Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 57: 57





"Phu nhân nói đúng lắm, ta nhất định sẽ để ý." Nguyên Tư Trăn hoàn toàn nói hùa theo bà như trước, chỉ muốn có thể mau chóng đi đến hiệu vàng bạc.

Mắt Quốc Công phu nhân nhìn chung quanh, che miệng vội vã hỏi: "Mấy ngày này, Hoài nhi như thế nào rồi?"
Nguyên Tư Trăn nhất thời không có kịp phản ứng, "Hử? Cái gì như thế nào?"
"Khụ khụ!" Quốc Công phu nhân ho nhẹ một tiếng, ánh mắt càng không ngừng ra hiệu nàng, hàm hồ nói: "Chuyện kia như thế nào rồi?"
"A!" Nguyên Tư Trăn lúc này mới nhớ tới chuyện mình nói bóng gió với Quốc Công phu nhân lúc trước, vội vàng nói: "Tốt tốt, rất tốt! Vương Gia hiện tại lợi hại vô cùng!"
Cái cớ nàng lấy lần trước vậy mà từ chỗ Quốc Công phu nhân còn truyền ra ngoài, Lữ Du Anh cùng Lăng Tiêu đều biết, lỡ như có thêm người biết, lại truyền đến trong tai Lý Hoài, vậy thì khỏi nói có bao nhiêu muốn chết không được, muốn sống không xong! Nên bây giờ nàng cũng không dám để cái lời đồn này lại truyền ra nữa.

Bả vai căng cứng của Quốc Công phu nhân lúc này mới thả lỏng, lại đập đập tay của nàng nói: "Vậy là tốt rồi! Xem ra mấy cái thuốc bổ kia vẫn có chút tác dụng."
"Đúng vậy a!" Nguyên Tư Trăn có chút cười xấu hổ cười, không khỏi giải thích thêm cho Lý Hoài, sợ Quốc Công phu nhân lại bưng chén thuốc đến Vương phủ, " Vương Gia vốn vẫn luôn thân cường thể kiện, mấy ngày trước thật ra chỉ là mệt nhọc mà thôi! Thật đó!"
"Hay là thế này, ta lại đi xin mấy vị đại phu kia thuốc, xem có cách nào chỉ trong vòng hai ngày là có thể..." Quốc Công phu nhân lại tính toán.

Nguyên Tư Trăn vội vàng ngắt ngang lời bà, "Thật không cần! Ta...!Ta sẽ có biện pháp!" Nàng nói cho hết lời, ánh mắt còn chắc chắn gật gật đầu, một bộ như ta đã định liệu trước.

Quốc Công phu nhân nghi ngờ nhìn nàng một cái, vẫn không từ bỏ nói: "Lần trước mấy đại phu kia đều rất giỏi đúng không, vị Lăng Tiêu Y Tiên kia cũng kê đơn thuốc cho đấy!"
"Ta nghe nói Lăng Tiêu Y Tiên xuôi nam đi Võ Xương rồi?".

Khoé miệng Nguyên Tư Trăn giật giật một cái, chỉ cảm thấy Quốc Công phu nhân thật khó đối phó.


"Cái gì?" Quốc Công phu nhân giật mình, "Sao đang êm đẹp lại đi Võ Xương, chỗ ấy không phải đang lũ lụt sao?"
"Lăng Tiêu Y Tiên có tâm địa Bồ Tát, là muốn đến chỗ ấy tế thế cứu dân." Lần đầu nói tốt cho Lăng Tiêu, Nguyên Tư Trăn chỉ cảm thấy lời này thật khó mà mở miệng.

Quốc Công phu nhân rất tiếc nuối mím môi một cái, cứ tưởng rằng bà như vậy nghĩa là đã bỏ qua suy tính, ai ngờ bà nghĩ một hồi lại nói ra: "Không bằng ngươi cùng Hoài nhi đi Võ Xương đi!"
Nguyên Tư Trăn đưa mắt nhìn thần sắc chắn chắn trong mắt Quốc Công phu nhân, đoán được suy nghĩ trong lòng bà, nhất thời không biết nên nói cái gì, hơn nửa ngày mới lừa gạt nói một câu: "Nhưng Vương Gia là đi giải quyết việc công, sao có thể mang theo nữ quyến?"
"Hừ!" Quốc Công phu nhân khinh miệt cười một tiếng, thần sắc hiểu rõ mà nhìn nàng nói: "Ngươi không phải từng giả trang thành vệ binh hầu hạ Hoài nhi trong quân doanh hay sao? Lúc này sao lại thận trọng vậy!"
Sắc mặt Nguyên Tư Trăn đỏ lên, chuyện nữ giả nam trang theo quân chỉ là bịa đặt, không nghĩ tới lại truyền đến tay Quốc Công phu nhân, để bà trực tiếp nói ra như vậy thật sự là quá xấu hổ.

