Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 130: Phiên ngoại 1-1



Tân đế đăng cơ chỉ mới hơn một tháng, bên trong cung Đại Minh đã có rất nhiều quy tắc mới, làm cho các cung nhân không khỏi luống cuống tay chân.

Những phi tần hậu cung trước đây hầu hạ Tiên hoàng nếu không phải được thả ra khỏi cung thì cũng bị đẩy đi thủ Hoàng Lăng, các cung điện trong hậu cung nhất thời trống vắng, không ít người đều nhìn chằm chằm, muốn bổ sung vào mấy chỗ trống này.

Duy nhất ở Đông Cung, cung điện của trữ quân là hoàn toàn vắng lặng, cũng không có ai nguyện ý muốn tới, chỉ có thể tuỳ tiện tống một số cung nhân không mấy quan trọng đến đó canh giữ.

Sau khi phát sinh sự tình Vu Cổ trước đó, người bị ban chết thì ban chết, người bắt đi sung quân thì sung quân, cả cung điện ồn ào náo nhiệt ngày nào đã chẳng mấy chốc trở thành cấm địa chết chóc. Nghe nói năm ấy, cũng không ít các cung tần tự sát chết. Người thì đâm đầu vào cột, người thì nuốt vàng, thậm chí có một vị trắc phi cũng tự sát cùng cái thai ba tháng trong bụng.

Từ đó trở về sau, trong cung liền có lời đồn rằng ở Đông Cung buổi tối liền có oan hồn du đãng, có thể nghe thấy tiếng hài nhi sơ sinh khóc nức nở trong đêm hiu quạnh. Nhưng thời gian qua lâu rồi, chuyện này cũng chìm vào quên lãng, người ta đều cho là mấy cung nhân thủ vệ tự mình hù mình, tưởng tượng đến mê sảng. Nhưng không nghĩ tới chính là sau khi Lý Hoài vừa lên ngôi, chuyện nháo quỷ này lại nổi lên một lần nữa, còn nói là tai nghe mắt thấy.

Theo như lời đồn, Thái tử quá cố hình như vẫn còn ở trong Đông cung, không chỉ mỗi hắn, đêm đêm còn nghe được tiếng bước chân, tiếng xì xào to nhỏ của các cung tần như khi còn sống, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng hài nhi cười réo rắt giữa đêm.

Vốn dĩ những lời đồn quỷ quái thế này có thể nghe được ở bất cứ nơi nào, nội dung không mấy kỳ lạ, thế nhưng tại ngay thời điểm Tân đế mới lên ngôi lại truyền ra khắp trên phố, bị người có tâm diễn giải thành Lý Hoài không nhập chủ Đông cung mà trực tiếp bước thẳng lên Hoàng vị, theo lý là không phù hợp, căn cơ không xong. Vì hắn không qua Đông Cung nên oan hồn của cố Thái Tử mới có cơ hội quay trở lại, bá chiếm vị trí. Ngụ ý là ám chỉ Lý Hoài danh không chính, ngôn không thuận. Lời đồn này, mặc kệ có phải là âm mưu của ai hay không, cũng không thể để phát tán lung tung được.

Ngày hôm nay, đêm khuya, tên thái giám thủ vệ đứng bên ngoài cửa Đông Cung sắc mặt không quá tốt, trên tay hắn còn cầm một cái quạt hương bồ của phụ nhân không ngừng phe phẩy quạt gió cho chính mình.

"Hôm nay ngày gì mà nóng thế không biết?" Hắn lẩm bẩm nói chuyện với bên trong cửa.

Qua một lúc lâu, bên trong mới truyền đến tiếng của tiểu thái giám khác, " Còn không phải sao, nóng mệt cả người."

"Ngươi nãy giờ đi đâu vậy?" Mấy hôm nay có tin đồn nháo quỷ doạ người, ai đi trực cũng đi có bạn, tiểu thái giám canh bên ngoài cửa thấy lâu như vậy mới nghe được đáp lời, trong giọng nói liền có chút oán trách.

