"Em không biết." Hoạ sĩ thành thật đến mức khiến người khác tổn thương, "Thật ra em vẫn chưa nghĩ rõ, mình thích anh thật hay chỉ là chưa thoát vai thôi."
Dường như tổng giám đốc có hơi buồn bã nhưng lại lập tức ngây thơ mà gặng hỏi cậu, "Cho em hai phút thì có nghĩ thông không?"
Thậm chí còn tỏ vẻ hào phóng và vô cùng biết điều: Anh cho em quá nhiều thời gian rồi, nếu em còn chưa quyết định được thì đó là lỗi của em.
Hoạ sĩ gượng cười, "Anh đừng vô lý thế."
Tổng giám đốc đút tay vào túi quần để giấu đi sự căng thẳng của bản thân, "Vậy em nói xem, khi nào em mới nghĩ thông được đây?"
Bây giờ không phải là lúc ghi hình, cậu không cần cố gắng thả thính đáp lại tổng giám đốc.
Hoạ sĩ là một người hướng nội, cậu đã dùng hết sự dũng cảm của bản thân trong lúc quay rồi. Nên giờ đây, sự ép sát của tổng giám đốc càng khiến bản thân cảm thấy vừa có lỗi lại vừa xấu hổ, cậu dè dặt lùi lại để giữ khoảng cách.
"Em... Có lẽ em cần bình tĩnh một chút."
"Bình tĩnh gì chứ? Vì thấy anh nên em mất bình tĩnh à? Bạn Trần Huyên, chẳng phải em giỏi lắm à mà còn cần anh chỉ. Nếu em có tình cảm thì phải khiến mình càng thêm hào hứng thêm thích thú hơn chứ không phải cần bình tĩnh."
Hoạ sĩ lùi đến chân tường, bối rối hỏi một vấn đề đã rõ đáp án, "Vậy... Vậy còn anh?"
"Còn chưa rõ ràng ư?" Tổng giám đốc cắn chặt răng, "Em trông anh có tỉnh táo không!!?"
"... Ồ." Hoạ sĩ lại cúi đầu.
Cả hai đều im lặng, trong lúc tổng giám đốc đau khổ đến mức muốn cào nát tường thì hoạ sĩ đột nhiên nói, "Anh có muốn hôn em không?"
"Hơn thế nữa." Tổng giám đốc ngay thẳng đáp, "Có được không?"
"Anh đừng nhúc nhích."
"Hả?" Tổng giám đốc không hiểu ý hoạ sĩ.
"Không cho anh nhúc nhích... Anh không được làm gì hết."
Tổng giám đốc chẳng hiểu nhưng vẫn đồng ý.
Hoạ sĩ nghiêng đầu, môi cậu chạm nhẹ vào môi anh.
Tổng giám đốc chưa từng biết rằng đứng yên bất động sẽ dày vò đến thế. Anh cảm thấy nụ hôn này còn chưa khiến sự khát khao của bản thân được khuây khoả, nhưng lại không dám nuốt lời.
Hoạ sĩ chỉ chạm khẽ thôi mà vẻ mặt của tổng giám đốc bỗng chốc sáng bừng như mấy bạn trẻ thuở mới biết yêu, anh còn chưa kịp nói gì thì hoạ sĩ đã mở miệng trước, "Đặt dấu chấm hết cho quãng thời gian qua."
Bạn trẻ mới biết yêu thất tình rồi. Sau khi nếm được chút ngon ngọt là thay đổi ngay.
"Em định về nhà... Nhưng lạnh quá." Hoạ sĩ cầm lấy chiếc áo khoác đang nằm trên khuỷu tay của tổng giám đốc rồi nói, "Cho em mượn nhé, có thời gian thì em sẽ đến trả anh, hoặc, hoặc là, anh đến chỗ em lấy cũng được."
Ý là cả hai vẫn còn cơ hội tìm nhau phải không. Cái đầu nhỏ âu sầu của tổng giám đốc xoay chuyển liên hồi, cuối cùng cũng rút ra được chút thông tin có ích.
Hoạ sĩ khoác thêm áo của anh rồi cầm vali tạm biệt căn phòng nhỏ. Lúc chuẩn bị ra về, cậu dừng lại nói, "Ý của em là, chấm dứt quãng thời gian trước thì mới có thể mở ra viễn cảnh tương lai tươi đẹp hơn."
Tổng giám đốc bình tĩnh gật đầu.
Hoạ sĩ sợ anh không hiểu, "Ý là chúng ta có thể thử ở bên nhau."
Tổng giám đốc lại gật đầu, "Anh hiểu, anh nghe rõ mà."
"Vậy được rồi." Hoạ sĩ thầm nói, "Sợ anh không tìm em nữa."
Thật ra hoạ sĩ còn muốn hỏi rằng sao trông anh chẳng hào hứng tí nào. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại rồi đành thôi, cậu vẫy tay chào và rời đi.
Tổng giám đốc dặn cậu chú ý an toàn, rồi nhìn cậu lên xe. Anh đứng tại chỗ và nghĩ về những gì hoạ sĩ đã nói, kích động đến mức muốn nhảy dựng lên.
-
Chuyện đầu tiên tổng giám đốc làm khi về nhà là nhắn tin hỏi xem cậu về chưa, nhưng không nhận được phản hồi.
Anh không gọi được cho hoạ sĩ, cũng chẳng biết địa chỉ nhà cậu ở đâu. Mất liên lạc à? Đã tròn hai mươi năm phút kể từ giây phút hai người tạm biệt nhau! Sự chia ly quá đau khổ, ví dụ như hiện tại, lòng anh đang đau âm ỉ.
Tổng giám đốc vốn định dè dặt hơn, nhưng nghĩ lại thì tình yêu không nên như thế.
Sau đó anh gửi tin nhắn cho hoạ sĩ: "Ngày mai anh định mặc bộ quần áo đấy, sáng mai đến lấy thì có phiền em lắm không, nếu không lát nữa anh đến luôn nhé."
Một lát sau hoạ sĩ gửi định vị cho anh và bảo rằng:
"Sao cũng được. Lúc nãy em đang tắm."
Tổng giám đốc lập tức trả lời: "Có phải em sẽ đi tắm khi mất bình tĩnh không."
Hoạ sĩ nói ừ, sau đó cậu định tìm nhãn dán để gửi nhưng chẳng biết nên chọn cái nào. Cậu sợ tổng giám đốc nhận ra mình không thú vị, đến lúc đó chỉ còn bản thân cậu chờ mong.
Cậu nghiêm túc soạn một tin nhắn và gửi đi: Em chưa từng yêu ai, sợ chẳng hợp với anh.
Tổng giám đốc không trả lời cậu. Hoạ sĩ đợi mãi cũng không nhận được nên định đi tắm tiếp. Cuối cùng, điện thoại cũng rung lên: