Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 105: 105





Cô nam quả nữ không ở trên yến tiệc, chạy đến rừng mai vắng vẻ không có mấy người, Nguyên Tư Trăn nhìn thế nào cũng cảm giác không đúng, nhưng Lý Hoài lại không giống như loại người càn rỡ đa tình, nàng tuy có nghi hoặc, nhưng không dám lên tiếng quấy rầy, thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi về hướng bên kia.

Cũng không biết Lý Hoài đứng ở chỗ này bao lâu, lúc này không ngờ lại quay người đi trở về, dọa Nguyên Tư Trăn co rụt vào gốc cây bên cạnh, sợ chính diện đụng mặt hắn.

Cũng may bên trong đình nhỏ kia, tiểu cô nương lại lên tiếng hô: "Tấn Vương điện hạ, xin dừng bước." Lý Hoài mới dừng bước.

Nguyên Tư Trăn lúc này mới nhìn rõ, người trong đình chính là Uất Trì tiểu thư nàng mới vừa gặp, trong lòng nàng càng không hiểu, Uất Trì tiểu thư đang muốn đang làm cái gì? Đang đêm khuya lại ngồi trong rừng mai hoàng cung vẽ đèn lồng gì chứ.

"Tấn Vương điện hạ." Giọng nói của Uất Trì tiểu thư uyển chuyển thanh thúy, nàng ta một tay nhấc chiếc đèn lồng đi đến sau lưng Lý Hoài, đồ án hồ điệp thêu trên mép váy đung đưa theo bước chân, sinh động như thật, "Không biết Tấn Vương điện hạ cảm thấy ta vẽ cái đèn này như thế nào?"
Nguyên Tư Trăn không thấy rõ thần sắc của Lý Hoài, chỉ thấy hắn có chút quay đầu, dò xét cái đèn lồng kia trong chốc lát, mới nghe hắn nói một câu không biết hỉ nộ: "Cũng được."
Uất Trì tiểu thư khẽ cười một tiếng, "Chỉ là cũng được thôi sao? Ta ở thôn trang nhiều năm như vậy, sống không có gì thú vị, suốt ngày chỉ thích loay hoay mấy thứ đồ chơi này, lại vẫn không được một lời khen của điện hạ."
Lý Hoài nghe vậy cũng không đáp lời, Uất Trì tiểu thư liền giơ đèn lồng lên trước mặt hắn, mặt lộ vẻ ngượng ngùng nói: "Điện hạ có nguyện nhận lấy cái đèn lồng này của ta?"
Nữ tử tự mình tặng hoa đăng cho nam tử, Nguyên Tư Trăn thông minh như vậy, làm sao còn chưa đoán ra ý định của Uất Trì tiểu thư? Nàng chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường, thật không thể nghĩ ra đã mười mấy năm, trong đầu Uất Trì tiểu thư vẫn còn hình bóng Lý Hoài.

Lý Hoài trầm mặc một hồi lâu, mới lạnh giọng nói ra: "Đèn lồng này là tự tay Uất Trì tiểu thư làm, ta há có thể đoạt thứ yêu thích của người khác?"
Uất Trì tiểu thư vẫn không từ bỏ, không thèm để ý trong khu rừng mai này có thể sẽ có người đến bất cứ lúc nào, tiếp tục nói: "Tình cảm chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, chẳng qua chỉ là một chiếc đèn lồng, điện hạ cũng không muốn nhận? Hay là nói; điện hạ sớm đã quên mất ta không còn một mảnh?"
Dù cho Nguyên Tư Trăn không thích đi bình luận người khác, lúc này cũng không nhịn được oán thầm trong lòng, lúc ngươi cùng Lý Hoài quen biết, chỉ sợ đều là mấy đứa hài tử lông còn chưa có mọc dài, làm gì có thể nói đến hai chữ tình nghĩa chứ.


Chẳng qua nàng ngược lại không nghĩ tới, Lý Hoài nghe xong lời này, lại không hề do dự xoay người rời đi, bỏ lại Uất Trì tiểu thư một mình đứng ngay tại chỗ.

