Giả Quý Tộc

Chương 57: Chương 57:



Nghe thấy lời này Cố Lam 囧 囧, cô thuận miệng nói: “Cậu chờ tớ hỏi một chút .”
“Cậu ấy vẫn tốt chứ?”
Hạ Pi Pi có chút lo lắng, Cố Lam bất đắc dĩ nói: “Tớ làm sao mà biết ?”
Hai người hàn huyên trong chốc lát, rốt cuộc Cố Lam cũng gửi email cho Hạ Pi Pi, và chuyển đạt lời của Hạ Pi Pi cho Dương Vi.
 
Khi Dương Vi nhận được email, cô vừa mới đến khách sạn của Pháp, Tô Giản thay cô khiêng hành lý bận trước bận sau, Dương Vi có chút ngượng ngùng nói: “Tôi vẫn có thể cầm nó chứ?”
“Không được không được,” Tô Giản vẫy tay, rất có phong độ thân sĩ nói, “Không thể để phụ nữ bê đồ.”
 
Dương Vi bất đắc dĩ, cô chỉ có thể xách một bọc nhỏ đi theo Tô Giản vào khách sạn, nhìn Tô Giản xử lý tốt mọi thứ, sau đó dựa nghiêng trên cạnh cửa, giơ di động trong tay nói: “Em ở ngay cách vách, có việc gì cứ trực tiếp gọi , hoặc điện thoại cho em.”
 
Lúc trước Dương Vi vẫn luôn không mở di động, để thuận tiện, cô dứt khoát mua di động và làm sim điện thoại một lần nữa.
Tô Giản có vóc dáng mảnh khảnh, thời điểm dựa vào cạnh cửa, thân mình đều thả lỏng, bộ dáng lười biếng, nhìn qua tuấn lãng lại thanh lịch.
Cậu và Tống Triết khác nhau , trước sau trong xương cốt Tống Triết đều mang theo vài phần khoe khoang, cho dù nghiêng người dựa vào cửa như vậy, mỗi khối cơ bắp trên người đều không thể có loại cảm giác thả lỏng, giống như không xương cốt như thế này.
 
Dương Vi nhẹ nhàng mỉm cười, gật đầu nói: “Được, cậu đi ngủ đi.”
Tô Giản phất phất tay, xoay người đi ra ngoài. Dương Vi đóng cửa lại, ngồi vào trước bàn máy tính, mở máy tính, đăng nhập hòm thư của chính mình, liền thấy email của Cố Lam.
Cô lẳng lặng nhìn cái email kia, cô cho rằng, lúc này nhìn thấy bất cứ ai trong quá khứ, có lẽ sẽ có vài phần gợn sóng. Nhưng không biết vì sao, sau khi làm bạn đi du lịch cùng Tô Giản, giờ này khắc này nhìn email, tự nhiên cô lại có một loại cảm giác bình thản. Lúc này cô mới phát hiện, mình đã ra ngoài quá lâu, trốn tránh quá lâu , mọi người sẽ lo lắng.
 
Cô do dự thật lâu, rốt cuộc lấy di động trong túi xách ra, mở máy một lần nữa.
Màn hình đã lâu xuất hiện ở trước mắt, kỳ thật cũng mới chỉ hơn một tuần, nhưng cô có cảm giác phảng phất như đã cách cả một thế hệ. Di động không ngừng thông báo các cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn trong thời gian cô tắt máy, mở WeChat, WeChat cũng bùng nổ từ sớm.
 
Cô đọc tin nhắn của từng người, sau đó chậm rãi trả lời. Gần như tất cả những người có quan hệ với cô trong quá khứ đều nhắn tin cho cô, may mắn người cô quen biết cũng không nhiều.
Tin nhắn của Chu Văn là nhiều nhất, Anh gửi rất nhiều lời xin lỗi, sau đó lại nói tình huống của chính mình.
 
Anh nói thời điểm anh chạy trở về, Mộ Nhu đã bị đưa vào phòng cấp cứu, vì thế rốt cuộc trong một khoảnh khắc anh quyết định, cho dù kết cục như thế nào, anh đều muốn lưu lại.
Dương Vi nhìn anh nói rất nhiều lời , cô không biết tại sao, nhất thời tự nhiên có vài phần hâm mộ.
 
