Giả Thành Đôi Trong Show Tình Yêu

Chương 4



Tổng giám đốc bỗng dưng nhoài người về phía trước, chống một tay ngay bên tai hoạ sĩ, đưa mắt nhìn từ chân mày đến môi của cậu.

Hoạ sĩ khẩn trương nuốt nước miếng, cậu nắm chặt chăn, với khoảng cách gần thế này thì chỉ cần một người cử động thì sẽ chạm môi ngay.

Trong lúc cậu đang tưởng rằng tổng giám đốc sẽ làm thật thì anh lại lùi về giữ khoảng cách an toàn, khẽ cười rồi thảnh thơi nói: "Định trêu anh tiếp à, đêm hôm khuya khoắt rồi đó."

Hết sức rõ ràng rồi, anh nhớ kỹ nhưng không muốn làm như vậy.

Hoạ sĩ cũng kịp phản ứng, ấy thế mà mình lại vòi hôn với một người mới quen được hai ba ngày, thế là cậu co người và lăn sang một bên rồi che mặt đi.

Sau đó là tiếng tổng giám đốc mở cửa đi ra ngoài, hoạ sĩ đè lại con tim đang loạn nhịp: ngoài thời gian ghi hình, tổng giám đốc không hề làm hành động gì khác thường với cậu, rất tốt, rất lịch sự,... Anh chẳng có ý gì với cậu hết.

Không ngờ chưa được bao lâu tổng giám đốc lại trở về, anh bật đèn, trên tay còn đang cầm một cái túi, "Nếu em không ngủ được thì thử uống thứ này đi, giúp ngủ ngon hơn đó."

Anh rút đồ trong túi vào trong cốc rồi pha với nước, hương thơm ngọt ngào lan toả trong không khí, là sữa bột.

Hoạ sĩ rất tò mò tại sao đi quay gameshow mà anh còn mang theo thứ này bên mình.

"Sao vậy." Tổng giám đốc tỏ vẻ hiểu rõ, "Có phải muốn hỏi anh mấy tuổi rồi còn chưa dứt sữa không."

"Không có..."

"Cho em đó, uống đi." Tổng giám đốc đưa cho cậu một cốc sữa, hoạ sĩ khẽ cảm ơn, vừa nếm thử đã thấy rất thơm, "Hiệu gì thế?"

"Sản xuất tại nông trường ở Châu Úc của ông anh đó, em thích thì sau này anh sẽ bảo người mang thêm cho em."

"Như thế làm phiền anh quá..." Hoạ sĩ cảm thấy hai người không thân đến mức độ này nên bèn chuyển chủ đề, "Tối nào anh cũng uống à?"

"Ừm. Không uống thì ông sẽ buồn lắm."

Hoạ sĩ tưởng tượng đến cảnh ngày nào tổng giám đốc ngầu lòi cũng chăm chú pha sữa bột cho mình, chắc trông đáng yêu lắm. KHÔ𝐍G‎ Q𝐔Ả𝐍G‎ CÁO,‎ đọc‎ 𝘁ruyện‎ 𝘁ại‎ ﹛‎ T𝙍uM‎ T𝙍𝐔YE𝐍.𝒱𝐍‎ ﹜

Nhưng vừa nghĩ đến việc dù người ta có đáng yêu đến đâu cũng không thích cậu thì nụ cười lập tức vụt tắt.

-

Lại là một ngày mới, tổng giám đốc nói được thì làm được, anh buộc tóc cho cậu.

Hoạ sĩ định nói bình thường mình không buộc tóc, thật ra tóc chỉ tới bả vai nên cũng không có gì đáng ngại, chỉ có khi cậu vẽ tranh thì mới buộc tạm.

Nhưng tổng giám đốc mở bàn tay ra như đang dâng hiến vật quý, trên chiếc cột tóc có đóa hoa rất rất nhỏ, màu vàng nhạt, "Em nhìn nó nè, anh thấy rất hợp với quần áo hôm nay của em đó."

Vậy mà lời nói của cậu vừa ra khỏi miệng đã biến thành: "Vậy anh mau cột cho em đi."

Thế là đoá hoa nhỏ kia ghé vào trên gáy cậu, là sắc xuân rạng ngời.

-

Tối hôm qua học sinh thể dục gọi hai người đến ăn lẩu thì các anh đã ăn cơm xong rồi, nên hôm nay cậu ta cố ý đến mời vào giữa trưa, định tổ chức tiệc BBQ kiểu Nhật gì đấy.

Couple của học sinh thể dục là một anh chàng nổi tiếng trên mạng, hai người nay như đến hưởng tuần trăng mật, mỗi ngày đều kiếm thú vui riêng. Trong suốt bữa cơm này, camera đều tập trung vào hai người họ.

Trên tay anh chàng nổi tiếng trên mạng có một hình xăm, hình vẽ rất đặc biệt, hoạ sĩ cảm thấy rất có tính nghệ thuật, thế nên cậu đã cầm tay anh chàng và quan sát rất lâu, người kia cũng vui vẻ giới thiệu ngụ ý của nó với cậu.

Học sinh thể dục rất bực mình, nhưng nhớ lời người yêu dặn không được nói thẳng quá, thế là sắp xếp từ ngữ trong đầu một lúc lâu mới nói theo cách mà bản thân cho rằng đã rất uyển chuyển: "Xin hỏi, bạn trai anh không có tay à?"

"Có. Ở chỗ này nè." Tổng giám đốc lập tức tách tay của hai người ra, sau đó nắm lấy tay hoạ sĩ, gãi lòng bàn tay cậu, "Bảo Bảo, nắm tay anh nào."

Tựa hồ hoạ sĩ bị bỏng bởi nhiệt độ bàn tay anh, nhưng vẫn lập tức nắm lại. Trên đường về, hai người cũng không hề buông tay nhau ra, hoạ sĩ thuận miệng hỏi một câu, "Trên người anh có hình xăm không?"

Tổng giám đốc cười hỏi lại: "Anh có hay không em không biết à?"

Hoạ sĩ lập tức im lặng.

Tổng giám đốc không chịu nổi mùi khói nên khi về đến thì lập tức đi tắm, lúc đang tắm thì mới nhớ ra mình quên mang quần áo sạch, thế là gọi hoạ sĩ giúp đỡ.

Vì tránh cho bị lộ, bọn họ dùng chung một tủ quần áo.

Tổng giám đốc có một chiếc áo sơmi đang quấn với áo sơ mi của hoạ sĩ, không những cậu không tách ra mà còn tự dưng cảm thấy, nếu hai người bọn họ giống hai chiếc áo này thì tốt biết mấy.

Phòng tắm là góc chết của máy quay, hoạ sĩ đặt quần áo trên giá đỡ, tiện thể đến bên bồn rửa tay để chỉnh tóc.

"Này, Trần Huyên." Tổng giám đốc gọi cậu, định ngầm giật dây, "Em có muốn lại đây xem không?"

"Xem gì?"

"Xem xem trên người anh có hình xăm hay không."

"..."

Hoạ sĩ thu bàn tay đang vuốt tóc mình về, vốn dĩ cả ngày hôm nay lòng dạ cậu đã rối bời, lại còn bị thả thính mãi nên dứt khoát quay người lại tựa lưng trên bồn rửa tay, ôm ngực, "Trên lưng em có bươm bướm, anh muốn xem không?"

Bởi vì anh bị hỏi đến líu lưỡi không biết nói gì nên trong lòng cậu vô cùng sung sướng, "Nếu anh không đến thì nó bay mất đó."