Nguyên Tư Trăn không thể phủ nhận, đành phải nghĩ lý do khác: "Ách...!Sau chuyện đó Vương Gia đã hung hăng giáo huấn qua ta, nói không thể nếu có lần sau nữa!"
"Nam tử đều nói một đằng làm một nẻo như vậy thôi." Quốc Công phu nhân bình chân như vại nói, "Có một lần liền có lần thứ hai, chỉ cần ngươi mềm mại xin theo, nũng nịu một chút, có cái gì khó khăn chứ? Huống chi Hoài nhi không phải bị ngươi nắm gắt gao?"
"Ta...!để ta thử..." Nguyên Tư Trăn thấy không thể nói ra sự thật, đành phải ngoài mặt đáp ứng trước, nghĩ thầm nếu còn không được thì hai ngày sau chờ Lý Hoài đi, nàng lại đến trước mặt Quốc Công phu nhân, sám hối một chút sự bất lực của mình.

Quốc Công phu nhân lúc này mới rốt cục tha cho nàng, lại lôi kéo nàng nói vài câu việc nhà, Nguyên Tư Trăn liền tìm cớ muốn rời đi.

Ai ngờ Lữ Du Anh nghe nói nàng muốn đi phường thị, lập tức nổi lên tâm tư muốn đi cùng, Nguyên Tư Trăn không lay chuyển được, đành phải dẫn theo nàng ta.

Lữ Du Anh là một người khá vô tư, lần trước bị sơn thần đầu rồng thân người đổi thân thể như vậy, ngủ một giấc liền không hề để tâm đến chuyện này nữa, lại không tim không phổi chơi tiếp.


Nguyên Tư Trăn thấy nàng ta như thế cũng yên tâm, dù sao chuyện nàng ta bị đổi thân thể cũng có phần lỗi của Nguyên Tư Trăn, nếu lưu lại cho nha đầu này cái bóng ma tâm lý gì, thì thật sự không xong.

Trong hoàng cung, đồ trang sức của quý nhân dùng có không ít thứ đều là từ trong tiệm Điểm Thạch Các ở Sùng Nhân phường mà đến.

Việc mua bán vàng bạc của tiệm này là chỉ gia công theo yêu cầu đặt trước, cho nên tất cả trang sức từ trong tiệm ra đều có ghi chép rõ ràng.

"Tẩu tẩu lại muốn mua đồ trang sức hả?" Lữ Du Anh tràn đầy phấn khởi chọn một miếng ngọc thạch trong cửa hàng, trêu chọc nói: "Lúc thành thân, nghe nói biểu ca mua cho tẩu tẩu đồ trang sức nhiều đến mức mỗi ngày đều đổi thì nửa năm cũng không mang trùng lại, hiện tại vừa vặn qua nửa năm, liền muốn tới mua rồi?"
"Làm gì có chuyện đó!" Nguyên Tư Trăn che miệng cười cười, "Đồ trang sức có thể mang đến nửa năm không trùng ngày nào, vậy cái phòng ngủ kia của ta cũng chứa không nổi."
Lữ Du Anh cũng cười hì hì nói: "Ta đã nói rồi! Cái tin đồn này khẳng định là giả! Vậy tẩu nhìn trúng cái nào vậy?"
Nguyên Tư Trăn lắc đầu kéo nàng ta từ trước cửa tủ đi, đi mãi đến một gian sương phòng nhỏ ở, chưởng quỹ quản sự lập tức tiến lên đón, "Tấn Vương phi đại giá tiểu điếm, thật là rồng đến nhà tôm! Sư phụ trong tiệm mới cho ra mẫu mới, rất phù hợp với cảnh xuân hiện tại!"
"Lấy cho ta xem một chút." Nguyên Tư Trăn thấy trong mắt Lữ Du Anh lóe ra tia sáng, lại nghĩ đến không tiện trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề, liền tiếp lời chưởng quỹ.

Đợi Lữ Du Anh bị bộ trang sức "Xuân về hoa nở" kia sức hấp dẫn, Nguyên Tư Trăn mới đưa cái vòng tay bạc bọc trong khăn tay ra, hỏi chưởng quỹ Điểm Thạch Các: "Cái vòng tay này có phải là của tiệm các ngươi hay không? Ta hôm nay bỗng nhiên nhìn thấy, nhất thời quên mất ở chỗ nào đến, thấy kiểu dáng nó đẹp mắt, muốn đến làm thêm một cái.".

ngôn tình hoàn
Chưởng quỹ quản sự lập tức sai người bưng cái khay đến, để Nguyên Tư Trăn đặt vòng tay bạc vào trong đó.


Hắn cẩn thận chu đáo quan sát kiểu dáng của vòng tay bạc, lông mày lại càng nhăn chặt, sắc mặt cũng không còn tự tin như mới ban đầu.

"Đây là kiểu dáng của Điểm Thạch Các đúng không?" Nguyên Tư Trăn lại hỏi.