Còn có thể cứu vãn, chứng minh còn chưa chết tâm.
Một đoạn tình cảm, chỉ cần tâm bất tử, liền chứng minh nó không đi đến tuyệt lộ .
Cô lẳng lặng đọc tin nhắn của Chu Văn , suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc vẫn trả lời anh: “ Anh Văn , chúc anh có một tương lai hạnh phúc. Anh không có gì phải xin lỗi tôi, vốn dĩ hai người chúng ta chính là người sưởi ấm trong trời đông giá rét , mùa xuân tới, băng tan, đương nhiên muốn đường ai nấy đi. Tôi rất cảm kích anh, ở thời điểm tôi khó khăn nhất đã kéo tôi lại, tôi vẫn luôn nhớ rõ, anh là bạn tốt của tôi.”
 
Sau khi cô gửi đi, nhanh chóng thấy đối diện biểu hiện “Đang soạn tin nhắn”, nhưng đối phương soạn hồi lâu, vẫn không có một chữ nào gửi tới đây.
Cô có thể lý giải tâm tình giờ phút này của Chu Văn, suy nghĩ, cô nói tiếp: “Anh cũng không cần lo lắng cho tôi, hiện tại tôi đang ở Pháp, tôi gặp được một chàng trai rất đáng yêu . Cậu ấy nhỏ tuổi hơn tôi, thích dính người, thật ra mà nói, lần đầu tiên tôi tiếp xúc với người như vậy, thật sự quá có sức sống.”
 
Dương Vi nói xong, nhịn không được cười rộ lên: “Anh không thể tưởng được tại sao lại có một chàng trai như vậy đâu, tiếng Anh của cậu ấy đặc biệt kém, nhưng dám một mình chạy ra nước ngoài ……”
 

Dương Vi nói đến Tô Giản , đột nhiên liền cảm giác có rất nhiều lời có thể nói. Chu Văn gửi cho cô một biểu cảm cười thật to.
“Thấy trạng thái của cô” anh mở miệng, “Tôi liền an tâm rồi.”
Nói xong, Chu Văn nói tiếp: “Cậu ta đẹp trai sao?”
“Đẹp chứ.”
 
Dương Vi nói xong, liền gửi ảnh chụp của Tô Giản cho Chu Văn. Bức ảnh này là Dương Vi chụp, lúc ấy cậu đang vẽ tranh cho một đứa trẻ, sắc mặt chuyên chú lại nghiêm túc. Đôi mắt của cậu rất sạch sẽ, thời điểm cúi đầu, nét tươi đẹp trên mặt mang theo một chút dịu dàng.
Một người trong mắt bạn là cái dạng gì, sẽ thể hiện thái độ của bạn đối với đối phương, thấy bức ảnh này, Chu Văn mỉm cười, nói tiếp: “Một chàng trai khá tốt , hãy phát triển mối quan hệ này.”
“Ha ha ha, tôi cũng muốn phát triển ,” Dương Vi không để bụng nói, “Nhưng cậu ta phấn nộn như vậy , đoán chừng cũng không thể nói chuyện yêu đương, tôi sợ cậu ta cảm thấy tôi già nha.”
“Không già không già,” Chu Văn nhanh chóng nói, “Cô đang ở trong thời gian đẹp nhất của cuộc đời.”
 
Hai người nói chuyện qua lại với nhau, không khí tốt lên. Dương Vi nói chuyện trong chốc lát, cảm thấy mệt mỏi, liền kết thúc cuộc đối thoại cùng Chu Văn.
Chờ xử lý xong tất cả các tin nhắn, rốt cuộc Dương Vi cũng xác định, tất cả mọi người đều liên hệ với cô ——ngoại trừ Tống Triết.
Nhất thời cô không biết hiện giờ Tống Triết có ý tứ gì.
Dựa theo hiểu biết của cô đối với Tống Triết, chắc hẳn anh sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy mới đúng.
Nhưng đã mấy ngày rồi, anh không tìm cô, cũng không xuất hiện trước mặt cô, cô bắt đầu không hiểu người này đang suy nghĩ như thế nào.
 
Cô nhìn cuộc đối thoại với Tống Triết , trầm mặc trong chốc lát, rất lâu sau, cô hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn đăng một tấm ảnh lên vòng bạn bè của mình.
Đó là ảnh chụp cô đứng trên một cây cầu lớn ở Luân Đôn, lúc ấy mặt trời đã ngả về phía tây, cô nghiêng mặt nhìn chân trời.
“Mọi thứ đều tốt.”
 
