Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 75: 75





Nguyên Tư Trăn tìm bên trong dịch trạm hồi lâu, còn hỏi mấy tên tuỳ tùng của Ngự Y Viện, nhưng ai đều nói không nhìn thấy Hoa công công đâu.

Thấy đồ ăn bưng trong tay cũng sắp nguội lạnh, nàng liền đi về phòng Lý Hoài trước, nhưng chẳng biết tại sao, trong nội tâm nàng luôn có chút lo lắng.

"Vương Gia, dùng bữa đi." Nguyên Tư Trăn có chút thờ ơ đưa cho Lý Hoài một đôi đũa.

Tám tư Lý Hoài cực loạn, hắn đưa tay tiếp nhận, lại hoàn toàn không có tâm tư ăn cơm, chỉ ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn.

"Làm sao vậy?" Nguyên Tư Trăn thấy Lý Hoài không động đũa, cho là hắn là đã ăn cơm rồi, nên nói thêm: "Vậy để ta ăn thôi vậy."
Ai ngờ lại nghe ngữ khí Lý Hoài quái dị nói: "Ta ăn cùng nàng." Còn lập tức gắp cho nàng một miếng thịt vào trong chén.

Nguyên Tư Trăn nghi hoặc nhìn nhìn hắn, nàng luôn cảm thấy sau khi từ trong Hoàng Lăng ra ngoài, Lý Hoài liền có chút kỳ quái, nhưng đến tột cùng là chỗ nào kỳ quái, thì nàng lại không nói ra được.

"Đa tạ Vương Gia." Nguyên Tư Trăn lúng ta lúng túng đáp, liền bắt đầu ăn như gió cuốn.

Lý Hoài đụng vào ánh mắt của nàng một cái, có chút bối rối né tránh, hắn thấy Nguyên Tư Trăn ăn thật nghiêm túc, trong lòng suy nghĩ tìm từ thật lâu, vừa định mở miệng, thì lời muốn nói lại nuốt trở lại trong bụng.

Đêm hôm ấy, Lý Hoài thật lâu không thể ngủ được, hắn nghe tiếng hít thở nhu hoà của người bên gối, nhịn không được mượn ánh trăng nhìn kỹ khuôn mặt của nàng.

Hắn còn nhớ rõ, khi mình vừa mất trí nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Tư Trăn, liền cảm giác tướng mạo nàng thật giống như đã khắc vào tận bên trong tâm khảm của hắn.

Đôi mắt như làn thu thuỷ, má phấn môi hồng, đều là bộ dáng hắn thích, còn tưởng rằng là Lý Mộc hoặc là Lý Du hợp nhau, đưa mỹ nhân tới để mê hoặc hắn.


Không nghĩ tới, cái mỹ nhân này chính là Vương phi hắn cưới hỏi đàng hoàng.

Mà bây giờ, những hoài nghi cùng phòng bị ngay lúc đó đều tan thành mây khói, Lý Hoài cũng nhớ không rõ là bắt đầu từ khi nào, mình đã hoàn toàn tiếp nhận, thậm chí trong đầu còn âm thầm cảm thấy vui vẻ.

Có lẽ hai người bọn họ, giống như câu nói nàng thường xuyên treo ở cửa miệng, là thật lòng yêu nhau.

Khoé miệng Lý Hoài có chút cong lên, nếu không phải như vậy, sao mình lại có thể không thèm để ý chút nào đến dòng dõi xuất thân, không thèm để ý chút nào đến chuyện đắc tội trọng thần, không thèm để ý chút nào đến chuyện làm phụ hoàng tức giận, kiên quyết muốn cưới nàng làm thê tử chứ?
Đã như vậy, thì sao mình có thể ghét bỏ xuất thân của nàng, đừng nói đến có cái suy nghĩ bỏ vợ gì chứ? Lý Hoài hắn nhất định không phải là người như thế, trong đó nhất định có hiểu lầm gì đó.

