Chàng trai nổi tiếng trên mạng thấy hoạ sĩ khó chịu và bất lực thì rất đau lòng, không khỏi càng thương mến.
"Sao thế, tôi thấy anh ta tốt với anh lắm mà..."
Cậu ta nói một hồi thì như bừng tỉnh, "Ồ tôi hiểu rồi! Không phải bạn trai anh chỉ ân cần như thế khi ghi hình đó chứ! Thằng khốn này!"
"Hả? Không có..."
Hoạ sĩ còn chưa biết nên giải thích thế nào thì cậu ta đã cười hề hề và nhích lại gần, "Anh cũng đừng buồn quá, tôi nghe nói đôi cách vách cũng thế, kì cục không hợp thói thường, anh..."
"Vào ăn chút gì đi em." Tổng giám đốc lại ra gọi, hoạ sĩ còn chưa lên tiếng, anh chàng nổi tiếng trên mạng đã bất bình hộ: "Không ngờ anh lại là loại người này! Hừ!"
Tổng giám đốc:?
"Tôi cũng đói bụng, tôi cũng muốn ăn!" Cậu ta đi ở đằng trước, tổng giám đốc và hoạ sĩ liếc nhìn nhau, thấy cậu đeo dây buộc tóc có hình bươm bướm ở cổ tay, bèn hỏi, "Sao em tháo xuống rồi?"
"Cột trên tóc em có thấy đâu."
Tổng giám đốc có chút vui vẻ: "Vậy em thích không?"
Anh đột nhiên muốn dắt bàn tay kia, trong lúc bối rối hoạ sĩ đã lỡ thốt ra lời cay nghiệt, "Nơi này chẳng có máy quay mà anh dắt tay làm gì?"
Tổng giám đốc sững sờ, "Xin lỗi em."
Hoạ sĩ thở dài trong lòng, rõ ràng ý cậu không phải như thế.
Chỉ là cậu đột nhiên ý thức được một vấn đề mà bản thân cần phải rạch ròi: có lẽ tổng giám đốc đối tốt với cậu, chỉ là do anh lễ phép, tôn trọng, kính nghiệp mà thôi.
Mà phòng tuyến trái tim của cậu đã bị đánh tơi bời, không thể thừa nhận phần "Kính nghiệp" này đã tràn ra đến bên ngoài, có lẽ tổng giám đốc có thể như vậy cả một đời.
Ba người trên bàn ăn, mỗi người mang một tâm sự riêng.
Bình thường anh chàng nổi tiếng trên mạng hay cầm di động chụp lung tung, để có tư liệu đăng lên trang cá nhân.
Ngay lúc này, cậu ta dí điện thoại vào mặt tổng giám đốc, "Phỏng vấn một chút nha, tổng giám đốc ơi kể về chuyện tình của hai người đi! Anh thích hoạ sĩ nhỏ của bọn tôi khi nào vậy?"
Anh vuốt cằm, mắt nhìn chằm chằm vào cậu.
Hoạ sĩ vẫn còn đang ăn, thật ra cậu ăn được một lúc rồi nhưng vẫn chưa được bao nhiêu. Không biết sao tổng giám đốc lại nghĩ đến bé mèo nhỏ ở nhà, hồi anh mới dẫn nó về cũng thế, chỉ lớn hơn bàn tay một xíu, uống hoài không hết nửa bát sữa và phải chờ anh đút cho, uống được một muỗng là kêu meo một tiếng, nhưng mà ngoan lắm.
Anh nghĩ rằng mình cũng phải chăm sóc hoạ sĩ chu đáo như vậy thì cậu mới mau khoẻ được.
À không, hình như hoạ sĩ nóng nảy hơn và còn khó dỗ hơn mèo nữa, vậy anh phải càng kiên nhẫn hơn mới được.
"Tự nhiên thích chứ sao." Tổng giám đốc cong mắt cười, đã thích thì làm gì cần lý do.