Cô viết những lời này, xem như cho mọi người một đáp án.
Nhanh chóng có người like ảnh của cô, không lâu sâu liền có mười mấy lượt like, Dương Vi nhìn lướt qua, vẫn không có Tống Triết.
Tuy nhiên điều này cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.
Nói không rõ đó là cảm xúc gì, anh không xuất hiện, vốn nên là chuyện tốt.
Cô lắc đầu, tiếp theo tắt mạng rời khỏi Weibo.
 
Mà ở một đầu khác của màn hình, đã 1 giờ sáng.
Tống Triết nằm trên giường, lẳng lặng nhìn vòng bạn bè của Dương Vi.
Trước kia anh không có thói quen xem vòng bạn bè của người khác, cũng rất ít khi lướt Weibo, Weibo của anh hoàn toàn là một cái cửa sổ phía chính phủ.
Nhưng từ khi Dương Vi rời đi, anh nhanh chóng học được cách xem vòng bạn bè, xem Weibo, thậm chí còn học được cách truy cập vào không gian QQ, cùng cách xem ai đã đến thăm không gian của mình.
Anh bắt đầu chú ý tất cả những công cụ liên lạc có quan hệ với Dương Vi, đêm nào anh cũng load lại trang chủ rất nhiều lần. Nhưng mỗi ngày rà xoát đến mức mỏi mệt buồn ngủ, vẫn không có một chút tin tức nào.
 
Đã vô số lần ở giữa đêm khuya anh muốn gửi tin nhắn cho cô, muốn hỏi cô một câu, sống có tốt không.
Nhưng anh biết hiện giờ tốt nhất mình không nên quấy rầy cô, vì thế cái gì anh cũng không thể gửi. Thật vất vả mới chờ tới khi cô đăng 1 bài viết lên vòng bạn bè, ngay cả like anh cũng không dám ấn.
Anh chỉ có thể ở giữa đêm khuya lẳng lặng nhìn bức ảnh kia, đánh giá tinh tế mỗi một centimet ảnh chụp, đoán rằng cô ở đâu, khi nào, chụp được bức ảnh này trong tình huống như thế nào.
Trong bức ảnh này Dương Vi thật dịu dàng, mang theo một loại thanh thản mà anh chưa bao giờ gặp qua, người chụp ảnh nhất định phải dùng sự dịu dàng để đối đãi với người trước màn ảnh.

Là ai chụp ảnh cho cô ?
Anh nghĩ .
Là người qua đường sao?
Hay là người mới quen?
 
Anh không dám nghĩ sâu, anh khắc chế cảm xúc của chính mình, giơ tay vuốt ve người trên màn hình,rất lâu sau, anh hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động dán trước ngực.
Sau đó Dương Vi bắt đầu liên tục đăng ảnh chụp lên vòng bạn bè, cũng bắt đầu tiếp tục hoạt động Weibo, đi đến những địa phương có cảnh đẹp, cô cũng sẽ mở livestream.
Anh xem mỗi tấm ảnh chụp của cô, mỗi một buổi livestream, mỗi một bài đăng trên Weibo, thật cẩn thận phỏng đoán trạng thái sinh hoạt của cô.
 
Rất rõ ràng, cô không phải chỉ có một người, trong những lúc lơ đãng luôn xuất hiện một bộ đồ ăn khác ở phía đối diện. Phong cách ảnh chụp của cô rất giống nhau, rõ ràng xuất phát từ tay của cùng một người.
Không chỉ có anh nhìn ra, tất cả mọi người đều đã nhìn ra. Thời điểm Võ Ấp uống rượu cùng anh, không chút để ý nhắc nhở: “ Anh Triết , tôi cảm thấy vòng bạn bè của Dương Vi có chút không thích hợp , một mình cô ấy đi du lịch sao?”
Tống Triết nhấp rượu không nói lời nào, Võ Ấp chọc chọc anh: “Đừng chỉ lo uống rượu , nói một câu.”
“8 giờ,” Tống Triết giơ tay nhìn đồng hồ, đứng dậy nói, “Đến thời gian đóng cổng , tôi phải đi rồi.”
 