Nguyên Tư Trăn nhẹ nhàng đặt tiểu thái giám bị nàng làm hôn mê đi xuống mặt đất, lại bịt mũi nhéo giọng nói với bên ngoài cửa, " Có đi đâu đâu, đang đập muỗi!", dứt lời còn đập lên tay mình vài cái.

Nàng đã chờ trên cây đa cổ thụ ở góc tường hồi lâu, vừa nghe tiếng trống điểm canh, liền định nhảy xuống cành cây tụt vào bên trong. Không ngờ cái cây cổ thụ này quá mục, vừa mới đặt chân liền rào rạt kêu một hồi, kinh động tiểu thái giám canh giữ cách đó không xa đến xem xét.

Lý Hoài đã sớm an bày người đi điều tra cái tin đồn nháo quỷ ở Đông Cung, nhưng vì lời đồn này có liên quan đến ma quỷ, Nguyên Tư Trăn tất nhiên cũng muốn đến xem náo nhiệt.

Tuy Hoa Lân đã hoàn thành công đức viên mãn trước nàng một bước, nhưng Nguyên Tư Trăn vẫn muốn điền đầy mặt đèn hoa sen, cũng coi như làm đến nơi đến chốn, không cô phụ lời dặn dò của sư phụ nàng. Huống chi nàng tu đạo vốn là vì trừ yêu diệt quỷ, dù cho không được kế thừa đạo thống, nàng cũng không vứt bỏ đạo tâm.

" Ngươi đi tìm cái lư hương trong chính điện, quẹt chút tro hương lên người, vậy là có thể đuổi muỗi". Thái giám canh gác bên ngoài tiếp tục nói, vẫn chưa phát hiện điều gì.

Nguyên Tư Trăn vốn cũng muốn đi vào trong, nghe vậy liền lập tức đồng ý, nói tiếp, " Vậy ngươi chờ ta một lát."

Thái giám đứng canh bên ngoài thấy người sắp đi, không khỏi có chút hối hận, " Vậy...vậy ngươi đi nhanh, đi nhanh rồi mau chóng trở về! Nếu như ngươi sợ, thì thôi đừng đi!".

"Ta quay lại ngay ấy mà!" Nguyên Tư Trăn đẩy tiểu thái giám đang ngất vào sau cánh cửa một chút, xoay người nhảy qua khỏi cửa hậu viện đi vào trong.

Nàng đi dọc theo hành lang gấp khúc loanh quanh một vòng, chỉ hiếm hoi lắm mới nhìn thấy một ngọn đèn lồng hiu hắt, tuyệt đối không nhìn thấy bóng dáng một cung nhân nào.

Khi sắp đến khu tẩm cung, Nguyên Tư Trăn không hiểu sao lại thả chậm bước chân, tựa hồ như có một làn gió âm phong thổi nhẹ qua mặt nàng, làm nàng lập tức sinh lòng cảnh giác.

Nàng đặt đèn hoa sen trong lòng bàn tay, bấc đèn cháy lên một ngọn lửa nhỏ, hành lang gấp khúc u ám chợt bốc lên một tầng ánh sáng tím quỷ dị.

Nguyên Tư Trăn tĩnh tâm, rũ mắt nhìn chăm chú ngọn lửa, cảm thụ khí âm tà, bốn bề lặng ngắt, không có đến một tiếng côn trùng kêu.

Không biết qua bao lâu, ngọn lửa nhỏ màu tím kia bỗng chuyển thành màu xanh, Nguyên Tư Trăn lúc này mới nhướn mày, nhanh tay tắt ngọn đèn dầu đi.

Nàng đợi đã vài đêm rồi, buổi tối hôm nay rốt cục cũng có động tĩnh. Còn tưởng rằng chỉ là mấy lời đồn hoang đường bậy bạ, không ngờ lại có chút đồ vật thật nha.

Lúc này ngoại trừ cảnh giác, Nguyên Tư Trăn còn có chút hưng phấn. Nàng che giấu hơi thở, cảm thụ phương hướng âm phong thổi tới qua đầu ngón tay, nhẹ nhàng đi chầm chậm về phía cửa sổ trong tẩm điện.

