Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 102: 102





Lý Hoài nhìn thoáng qua bậc cửa khắc hoa Tấn vương phủ một cái, một câu cũng không nói thêm, đi thẳng hướng vào trong phòng ngủ, đau đớn trong đầu hắn càng sâu hơn so với vừa nãy, còn không ngủ thì sợ là đi đường cũng bất ổn.

"Vương Gia..." Mạnh Du nhìn ra bước chân hắn có chút lảo đảo, vừa định đưa tay đi đỡ, liền thấy Lý Hoài một đầu ngã vào trên giường, liền vội vàng hỏi: "Thân thể Vương gia khó chịu? Có cần gọi đại phu hay không?"
"Không sao..." Lý Hoài thở phào, dùng tay vuốt vuốt mi tâm, ra hiệu hắn ra ngoài.

Mạnh Du do dự một hồi, có thể thấy được Lý Hoài không kiên nhẫn nghe hắn nói tiếp, liền đành phải xin được cáo lui, trong đầu nghĩ chờ một lúc phải bẩm báo Vương phi việc này.

Lý Hoài cảm giác trong đầu của mình như bị lưỡi dao xẻ ra, lúc hắn còn trong quân đội cũng mấy lần bị thương, hồi lâu rồi hắn chưa từng cảm thụ đau đớn dạng này, trong lúc nhất thời trán chảy ra từng tia từng tia mồ hôi lạnh.

Hắn vội vàng lột áo ngoài trên người, nghĩ nếu nghỉ ngơi một phen có thể đỡ hơn, người vừa dính vào gối mềm thêu uyên ương giao cổ, hai mắt nhắm lại ngủ thiếp đi, chỉ bất quá lông mày vẫn nhíu chặt, không có chút nào buông lỏng.

Lần này nhắm mắt lại, Lý Hoài cảm giác mình giống như bị rơi vào đáy sông sóng cả mãnh liệt, thân thể hoàn toàn không bị khống chế, có thứ gì đó đang lòng vòng bốn phía xung quanh hắn, mà trong đầu hắn còn căng thẳng như dây cung, dường như nếu kéo thêm một chút liền đứt mất.

Bỗng nhiên, hắn lại thấy giấc mộng kia.

Mơ tới ngày hắn nhập chủ Đông cung, ngồi lên vị trí Thái tử, nắm tay Nguyên Tư Trăn ngồi lên trên giường Đông cung, lần này trên người Nguyên Tư Trăn không còn là y phục mộc mạc, trên búi tóc cũng điểm xuyết trâm phượng tinh mỹ.

Lý Hoài trong mộng nhìn vào Nguyên Tư Trăn, gương mặt xinh đẹp động lòng người kia đang ở trước mắt, ngay cả một sợi tóc đều thấy được cực kỳ rõ ràng, như là hiện thực vậy.

Hắn tự nói với mình đây là mộng cảnh, nhưng Lý Hoài trong mộng lại hoàn toàn không phát giác, ngược lại lòng tràn đầy vui vẻ cùng người bên cạnh thân mật cùng nhau, thân mật giống như tiểu phu thê bình thường.

Mãi đến khi hắn đưa tay giở lên một lọn tóc của Nguyên Tư Tră, lẩm bẩm nói: "Trăn Trăn, ngày tốt cảnh đẹp khó có được, chúng ta..."

Nhưn lời hắn còn chưa nói hết, liền nghe Nguyên Tư Trăn khẽ cười một tiếng, bên trong đôi mắt đẹp uyển chuyển dần dần hiển hiện thần sắc đạm mạc, còn rút tay ra khỏi trong tay hắn.

Trong lòng Lý Hoài nghi hoặc, vừa định hỏi nàng làm sao vậy, chỉ thấy Nguyên Tư Trăn nhếch miệng lên, cười một vòng giễu cợt, môi son hé mở nói: "Ngày tốt cảnh đẹp, chúng ta nên tính sổ rồi."
Câu nói này giống như một lưỡi dao, trực tiếp bổ vào trong đầu của hắn, trong lòng Lý Hoài dâng lên một trận bối rối, giống như là có cái gì vô cùng sống động muốn vỡ ra, nháy mắt sau đó, dây cung căng thẳng liền đột nhiên đứt đoạn...!
Những đoạn ngắn rải rác giống như thuỷ triều hiện lên, trong đầu hắn cuốn lên tầng tầng vòng xoáy, dù hắn đau đến có chút mơ hồ, lại biết rõ cảnh tượng trước mắt không còn là mộng, mà là thật sự từng phát sinh, đó là trí nhớ của hắn.