Nói xong, anh đứng dậy, cầm áo khoác  bên cạnh , đi ra ngoài.
Hiện tại anh có thời gian đóng cổng của riêng mình, mỗi ngày đúng 8 giờ phải trở về, trừ phi là bàn chuyện làm ăn, nếu không mỗi ngày đều phải đúng giờ về nhà, phảng phất như trong nhà có người đang chờ anh.
 
Võ ẤP nhìn bóng dáng anh, thở dài, nói với Giang Hoài An ở bên cạnh: “Cậu nói anh Triết tại sao lại trầm ổn như vậy ? Hiện tại còn không đi tìm Dương Vi chờ bị người thọc gậy bánh xe sao?”
Giang Hoài An lắc đầu, không nói gì.
 
Mà Tống Triết đi ra cửa, sau khi vào xe , một mình anh ngồi trên ghế lái, vẫn không nhịn được, đột nhiên nện trên tay lái.
Đau đớn làm anh thanh tỉnh một chút, anh thống khổ nhắm mắt lại, gác trán trên tay lái.
Những lời Võ Ấp nói anh đều biết, so với ai khác anh đều rõ ràng hơn, buổi tối mỗi ngày anh đều tua đi tua lại các video của cô, lật xem ảnh chụp của cô, giống như một tên biếmn thái, phỏng đoán quỹ đạo sinh hoạt của cô. Võ Ấp đã nhìn ra, làm sao anh lại không biết?
 
Nhưng anh có thể làm gì bây giờ?
Cái gì anh cũng không thể làm.
Anh đã làm sai quá nhiều, sao có thể tiếp tục sai nữa?
Anh không có biện pháp, chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không biết, mỗi ngày sinh hoạt một mình, yên lặng nhìn người kia livestream.
Cô đi nước Pháp, đi Thuỵ Điển, đi Italy……
Anh nhìn cô gái hăng hái khí phách trong video, trầm mặc không lên tiếng.
Phong cách tự do livestream như vậy khiến cô có một số lượng lớn fan trung thành, cho dù không có bất kỳ sự lăng xê nào, cô vẫn là người có lượng truy cập nhiều nhất ở nền tảng Miêu Miêu. So với những ngày bị che trời lấp đất bởi bản thảo, thì thời gian livestream mới mẻ như vậy, ngược lại khiến cô có rất nhiều người qua đường yêu thích.
 
Thời điểm cô đi khắp thế giới, anh vẫn luôn ở tại căn nhà đối diện.
Cô đi rất vội vàng, khi đi không hề đổi mật mã khóa cửa, vì thế mỗi cuối tuần anh đều sẽ đi sang phòng cô, thay cô quét tước vệ sinh. Có đôi khi anh sẽ ở nơi đó một đêm, một mình nằm ngủ trên giường của cô, hồi tưởng những ngày cùng cô nằm ở chỗ này.

 
Thời điểm cô học được cách ở chung với Tô Giản, anh cũng học được cách sống một mình.
Một mình nấu cơm, ngủ một mình, một mình xem phim, một mình chơi game.
Anh bắt đầu cẩn thận nhớ lại tất cả những việc cô đã làm, xem qua mỗi quyển sách cô từng xem, xem qua mỗi một bộ phim điện ảnh cô từng xem.
 
Anh nếm thử tất cả những việc cô đã làm, thích màu sắc cô thích, thích khẩu vị cô yêu thích.
Có một lần mọi người tụ hội, một bàn lớn đồ ăn, Cố Lam nhìn anh gắp đồ ăn, theo bản năng mở miệng: “Tống Triết, món anh chọn đều là món Dương Vi thích ăn sao?”
Tống Triết ngẩn người, một lát sau, anh nhẹ nhàng cười rộ lên: “Tôi cũng thích.”
Nói xong, anh cúi đầu, cầm chiếc đũa gắp đồ ăn, lúc này đây Cố Lam không nói ra —— bộ dáng Tống Triết dùng đũa, cũng cực kỳ giống Dương Vi.
 