Nguyên Tư Trăn vội vàng ngồi xổm người xuống, tránh khỏi ánh mắt Lý Hoài m, chờ hắn đi xa rồi nàng mới chui đầu ra, thấy Uất Trì tiểu thư cầm đèn lồng ngồi trở lại trong đình, trên mặt nhìn không ra chút không cam lòng nào, chỉ có chút thất lạc hất hất hai chân, thấp giọng thì thào: "Quả nhiên thoại bản đều là bịa đặt."
Thoại bản?
Nguyên Tư Trăn nhìn cái đèn lồng trên tay nàng ta, lại nhìn nhìn phương hướng Lý Hoài đi xa, không khỏi nhớ tới tình tiết bên trong quyển « Ngọc Đăng ký », chẳng lẽ cái vị Uất Trì tiểu thư này là đang bắt chước tình huống nàng cùng Lý Hoài lần đầu gặp mặt bên trong quyển « Ngọc Đăng ký » hay sao?
Nếu thật sự là như thế, nàng thật sự hoài nghi Uất Trì tiểu thư có phải bệnh còn chưa hết, mượn yến sinh thần Cao Quý Phi để tiếp cận hoàng tử ở nơi cấm địa hoàng cung, chuyện này nếu như bị người nhìn thấy, chẳng những trong sạch của nàng ta không còn, còn gieo tiếng xấu cho Lý Hoài.

Cũng may Lý Hoài là người có tâm tư thanh minh, không có bị sắc đẹp làm choáng váng đầu óc.

Nguyên Tư Trăn cũng không muốn ấn nấp nữa, tìm thời cơ lặng lẽ trở lại đường lớn, vẫy tay với Ngọc Thu cách đó không xa, dẫn người về yến hội.

Ngay sau khi nàng rời đi không lâu, Ngô Vương Lý Mộc một mặt âm trầm xuất hiện bên cạnh đình nghỉ mát.

Hắn mới rồi vừa cùng Lý Hoài trò chuyện bên cạnh rừng mai, nhất thời không hài lòng lại bị Lý Hoài đâm chọt vài câu, liền mất hứng nói chuyện tiếp, rầu rĩ không vui đi vào trong vườn mai.

Ai ngờ ở chỗ lương đình vắng vẻ này, lại có một vị nữ tử cực kỳ mỹ mạo ngồi trong đình, trong tay còn cầm một chiếc đèn lồng, ánh sáng vàng nhạt nhu hòa chiếu vào trên mặt của nàng ta, cực giống như tiên tử trong bức họa, Lý Mộc vốn là người thích sắc đẹp, thấy nữ tử kia ăn mặc không giống như phi tử của phụ hoàng, liền tiến lên hỏi: "Xin hỏi cô nương là tiểu thư nhà nào?"
Uất Trì tiểu thư đầu tiên là sững sờ, sau khi nhìn rõ ràng hình dạng xiêm y người tới, trên mặt lại hiện ra nụ cười ngượng ngùng...!
Đêm hôm ấy, Hoa Lân ở trong Ngự Y Viện nhận được một mật thư Nguyên Tư Trăn truyền đến, trên giấy thì viết phương thuốc, còn lời thật thì giấu bằng thuật pháp, chỉ có Hoa Lân giải xong mới có thể nhìn thấy.


Nguyên Tư Trăn thu thập xong bọc hành lý, luôn cảm thấy thiếu chút gì, mới viết cho Hoa Lân phong thư tín này, đơn giản nói hai câu giải thích tính toán của mình.

Hoa Lân giản lược xem qua, liền thiêu giấy viết thư thành tro tàn, sắc mặt bình tĩnh giơ tay lên lấy quạt xếp bên cạnh, giống như thường ngày mà vào trong thành ngao du, nhìn xem có thể tích lũy thêm cái công đức nhỏ nào hay không.

Từ sau khi xuống núi, nàng ta đã hồi lâu chưa từng gặp sư huynh sư tỷ, lần này gặp lại chưa bao lâu lại muốn tách ra, trong nội tâm nàng ta cũng có chút không nỡ, nhưng nàng ta từ trước đến nay đều hỉ nộ không hiện, người bên ngoài nhìn vào, sẽ chỉ cho là nàng ta lạnh lùng vô tình.

Hoa Lân đi một mình trên đường cái thành Trường An, trong lòng lặp lại kế hoạch rời đi của Nguyên Tư Trăn nhiều lần, sợ ở trong đó còn sơ hở gì, không có chút tâm trí nào để ý chuyện góp nhặt công đức.