"Tiểu Thuận Tử??" Thái giám thủ vệ ở bên ngoài đợi hồi lâu không thấy người quay về liền sốt ruột kêu. Tuy bên cạnh hắn có đèn lồng, nhưng đứng đây một mình càng lúc hắn càng sợ hãi.

Thái giám thủ vệ rốt cục nhịn không được, nhấc đèn lồng lên, đẩy cửa đi vào bên trong. Hắn nhất thời không nhìn thấy tiểu thái giám nằm sau cánh cửa, lại tiếp tục bước vào hậu viện, đi dọc theo hành lang tìm người.

"Tiểu Thuận Tử? Ngươi ở đâu vậy?" Hắn vừa đi vừa kêu, không thấy một bóng người. Chợt nhớ đến những lời đồn gần đây, sau lưng không khỏi nổi lên một tầng da gà.

Hắn mới canh giữ Đông Cung được hai ngày, cung nhân canh giữ lúc trước bị hoảng sợ không nhẹ, nói cái gì mà cố Thái Tử oan hồn bất tán, dọn cả Đông Cung từ dưới địa phủ về, đêm khuya đều rất náo nhiệt. Một khi bị cố Thái Tử trông thấy, xui rủi bị sai làm việc, liền đi theo thành người âm phủ.

" A di đà Phật, cấp cấp như luật lệnh (?)! Tiểu Thuận Tử?? Ngươi còn không ra thì ta đi trở về...." Thái giám thủ vệ càng nghĩ càng sợ, hai chân càng run rẩy, khi hắn đang do dự không biết có nên quay về hay không, liền nghe được âm thanh gì đó như tiếng trống "tịch, tịch, tịch" từ tẩm điện ngay hành lang gấp khúc trước mặt.

Hắn sợ đến mức không dám lên tiếng nữa, đầu hắn cứng đơ từ từ quay về phía cửa sổ bên vách.

Trong căn phòng vốn dĩ đen nhánh chợt hiện lên ánh đèn leo lét, dưới tầng ánh sáng mờ nhạt, một thân ảnh phụ nhân phản chiếu lên trên cửa sổ, trong tay nàng ta cầm một cái trống lắc nhỏ, tiếng động kia hình như là phát ra từ tay nàng ta.

Đông Cung đã sớm không còn ai, bây giờ là ai đang ở chỗ này?

Trong đầu thái giám thủ vệ đã trống rỗng, nhưng hắn vẫn theo bản năng thụp xuống trốn vào dưới cửa sổ, không để "người" bên trong nhìn thấy mình.

Hắn không kịp nghĩ nhiều, đổ mồ hôi rón rén bò ra núp xuống phía sau cái cột to. Sau lưng hắn là một mảnh rừng trúc, hắn cố gắng thu người lại, lấm lét quan sát tình huống trước mặt.

Bóng người trong phòng chẳng những không biến mất, mà còn đứng dậy đi đi lại lại. Loáng thoáng truyền đến tiếng nữ nhân nhỏ giọng nỉ non như ru hài nhi vào giấc ngủ.

Lại một lát sau, động tĩnh bên trong phòng lại càng lớn. Trên cửa sổ không chỉ có thêm bóng người, còn có tiếng tách trà kêu lách cách, tiếng lật trang sách loạt xoạt, còn có tiếng bước chân đi qua đi lại. Bên trong dường như tổ chức tụ hội, không ngừng náo nhiệt lên, thật không khác gì với vương phủ thông thường.

Thái giám thủ vệ nghe được liền lông tơ dựng thẳng, trong lúc hốt hoảng còn cho rằng bản thân mình nằm mơ, liền thử cắn đầu lưỡi một cái. Đau đớn tê rần liền nói cho hắn, cố Thái Tử thật sự mang cả Đông Cung từ địa phủ trở về.

Bỗng nhiên vang lên một tiếng "xoảng" thanh thuý, giống như tiếng chén trà bị rơi vỡ, rồi một giọng nói sâu kín truyền ra, " Người đâu, dọn dẹp một chút đi."1

Thái giám vốn là phải hầu hạ người, nhưng bên ngoài này hình như chỉ có mỗi mình hắn, trong nháy mắt hắn liền cảm thấy hình như đang gọi mình, liền lập tức đưa tay bịt miệng, tránh cho bản thân không kềm được phát ra tiếng.