Rốt cuộc sau khi Dương Vi rời đi, anh triệt để sống thành bộ dáng của người kia.
Nhưng mà lời này không có ai dám nói, một bữa ăn trong im lặng. Trong bữa tiệc anh uống một ít rượu, anh nâng ly rượu, chủ động tới bên người Cố Lam, Cố Lam rất kinh ngạc khi Tống Triết chủ động nói chuyện với cô, nói đông nói tây nửa ngày sau, rốt cuộc anh mới hỏi: “Cô ấy có gửi tin nhắn cho cô không?”
Cố Lam ngẩn người, cô nhanh chóng ý thức được người anh nói là ai, kỳ thật mỗi ngày cô đều liên hệ cùng Dương Vi, nhưng cô không dám nói, chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: “Không đâu.”
Tống Triết gật đầu, nhưng anh lại hỏi tiếp: “Cô ấy sống tốt không?”
Cố Lam hiểu được, người này căn bản không tin lời cô nói. Cô không nói chuyện, Tống Triết nhìn cô, trong mắt mang theo khẩn cầu: “Tốt sao?”
 
Ánh mắt như vậy làm Cố Lam có chút chịu không được, ai cũng không thể tưởng tượng được, người đàn ông làm càn khí phách hăng hái kiêu ngạo trong quá khứ, sẽ biến thành bộ dáng ngày hôm nay.
Một người nếu trời sinh như thế, ước chừng cũng thành thói quen. Nhưng nhìn người đã từng ngạo mạn đi đến ngày hôm nay, đổi thành ai đều không thể tránh khỏi việc sẽ có vài phần trắc ẩn như vậy.
 
Cố Lam thở dài, rốt cuộc nói: “Khá tốt.”
Nghe được những lời này, trên mặt Tống Triết mang theo vài phần hoảng hốt, anh gật đầu, thấp giọng nói một câu: “Cảm ơn.”, sau đó anh đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo trở về vị trí của chính mình.
 
Thời điểm trở về Tống Triết say rượu, Võ Ấp lái xe đưa anh trở về, dọc theo đường đi một câu anh cũng chưa nói, chỉ cầm di động ấn tới ấn lui , những người khác không biết anh ấn cái gì, nhưng Cố Lam ngồi hàng ghế sau lại xem rất rõ ràng, anh lặp đi lặp lại một động tác ——
Mở danh bạ điện thoại, tìm đến tên Dương Vi , sau đó quay trở lại chủ trang.
Tới tới lui lui, chỉ làm một động tác như vậy.
Chờ tới dưới lầu, mọi người đưa anh đi lên, anh xua tay, nói mình không sao.
Anh vui vẻ phất tay cùng mọi người, mang theo vài phần cảm xúc sau khi say nói: “Hôm nay thật vui vẻ, mọi người trở về đi. Trở về đi!”
Nói xong, một mình anh trở về nhà.
Sau khi về đến nhà, anh nghiêng ngả lảo đảo vào cửa, ngồi trước máy tính, mở máy tính, nhỏ giọng nói: “Vi Vi, anh về nhà.”
 
Nói xong, anh mở phòng livestream của Dương Vi, hôm nay cô ở Santorini, kiến trúc màu lam trắng rất dễ thấy được, cô không nghỉ ngơi tốt, vừa đi vừa th.ở dốc, dưới phần bình luận mọi người đều thực lo lắng: “Vi Vi có phải đã sinh bệnh hay không ?”
“Đừng để bị cảm, một mình ở bên ngoài phải chăm sóc thật tốt cho chính mình.”
“Ai nói là một mình ?” Có người nhắc nhở nói, “Một số bức ảnh rõ ràng không phải chỉ có một người ha ha ha ha ha……”
“Là có người ở bên cạnh tiểu tỷ tỷ sao?”
 
Có người dò hỏi, lời này khiến trong lòng Tống Triết lộp bộp một chút, anh đột nhiên cảm thấy mình không thể tiếp tục xem xuống dưới, nhưng anh lại không có cách nào ngăn cản, anh chỉ lẳng lặng nhìn Dương Vi trước màn ảnh cười rộ lên: “Đúng vậy.”
Dương Vi mím môi nói: “Có người ở bên cạnh tôi, đến lúc đó cậu ấy sẽ chăm sóc tôi, mọi người không cần lo lắng .”
 
Cậu ấy sẽ chăm sóc tôi.
Kỳ thật anh cũng biết, sớm muộn gì sẽ có một ngày như vậy, bên người cô sẽ có một người khác, thay anh chăm sóc cô.
Trên thực tế anh cũng không biết cách chăm sóc cô, hiện tại có một người như vậy, anh nên vì cô mà cao hứng mới đúng.
Nhưng anh cao hứng không nổi, anh chỉ có thể ở trong đêm tối lẳng lặng nhìn cô, hút thuốc, phảng phất như anh đang nhốt chính mình trong một chiếc hộp kính, lạnh nhạt lại bình tĩnh nhìn tất cả ồn ào náo động bên ngoài.