Hắn lại liếc mắt nhìn Nguyên Tư Trăn đang ngủ say, nhịn không được đưa tay sờ sờ gương mặt của nàng.

Từ sau khi hắn mất trí nhớ, Nguyên Tư Trăn đối với hắn vô cùng tốt, có lẽ nàng đã tha thứ cho những lời nói tàn nhẫn kia của hắn.

Lý Hoài thoáng an tâm, đầy đầu đều nghĩ đến Nguyên Tư Trăn, ngược lại hắn đã xem nhẹ một việc.

Hắn luôn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu nói theo là tình thế ngay lúc đó, chuyện hắn nhập chủ Đông cung có vẻ như đã được định, nên hắn mới có thể nói ra lời cuồng vọng như vậy.

Nhưng sau khi hắn mất trí nhớ, nhìn thấy thế cục trong triều, hình như cũng không phải là như thế, lúc đó đến cùng là xảy ra biến cố gì...!
Một giấc ngủ này của Nguyên Tư Trăn phải nói là cực kỳ an ổn, sáng sớm ngày thứ hai nàng liền lên tinh thần, sảng khoái thu thập một đống phù chú, chuẩn bị trở lại cái Hoàng Lăng kia một chuyến, nhưng được cho biết đêm qua nước sông lại dâng lên, trên mặt sông còn có sóng gió, không nên đi thuyền.

Nàng đứng trên bờ sông nhìn xem mực nước đã cao hơn hôm qua không ít, không khỏi lo lắng cứ cái đà này, nếu nước lại tiếp tục lên mà không hạ xuống, có khi nào nhấn chìm luôn cả Hoàng Lăng hay không, đến lúc đó nàng dù có muốn đi cũng rất khó.


Nguyên Tư Trăn ra khỏi thành, vòng quanh con đê, điều tra một đường, chỉ thấy thuỷ triều cuồn cuộn trên mặt sông, giống như giấu giếm nguy cơ khó lường nào đó, làm nàng nhớ lại lúc cùng Lý Hoài ôm chặt lấy nhau chìm vào trong xoáy nước, tình cảnh hung hiểm như vậy mà mình lại còn có chút an tâm, chẳng lẽ là do có Lý Hoài bên cạnh?
Nàng không nghĩ thêm nữa mà tìm một vị trí cao ở phía tây ngồi xuống, tiếp tục suy nghĩ chuyện cương thi.

Đám cương thi trong Hoàng Lăng đều bị nàng đốt rụi, chỉ còn đám đang ở dưới đáy sông, ngay đoạn đường này thông về hướng thành Trường An.

Nàng nhíu mày nhìn chằm chằm mặt sông, bỗng nhiên nhìn thấy mấy con cá đang nhảy nhót, bơi nghịch hướng dòng chảy, ra sức du động, trong lòng nàng lại toát ra một ý nghĩ quái dị, có lẽ là do dưới đáy sông này lít nha lít nhít cương thi, nên cá trong sông mới cuộn trào lên, chấp nhất muốn đi đến nơi sinh sống mới.

Hoàng thành tiền triều cũng ở Trường An, sau khi vong quốc, bị nghĩa quân tạo phản một mồi lửa đốt cháy hoàng cung.

Hoàng cung hiện nay cung là sau khi triều đại này khai quốc đã xây dựng lại, nhưng vị trí thì chưa từng thay đổi.

Chẳng lẽ đây chính là lý do mà đám cương thi tiền triều lại bơi từ giếng nước hoàng cung ra tới, bọn chúng đúng là muốn về lại cố hương đã không còn tồn tại sau trăm năm.

Trong hoàng lăng, thây phơi đầy đất, oán khí tràn ngập, không thể không phủ nhận là đã xảy ra một trận giết chóc trong đó.

Bây giờ nghĩ lại, trận đồ sát đó có lẽ không phải là giết người chôn cùng, mà là sau khi cung biến xảy ra, tân đế đã thanh lý loạn đảng.