Đợi cho nàng ta sắp đi đến bên cạnh cửa thành, bỗng nhiên cảnh giác nhìn về sau một cái, ban đêm gió nhẹ mơn trớn khuôn mặt nàng ta, nhưng không nhìn thấy sau lưng có gì không ổn.

Không đầy một lát, nàng ta liền nghe được tiếng chân Võ Hầu tuần tra, liền lắc mình một cái nhảy vào trong hẻm nhỏ, lúc trở ra, cảm giác kỳ quái kia đã biến mất, có lẽ chỉ là Võ Hầu mà thôi, nàng quá nhạy cảm.

Hoa Lân cũng không tiếp tục dạo đêm nữa, vội vàng hồi cung, chẳng biết tại sao, nàng ta luôn cảm thấy đêm nay gió có chút khác biệt với ngày bình thường...!
Mà trong phòng ngủ Tấn vương phủ, Nguyên Tư Trăn dù đã nhắm mắt lại, nhưng lại hoàn toàn không có ý đi ngủ, nàng vừa rồi giả vờ hỏi Lý Hoài khi nào đi săn bắn, ai ngờ lại chính là mấy ngày sau, mà Lý Hoài thì ngày mai liền phải đi đến bãi săn trước.

Đây chính là nói, ngày mai chính là cơ hội tốt để nàng rời đi.


Cho dù đã hạ quyết tâm, nhưng trong lòng Nguyên Tư Trăn vẫn còn có chút thấp thỏm, thực sự là ngủ không được, liền mở mắt nhìn người bên gối đang say ngủ.

Mặt bên Lý Hoài góc cạnh rõ ràng, lông mày xếch lên, khí khái hào hùng, ngủ say rồi lại không còn vẻ lạnh lùng như ban ngày, nhu hòa đi rất nhiều.

Ở chung với Lý Hoài lâu như vậy, nàng ngược lại càng ngày càng không hiểu tính tình của hắn, rõ ràng là người thủ đoạn độc ác, lại thật sự bị nàng mấy câu đùa bỡn xoay lòng vòng, một chút cũng không được thông minh như trước kia, cũng không biết nên nói là nàng lợi hại, hay là Lý Hoài quá mức ngây thơ.

Hoa Lân nói Lý Hoài đối với nàng là thật, vậy nếu ngày mai nàng đi rồi, Lý Hoài có khi nào sẽ thương tâm hay không...!
Nguyên Tư Trăn lập tức đuổi ý tưởng này ra khỏi đầu, nghĩ thầm nàng lo lắng cho Lý Hoài làm cái gì, còn không bằng lo lắng nhiều một chút cho cái mạng nhỏ của mình.

Nếu như chờ hắn khôi phục ký ức, làm gì có chuyện thương tâm, chỉ sợ là hận không thể ăn thịt uống máu nàng mà thôi.

Nghĩ đến chỗ này, Nguyên Tư Trăn cẩn thận tìm lý do, đang muốn thăm dò linh đài của Lý Hoài một chút, ai ngờ tay nàng còn chưa đụng tới con mắt Lý Hoài, liền nghe được giọng Lý Hoài trầm thấp, "Ngủ không được sao?"
Tay Nguyên Tư Trăn đang duỗi một nửa lập tức sờ lên trên vai Lý Hoài, thân mật vỗ vỗ hắn, ngữ khí êm ái nói: "Trên yến tiệc uống một chút rượu, vẫn chưa tan hết, thật đúng là ngủ không được."
Lý Hoài lúc này mới chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn về phía Nguyên Tư Trăn, ánh trăng xuyên vào trong phòng, chiếu vào đáy mắt hắn, làm người nhìn không ra cảm xúc trong đó, "Có tâm sự?"
Nguyên Tư Trăn mím môi cười một tiếng, lắc đầu nói: "Không có."
Nhưng Lý Hoài lại không dời ánh mắt, Nguyên Tư Trăn cảm thấy mình giống như bị nhìn thấu, bất đắc dĩ rũ mắt xuống nhìn về phía nơi khác, tìm cái cớ nói: "Là nhớ Vương Gia, mấy ngày nay không thấy được người, thật vất vả nói được mấy câu, Vương Gia lại muốn ra ngoài mấy ngày, tuy là săn bắn, nhưng súc sinh hoang dã lại hung tợn, trong lòng ta lo lắng thôi."
Nàng trầm giọng nói cho hết lời xong, đợi đã lâu mới nghe Lý Hoài nói: "Nàng ở trong vương phủ chờ ta mấy ngày là được."
Nguyên Tư Trăn tựa lên cánh tay hắn, khẽ gật đầu một cái, "Ừm."
Nàng nghe Lý Hoài lại nhẹ nhàng hít thở đều, trái ti treo cao mới thả xuống, làm sao còn dám đi dò xét linh đài hắn, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, suy nghĩ lung tung hồi lâu, vẫn không ngủ được.