"Vậy mà vinh hoa phú quý cái vương phi này làm mờ mắt ngươi, không nỡ à? Chẳng lẽ còn muốn làm Thái Tử Phi hay sao? Nếu không phải ta thấy ngươi còn có mấy phần tác dụng, sao có thể để một đạo cô hương dã chiếm lấy tên tuổi Tấn Vương phi?" Hắn ngồi trong thư phòng, hướng về phía Nguyên Tư Trăn trước mắt, nói ra lời châm chọc này.

Mà Nguyên Tư Trăn ngồi nghe như chết, trước khi đi còn cực kỳ phòng bị nói: "Vương Gia cũng đừng tương kế tựu kế, thật sự diệt khẩu ta nha..."
Vì sao...!Là như thế này...
Trong lòng Lý Hoài càng bối rối, còn chưa kịp suy tư phải nghĩ thế nào, lại bị ký ức tràn vào kéo đến tràng cảnh kế tiếp.

Đó là tối ngày đại hôn, hắn một thân hỉ phục đỏ sậm, uống đến say mèm, vừa mới đẩy cửa phòng ngủ ra, liền thấy Nguyên Tư Trăn tiện tay quăng cây quạt tròn che mặt ra, trong mắt hoàn toàn không có một chút ngượng ngùng, còn lơ đễnh ngồi vào bên cạnh bàn ăn đậu phộng, nhìn hắn nói: "Sớm biết lễ nghi Hoàng gia thành thân phiền phức nhiều như vậy, ta đã tìm ngươi đòi thêm chút thù lao!"
Mà khi hắn nghe lời nói này, trong lòng cực kỳ lạnh nhạt, chỉ hất vạt áo lên, cũng ngồi vào bên cạnh bàn, trầm giọng nói: "Sau khi chuyện thành, tất nhiên còn có trọng thưởng."
"Vậy thì tốt rồi." Nguyên Tư Trăn cong khóe miệng lên, nhìn hắn cười giả dối, trong mắt chớp động phải chiếu ánh nến đỏ rực trong đêm.

Không đúng, không phải...!Không phải là như thế...!
Sợ hãi to lớn bao phủ lấy toàn bộ Lý Hoài, ký ức một đoạn tiếp lấy một đoạn, không cho hắn một chút cơ hội thở dốc, thẳng đến khi hắn cuối cùng nhìn thấy cái cẩm nang trong túi gấm kia, một chút may mắn còn sót lại trong lòng cũng theo đó tiêu tán.

Trong cẩm nang ở túi gấm thứ hai, viết chính là tên của Nguyên Tư Trăn.....!
Hắn chỉnh quân ở Lương Châu, bị yêu cổ mê hoặc, rơi vào đủ kiểu đường cùng mới mở ra cái cẩm nang thứ hai này, trùng hợp hắn cũng từng gặp được nữ tử viết trong cẩm nang ở trong thành Lương Châu, liền chấp nhận đi cầu nàng giúp đỡ.


Lại về sau, hắn thưởng thức nữ tử này quả quyết lại bản lĩnh, muốn tìm cái cớ để mình ra vẻ hoa mắt ù tai bất thành khí, mà Nguyên Tư Trăn lại đang cần một thân phận để đi lại trong thâm cung hậu viện, hai người thăm dò một phen, liền quyết ý kết thành vợ chồng giả.

Đợi đến khi Lý Hoài nhập chủ Đông cung, Nguyên Tư Trăn công đức viên mãn, chính là ngày hai người mỗi người đi một ngả.

Kim phong ngọc lộ, nhất kiến chung tình, sau đó là lưu luyến tình thâm, chẳng qua chỉ là một thế cuộc lợi dụng lẫn nhau.

- ------------------------------------
Nguyên Tư Trăn rời khỏi Hoài Nam Ký, lại nghĩ tới trận pháp trên cửa thành, liền vòng lại đi điều tra một phen, chỉ là nàng không nghĩ tới, khi đẩy miếng ngói trên đỉnh tường thành ra, lại không hề nhìn thấy một cái gì cả.

"Kỳ quái vậy? Chẳng lẽ tự nó biến mất?" Nguyên Tư Trăn dùng đế giày cọ cọ mảnh ngói, vẫn không hề phát hiện thứ gì, đành phải mang theo lòng tràn đầy nghi hoặc về Vương phủ.