Nói vậy liền có chút hợp lý, thi thể trong mộ nằm rải rác không ra kết cấu gì, trong đó còn có không ít người thán mang quan phục văn thần võ tướng.

Bọn chúng chết vì cung biến, bị tàn sát chôn sống ở đây, trong lòng treo một hơi oán khí, lại thêm cái trận pháp bên trong Hoàng Lăng, lúc này mới xác chết vùng dậy, bị chấp niệm khi còn sống thúc đẩy, lại muốn trở lại nơi đã từng hưởng hết vinh hoa thế gian.

Nguyên Tư Trăn từ trên cao nhảy xuống, nhíu mày nhìn nước sông trước mắt, vậy vị tiểu Chủ Chu kia đâu? Nếu như tiểu Chủ Chu kia cũng xác chết vùng dậy, chẳng phải còn muốn lấy về ngôi vị hoàng đế của hắn?

Nghĩ đến đây, nàng quay đầu chạy về hướng trong thành, trên đường tìm mấy người hỏi, liền đi thẳng về hướng thư viện lớn nhất bên trong thành Võ Xương.

Vừa vào cửa, liền hỏi chưởng quỹ tìm sử ký tiền triều, nghiêm túc nghiền ngẫm đọc.

Đại Huy có chín vị Hoàng đế, hoàng vị thay đổi không thể nào đều là truyền cho đích tử, chuyện giết cha giết huynh tất sẽ không thiếu, nhưng mỗi một vị hoàng đế đều có thụy hào của mình, nàng lại tuyệt đối không tìm thấy tên vị tiểu Chủ Chu này, cũng không tìm được vị hoàng đế nào một lần giết nhiều triều thần như vậy chôn cùng.

Vị tiểu Chủ Chu này tựa như cái bia đá rỗng không trước quan tài hắn vậy, không hề để lại một vết tích nào trong sử sách.

Khi Nguyên Tư Trăn ngẩng đầu lên, bên ngoài sắc trời đã lặn dần, nàng có chút thất lạc đi ra thư viện, cũng không tính trở về dịch trạm.

Đã không tìm thấy manh mối nào trong sách, vậy cũng chỉ có thể dùng chút thủ đoạn khác thôi.

Bên trong thành Võ Xương đã vang lên tiếng trống đóng cửa phường lại, Nguyên Tư Trăn lại đi ngược dòng người, ra khỏi thành đi về phương vị hướng chính Tây.

Thẳng đến khi đi tới một bờ sông hoang tàn vắng vẻ, nàng mới dừng bước.

Nơi đây vì nước sông thay đổi dòng chảy, phong thuỷ đã biến đổi thành thế Trảm Long Thủ, cực kỳ hung tợn, chính là nơi bày Tụ Âm Trận cực tốt.

Tụ Âm Trận, tên như ý nghĩa, hoàn toàn tương phản lại với Tụ Dương Trận, có thể hội tụ khí Âm Sát, dẫn hồn dắt vọng, Nguyên Tư Trăn muốn dùng cái trận này làm mồi nhử, dụ đám cương thi ở trong nước dưới đáy sông bò lên.

Nàng dùng chu sa vẽ trận, phù chú một đường từ bờ sông kéo dài đến trên bờ, khoanh lại thành một cái hình tròn, vây quanh một cây liễu cổ thụ đang lắc lư trong gió.

Cây liễu vốn là thuần âm, thường có tác dụng chiêu hồn, bên cạnh cũng không có vật gì khác có thể dùng, cũng chỉ có thể chọn cây liễu cổ thụ này làm mắt trận.

Nguyên Tư Trăn đi xa ra mấy bước, mới cuối cùng ném một hòn đá nhỏ có dính chu sa vào trong mắt trận, Tụ Âm Trận đã thành, nàng chỉ cần an tâm chờ đợi là được, về phần có chờ được hay không, còn phải xem vận khí tối nay như thế nào.

