thể bước đầu triển khai kế hoạch đã định sẵn.

Đến trưa, quản gia Phương vẫn theo lời dặn tối qua của Nhã Thanh Lam mà mang cơm xuống nhà kho cho cô ta, vừa vào trong, cây que thử thai hai vạch đỏ chói nằm dưới sàn nhà đã thu hút ánh nhìn đầu tiên của quản gia Phương, bà ta cứ thế quên luôn cả thời gian lẫn không gian mà cúi đầu trân trân đứng nhìn.

Nhã Thanh Lam cũng theo đó mà bồi thêm:“Dì Phương, chắc dì cũng không muốn chủ nhân tương lai của nhà họ Bạch này phải sống khổ sở ở cái nơi tồi tàn này đâu chứ?”

“Tiểu Nhã, ý cô là cô mang thai con của thiếu gia rồi sao?” Giật mình, mi mắt liền đổi nhanh ánh nhìn xuống phần bụng của Nhã Thanh Lam, quản gia Phương có phần hơi vui mừng, vì bà ta nghĩ chỉ cần là con do Nhã Thanh Lam mang Bạch Hạc Hiên sẽ không thể nhẫn tâm như đứa bé mà trước đây Lam Đình Niên đã mang.

Dù sao trước đây Bạch Hạc Hiên cũng yêu Nhã Thanh Lam nhiều đến như vậy, cũng từng hận Lam Đình Niên đến như vậy, chắc chắn không thể vì chút chuyện nhỏ này ngày hôm qua mà Bạch Hạc Hiên anh có thể chối bỏ dòng máu của mình được.

Gật nhẹ đầu tán đồng với suy nghĩ của chính mình, quản gia Phương đặt khay cơm xuống sàn nhà, bà ta cũng ngồi xuống đối diện với Nhã Thanh Lam, vươn tay nắm lấy hai bàn tay cô ta mỉm cười:“Tiểu Nhã vậy từ nay tôi phải gọi coi là Bạch thiếu phu nhân rồi!”

Mi mắt lại hướng xuống phần bụng của Nhã Thanh Lam, quản gia Phương nịnh bợ:“Đứa bé này chắc chắc sẽ được thiếu gia cùng Bạch gia xem trọng! Tiểu Nhã, đứa trẻ này đúng là phúc phần đến vừa đúng lúc ở nhà họ Bạch!”

“Đúng là tôi không nhìn lầm cô!”

“Dì Phương, dì thức thời, tôi thích nhưng người như dì!” Khóe môi cong nhẹ Nhã Thanh Lam bắt đầu thương lượng bước đầu cho kế hoạch của mình:“Nhưng trước tiên tôi muốn dì giúp tôi nốt một việc!”

Quản gia Phương vì lần này chắc thắng lại có điểm tựa là đứa bé trong bụng của Nhã Thanh Lam cho nên cũng chẳng nghĩ ngợi quá nhiều mà gật đầu đồng ý:“Cô nói đi, tôi nhất định giúp cô!”

Không chần chừ, Nhã Thanh Lam từ trong chiếc hộp lấy lên gói thuốc lúc nảy mà đưa cho quản gia Phương dặn dò:“Dì bỏ cái này vào trong nước tìm cách để cho Hạc Hiên uống trước lúc mười giờ tối giúp tôi!”

“Cái này…” Vì thuốc này có liên quan trực tiếp đến tính mạng của Bạch Hạc Hiên, nên quản gia Phương vẫn có phần hơi lưỡng lự.

“Dì an tâm! Thuốc này không ảnh hưởng gì đến anh ấy cả, nó chỉ là một chút thuốc là gia tăng sự kích thích mà thôi!” Nhã Thanh Lam trực tiếp trấn an quản gia Phương.