Nàng thấy trong phòng ngủ tối như bưng, nghĩ là Lý Hoài còn chưa trở về, nhưng vừa vừa đẩy cửa ra, liền thấy trên giường đã có một thân ảnh quen thuộc nằm.

Đi gần xem xét, Lý Hoài tuy ngủ, nhưng lông mày lại không hề buông ra, đôi mắt đang khép còn có chút rung động, Nguyên Tư Trăn đắp chăn kín nửa người đang lộ ra bên ngoài cho hắn, thầm nghĩ cái người này nhất định đã vô cung mệt mỏi, trong mộng đoán chừng đang nghĩ đến công sự.

Nàng nhẹ giọng nhẹ chân rửa mặt một phen, cũng tiến vào ổ chăn, hồi lâu rồi không được nằm lên giường êm nha.

Cũng không biết từ lúc nào, khi nàng cùng Lý Hoài cùng giường chung gối, lại không cảm giác được chút phòng bị, thậm chí còn có chút an tâm.

Nhớ tới ngày ấy thân mật trên thuyền, Nguyên Tư Trăn cười nhẹ một tiếng, thầm nghĩ, mình cũng thật sự có bản lĩnh, dám đem tên Lý Hoài tâm cơ thâm trầm thủ đoạn độc ác này ra đùa nghịch, nếu như hắn khôi phục ký ức, nhất định tức giận đến giậm chân, chỉ tiếc đến lúc đó, nàng sớm đã chạy mất dạng!

Nhưng Nguyên Tư Trăn cũng chẳng biết tại sao, trong đầu luôn có chút phiền muộn nói không nên lời, nàng mở mắt nhìn đỉnh màn lụa hồi lâu, mới tự an ủi mình nói: "Chớ hoảng sợ, đi mau đi, cố gắng tích lũy thêm công đức, chỉ một cái nữa..."
Ngày thứ hai, Nguyên Tư Trăn thức tỉnh trong tiếng chim hót uyển chuyển, vừa mở mắt liền nhìn thấy Lý Hoài tựa ở đầu giường, mấy sợi tóc rối tung bay ở bên tai, chẳng biết tại sao, lại làm người cảm thấy hắn có một tia yếu ớt.

"Vương Gia." Nguyên Tư Trăn dụi dụi mắt, vén chăn lên ngồi dậy, "Làm sao vậy?"
Lý Hoài lúc này mới mở mắt, tròng mắt đen nhánh thật sâu nhìn nàng, hồi lâu, mới nói khẽ: "Không có gì, mấy ngày trước sự vụ bận rộn, có hơi mệt."
"Vậy mấy ngày nay cứ ở Vương phủ nghỉ ngơi thật thoải mái đi." Nguyên Tư Trăn nhoẻn miệng cười, nhấc chân trèo qua hắn xuống giường, vẫn như ngày thường, không gọi hạ nhân mà tự cầm lấy xiêm y bên trên mặc vào.

Lý Hoài như có điều suy nghĩ nhìn xem bóng lưng của nàng, ngoài cửa sổ, nắng sớm chiếu qua xiêm y của nàng, có thể thấy được đầu vai mượt hơi cong xuống cùng cái eo thon nhỏ quyến rũ.

Tình cảnh này, hắn thậm chí hoảng hốt trong một nháy mắt, không phân rõ đến tột cùng là trong mộng, hay là hiện thực.

Tra tấn cả đêm làm trái tim hắn treo lơ lửng giữa không trung một hồi, nhớ lại ký ức khi chìm xuống đáy sông, từng đoạn ngắn đã chắp vá ra bộ dáng đại khái, chỉ còn một số việc hắn chưa nhớ nổi.

Cái đoạn ký ức này càng giống một màn kịch, mà hắn thì ngồi dưới sân khấu kịch, không hề cảm giác được đủ loại cảm xúc của bản thân mình ngay lúc đó.

"Vương Gia, chàng là muốn ngủ thêm một hồi, hay là hiện tại liền dậy?" Nguyên Tư Trăn xe nhẹ đường quen bày ra xiêm y hôm nay hắn mặc, nghiêng đầu một chút hỏi.

Lý Hoài im lặng khẽ gật đầu, vừa đứng người lên, vẫn cảm thấy đầu có chút ong ong.

Nguyên Tư Trăn đã khoác áo ngoài ở trên người hắn, đôi tay nhỏ đang mò mò trước hông hắn, buộc dây thắt lưng phức tạp.