" Người đâu, dọn dẹp một chút đi." Giọng của phụ nhân ở bên trong lại truyền ra một lần nữa, thanh âm nàng ta có hơi nghẹn ngào lại cứng đờ, giống như phát ra từ một vật vô tri vô giác, không mang theo chút tình cảm nào.

Phụ nhân lại lặp đi lặp lại câu nói đó mấy lần nữa, mỗi lần nghe vào tai thái giám thủ vệ như bùa đòi mạng, làm hắn không khỏi hoảng hốt, chỉ cần hắn lên tiếng đáp ứng, liền bị kéo vào, không thể về lại dương gian.

Ngay khi hắn đang hãi hùng khiếp vía, bỗng nhiên có một lực đạo chợt đẩy vào lưng hắn, làm hắn lăn ra khỏi phía sau cây cột trụ, một đường lăn đến ngay trước cửa.

"Ai da!!" Thái giám thủ vệ theo bản năng kêu lên một tiếng, rồi nhanh chóng lấy tay bịt miệng mình lại, sững người nhìn bóng người trên cửa ngay trước mặt mình.

Trong phòng lại lần nữa vang lên câu "Người đâu, dọn dẹp một chút đi." Cánh cửa đang khép chặt đột nhiên chậm rãi tách ra một khe hở, đủ để ánh sáng bên trong chiếu lên trên khuôn mặt tái nhợt của thái giám thủ vệ, cũng đủ để hắn nhìn thấy vô cùng rõ ràng cảnh ở bên trong.

Căn phòng vốn dĩ không có một bóng người giờ đây lại có bốn năm thân ảnh đang tụ lại với nhau, cùng một động tác xoay đầu, hướng cặp mắt chỉ còn hai cái hố sâu hoắm nhìn chằm chằm hắn. Nhìn kỹ lại, thì đó cũng không phải là người, mà là những bộ xương khô trắng nhởn treo lên mấy bộ áo bào, khẽ lay động trong bóng nến leo lắt. Giọng nói ban nãy đúng là từ trong bộ xương trắng nhởn này truyền ra.

Mà trên mặt đất còn có thứ gì đó quấn trong khăn lớn cỡ một hài nhi sơ sinh, đang không ngừng vặn vẹo. Thái giám thủ vệ không kịp nhìn xem đã hoảng sợ nhào về phía hành lang muốn chạy đi.

Ai ngờ bỗng nhiên bộ xương khô treo y phục thị nữ liền đè bờ vai hắn lại, hắn tránh thế nào cũng không thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân đang bị kéo đi từng chút từng chút một vào trong phòng.

"Đừng!!!" Thái giám thủ vệ sợ muốn nát gan, hắn nhắm mắt lại không dám nhìn, nhưng trong lòng đã gào lên "hôm nay đành tuyệt mệnh tại đây".

Lúc này bỗng nhiên lực đạo trên bờ vai biến mất, bên cạnh còn truyền đến tiếng xương cốt cọ nhau kẽo kẹt lạch cạch, hắn lấy hết can đảm liếc mắt một cái qua bên cạnh, chợt thấy trên đầu vai mình bùng lên một ngọn lửa. Hắn không thèm để ý đây là ngọn lửa gì, theo bản năng giơ tay định dập tắt.

"Đừng dập!" Một giọng nữ thanh thuý truyền đến,  thái giám thủ vệ còn chưa kịp phản ứng, cổ áo đã bị người kéo mạnh một cái, cả người ngã ra khỏi phòng.

Hắn lại ngẩng đầu nhìn xem, liền thấy một người ăn vận trang phục thái giám giống như hắn, lại giống như tiên nhân mà nắm một ngọn lửa trong tay, thổi về phía đám xương khô trong phòng.

Trong chớp mắt, một biển lửa liền bùng lên, mấy bộ xương khô kia giãy giụa trong chốc lát, liền từng cái từng cái bị đốt thành tro tàn.