Đêm nay, số người không thể ngủ được trong thành Trường An không phải ít, ngay cả Cửu Ngũ Chí Tôn Lý Duyên Khánh cũng vẫn ngồi dưới đèn phê duyệt tấu chương.

Đại thái giám đợi ở một bên, nhịn không được nói: "Thánh thượng bảo trọng long thể, ngày mai lại phê duyệt cũng không muộn ạ!"
Lý Duyên Khánh ho hai tiếng, bưng chén trà bên tay lên, uống một hơi cạn sạch, thở dài nói: "Ngày mai còn có tấu chương của ngày mai, đều do trẫm bận rộn sinh thần quý phi, chậm trễ chính vụ."
"Điều này sao có thể là thánh thượng sai, chỉ trách lão nô thân làm hoạn quan không quá bản lãnh, không thể giúp thánh thượng phân ưu." Đại thái giám liền vội khom lưng xuống nói.

Lý Duyên Khánh cười nhẹ vài tiếng, "Gánh nặng xã tắc, làm sao ngươi có thể phân ưu."
"Lão nô lắm miệng, muốn phân ưu cũng nên là mấy vị điện hạ long chương phượng tư, lão nô chỉ có thể dụng tâm hầu hạ thánh thượng mà thôi." Đại thái giám theo hầu nhiều năm, nói chuyện rất được lòng Lý Duyên Khánh.

Lý Duyên Khánh nghe vậy cũng buông tấu chương trong tay xuống, giống như đùa mà hỏi: "Vậy ngươi thử nói một chút xem, mấy đứa nhi tử này của trẫm, đứa nào có thể vì ta phân ưu đây?"
"Mấy vị điện hạ há có thể để lão nô nghị luận được!" Đại thái giám khom lưng càng thấp hơn, ngữ khí sợ hãi nói: "Thánh thượng chiết sát lão nô!"
Ai ngờ Lý Duyên Khánh còn tiếp tục hỏi: "Là Tấn Vương Lý Hoài, hay là Ngô Vương Lý Mộc?"
"Cái này..." Đại thái giám không nghĩ tới hắn trực tiếp như thế, còn điểm tên chỉ họ, dù bản thân vốn rất khéo léo, lúc này cũng châm chước một phen thật kỹ mới dám tiếp lời.

"Được rồi, có cho ngươi cũng không dám nói." Lý Duyên Khánh lơ đễnh nói: "Thân thể này của trẫm ngày càng lụn bại, thái tử cũng nên sớm định ra rồi, bây giờ người thích hợp cũng chỉ có hai người bọn họ, thật là có chút không quyết chắc chắn được!"
"Thánh thượng anh minh quả quyết, chắc hẳn sớm đã có quyết định." Đại thái giám mỉm cười tiếp tục mài mực.

Lý Duyên Khánh nhếch miệng lên, một tia ý tứ sâu xa mà cười, nhớ tới ám vệ bẩm báo hắn chuyện xảy ra trong rừng mai, nhẹ giọng nói: "Trẫm còn phải chờ thời gian phù hợp."
Đợi đến khi Lý Duyên Khánh rốt cục đi ngủ, đại thái giám mới nhẹ nhàng khép cửa tẩm điện lại, đi tới một góc rẽ hẻo lánh, kéo một tiểu cung nữ đứng chỗ này đợi đợi đã lâu, khẽ nói: "Nói cho quý phi nương nương, thánh thượng đã quyết ý muốn chọn giữa Ngô Vương điện hạ cùng Tấn Vương điện hạ để định ra thái tử, hẳn là cũng sắp đến lúc rồi, nương nương phải chuẩn bị sớm."
Tiểu cung nữ khẽ gật đầu, từ trong tay áo đưa cái túi tiền cho hắn, mới rụt người lại vội vàng rời đi..