"Trả lời như vậy là sao hả?" Cậu ta bất mãn, nhưng không biết ngu ngốc thế nào mà bị anh hỏi ngược lại. Cuối cùng chính cậu ta thích thú kể về chuyện của mình và học sinh thể dục.
Bề ngoài hoạ sĩ tập trung ăn cơm nhưng thật ra đang chăm chú lắng nghe. Thấy chủ đề không liên quan đến mình thì lập tức nói đã no rồi bưng bát vào phòng bếp.
"Anh rửa cho." Tổng giám đốc nhận bát, "Ngày mai chương trình sẽ tổ chức ghi hình trò chơi tương tác giữa các khách quý, em có tham gia được không?"
Giọng hoạ sĩ buồn buồn, "Nếu em không đi thì anh tính bắt cặp với ai hả."
"Cũng đúng." Vì tay dính nước nên tổng giám đốc đã kề trán mình vào trán cậu, "Vẫn còn nóng, hôm nay em cứ nghỉ ngơi đi."
Hoạ sĩ vẫn cảm thấy mê man, thế là nghe lời đi ngủ tiếp.
Chờ cậu tỉnh dậy thì trời đã tối, máy quay vẫn chưa tắt. Tổng giám đốc vẫn còn ngồi bên cạnh, anh không nói gì mà chỉ nghiêm túc bấm điện thoại.
Hoạ sĩ sờ trán của mình, "Em hết sốt rồi, không sao."
Tổng giám đốc gật đầu, "Anh biết, lúc em chưa tỉnh anh có đo nhiệt độ cho em."
"Vậy anh... Còn ở lại đây làm gì?"
Tổng giám đốc tỏ vẻ 'Em không thấy à': "Anh chơi điện thoại mà."
"..."
Một lát sau, hoạ sĩ lại uyển chuyển khuyên anh rời đi, nhưng tổng giám đốc vẫn tỏ vẻ muốn mọc rễ nảy mầm, đâm chồi nảy lộc ở đây.
Anh đanh đá bảo rằng, "Anh ở đây với em một tí cũng không được hả? Em ngủ cả ngày rồi chắc không buồn ngủ nữa, vậy thì ở một mình chán cỡ nào chứ."
Hoạ sĩ hít một hơi thật sâu, làm sao cũng không thể nói mấy chữ 'Em không cần' ra khỏi miệng.
Cậu nghĩ rằng có lẽ tổng giám đốc tốt bụng, muốn ở bên cạnh an ủi mình.
Nhưng đây không phải thời gian ghi hình, anh quan tâm và lấy lòng đến mức này rất dễ khiến cậu mê muội.
Nếu cậu thật sự chìm đắm vào thì ai lo đây? Không ai cả.
Thế là hoạ sĩ nói với tổng giám đốc, cũng như nói với chính mình, "Khi bật camera chúng ta là người yêu, ngoài ra chúng ta chỉ được tính như đồng nghiệp tạm thời. Đêm hôm khuya khoắt anh ở lì trong phòng đồng nghiệp làm gì?"
Dường như anh đã suy nghĩ một lúc mới đáp, "Không làm gì hết, chỉ là chợt nhớ đến một chuyện quên hỏi em."
Hôm nay hoạ sĩ hơi hung dữ với anh, tổng giám đốc cẩn thận nghĩ, mình không hề trêu cậu gì hết. Vậy chắc là do cậu bị ốm nên hơi nhạy cảm và cáu gắt.
Tổng giám đốc có thể hiểu được điều này bởi vì khi bản thân mình khó chịu thì cũng chẳng vừa mắt gì cả. Bệnh nhân là phải có người bên cạnh, cho nên dù hoạ sĩ có khó ở cỡ nào thì anh cũng sẽ không đi.
"Muốn hỏi rằng... em thích mèo không?"
Đầu óc hoạ sĩ mơ hồ: "Không ghét lắm."
"Nhà anh có một bé, thông minh lắm, biết tự mình ăn cơm đó." Tổng giám đốc nói, "Đợi quay show này xong, em có muốn đến xem không?"