Có lẽ là gần đây nàng luôn luôn bị vận rủi quấn thân, nên ngồi đồng bên cạnh bờ sông sắp hai canh giờ, cũng không thấy trong nước có một chút động tĩnh nào, ngược lại lại nhìn thấy mấy cô hồn dã quỷ bị thu hút tới, liền thuận tay niệm mấy lần chú Vãng Sinh.


Đợi giờ âm tối nay đã qua, Nguyên Tư Trăn liền không còn tâm tư tiếp tục chờ, nàng vừa đứng dậy phủi bụi trên người một cái, lại nghe được một tiếng quỷ khóc thê lương, trên mặt sông bỗng nhiên thổi tới một trận gió lạnh thấu xương.

Nàng lập tức tế ra đèn hoa sen, trong lòng không khỏi tức giận, sao cương thi không bị dẫn tới, còn trêu chọc lệ quỷ? Chỗ này đúng là phong thuỷ không được mà!
Chân hoả bên trong đèn hoa sen vừa mới toát ra, tiếng quỷ khóc kia liền lập tức thu nhỏ, dường như cực kỳ kiêng kị chân hỏa.

Trong lòng Nguyên Tư Trăn cười khẩy, nghĩ thầm cái tên chết thành quỷ này, cũng là kẻ hèn nhát.

Nàng không do dự nữa, trực tiếp dẫn ánh lửa ra khỏi đèn hoa sen vứt vào trên mặt sông, chân hoả đỏ tím phản chiếu hai bên bờ đến đỏ bừng, nếu tên hèn nhát kia có thể tránh thoát, chỉ sợ cũng không còn dám ngoi đầu lên.

Trong nháy mắt Chân Hỏa dập tắt, trên mặt sông bỗng nhiên cuốn lên mấy cái thân ảnh, dưới ánh lửa chiếu rọi, Nguyên Tư Trăn vội vàng nhìn một chút, thấy bên trong làn sóng bên lại có thân ảnh của một nam tử, tóc tai bù xù, sắc mặt đáng sợ, miệng mở rộng dường như muốn nói gì.

Nhưng Nguyên Tư Trăn còn chưa nghe được, cái quỷ ảnh kia liền biến mất bên trong con sóng của dòng sông.

Nàng khẽ nhíu mày, cái con quỷ này không phải kẻ hèn nhát, đúng là một con quỷ chết chìm, chỉ là chẳng biết tại sao, hình dạng của hắn có chút quen thuộc, hình như là ở gặp ở đâu rồi...!
Nguyên Tư Trăn thấy quỷ chết chìm không hiện thân nữa, cũng lười ở đây đợi, xoá đi một góc của Tụ Âm Trận, liền định về thành.

Trong tay nàng còn cầm đèn hoa sen, cúi đầu một chút vừa vặn nhìn thấy trên mặt đèn, không khỏi chấn động trong lòng.

Trên một góc không đáng chú ý bên trên mặt đèn, một đoá hoa đỏ tươi ba cánh đang ẩn hiện, mà một mảnh trong số đó, màu sắc lại như nhạt đi.

Đó là máu đầu tim của Lăng Tiêu sư huynh.

Khi chuyện lũ lụt vừa truyền đến thành Trường An, Lăng Tiêu liền cáo từ nàng đi Võ Xương, nhưng hiện nay nàng cũng tới Võ Xương rồi, lại hoàn toàn không hề thấy thân ảnh Lăng Tiêu ở trong thành, mà lúc này lại không biết sao hắn lại rơi vào hiểm cảnh, nguy hiểm đến tính mạng?
Nguyên Tư Trăn có chút mờ mịt nhìn tường thành xa xa, cho dù Lăng Tiêu có đang ở trong thành Võ Xương đi nữa, nàng phải đi nơi nào tìm người chứ?.