Chưởng quỹ quản sự đầu tiên là gật nhẹ đầu, nhưng lại lập tức lắc đầu, ánh mắt phức tạp mà liếc nhìn Nguyên Tư Trăn, nghĩ nghĩ mới nói: "Cái vòng tay này đúng là kiểu dáng của Điểm Thạch Các."
Nguyên Tư Trăn không nghĩ tới mới hỏi một tiệm thôi đã có manh mối, không khỏi trong lòng vui mừng, trên mặt còn ra vẻ do dự tiếp tục hỏi: "Cái kiểu vòng tay bạc này còn bán cho người nào khác hay không, ta cũng không muốn dùng thứ giống người khác."
"Vương phi yên tâm, hiện nay cái vòng tay này chỉ có một cái thôi." Chưởng quỹ quản sự đẩy khay về hướng Nguyên Tư Trăn cung kính nói.

"Hiện nay?" Nguyên Tư Trăn lập tức cảm giác lời này của hắn có chút cổ quái, truy vấn.

Chưởng quỹ quản sự không dám đắc tội quý nhân này, trong lòng bắt đầu cân nhắc một chút lời nói, mới lên tiếng: "Cái vòng tay bạc này thủ công tinh mỹ, bảo thạch khảm bên trên cũng là vật phi phàm.

Nhưng mà hoa văn này có lẽ đã xưa rồi, hẳn là vòng tay này có ai đó tặng cho Vương phi, chứ không phải tiểu điếm làm ra những năm gần đây, chúng ta bây giờ đã không còn làm kiểu hoa văn này nữa, không bằng Vương phi xem mấy mẫu mới đi?"
Nguyên Tư Trăn bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Đồ trang sức của ta quá nhiều, nhất thời nhớ không rõ, bảo là hoa văn xưa rồi, vậy xưa là khoảng bao lâu nhỉ?"
Chưởng quỹ quản sự nuốt nước miếng một cái, bỗng nhiên ngữ khí hơi run rẩy như cầu xin nàng tha thứ: "Tiểu nhân không dám giấu diếm Vương phi, chỉ sợ nói ra đây, sẽ mang tai hoạ đến cho tiểu điếm."
"Chẳng qua chủ chỉ là một cái vòng tay bạc, còn mang tới tai hoạ? Chẳng lẽ lại là tên loạn thần tặc tử nào mua ở chỗ các ngươi sao?" Nguyên Tư Trăn khẽ cười một tiếng nói.

Ai ngờ chưởng quỹ quản sự nghe xong lời này, vội vàng cúi đầu không dám nhìn nàng, Nguyên Tư Trăn không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm chẳng lẽ mình đoán đúng hay sao.

Nàng nhớ rõ Điểm Thạch Các vốn là tiệm trang sức đã lâu đời, nhưng từ khi khai quốc đến nay, còn chưa xuất hiện tên loạn thần tặc tử nào không thể đề cập tới.


Hoa văn đã xưa sao, là xưa đến mức nào?
Nguyên Tư Trăn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nàng nhẹ nhàng dùng tay vẽ một chữ trên bàn, lại ném một ánh mắt ra ý hỏi về hướng chưởng quỹ quản sự.

Chưởng quỹ quản sự lập tức thay đổi thành mặt tươi cười, cao giọng nói: "Vương phi là muốn xem bộ Huy Châu điểm thúy sao, được, để ta mang lên!" Dứt lời, liền vội vàng xoay người xuống lầu.

Nguyên Tư Trăn nhìn theo bóng lưng hắn vội vàng xuống lầu, sắc mặt ngưng trọng xoa xoa viên ngọc thạch cẩn trên vòng bạc.

Mới rồi nàng đã viết trên bàn là chữ "Huy", quốc hiệu của tiền triều.

Mà chưởng quỹ kia lại lấy "Huy Châu điểm thúy" đáp lại nàng.

Đây chính là nói, cái vòng tay bạc này là vật trong cung đình của tiền triều, mà khi đó, Điểm Thạch Các các có lẽ cũng không phải tên là Điểm Thạch Các, những cái kiểu dáng kinh điển này cũng có ghi chép lại, nhưng trước mặt người của hiện triều, cũng không dám tùy tiện thừa nhận việc này.

Cũng may chưởng quỹ quản sự là người thông minh, cho dù là ở trong vương phủ, phát hiện đồ trang sức cung đình của tiền triều cũng là một chuyện cực kỳ dễ dàng rước họa vào thân.

Nguyên Tư Trăn không nghĩ tới, cương thi trong điện của Cao Quý Phi lại mang theo vòng tay bạc của tiền triều, cuối cùng là trùng hợp, hay là nói con cương thi kia cũng là người tiền triều?
Nếu là như vậy, nam cương thi đến từ trong giếng của lãnh cung phải chăng cũng là người tiền triều?
Nàng càng nghĩ càng thấy trong đó chắc chắn có gì đó vô cùng quỷ quyệt, cương thi tiền triều bỗng nhiên xuất hiện trong thành Trường An, thi thể trong thành thì dị biến, rồi nguồn nước dính độc nữa, gom tất cả những cái này lại, phía sau cũng không phải là một bàn cờ nhỏ..