"Hôm nay Vương Gia có cùng ta đi Quốc Công Phủ thỉnh an hay không?" Hai tay Nguyên Tư Trăn choàng qua vòng eo Lý Hoài, kéo dây lưng to bản qua một vòng.

Nàng toàn tâm toàn ý loay hoay trên xiêm y hắn, khá lâu không nghe thấy Lý Hoài trả lời, mới ngẩng đầu đi nhìn hắn, lại vừa vặn đối diện với ánh mắt khó mà nắm lấy của hắn.

Lý Hoài lúc này mới cười nhạt một tiếng, ngữ khí trầm thấp nói: "Đương nhiên phải đi."

"Vậy thì tốt rồi." Nguyên Tư Trăn thở một hơi dài nhẹ nhõm, có Lý Hoài ở đây, Quốc Công phu nhân lại làm khó dễ, cũng có cái để đẩy ra cản trở.

Hai người dùng bữa sáng trong vương phủ xong, liền thu thập chút lễ bái, cùng nhau lên xe đi về hướng Tần Quốc Công Phủ.

Vừa bước xuống xe ngựa còn chưa vào cửa, liền nghe được tiếng Lữ Du Anh vui sướng, "Biểu huynh! tẩu tẩu! Hai người về rồi!"
Lữ Du Anh chải búi tóc song nha, cử chỉ vẫn phóng khoáng không ràng buộc như lúc trước, một tay kéo Nguyên Tư Trăn liền đi vào trong Quốc Công Phủ bên.

Tần Quốc Công lần này nhìn thấy Nguyên Tư Trăn, cũng không còn trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau như lúc trước, nhưng cũng không thể gọi là cùng ái, chỉ để nàng thỉnh an, liền lôi kéo Lý Hoài vào thư phòng nói chuyện.

Nguyên Tư Trăn tất nhiên liền rơi xuống tay Quốc Công phu nhân, Quốc Công phu nhân cho lui hạ nhân bên người, cũng không để Lữ Du Anh tiến vào, lôi kéo tay nàng liền hỏi: "Như thế nào? Có động tĩnh gì không?"
Mặt nàng lộ vẻ khó xử, lắc đầu, thở dài nói: "Chuyện này cũng không thể cưỡng cầu."
"Không dùng được mà!" Quốc Công phu nhân hất tay của nàng ra, hạ giọng trách mắng: "Uổng cho ta còn cảm thấy ngươi thông minh!"
Mắt thấy Quốc Công phu nhân lại muốn nói không ngừng, Nguyên Tư Trăn cảm thấy chán nản, nghĩ thầm dù sao nàng cũng phải chạy, không bằng cứ dỗ Quốc Công phu nhân trước, đến lúc đó có lộ tẩy, cũng là chuyện không còn liên quan đến nàng.

"Vương Gia những ngày này ở Võ Xương cực kỳ vất vả, mấy ngày mới có thể gặp được một lần." Nguyên Tư Trăn đầu tiên là thở dài, lại có chút ngượng ngùng nói: "Nhưng cho dù là như vậy, ta cùng Vương Gia cũng...!hoà hợp vô cùng, chắc hẳn không bao lâu liền có thể..."
"Thật sự là vậy?" Ngữ khí Quốc Công phu nhân chậm lại, đánh giá sắc mặt của nàng, hỏi.

"Ta...!Ta sao có thể dùng những chuyện này lừa gạt phu nhân, nói ra cũng đã thấy quá thẹn thùng rồi." Nguyên Tư Trăn cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn, một mặt ửng đỏ.

Quốc Công phu nhân hừ nhẹ một tiếng, lúc này mới tựa lên trên giường êm, cùng Nguyên Tư Trăn nói lên chút việc nhà râu ria.

Mãi đến khi Lý Hoài từ thư phòng ra tới, Nguyên Tư Trăn vừa định cùng Quốc Công phu nhân cáo từ, ai nghĩ đến Quốc Công phu nhân còn không thả người, muốn nàng cùng Lý Hoài cùng nhau cùng đi Phù Dung Viên một chút.

Khi Thánh Thượng không đến, thì không ít hoàng thân quốc thích cùng bá quan văn võ thành Trường An đều có thể vào trong Phù Dung Viên để thiết yến, nhưng lần này bên trong cũng không mở tiệc rượu, mà là vì ngắm hoa mẫu đơn khoe sắc..