 
Anh không biết mình đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết mình đang làm cái gì, anh chỉ thờ ơ lạnh nhạt với tất cả, lẳng lặng nhìn.
Thẳng đến khi nhìn thấy Dương Vi bị mọi người xúi giục chụp ảnh người bạn đồng hành của cô.
Dương Vi nói: “Cậu ấy đang vẽ tranh, tôi muốn đi dọa cậu ấy.”
“Tôi đếm một hai ba, mọi người chuẩn bị spam thật tốt.”
“Một, hai, ba!”
Cũng chính trong nháy mắt kia , anh nghe được thanh âm cô cười to: “Tiểu Giản, nhìn màn hình!”
 
Một thanh niên ngẩng đầu lên, cậu ta ngồi trước giá vẽ , trong tay cầm bút vẽ, ánh sáng Santorini sáng ngời dừng lại trên người cậu, mái tóc màu nâu, như là mặt nước mùa thu lóng lánh.
Con chim bồ câu phía sau cậu bị thanh âm của Dương Vi hù dọa, giật mình giương cánh lên, đôi mắt cậu thanh niên sạch sẽ lại xinh đẹp, khác hoàn toàn với sự sạch sẽ trong sáng của anh và Dương Vi trong quá khứ.
 
Chỉ trong một lát kinh ngạc, trên mặt cậu thanh niên lại lộ ra nét tươi cười.
“Chị đang livestream sao?” Cậu lên tiếng nói, “ Hello mọi người, tôi là bạn đồng hành trong chuyến du lịch của nữ streamer!”
“Tôi và chị ấy là quan hệ gì?” Cậu thanh niên cười rộ lên, “Cái này cần streamer của mọi người giới thiệu nha.”
“Vì sao tôi vẽ cô ấy?” Cậu thanh niên bị hỏi cho ngẩn người, sau đó mới đột nhiên ý thức được bức tranh mình vẽ lọt vào ống kính, bức tranh này phảng phất như nhìn trộm vào nội tâm cậu ta, gương mặt cậu chợt đỏ lên.
Người xem trong phòng livestream điên cuồng spam.
“Mặt anh ta đỏ!!!”
“Trong lòng anh ta có quỷ!!!”
“A a a a a a!!!! Tiểu tỷ tỷ đang yêu!!!!!!”
“Tôi ngửi thấy mùi chua của tình yêu!!!”
 
Bình luận trong phòng livestream dày đặc tới mức nhìn không rõ, Tống Triết đóng bình luận, cho màn hình dừng lại ở hình ảnh bức tranh.
Anh nhìn bức tranh trên màn hình, cậu thanh niên đó vẽ Dương Vi.
Dương Vi đứng trước một ngôi nhà mái vòm, phía sau cô là ngôi nhà màu lam màu trắng, nơi xa là bãi biển, bồ câu ở phía sau lưng cô bay lên, trong tay cô cầm di động, mỉm cười trong sáng.
 
Cây bút trên tay một người không thể che lấp được tình cảm, nhìn bức tranh kia trong nháy mắt, Tống Triết không thể rời mắt.
Nhìn Dương Vi quá xinh đẹp như vậy.
Ở trong mắt người thanh niên này , Dương Vi, quá xinh đẹp.
Anh quá rõ ràng việc đó có ý nghĩa gì.
Rốt cuộc Dương Vi cũng rời khỏi cái vòng luẩn quẩn trong quá khứ, tạm biệt cuộc sống quá khứ, nhận thức thế giới mới, cùng với ——
Người mới.
 
Tống Triết lẳng lặng nhìn màn hình, rất lâu sau, anh cảm thấy có chút nhìn không rõ, anh nghiền đầu thuốc vào gạt tàn , gỡ mắt kính xuống, che đôi mắt, dựa vào ghế.
Khi người trưởng thành khóc vĩnh viễn trở tay không kịp, cũng lặng yên không một tiếng động, càng không thể nào ngăn lại.
Trên đời này có quá nhiều sự bất lực, ví dụ như sinh tử, ví dụ như yêu hận.