Người phóng hoả chỉ hơi vung tay lên, ngọn lửa kia liền lập tức biến đâu không thấy. Thế nhưng cái vật nhìn như trẻ sơ sinh trên mặt đất lại không biến mất, nó càng rung rẩy vặn vẹo kịch liệt hơn.

Thái giám thủ vệ mới khôi phục được chút lý trí, liền thấy tấm vải quấn quanh thân nó bỗng nhiên căng phồng lên, rồi một con phi trùng đột nhiên phá kén mà ra, bay thẳng đến trước mặt hắn.

"Áaaaa..." Sau mấy phen kinh hách, hai mắt hắn trợn ngược, ngất đi.

Nguyên Tư Trăn không kịp chiếu cố hắn, mới vừa rồi vì dụ đám xương khô mà đẩy hắn ra, trong lòng nàng cũng có áy náy, liền dán một lá bùa trừ tà lên đầu hắn. Xong việc, liền vội vã đuổi theo con phi trùng, nhảy ra khỏi tường vây Đông Cung.

Mới vừa rồi liếc mắt một cái, nàng đã nhìn ra thứ giống hài nhi sơ sinh kia không phải là bộ xương khô, mà là một con hình nhân được bện từ rơm rạ, bên trên còn ếm một con cổ trùng đã thành thục.

Nghĩ đến hoạ của Đông Cung là do Vu cổ mà nên, nàng liền đoán đây chắc là con cá lọt lưới. Mà lúc ấy ở Đông Cung chết nhiều người như vậy, con cổ trùng này ắt hẳn đã được tẩm bổ bằng bao nhiêu máu thịt oan khuất, trong lúc hỗn loạn cũng cắn nuốt không ít hài cốt, nên cuối cùng đã tự thành yêu tà.

Mấy chuyện như bộ xương khô sống lại này cũng không phải hiếm, những người chết chôn vào âm trạch cũng có khi có hiện tượng này. Hài cốt có thể cử động, đôi khi còn có thể chăm trẻ nhỏ, nhưng động tác sẽ cứng đờ, chỉ lặp lại những hành động khi còn sống. Trước đây, các đạo sĩ thường gọi vui là tuồng diễn của xương khô.

Đám xương khô đã bị đốt sạch, âm hồn cũng đã tan, Nguyên Tư Trăn hiện tại chỉ cần tru diệt con phu trùng kia nữa là xong.

Thông thường, nếu phi trùng bị ép ra khỏi kén như vậy sẽ không sống được bao lâu, con cổ trùng này cũng vậy. Cho nên trong lòng Nguyên Tư Trăn cũng không nóng nảy, mới vừa thiêu xong một phòng xương khô, nàng cũng muốn chậm rãi lại một chút, vì thế sau khi nhảy ra bên ngoài tường vây Đông Cung, nàng liền thẳng một đường từ từ đi theo cổ trùng.

Dọc theo con phố qua mấy cái phường, tốc độ bay của cổ trùng đã yếu đi rất nhiều. Nguyên Tư Trăn nghe thấy tiếng chân Võ Hầu đang đi đến gần, đang muốn tế ra đèn hoa sen, thì con cổ trùng kia bỗng nhiên như hồi quang phản chiếu, chợt vỗ cánh bay cao.

Nguyên Tư Trăn sững sốt, vội vã thu đèn lại đuổi theo, cũng may con cổ trùng kia chỉ bay lên cao chứ không bay qua vách phường đi phương hướng khác.

Nhưng đuổi theo một lát, nàng liền cảm thấy có chút quái dị, hình như con cổ trùng này đang hướng về một mục tiêu nào đó, nó chăm chú bay về một hướng, không hề có chút ý tứ thay đổi hướng đi nào.

Nàng nhìn theo hướng cổ trùng đang bay đến, cách đó chừng nửa cái phường chính là tháp Nhạn cao chót vót, lồng đèn trên tháp cũng còn đang cháy, nhìn từ xa xa giống như một đóm lửa cháy lập loè trên cao.