Giá Như Hôm Ấy Ta Không Gặp Nhau

Chương 33





6 giờ sáng.

Lam Sương vì quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi, Lưu Trần Lãng vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

Gần 7 giờ sáng, từ đại sảnh của Diễm Lệ Uyển vang lên một giọng nói rất quen thuộc.

"Tiểu Lãng,mẹ về rồi đây!". Tuệ Băng Băng sau một thời gian dài đi Mỹ du lịch cuối cùng cũng đã về,bà ngồi xuống ghế rồi uống trà, tất cả mọi người nghe thấy bà về đều xuống gặp mặt.

Lam Sương nửa tỉnh nửa mê rửa mặt thay quần áo xuống dưới lầu, vừa bước xuống đến nơi đã bắt gặp ánh mắt tò mò của mẹ chồng.

"Con chào bác ạ!".Lam Sương cúi đầu chào.

Tuệ Băng Băng gật đầu rồi vươn tay kéo Yến Phi Lộ ngồi xuống ghế, mặc cho Lam Sương vẫn đứng đó.

Lưu Trần Lãng kéo tay cô ngồi xuống ôm cô vào lòng.

Một giọng nói ngọt ngào vang lên:"Anh Trần Lãng lâu rồi không gặp anh còn nhớ em không?".

Lưu Trần Lãng thản nhiên đáp:"Quên rồi!".

Yến Phi Lộ nở một nụ cười tươi tắn:"Ngày xưa chúng ta hay chơi trò vợ chồng còn gì, hơn nữa chú chó nhỏ năm ấy còn là con của hai chúng ta nữa,chẳng lẽ anh quên rồi sao?".

Lam Sương biết hai người này có quan hệ không bình thường nên nhờ Lưu Anh giúp,cô lấy điện thoại ra nhắn tin, Lưu Trần Lãng đang trò chuyện với hai người ngồi phía đối diện mà không để ý.

Bạn thân, thân ai nấy lo....

(Đang hoạt động)

"Này Lưu Anh, cứu tao..."..

"Sao zậy bà nội..."

"Còn không mau dậy,mẹ anh ấy về rồi,còn dắt theo một cô gái nữa..."

"Cái gì..."

"Dậy mau đi, giúp tao ra ngoài với,bầu không khí nặng nề quá.."

"Ok,đợi tao.."

Lưu Anh đang nằm trên giường lập tức bật dậy,thay quần áo chạy nhanh đến đại sảnh.

"Cháu chào dì, dì mới về đấy ạ.."Lưu Anh chạy vào thở dốc.

Khánh Ngọc ngồi đó quở trách:"Con cũng thật là,đã 7 giờ sáng rồi mà chưa biết đường dậy..".

Lưu Anh gãi gãi đầu:"Hì hì hôm qua con chơi game mải miết quá nên gần 3 giờ sáng con mới ngủ".

Yến Phi Lộ quay sang nhìn Lưu Anh:"Chị chơi game gì vậy ạ?".

Lưu Anh lườm lườm :"Liên quan gì đến cô!".

Yến Phi Lộ vẫn vẻ mặt ngây thơ như một nàng công chúa:"Lỡ như chúng ta chơi cùng thể loại game thì sao?".

Lưu Anh cười cợt:"Quán Trọ Hoa Thần".

Nghe thế Yến Phi Lộ nở một nụ cười còn tươi hơn nữa:"Em cũng chơi game đấy á, nếu chị là tân thủ chỗ nào không biết cứ bảo em,em chỉ cho...".

"Ồ, vậy cô đạt cảnh giới nào rồi.."

"Dạ,Hoa Vương cấp 9 sắp lên Hoa Đế rồi đó ạ".

Lưu Anh cười ha hả:"Mới có Hoa Vương cấp 9 thôi sao, người ngồi đối diện cô Hoa Hoàng cấp 9 rồi đấy, hơn nữa lúc vào game sẽ có hướng dẫn tân thủ không cần cô lo..".

Yên Phi Lộ vẫn mặt dày như vậy:"Ồ vậy chị gái này là ai vậy, là tình nhân của anh Trần Lãng sao?".

Lam Sương im lặng, Lưu Trần Lãng nhìn vẻ mặt khó xử của cô mà giải vây:"Là ai không quan trọng và cũng không liên quan đến cô".

Tuệ Băng Băng lườm Lưu Trần Lãng:"Ăn nói phải nhẹ nhàng với con gái, đừng có mà hằm hằm như thế!".

Anh cười như không cười trả lời mẹ:"Đây là giới hạn của con khi nói chuyện với phụ nữ rồi đấy nếu như còn nói lời nào quá đáng thì biết hậu quả rồi đấy!".

Yên Phi Lộ tỏ ra sợ hãi nhìn Trần Lãng:"Nghe nói anh hủy hôn với chị Tịch Ngã rồi nên em mới qua đây hỏi thăm,sao anh lại...".

Lưu Trần Lãng nhìn Yên Phi Lộ với ánh mắt lạnh tanh:"Nếu như hỏi thăm thì không cần,tôi không cần sự thương hại từ cô".

Nói xong anh bế Lam Sương lên phòng Yên Phi Lộ chạy đến kéo tay áo anh lại:"Em muốn nói chuyện riêng với anh một chút!".

"Chúng ta không có con mẹ gì để nói với nhau hết,cút!".

Lam Sương bảo anh bỏ mình xuống anh liền bỏ cô xuống một cách nhẹ nhàng, Lưu Anh chạy đến kéo Lam Sương ra ngoài.

"Hai người trò chuyện đi,em đưa Lam Sương đi ăn sáng,bái bai....".